Hai ngày sau, phòng 907 tòa A Huy Tinh Ent.
Thông báo nói là phỏng vấn vòng trong sẽ bắt đầu lúc chín rưỡi, những người khác được gọi đều đến trước chín giờ.
Chỉ có Vương Siêu chín giờ ba lăm mới tới, còn đứng trong thang máy nhắn tin cho Đoạn Nhất Khôn báo mình đến rồi, sau đó mới lắc lắc lư lư bước ra ngoài. Trên hai hàng ghế sopha trước cửa phòng 907 đều là tiểu thịt tươi có giá trị nhan sắc rất cao, tất cả mọi người yên lặng ngồi đó, nghe thấy có người bước đến liền đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt chứa đủ địch ý. Trước khi chưa xác định người được chọn, nơi đây không có bạn bè mà toàn là đối thủ.
Vương Siêu đeo kính râm to bản cà lơ phất phơ bước đến, thấy không có chỗ trống liền bảo người ngồi đầu tiên hàng thứ nhất, “Xích vào trong chút, chừa chỗ cho tôi.”
Người nọ chớp chớp đôi mắt to long lanh, hỏi, “Chừa chỗ? Xin hỏi cậu mang thai à?”
Những người khác cười phá lên.
Vương Siêu đang yên đang lành lại bị người cà khịa, đương nhiên rất tức giận, tháo kính râm xuống đang định chơi tới thì người ngồi kế đó đứng lên bảo, “Tới đây ngồi này.”
Hắn xoay mặt nhìn sang, ui, đây không phải là tên dầu tẩy trang đẹp trai sao?
Mới rồi Tạ Trúc Tinh liếc mắt đã nhận ra hắn, vừa hay còn thiếu hắn một cái “ơn tri ngộ”, coi như xong.
Vương Siêu lập tức cảm thấy nỗi nghẹn bị quét sạch, trong lòng như được tắm gió xuân, không vội ngồi xuống nữa mà bước đến vui vẻ hỏi, “Sao cậu cũng ở đây vậy?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Nói nhỏ chút đi.”
Cũng may trận cười Vương Siêu vừa rồi đã lẳng lặng chấm dứt, mọi người bắt đầu nói chuyện với người kế bên.
Vương Siêu ngược lại cũng thoáng nhỏ giọng, “Hôm trước tôi hỏi D.K, ổng nói cậu không có gọi cho ổng, vậy làm sao cậu tới đây được?”
Tạ Trúc Tinh ngẩn ra, cậu đâu có ngờ Đoạn Nhất Khôn lại là tên tiếng Trung của D.K.
Cậu đáp, “Tôi không cẩn thận làm mất danh thiếp, trước đó anh ta có đến văn phòng vũ đạo của chúng tôi tuyển người.”
Vương Siêu chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt cậu, chợt bảo, “Là cậu à! Tôi đã nói mà, hôm đó gặp ở WC đã thấy cậu khá quen, còn nghĩ có khi nào từng gặp nhau bên trường các cậu không. Cậu không nhận ra tôi hả? Tôi đi chung với ổng.”
Tạ Trúc Tinh vờ mất trí nhớ, “Cái người mang kính râm kia là anh sao?”
“Đúng vậy chính là tôi đó!” Còn Vương Siêu là mất trí nhớ thật, cố gắng suy nghĩ một chút rồi nói, “Cậu tên là Tạ… Tạ gì ấy nhỉ?”
“Tạ Trúc Tinh.”
Vương Siêu lặp lại một lần rồi hỏi, “Trúc nào?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Trúc trong mai lan cúc trúc. Vậy còn anh tới đây làm gì?”
Vương Siêu nhếch miệng cười, “Tôi cũng tới phỏng vấn.”
Tạ Trúc Tinh có chút hoài nghi.
Vương Siêu dựa sát vào cậu nói, “Tôi chỉ đi theo D.K đến văn phòng của các cậu, mấy người này chưa từng gặp tôi.”
Tạ Trúc Tinh gật đầu, trong lòng đã có kết luận.
Vương Siêu hí ha hí hửng vỗ vỗ vai cậu, “Bảo sao lần đầu nhìn cậu đã thấy thuận mắt như vậy, hai ta thế này gọi là có duyên đó, há há há.”
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại.
Một cô gái từ trong phòng bước ra, trên mặt là nụ cười thương mại, “Rất xin lỗi đã bắt mọi người đợi lâu. Tôi xin đọc số thứ tự của mọi người, số 1 Vương Siêu, số 2 Quý Kiệt, số 3 Đinh Tử Quân,… số 10 Tạ Trúc Tinh. Bây giờ xin mời số 1 đi theo tôi.”
Vương Siêu bước lên đụng cùi chỏ vào người Tạ Trúc Tinh, nhỏ giọng nói, “Cậu cố lên nha.”
Tạ Trúc Tinh cười cười với hắn.
Vài chục phút sau cửa phòng 907 lại mở, cô gái vừa rồi bước ra, “Số 2, xin mời vào.”
Số 2 chính là chàng trai mắt to trêu chọc Vương Siêu “cậu mang thai à” ban nãy, tên là Quý Kiệt.
Quý Kiệt đứng lên nói, “Nhưng số 1 còn chưa ra mà.”
Cô gái mỉm cười, “Xin mời số 2.”
Quý Kiệt đành bước vào theo.
… Ứng viên số 1 Vương Siêu, đang ngồi sau bàn làm giám khảo.
Giám khảo Vương ngông nghênh nhìn tài liệu, bảo, “Sở trường là diễn xuất à, vậy trước tiên diễn phụ nữ có thai cái coi!”
Quý Kiệt, “…”
Tạ Trúc Tinh số 10, là người cuối cùng, chờ đến phiên cậu thì đã hơn một giờ trưa.
Lúc cậu bước vào phòng, thứ đầu tiên nhìn thấy là Vương Siêu đang gục xuống bàn không hề nhúc nhích, đã sớm đánh được một giấc.
Cậu cúi người chào mấy vị giám khảo khác.
Đoạn Nhất Khôn lật tài liệu, nói thẳng, “Không lãng phí thời gian nữa, Tiểu Tạ, cậu biểu diễn một chút tài nghệ đi.”
Tạ Trúc Tinh cũng không nói gì, nhảy một đoạn nhạc Jazz.
Tiếng nhạc đánh thức Vương Siêu, vừa chật vật ngẩng đầu nhìn thoáng qua liền lập tức ngồi thẳng dậy.
Nhảy xong một đoạn, Vương Siêu vỗ tay bốp bốp bốp, mấy vị giám khảo khác cũng rất hài lòng, kể cả Đoạn Nhất Khôn. Y hỏi, “Từng học thanh nhạc chưa?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Học một chút, không giỏi.”
Đoạn Nhất Khôn nói, “Hát một bài sở trường nhất của cậu đi.”
Tạ Trúc Tinh ổn định hơi thở, hát một bản tình ca kinh điển từ thập niên chín mươi thế kỷ trước.
Cậu hát rất bình thường, nhất là khi so với một màn vũ đạo đẹp đẽ vừa rồi thì càng có vẻ vô vị, giọng hát không có gì đặc sắc, tiêu chuẩn karaoke.
Đoạn Nhất Khôn đánh dấu chéo vào mục “Giọng hát” trên tờ giấy chấm điểm trước mặt, trong lòng đang tiếc nuối thì có một cuộn giấy bên cạnh ném sang, quay đầu nhìn liền thấy Vương Siêu ngồi cách mấy chỗ đang nháy mắt ra hiệu với mình.
Hắn mở cuộn giấy ra xem, trên đó viết, “Tôi muốn cậu chọn ấy!”
Tạ Trúc Tinh hát xong liền âm thầm quan sát biểu tình của ban giám khảo một vòng, biết phần ca hát này không được đánh giá tốt lắm. Có điều cũng nằm trong dự liệu, cậu tự biết giọng hát của mình, chẳng phải quá đuối nhưng cũng thật sự không dài.
Đoạn Nhất Khôn cuộn mẩu giấy lại nắm trong tay, nói, “Tiểu Tạ… Cậu có ước mơ gì không?”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Đoạn Nhất Khôn cười nói, “Cũng không phải bắt cậu tỏ vẻ bi thảm gì đâu, tùy tiện tâm sự chút thôi.”
Tạ Trúc Tinh suy nghĩ một chút mới đáp, “Muốn ra mắt.”
Đoạn Nhất Khôn tiếp, “Ra mắt rồi thì sao?”
Tạ Trúc Tinh nói, “Còn chưa nghĩ tới, hiện giờ chỉ nghĩ đến việc ra mắt thôi.”
Đoạn Nhất Khôn sờ cằm, ánh mắt quan sát cậu có chút sâu xa, một lát sau mới nói, “Được, đến đây thôi.”
Tạ Trúc Tinh cúi người chào, “Các vị vất vả rồi.”
Cô gái phụ trách tiếp đãi lúc nãy bước đến nói với cậu, “Vất vả rồi, cậu về nhà chờ điện thoại thông báo của chúng tôi nhé!”
Cô vừa muốn dẫn cậu ra ngoài thì Vương Siêu bên kia đã gọi lại, “Tiểu Tạ, cùng đi đi!”
Tạ Trúc Tinh bước tới cạnh cửa đứng chờ.
Tay chân Vương Siêu vụng về hất rơi hết mấy tờ giấy chấm điểm bên cạnh, giấy tờ rơi đầy đất, không thể làm gì khác đành cúi xuống nhặt.
Tạ Trúc Tinh đứng chờ, trong lúc vô tình liếc sang liền phát hiện Đoạn Nhất Khôn đang nhìn cậu, cậu lập tức nở nụ cười gật đầu với đối phương. Đoạn Nhất Khôn cũng cười lại với cậu.
Vương Siêu nhìn chung thấy đã ổn, chạy tới nói, “Đi đi đi, tôi mời cậu ăn cơm, lăn qua lăn lại tới trưa, nếu không ăn nữa là tôi chết đói đó.”
Hai người cùng nhau xuống lầu đi ra ngoài, Vương Siêu vỗ vai Tạ Trúc Tinh đi lấy xe, hôm nay hắn không lái chiếc Ferrari màu vàng kia nữa mà lái một chiếc Land Rover xám tro.
Tạ Trúc Tinh cũng sớm đói bụng nên không khách khí với hắn, ngồi vào ghế phụ thắt dây an toàn.
Vương Siêu hỏi, “Đi ăn lẩu tự chọn nha?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Được.”
Vương Siêu lại hỏi, “Gần đây có HaiDiLao Hot Pot* không?”
* Chuỗi nhà hàng lẩu nổi tiếng của Trung.
Tạ Trúc Tinh lấy di động ra, tìm được một chỗ.
Giờ cơm đã qua, cũng không phải cuối tuần nên cơ bản hai người chẳng cần chờ lâu, bắt đầu vừa nhúng vừa ăn ngay.
Nhịn hơn nửa ngày, hai người chưa từng đói như vậy, lúc sau mới dần dần dừng đũa trò chuyện.
Vương Siêu cười hì hì nói, “Hôm nay cậu nhảy thật quá xuất sắc.”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Tôi vốn học vũ đạo, nếu cái này mà cũng không xong thì làm gì nổi?”
Vương Siêu tiếp, “Tôi học đàn dương cầm, không biết nhảy múa chút nào, tứ chi cũng chẳng chịu phối hợp, sau này cậu dạy tôi chút đi.”
Tạ Trúc Tinh cười cười, “D.K sẽ mời thầy giáo vũ đạo tốt nhất dạy anh.”
Vương Siêu nói, “Vừa nãy cậu nói với ổng là nói thật sao? Chỉ nghĩ đến việc ra mắt, chuyện sau đó chưa nghĩ tới?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Trước đây đương nhiên là có, bây giờ không nhớ nổi nữa.”
Vương Siêu không hiểu lắm, lại hỏi, “Quê cậu ở đâu?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Lạc Dương.”
Vương Siêu, “Tôi từng đến Lạc Dương rồi, đi ngắm hoa mẫu đơn với mẹ tôi. Đối diện là chùa Bạch Mã, thiệt là phá chỗ mà, rất lộn xộn.”
Hoa mẫu đơn
Tạ Trúc Tinh, “…”
Dây thần kinh của Vương Siêu không cảm được chút nào, còn nói tiếp, “Quê tôi ở Cáp Nhĩ Tân, có điều từ tiểu học tôi đã đến Bắc Kinh rồi, mấy năm nay ba mẹ tôi đều ở Cáp Nhĩ Tân, tôi và hai anh trai ở Bắc Kinh.”
Tạ Trúc Tinh hỏi, “Anh có hai người anh trai?”
Vương Siêu đáp, “Đúng vậy, cho nên tôi gọi là Vương Siêu, tôi là siêu sinh hahahahahaha!”
* Tên ẻm 王超, 超 là trong 超生 siêu sinh (đầu thai kiếp khác)
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu tự cười hơn nửa ngày mới dừng lại, “Cậu có anh chị em gì không?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Không có.”
Vương Siêu hâm mộ, “Thật tốt, tôi cũng không muốn có anh… Có điều có cũng không sao, hai ổng có khi cũng tạm được.”
Tạ Trúc Tinh nói, “Vừa nhìn đã biết anh lớn lên trong ngọt ngào.”
Vương Siêu chống cằm nhìn cậu, đáp, “Vừa nhìn đã biết cậu là người tốt rồi.”
Tạ Trúc Tinh, “… Người tốt?”
Vương Siêu nói, “Há há há, có người yêu chưa?”
Tạ Trúc Tinh nghĩ thầm ăn lẩu ăn tới đứt dây rồi sao? Đáp, “Có.”
Vương Siêu phấn khởi hỏi, “Đẹp không? Ngực lớn không? Chặt không?”
Tạ Trúc Tinh bị sặc một phát, ho khan.
Vương Siêu cười dâm, “Đừng xấu hổ chứ em giai.”
Tạ Trúc Tinh hỏi, “Anh sinh nhật tháng mấy?”
Vương Siêu đáp, “Tháng chín.”
Tạ Trúc Tinh, “Tôi tháng giêng đó, em giai.”
Cậu cúi đầu cắn một miếng óc lợn, bị bỏng một phát phải lè lưỡi thổi thổi.
Vương Siêu ngồi đối diện nhìn thấy, cảm giác đặc biệt thích người bạn mới này.
Cơm nước xong hai người liền trao đổi số điện thoại di động, sau đó tự về.
Vương Siêu quay lại Huy Tinh Ent., đi thẳng đến phòng làm việc của Đoạn Nhất Khôn, ngồi xuống là nói ngay, “Anh Khôn, Tiểu Tạ không tệ, tôi đặc biệt chấm cậu ấy, chọn cậu ấy đi!”
Đoạn Nhất Khôn lại nói, “So với tám người còn lại thì điều kiện của cậu ta rất bình thường.”
Vương Siêu cực kỳ không phục thay bạn mới, “Sao lại bình thường? Cậu ấy nhảy không tốt ư? Hát… cũng tạm được, không phải anh nói sao, trong nhóm sẽ phân chia với nhau.”
Đoạn Nhất Khôn đáp, “Đúng là có phân chia, nhưng mà tài năng toàn diện ai lại không thích? Người số 2 Quý Kiệt kia nhảy và hát đều giỏi, cậu còn bảo không được chọn.”
Vương Siêu chán cái tên Quý Kiệt kia muốn chết, sao lại chọn cậu ta được, “Vậy cũng phải nhìn nhân phẩm chứ! Tiểu Tạ là người khá tốt, còn Quý Kiệt kia đúng là đồ gà cay*.”
* Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, nếu không nhầm thì tương tự như chửi người ta là “Đồ rác rưởi.”
Đoạn Nhất Khôn suy nghĩ một chút, “Vậy thì cậu muốn chọn Tiểu Tạ cũng được, nhưng tôi sẽ cho thêm Quý Kiệt vào nhóm.”
Vương Siêu, “…”
Đoạn Nhất Khôn nói, “Vậy thì thôi.”
Vương Siêu vô cùng rầu rĩ, suy nghĩ hồi lâu mới nói, “Thôi gì mà thôi? Quyết định vậy đi.”
Hắn đi rồi, trợ lý của Đoạn Nhất Khôn mới hỏi y, “Anh thật sự bằng lòng trao đổi với cậu ta như vậy?”
Đoạn Nhất Khôn cười lắc đầu, “Tôi vốn đã muốn chọn Tiểu Tạ, biết thời biết thế mà thôi.”
Trợ lý không hiểu, “Vậy mà anh còn nói điều kiện của cậu ta bình thường?”
Đoạn Nhất Khôn nói, “Chàng trai trẻ này dã tâm rất lớn nhưng lại có thế kìm nén, không hề xốc nổi chút nào. Nếu không phải người đứng trước mặt tôi thì tôi cũng không tin cậu ta chỉ mới hai mươi hai, tổng hợp lại trong mấy người hôm nay thì cậu ta là người có tố chất nhất, không chọn cậu ta thì chọn ai? Hiện giờ trong cái giới này giọng hát có ăn nhằm gì đâu, huống hồ cậu ta hát cũng không tệ lắm.”
Chết bạn Tạ rồi, em nó phát thẻ người tốt cho bạn rồi đó nha, xác định =)) Mà nhiều khi thấy siêu ăn nói trớt quớt thiệt, nhất là khúc ẻm kể ẻm có hai ông anh đó =))