Tạ Trúc Tinh chưa say đến mức bất tỉnh nhân sự, chỉ là rượu vào lòng đau với hơi chóng mặt, bị Quý Kiệt vỗ một phát tỉnh dậy liền ngẩng lên. Quý Kiệt ra hiệu cho cậu nhìn bên kia, cậu xoay đầu lại, nhìn thấy Vương Siêu.
Vương Siêu thấy lạ, “Hai người dám lén lút uống rượu mà không gọi tôi?”
Tạ Trúc Tinh suy nghĩ một lát mới đáp lời, “Không phải anh tới rồi đó ư?”
Quý Kiệt vịn ghế đứng dậy, “Hai người nói chuyện đi, em đi vệ sinh.”
Chỉ còn lại hai người Tạ Vương.
Vương Siêu kéo ghế sát bên Tạ Trúc Tinh ra nghiêng người ngồi xuống, “Lưu Thông Minh kể hết cho anh rồi, em cũng thật là, giải thích rõ với anh là được rồi không phải ư? Cái miệng mọc ra dưới cái mũi để làm gì? May lại luôn cho rồi.”
Mặt Tạ Trúc Tinh đơ như khúc gỗ.
Vương Siêu đè vai cậu hỏi, “Say rồi hả?”
Tạ Trúc Tinh nói, “Không có.”
Vương Siêu lắc cậu, “Vậy em nói gì đi chứ.”
Tạ Trúc Tinh, “Đừng lắc, chóng mặt.”
Vương Siêu không lắc nữa nhưng vẫn đặt tay trên vai cậu, hừ một tiếng, “Chuyện đó, em xin lỗi anh đi, xin lỗi xong anh đưa em về nhà.”
Giọng Tạ Trúc Tinh đều đều, “Em phải xin lỗi chuyện gì?”
Vương Siêu trừng mắt, “Em nói đó là nhà của em, bảo anh ra khỏi nhà em! Giả ngu phải không?”
Tạ Trúc Tinh mím môi, hỏi hắn, “Có phải là nếu em xin lỗi thì anh sẽ về nhà với em, sau đó chúng ta lại giống như trước đây, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì?”
Vương Siêu muốn bậc thang nhưng vẫn mạnh miệng, “Nghĩ hay lắm, anh là nói em xin lỗi anh xong anh đưa em về nhà, chứ đâu có nói anh muốn về nhà em.”
Tạ Trúc Tinh lại nói, “Không cần anh đưa em về.”
Vương Siêu, “Thôi đi, em thế này mà còn lái xe được sao?”
Tạ Trúc Tinh nhìn hắn, “Có phải anh quên gì không? Chúng ta chia tay rồi.”
Lúc cậu nói những lời này, vừa bình tĩnh vừa nghiêm túc.
Vương Siêu, “… Em có ý gì?”
Tạ Trúc Tinh, “Do chính anh đề nghị, cũng chính anh nhận làm cháu.”
Vương Siêu mấp máy môi, đầu óc như kẹt lại, Tạ Trúc Tinh đang cười nhạo hắn đó ư?
Hắn suy nghĩ hồi lâu mới đáp, “Có phải em còn giận anh vì bộ phim Hollywood kia? Nhưng mà việc này có gì đâu, em đợi thêm mấy ngày nữa bên đoàn phim sẽ tìm em ký hợp đồng mà. Em thấy cái gì hay? Cũng chỉ là diễn viên quần chúng thôi, tới mức này ư?”
Tạ Trúc Tinh rũ mắt nói, “Không tới mức.”
Vương Siêu nhấc tay lên khỏi vai cậu, bưng ly nước trước mặt uống hai ngụm, không vui bảo, “Vậy em thế này là muốn sao? Anh sai anh cũng nhận rồi, cũng hứa sau này không bao giờ ăn no rửng mỡ làm mấy chuyện vô bổ này nữa, bây giờ em bày vẻ mặt này ra cho ai coi? Còn lấy chuyện chia tay uy hiếp anh? Anh nói chia tay chẳng phải vì bị em chọc tức ư? Anh mới không chia tay đâu, nhất định không!”
Hắn nói rất lớn tiếng, tốc độ nói cũng nhanh.
Tạ Trúc Tinh chậm rãi nói, “Vậy anh cứ không đi, dù sao tôi cũng muốn chia tay.”
Vương Siêu như nghẹt thở, “Đừng có uống say nói bậy ở đây! Chia cái đéo chứ chia! Tới nhẫn của anh em cũng nhận rồi, bây giờ đòi chia tay có biết xấu hổ không?”
Tạ Trúc Tinh sờ sờ ngón đeo nhẫn, “Nhẫn ở nhà, sau này tôi trả lại cho anh.”
Lồng ngực Vương Siêu phập phồng không ngừng, hai tay ra sức nắm chặt lại, hắn cảm thấy Tạ Trúc Tinh không phải đang đùa, cũng không phải muốn tiếp tục cãi nhau với hắn.
Tạ Trúc Tinh nghiêm túc đề nghị chia tay với hắn.
Hắn không hiểu, hỏi cậu, “Nếu không phải vì bộ phim kia thì vì cái gì? Em không thích anh?”
Tạ Trúc Tinh không trả lời vấn đề của hắn, đáp, “Tôi mệt mỏi, không muốn ở bên anh nữa.”
Vương Siêu càng không hiểu, vậy là thích hay là không thích?
Tạ Trúc Tinh, “Tôi muốn sống thoải mái hơn một chút, không cần lúc nào cũng phải đề phòng anh chọc gái, không cần lo lắng anh với người nhà anh không vừa mắt tôi, không cần bị người ta đâm sau lưng nói tôi bán mông, nhà của tôi tuy rằng không sánh được với biệt thự lớn nhà anh, nhưng cũng đủ rộng để tôi sống với ba mẹ tôi.”
Vương Siêu nghe tới choáng váng, sững sờ hỏi, “Vậy… anh thì sao?”
Tạ Trúc Tinh nhìn hắn, lại nở nụ cười, bảo, “Anh càng có thể thoải mái hơn, muốn làm gì thì làm, muốn chơi gì thì chơi, muốn thoải mái tới đâu thì tới đó, anh có đủ điều kiện để cả đời không phải lớn lên, đừng tiếp tục vì tôi mà để bản thân chịu thiệt.”
Vương Siêu muốn nói hắn không hề cảm thấy mình chịu thiệt, nhưng lại không nói nên lời, hắn không cảm thấy mình thiệt nhưng Tạ Trúc Tinh thì có.
Hắn hiểu được ý Tạ Trúc Tinh — ý cậu là hai người bọn họ “không thích hợp”.
Quý Kiệt tính toán thời gian, có lẽ đủ để làm hoà rồi mới khoan thai quay lại.
Kết quả vừa bước vào cửa đã cảm thấy bầu không khí không ổn, so với ban nãy lúc cậu ta chạy đi còn sai hơn, do dự hỏi, “Sao vậy? Còn chưa nói rõ hả?”
Vương Siêu cúi đầu, không lên tiếng.
Tạ Trúc Tinh đáp, “Nói rõ.”
Quý Kiệt nhìn cậu, rồi lại nhìn Vương Siêu, vẫn cảm thấy không ổn.
Tạ Trúc Tinh hỏi, “Tính tiền chưa?”
Quý Kiệt, “Tính xong rồi.”
Tạ Trúc Tinh, “Vậy đi thôi.”
Quý Kiệt, “… À, được.”
Tạ Trúc Tinh đứng lên đi ra ngoài, Vương Siêu không nói tiếng nào bước theo sau. Quý Kiệt đi đằng sau hai người, cố ý cách xa vài bước.
Ra khỏi nhà hàng Quý Kiệt nói, “Em gọi xe về, trưởng nhóm, anh đưa anh Tiểu Tạ về hả?”
Vương Siêu còn chưa lên tiếng thì Tạ Trúc Tinh đã cướp lời, “Anh đi chung xe với cậu, tiện đường.”
Vương Siêu liếc mắt nhìn cậu.
Quý Kiệt cảm thấy không ổn, hơi sợ bọn họ sẽ đánh nhau.
Nào ngờ Tạ Trúc Tinh lại khách khí nói với Vương Siêu, “Trưởng nhóm, anh đừng bận tâm, trên đường về lái xe chậm thôi.”
Vương Siêu đột nhiên vụt phát bước tới tóm chặt cổ áo cậu, cắn một phát lên môi cậu, nhanh chóng chuyển từ cắn sang hôn.
Bây giờ là hơn ba giờ chiều, ban ngày, nhà hàng này còn nằm sát mặt đường, xe cộ như nước, người đi đường nối liền không dứt.
Quý Kiệt giật mình, vội vàng bước lại định tách hai người ra, phí sức nửa ngày mà không thành công.
Vương Siêu không buông tay cũng chẳng buông mồm, vừa hôn vừa khóc nấc lên.
Tạ Trúc Tinh đứng yên như khúc gỗ.
Đã có người đi đường móc điện thoại ra chụp hình.
Quý Kiệt gấp tới mức mồ hôi đầy đầu, suy nghĩ thoáng động, giang hai tay ra ôm lấy cả hai người Tạ Vương, gào toáng lên, “IceDream vạn tuế! Mãi mãi không giải tán!”