Trên đường về đổi thành Tạ Trúc Tinh lái xe, Vương Siêu ngồi ghế phó lái hí ha hí hửng rung đùi đắc ý.
Tạ Trúc Tinh hỏi hắn, “Vừa rồi đi làm gì vậy?”
Vương Siêu nhìn cậu với vẻ dâm đãng, “Thì làm— đó.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Đi học nguyên ngày vốn đã rất mệt, lại còn bị kéo tới đây ngâm nước, cuối cùng ngồi một mình uống nước chanh cả tiếng trong cái quán bar ồn ào đó.
Cậu vốn đã có chút không thoải mái, bây giờ biết trong một tiếng đó Vương Siêu còn đi hẹn chịch, sự khó chịu trong nháy mắt phóng đại hơn không chỉ gấp trăm lần.
Tạ Trúc Tinh đè lại lửa giận hỏi, “Anh đi ra ngoài làm chuyện này còn kéo tôi theo làm gì?”
Vương Siêu vốn không hề nhận ra cậu mất hứng, “Sao có thể để mình em ở lại ký túc xá, lỡ đâu bọn họ về lại xem thường em không có bạn thì sao?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Nói bậy, đang yên đang lành ai lại xem thường tôi?”
Vương Siêu nói, “Cũng chưa chắc, bọn họ không thích anh nhưng lại chẳng có cách nào với anh, biết quan hệ hai ta tốt, tính cách em lại dễ chịu, chưa biết chừng đã sớm muốn khi dễ em rồi.”
Thực ra là hắn không muốn để Tạ Trúc Tinh về ký túc xá chung với bọn Quý Kiệt thôi.
Tạ Trúc Tinh nghe hắn lảm nhảm càng giận thêm, “Mỗi ngày đi học đều cố gắng hết sức, chỉ sợ mình níu chân, về tới ký túc xá mọi người đều đã mệt gần chết, đâu có rảnh rỗi mà nghĩ ra kịch cung đấu như anh, anh cho là người khác ai cũng giống anh à? Đi học thì không học được một tiết cho đàng hoàng, cả ngày chỉ muốn tìm cách lười biếng.”
Vương Siêu, “…”
Hắn khó tin nói, “Em nổi giận với anh?”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu chất vấn, “Có phải em nổi giận với anh không?!”
Tạ Trúc Tinh thấy hơi phiền, bèn đáp, “Anh nói phải thì là phải!”
Vương Siêu, “Gì mà anh nói phải thì là phải!? Em nói cho rõ ràng coi.”
Tạ Trúc Tinh cảm thấy nếu còn nói nữa thì có lẽ sẽ trở mặt thật, đơn giản im miệng không nói gì, yên lặng lái xe.
Vương Siêu mờ mịt nhiều hơn là tức giận.
Hắn không hiểu, Tạ Trúc Tinh tốt tính sao lại đột nhiên lên cơn? Vừa rồi không phải vẫn còn rất tốt sao?
Cũng bởi vì ghét hắn đi học lười biếng? Đâu phải tới hôm nay hắn mới bắt đầu lười đâu.
Cả đường về ký túc xá không hề nói chuyện nữa.
Đã mười hai giờ khuya, phòng khách sáng đèn nhưng không có ai, các thành viên khác hình như cũng đều ngủ hết rồi, yên tĩnh.
Cả hai nghiêm mặt không nói lời nào, một trước một sau vào phòng.
Vương Siêu thở phì phò ngồi trên giường, chờ Tạ Trúc Tinh chịu thua trước. Hắn cảm thấy Tạ Trúc Tinh nhất định sẽ tới dỗ mình.
Vậy mà cậu lại chẳng thèm nhìn hắn, cởi đồ ra đi tắm.
Vương Siêu tức giận vô cùng, ác độc nảy sinh cũng không có chỗ phát tiết, bèn mang giày nhảy lên giường Tạ Trúc Tinh dẫm lung tung vài lần.
Ký túc xá có hai phòng vệ sinh, Tạ Trúc Tinh vào một bên tắm rửa xong, bước ra thì thấy phòng còn lại cũng bật đèn, cửa để mở, tưởng ai đi WC quên tắt đèn nên cậu tới định tiện tay tắt đi. Bước sang thì thấy Quý Kiệt ở bên trong, đang lôi quần áo trong máy giặt ra ngoài.
“Quý Kiệt,” Tạ Trúc Tinh gọi, “sao trễ vậy lại còn giặt quần áo?”
Quý Kiệt nhìn thấy là cậu bèn nói, “Không phải, lúc về đã giặt rồi, hồi nãy đang ngủ mới nhớ vẫn chưa lấy ra.”
Tạ Trúc Tinh nhìn cậu ta cầm đồ bằng một tay rất khó khăn và mất tự nhiên, hỏi, “Tay phải làm sao vậy?”
Quý Kiệt đáp, “Ban ngày tập nhảy không cẩn thận trượt chân nên chống tay xuống đất, hình như bị bong gân rồi.”
Tạ Trúc Tinh bước qua giúp cậu ta lấy quần áo ra ngoài, đều là quần áo ngoài chứ không có đồ lót, trên cơ bản nhãn hiệu của chúng đều đã bị giặt tới bong ra.
Quý Kiệt nói, “Cảm ơn anh, về lúc nào vậy?”
Tạ Trúc Tinh, “Mới về. Anh giúp cậu đem ra ban công, cậu phơi cũng không tiện mà.”
Có lẽ cảm thấy quá ngại nên Quý Kiệt nói, “Hay thôi cứ để em tự phơi đi!”
Tạ Trúc Tinh, “Để anh! Cũng không khó khăn gì.”
Hai người đi ra ban công nối liền với phòng khách, Quý Kiệt ôm quần áo, Tạ Trúc Tinh giúp cậu ta móc từng món một lên giá. Quý Kiệt lại cảm ơn lần nữa, sau đó quay về phòng mình.
Tạ Trúc Tinh trở tay đóng cửa lại, Vương Siêu kỳ quái hỏi, “Đã chịu về rồi?”
Tạ Trúc Tinh nhìn dấu giày trên giường mình, suýt chút nữa thốt ra câu chửi thô tục nhưng cố gắng nhịn vào, “Dọn sạch sẽ cho tôi.”
Vương Siêu kiên quyết từ chối, “Dựa vào đâu? Anh không dọn.”
Tạ Trúc Tinh, “Tốt.”
Vương Siêu nháy mắt mấy cái, tốt? Cái gì tốt?
Tạ Trúc Tinh đi lướt qua cái giường dơ hầy của mình, mặc kệ người đứng đó mà nằm lên giường Vương Siêu.
Vương Siêu, “… Em làm gì vậy?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Đổi giường với anh.”
Đương nhiên hắn đâu chịu, “Nghĩ hay nhỉ, đứng lên đứng lên.”
Tạ Trúc Tinh không để ý đến hắn.
Vương Siêu giận dữ bước qua muốn kéo Tạ Trúc Tinh lên khỏi giường mình. Kết quả mới nắm được cánh tay chuẩn bị dùng lực thì đã bị cậu mượn lực đó đẩy ngược lại, té đập mông xuống đất.
Có một ông anh từng luyện Sanda nên hắn cũng hiểu được chút ít, trợn mắt há mồm, “Con mẹ nó, em còn luyện Sanda nữa hả!?”
Tạ Trúc Tinh thâm tàng bất lộ nhắm mắt lại, chuẩn bị thật sự ngủ trên giường này.
Vương Siêu đã từng trải qua trăm trận đòn thầm nghĩ, nếu không thể địch lại thì chỉ có thể không biết xấu hổ thôi.
Tạ Trúc Tinh nhắm mắt nhưng vẫn nghe động tĩnh, cảm giác được Vương Siêu vươn tay tới còn nghĩ hắn muốn kéo mình, có điều lại nhanh chóng cảm thấy không đúng, vừa mở mắt ra thì thấy Vương Siêu đang choàng chăn mùa hè trên người chuẩn bị nhảy lên giường. Tạ Trúc Tinh phản ứng không kịp, nhanh chóng bị hắn bọc chung vào trong chăn.
Tạ Trúc Tinh. “…”
Khuôn mặt đắc ý của Vương Siêu gần trong gang tấc, “Em đẩy anh đi.”
Nói xong chắc còn cảm thấy không an toàn, hắn vội vàng giữ chặt lấy hông Tạ Trúc Tinh dưới lớp chăn.
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu đê tiện cười, “Hé hé hé, em thử đẩy anh nữa đi.”
Tạ Trúc Tinh rất muốn đánh hắn, tức thở nói, “Thả tay ra, trả lại giường cho anh.”
Vương Siêu thả tay thật, Tạ Trúc Tinh xốc chăn lên lạnh mặt đổi ga giường đã bẩn của mình.
Vương Siêu làm chuyện xấu thành công, ngồi xếp bằng trên giường nhìn cậu thu dọn, bỗng nhiên nói, “Vì sao em lại giặt quần áo cho cái tên gà cay Quý Kiệt kia? Em còn chưa chịu giặt cho anh mà.”
Tạ Trúc Tinh tức giận, anh lại còn coi tôi là con sen của anh nữa à.
Vương Siêu chua chát hỏi, “Từ khi nào hai người thân như vậy?”
Tạ Trúc Tinh bọc ga giường mới vào, giọng bình thường đáp, “Tay cậu ấy bị thương không tiện hoạt động, tôi chỉ giúp cậu ấy phơi lên giá thôi, sao lại thành giặt đồ cho cậu ấy rồi?”
Vương Siêu dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn nói, “Vậy lúc trên đường đang yên đang lành em tức giận cái gì?”
Tạ Trúc Tinh, “Tôi không có tức giận.”
Vương Siêu, “Cứt nè, bình thường em đâu có nói chuyện vậy đâu.”
Hắn có chút oan ức nhìn Tạ Trúc Tinh,, “Tiểu Tạ, có phải em cũng không thích anh rồi không?”
Trong lòng Tạ Trúc Tinh thầm nói, tôi thích anh bao giờ?
Vương Siêu cúi gục đầu, “Anh biết bọn họ đều không thích anh, nể mặt anh Khôn nên mới chịu đựng anh thôi. Mà anh Khôn cũng không thích anh nữa, nể mặt anh cả anh nên mới chịu nhẹ nhàng nói chuyện với anh.”
Tạ Trúc Tinh hơi giật mình. Cậu cho rằng Vương Siêu chỉ là một cậu ấm ngu ngốc, không ngờ còn rất tự biết bản thân mình.
Vương Siêu lại liếc cậu một cái, nói tiếp, “Chỉ có em là không giống vậy.”
Bàn tay đang trải giường của Tạ Trúc Tinh khựng lại, hỏi, “Tôi… không giống chỗ nào?”
Vương Siêu nhức đầu, đáp, “Lúc hai ta mới quen ấy, em còn không biết bối cảnh nhà anh mà đã cho anh mượn dầu tẩy trang, giúp anh chùi hình xăm, khi đó anh liền cảm thấy em là người tốt rồi.”
Lòng Tạ Trúc Tinh thầm nhủ, anh vẫn chưa bị lừa bán đi thật đúng là kỳ tích.
Vương Siêu nói tiếp, “Lẽ ra người bình thường thấy anh lái Ferrari Enzo, nếu không lập tức quỳ xuống gọi bố thì ít nhất… cũng sẽ tìm cách bu quanh anh. Em thì ngược lại, vội vã bỏ đi như sợ anh quấn lấy em vậy. Lúc ấy anh cảm thấy em rất ngay thẳng, vừa hay có thể hát lại có thể nhảy, bộ dạng cũng không tồi, cho nên anh mới đưa danh thiếp của anh Khôn cho em.”
Ferrari Enzo
Tạ Trúc Tinh nhớ lại, ngày đó cậu bị Vương Siêu bô bô đến đau cả đầu, khi ấy chỉ muốn bỏ đi nhanh hơn một chút, vốn đâu có rảnh mà nhìn xem Enzo hay là không Enzo.
Vương Siêu lại nói, “Hôm đó trong lúc phỏng vấn ở công ty, Quý Kiệt ngon lắm không cho anh xuống đài, cũng là em đứng ra giải vây giúp anh. Sau đó anh nhìn thấy em lúc nhảy đẹp trai như vậy nên cực kỳ thích em, đã muốn cho em ra mắt cùng anh rồi, mời em ăn lẩu còn kể chuyện trong nhà cho em, vậy mà cả hỏi thăm em cũng chẳng hỏi. Đến bây giờ anh vẫn cực kỳ buồn bực, em thật sự không hề tò mò vì sao anh Khôn lại nịnh bợ anh vậy sao?”
Tạ Trúc Tinh, “… Không liên quan gì tới tôi.”
Vương Siêu, “Nhưng những người khác cũng không liên quan gì mà vẫn muốn biết đấy thôi. Cái tên Cao Tư Viễn kia kìa, vòng vo dò hỏi anh mấy lần rồi.”
Tạ Trúc Tinh nói, “Tôi không có tính tò mò lớn như vậy.”
Vương Siêu khua khua chân, “Cho nên em không hề giống với bọn họ, bởi vậy anh mới thích em, muốn chơi chung với em.”
Hắn hỏi Tạ Trúc Tinh, “Em không có không thèm gặp anh nữa chứ?”
Tạ Trúc Tinh có thể nói gì đây, “… Không có.”
Vương Siêu vui mừng rạo rực nhếch môi cười, “Anh biết mà, nếu em không thích anh nữa thì đâu có đối xử tốt với anh vậy đâu. Nếu không phải em có người yêu rồi thì anh còn nghi là em để ý anh đó.”
Tạ Trúc Tinh nghĩ thầm, sao anh không nhìn lại mặt mình đi! Để cho mọi người xem thử xem cái này là ai để ý ai?