Peter Pan Và Cinderella

Chương 114: Chương 114: Nói bừa




Vương Siêu thấy cậu chẳng nói lời nào càng không vui, hơn cả chính là thất vọng, “Vậy không có gì để nói nữa, em tránh ra.”

Tạ Trúc Tinh không tránh, “Ai nói là vì mấy cái này mới chia tay?”

Vương Siêu trừng mắt, “Không phải chính em nói ư? Không cho tui uống rượu, mình thì tự uống nước tiểu mèo, uống xong còn kêu người khác đâm chọc em mắng em bán mông, còn nói em rời khỏi tôi mới có thể dễ sống hơn, lúc đó nói bản thân oan ức như vậy, bây giờ sao lại muốn làm hoà rồi, không oan ức nữa? Giả bộ quên sạch? Họ Tạ, lời nói của em sao chẳng khác gì đánh rắm vậy?”

Không biết Tạ Trúc Tinh nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên, “Cho nên anh mới một mình trốn mất hơn nửa tháng, về lâu vậy rồi cũng không để ý tới em?”

Cậu không hề quên từ đầu tới cuối vụ cãi nhau, cũng không phải định giả ngu lừa gạt Vương Siêu, chỉ là cậu cho rằng trong lần cãi nhau ấy, chuyện Vương Siêu lưu ý là nữ minh tinh, là phim điện ảnh và căn nhà.

Cho nên cậu mới giải thích mấy chuyện này.

Nhưng mà thì ra, mấy cái lời gây tổn thương về nữ minh tinh phim điện ảnh gì đó, Vương Siêu có lẽ đều không để ý như cậu nghĩ, thứ Vương Siêu canh cánh nhớ đến trong lòng là cảm nhận của cậu.

Vương Siêu nào biết cậu nghĩ gì, vẫn mạnh miệng, “Ai trốn? Ai trốn hả? Bố đây thấy trời đẹp nên ra ngoài chơi thôi.”

Tâm trạng Tạ Trúc Tinh thay đổi, nhìn gương mặt đen thui của hắn còn đùa giỡn, “Chơi thành như vậy?”

Hết chuyện để nói, chọc vào tổ ong vò vẽ, Vương Siêu nhảy dựng lên, “Cút cmn đi! Tránh ra! Còn có người đang chờ bố!”

Nhắc đến Ngạn Dung, Tạ Trúc Tinh liền hỏi, “Cậu nhóc kia là ai?”

Vương Siêu, “Cần phải báo cáo với em à?”

Tạ Trúc Tinh lại hỏi, “Còn nữa, anh Trì kia là thế nào?”

Vương Siêu nghe ra ý cậu, lần này thật sự trở mặt, “Mấy câu này của em là ý gì? Ý muốn nói bố đây làm loạn khắp nơi phải không?”

Tạ Trúc Tinh, “Vậy anh có làm không?”

Vương Siêu tức giận tới mức đỉnh đầu bốc khói, “Làm! Sáng làm một người tối làm một người, hứng thì làm một lúc hai người, có muốn chơi chung không?”

Nếu làm thật thì sẽ không nói như vậy.

Tạ Trúc Tinh chẳng có ác cảm gì với Ngạn Dung, nhưng với Trì Lập Đông thì không có ấn tượng tốt.

Cậu vừa nghiêm mặt nghe Vương Siêu bô bô, vừa đánh giá hắn.

Sao mà phơi nắng đen thành như vậy? Còn cạo trọc đầu, lúc nãy không đội mũ đầu hắn y chang quả trứng kho, vẫn rất đáng yêu.

Muốn sờ một cái, còn muốn hôn một cái.

Vương Siêu chưa hết giận, chọc tức cậu, “Nhìn em xem, mặt không đẹp bằng Ngạn Dung, vóc người thì không bằng anh Trì, kỹ thuật thì thôi tệ khỏi cần bàn tới, em có cái gì chứ? Cho dù em có muốn thì bố cũng không cho chơi chung!”

Tạ Trúc Tinh nghe hắn nói càng lúc càng xa, vội bảo, “Được rồi, anh đừng làm ầm ĩ nữa, bình tĩnh nghe em nói đã…”

Vương Siêu mới không nghe, càng nhao nhao lớn tiếng hơn, “Bố nghe cái cc! Cút ngay cút ngay!”

Tạ Trúc Tinh làm ra vẻ muốn bịt miệng hắn, “Anh nhỏ tiếng chút, đừng để người ta tới xem trò vui.”

Vương Siêu né qua không cho cậu đụng vào, không biết trốn tránh làm sao lại đẩy Tạ Trúc Tinh một phát.

Tạ Trúc Tinh “A” một tiếng lùi về sau.

Vương Siêu vừa thấy có lỗ hổng liền nhân cơ hội vòng qua người cậu bỏ chạy vài bước, không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo sau thì bất an quay đầu lại nhìn, thấy cậu không giống như bị làm sao mới chạy tiếp.

Tạ Trúc Tinh không sao thật, chỉ là hơi khó thở chút, tình trạng bây giờ của cậu chỉ cần bị sốc hông cũng phải nằm viện tiếp, vội vàng đỡ tường cho ổn lại, tới khi ổn rồi thì thang máy của Vương Siêu đã chạy xuống.

Cậu không thể làm gì khác hơn là đợi một thang máy khác đuổi xuống lầu.

Không đuổi kịp, người đã đi rồi.

Mấy cô bé bên dưới vẫn còn đó, thấy cậu đi ra lập tức reo hò một trận.

Cậu hỏi, “Có thấy trưởng nhóm của tụi anh không?”

Các cô bé chỉ ra đường, “Vừa mới lái xe đi, còn biểu diễn một cú drift* nữa kìa.”

* Drift là một kỹ thuật lái xe mà trong đó người lái xe cố tình làm thừa lái trong khi vẫn có thể điều khiển được chiếc xe theo hướng mong muốn ở tốc độ cao, nhưng lại gây ra sự trượt bánh sau.

Vương Siêu cũng không nghe điện thoại.

Tạ Trúc Tinh chẳng biết phải đi đâu tìm, sớm biết thì lúc nãy nên hỏi cậu bé kia xem trưa nay bọn họ ăn cơm ở đâu.

Cậu ỉu xìu một lúc, lại lên lầu tìm Lưu Thông Minh.

Lưu Thông Minh cứ tưởng đâu hai người đã làm hòa rồi, còn trêu chọc cậu, “Nhìn thấy Leo có vui không? Bất ngờ không? Có cảm thấy như mình quen một người mới không?”

Tạ Trúc Tinh phiền lòng đáp, “Đừng lắm lời, anh ấy tới đây nói gì thế?”

Lưu Thông Minh đáp, “Cũng không có gì, hôm nay tôi gọi cậu ấy tới bàn chuyện quảng cáo mới, trùng hợp chết tiệt lại là một nhãn hiệu dầu gội đầu, cậu ấy vừa nghe xong liền vỗ bàn mắng tôi chọc quê cậu ấy, tôi biết nói gì bây giờ, liền chịu mắng thôi, cậu ấy mắng đã đời xong mới kêu tôi đưa đại ngôn này cho cậu.”

Tạ Trúc Tinh, “…” Lại cho cậu. Cái gì cũng cho cậu.

Lưu Thông Minh cẩn thận hỏi, “Lằng nhà lằng nhằng ngoài hành lang cả nửa ngày, sao vẫn chưa làm hoà hả?”

Tạ Trúc Tinh bất đắc dĩ đáp, “Ảnh không chịu nghe tôi nói, nói mấy câu là sừng sộ, nhao nhao một hồi là đòi làm bố người ta, ầm ĩ một hồi lát thì bỏ chạy, bây giờ tôi thế này muốn tóm ảnh cũng khó.”

Lưu Thông Minh suy nghĩ một chút, lấy mình làm gương, “Tôi cảm thấy cậu vẫn quá quan trọng mặt mũi, tôi với Tiểu Vu mà cãi nhau, cho dù cô ấy có muốn làm bà nội tôi cũng cho cổ làm, dù sao phía sau cánh cửa đóng kín chỉ có hai người, mất mặt cũng không ném được tới nhà người khác.”

Vương Siêu dẫn Ngạn Dung rời khỏi Huy Tinh, dọc đường đi cứ lẩm bẩm lầm bầm mắng Tạ Trúc Tinh không biết xấu hổ.

Ngạn Dung nói, “Chẳng phải ảnh muốn xin lỗi anh hả? Không nói gì ư? Hay là nói không hay?”

Vương Siêu ghét bỏ, “Như vậy mà gọi là xin lỗi? Anh nhổ vào! Thuần tuý là tới chọc tức anh! Lúc chia tay thì kêu anh tán gái mỗi ngày, con bà nó chứ! Sao không nói chuyện cậu ấy ngày nào cũng đánh anh đánh tới sung sướng? Anh còn chưa nói cậu ấy mắt đi mày lại cấu kết làm bậy với nữ minh tinh thì thôi đi, cậu ấy có mặt mũi hoài nghi anh? Nghi anh chơi bời với phụ nữ còn được, nghi ngờ anh chơi em? Em mới bao nhiêu tuổi chứ? Anh ngủ cho được hả! Anh đâu phải cầm thú giống anh hai!”

Ngạn Dung, “…”

Vương Siêu hùng hổ một phen xong cũng thấm mệt, nghỉ ngơi một lát, chờ đỡ tức mới nói tiếp, “Anh không phải chờ cậu ấy xin lỗi anh, cậu ấy với nữ diễn viên kia không có gì, chuyện vai diễn là anh phá hỏng cơ hội của cậu ấy, thực ra cậu ấy chẳng làm gì sai cả.”

Ngạn Dung, “Ồ? Không phải anh kêu anh ấy đuổi anh ra khỏi nhà hả?”

Vương Siêu mất hứng, “Cậu ấy tức giận mới nói chuyện khó nghe thôi, em không biết đâu, anh vốn là một tên miệng tiện, nếu so tài nói chuyện khó nghe thì cậu ấy sao thắng được anh? Nếu như anh hẹp hòi như vậy, muốn tính toán mấy chuyện này với cậu ấy thì lúc đó đã không trở lại tìm cậu ấy làm hòa rồi.”

Ngạn Dung kỳ quái hỏi, “Vậy thì em không hiểu, rốt cuộc là tại sao hai người lại chia tay?”

Vương Siêu đánh vô-lăng, uể oải đáp, “Cậu ấy nói, cậu ấy quen anh rất oan ức.”

Tới chỗ hẹn với Trì Lập Đông, Trì Lập Đông cũng không đến một mình mà dẫn theo một cậu nhóc chừng ba, bốn tuổi, đang ngồi bên cạnh anh ta ôm một thùng bỏng ngô ăn.

Vương Siêu bóc bổng ngô của người ta nhai, còn hỏi, “Nhóc là ai thế? Đến quỵt cơm?”

Anh bạn nhỏ chưa từng bị cướp đồ ăn kiểu này, sợ hãi núp ra sau lưng Trì Lập Đông.

Ngạn Dung chào hỏi Trì Lập Đông, quan sát kỹ đứa bé kia rồi hỏi, “Đây có phải anh bạn nhỏ tụi em gặp lần trước trong tiệm kem không?”

Vương Siêu nhìn kỹ, hình như là đúng thật.

Trì Lập Đông lúng túng nói, “Ba nó có việc, nhờ tôi trông hộ một chút.”

Vương Siêu, “Ba nó là người đàn ông hôm nọ? Chẳng phải anh còn trốn không muốn đi với người ta sao? Hôm nay lại trông con giúp?”

Trì Lập Đông không muốn nói chuyện này trước mặt cậu nhóc, nháy mắt với Vương Siêu, ám chỉ hắn đừng nói nữa.

Trong lúc chờ đồ ăn, cậu bé ăn no rồi muốn đến khi vui chơi thiếu nhi trong nhà hàng chơi, Ngạn Dung dắt nhóc đi.

Trì Lập Đông mới kể cho Vương Siêu, “Ba của thằng bé này là người yêu cũ của tôi.”

Vương Siêu, “Cái người lấy tàn thuốc chích anh?”

Trì Lập Đông gật gật đầu.

Vương Siêu khinh bỉ, “Đi đâu sinh con? Yên ổn làm gay không tốt sao?”

Trì Lập Đông nói, “Không phải con ruột, là con của chị cậu ấy, chị cậu ấy mất rồi, giao đứa bé lại cho cậu ấy, gọi là ba nhưng thật ra là cậu ruột.”

Vương Siêu suy nghĩ một chút, không nhớ ra người kia trông thế nào, chỉ nhớ là không đen, đầu cũng chẳng trọc.

Hắn hỏi một câu, “Hình như anh ta đâu có giống anh tôi?”

Nhắc tới Vương Tề, Trì Lập Đông liền đứng ngồi không yên, sắc mặt khác thường.

Vương Siêu nói, “Rồi rồi, coi như tôi chưa nói gì.”

Trì Lập Đông hỏi hắn, “Cậu giảng hoà với anh cậu chưa?”

Vương Siêu xị mặt, “Vẫn chưa, từ bữa đó đến giờ chưa liên lạc.”

Trì Lập Đông khuyên nhủ, “Cậu ấy sẽ không chấp nhặt cậu đâu, cậu về tìm cậu ấy nói mấy câu êm tai, hai anh em có lý nào lại giận nhau qua đêm?”

Vương Siêu khó chịu đáp, “Ổng mà không chấp nhặt với tôi? Còn kêu tôi tìm ổng nói mấy câu êm tai? Ổng đánh người ổng có lý không? Tôi nói cho anh biết, bây giờ thì tôi đánh không lại ổng, chờ sau này ổng già rồi hết đánh nổi, mỗi ngày tôi đánh ổng ba trận!”

Trì Lập Đông, “…”

Vương Siêu suy nghĩ một lát, sửa lời, “Mỗi ngày một trận thôi, đánh ba trận tôi còn ngại mệt đây.”

Cơm nước xong Trì Lập Đông dẫn đứa bé kia đi, Vương Siêu đưa Ngạn Dung đi shopping, sắp tới hè rồi hắn muốn mua đồ mùa hè, kết quả càng lựa càng tức, Ngạn Dung mặc gì cũng đẹp, hắn mặc gì cũng giống củ khoai mới đào dưới đất lên, cuối cùng chỉ mua vài món cho Ngạn Dung, hắn thì mua bảy cái mũ.

Ra khỏi trung tâm thương mại định về nhà, bạn học của Ngạn Dung gọi điện thoại rủ cậu đi chơi.

Vương Siêu không muốn về nhà buồn bực một mình, bèn hỏi, “Mấy đứa chơi gì thế?”

Ngạn Dung, “Tụi em đi đá bóng.”

Vương Siêu cũng muốn đi, “Có thể cho anh đi chung không?”

Ngạn Dung chớp mắt hai lần, “Không cho.”

Vương Siêu bất mãn, “Có phải sợ tụi nhóc con mấy đứa đá không lại anh không? Anh nhường mấy đứa không được sao?”

Ngạn Dung đáp, “Mới không phải, ban nãy anh chọc em mất hứng, cho nên em không cho anh đi chung.”

Vương Siêu, “Em con sói nhỏ mắt trắng này, anh vừa mua quần áo vừa mua kem cho em, chọc giận em chỗ nào?”

Ngạn Dung chống nạnh đáp, “Anh kêu bạn trai em là cầm thú.”

Vương Siêu, “…” Vốn là cầm thú mà, còn không cho nói?

Xin xỏ đủ đường, cuối cùng Ngạn Dung cũng đồng ý dẫn hắn đi đá bóng chung.

Mấy đứa học sinh hẹn nhau đi đá bóng toàn là người ngoại quốc, vốn không biết Leo Vương, với bộ dạng bây giờ của hắn lại càng không biết. Ngạn Dung giới thiệu hắn là ca sĩ, mấy cậu nhóc kia còn hỏi, “Hát rock and roll hả?”

Đây đúng là lần bị bôi đen thảm nhất của ca sĩ rock and roll.

Đá bóng tới tận tối mịt, Vương Siêu dắt mấy thằng nhóc cấp ba đi ăn xiên nướng, ăn xong mới vui vẻ chia nhau về.

Vương Siêu lái xe, Ngạn Dung ngồi ở ghế phó lái, trong xe mở ca khúc chủ đề của Euro Cup, hai người cùng lắc lư hát theo.

Nhìn thấy cổng nhà, Vương Siêu ngưng hát.

Ngạn Dung hát nửa câu một mình, cũng ngưng hát.

Trước cổng nhà bọn họ có người.

Vương Siêu đạp phanh một phát, muốn quay đầu xe không về nhà nữa.

Ngạn Dung hỏi, “Anh muốn chạy trốn hả?”

Vương Siêu sĩ diện, “Nói bậy, ai muốn chạy trốn?”

Đạp ga, từ từ chạy tới.

Tạ Trúc Tinh đứng trước cửa không nhúc nhích, chìm trong ánh đèn xe.

Trước mặt tiểu Ngạn Dung Vương Siêu muốn làm hảo hán, kiên trì thò đầu ra khỏi cửa xe, vừa mở miệng là mắng người, “Chó ngoan không cản đường!”

Tạ Trúc Tinh không lên tiếng, bị đèn chiếu vào chói đến híp mắt lại. Thực ra cậu rất muốn đưa tay lên che bớt ánh sáng, nhưng mà khí thế không thể thua được. Phải gồng.

Ngạn Dung không hiểu nghĩa câu nói kia, ham học hỏi, “Đây là ý gì?”

Vương Siêu, “Em đừng học tầm bậy! Chẳng phải lời gì hay.”

Ngạn Dung, “Vậy mà anh còn nói?”

Vương Siêu, “… Thằng nhóc em sao lại đáng ghét như vậy?”

Ngạn Dung, “Kêu em đáng ghét, vậy sao hồi chiều còn xin em dắt đi đá bóng chung?”

Đồng bọn mới rồi cùng đá bóng cùng ăn xiên nướng cùng ca hát, chiếc thuyền hữu nghị nói lật là lật.

Ngạn Dung mặt mày xưng xỉa xuống xe, tự mình mở cửa, đi vào không quay đầu lại.

Cũng không để ý tới Tạ Trúc Tinh.

Tạ Trúc Tinh nhìn cậu đi vào nhà xong mới quay đầu híp mắt hỏi, “Cậu ấy ở nhà anh thật à?”

Vương Siêu không đáp, tắt đèn xe.

Đôi mắt Tạ Trúc Tinh thoải mái hơn chút, không cần híp mắt nữa.

Vương Siêu bước xuống xe lại không dám đến quá gần, đứng sau cửa xe hai tay gác lên cánh cửa, ồn ào với Tạ Trúc Tinh, “Em lại tới làm gì?”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Em còn có thể làm gì, tìm anh, hỏi anh chừng nào về nhà.”

Vương Siêu, “Về cái c*t gì mà về?” Giơ tay chỉ, “Đây mới là nhà bố.”

Tạ Trúc Tinh nói, “Đây là nhà anh, em hỏi anh chừng nào về nhà chúng ta cơ.”

Vương Siêu chua lè, “Về cái nhà tồi tàn kia của em, cho em cơ hội đuổi bố đi lần nữa?”

Tạ Trúc Tinh, “Anh…” Dường như muốn nói cái gì, nghẹn lại.

Vương Siêu nói, “Nói xong thì tránh đường, bố còn phải về ngủ.”

Hắn muốn lên xe.

Tạ Trúc Tinh gọi, “Bố.”

Vương Siêu, “… Hả?”

Giọng Tạ Trúc Tinh to hơn ban nãy một chút, “Bố, chừng nào về nhà với em?”

Vương Siêu, “… Có phải em điên rồi không?”

Tạ Trúc Tinh cũng khó chịu khắp người, xấu hổ nói, “Ngày đó anh nói, gọi anh là bố anh mới quay về.”

Vương Siêu ngẩn ra một lát, “Nói hươu nói vượn, bố nói… tui nói đúng ra phải là, cho dù em có gọi tui là bố tui cũng không về.”

Tạ Trúc Tinh sững sờ vài giây, “Vậy em lỡ kêu rồi, anh trả lại cho em.”

Vương Siêu ngu người, trả như nào? Gọi ngược lại hả?

Tạ Trúc Tinh, “Anh… anh bây giờ chưa muốn về, em có thể chờ anh. Trước tiên hai ta nói cho xong chuyện lúc trưa đã.”

Vương Siêu vẫn đang chìm trong kinh hãi vì đột nhiên được nâng bối phận, quên mất vụ nói sẽ không nghe.

Tạ Trúc Tinh, “Em chưa quên những gì đã nói hôm cãi nhau, mà là em tưởng đâu anh tức giận như vậy là vì hôm đó em nói chuyện rất quá đáng, cho nên mới vội vàng giải thích mấy chuyện kia.”

Mấy câu này Vương Siêu nghe lọt, nhưng chẳng muốn nghe tiếp nữa, “Dù sao quen tui cũng rất oan ức cho em, hại em bị người khác xem thường, em đâu có sai, nên chia tay, hai ta không nên ở bên nhau đâu. Tay này chia rất tốt, rất diệu kỳ, rất tuyệt.”

Tạ Trúc Tinh nói, “Em đúng là oan ức, không được sao?”

Vương Siêu nhảy ra từ sau cửa xe, “Được được được, em oan ức! Em đòi chia tay, sau khi chia tay tui đâu có quấn lấy em nữa, sao ngược lại em cứ quấn lấy tui làm gì? Sao không để tui yên?”

Tạ Trúc Tinh cũng cao giọng, “Em oan ức vì bị người khác xem thường ư? Rõ ràng là em oan ức vì anh xem thường em!”

Vương Siêu buồn cười nói, “Tui xem thường em? Tui là đồ ngốc dựa dẫm cha dựa dẫm anh, nào có tư cách xem thường em?”

Tạ Trúc Tinh, “Là ai một mực chắc chắn cho rằng em ôm đùi Vu Hạm?”

Vương Siêu, “Sau khi nghe Lưu Thông Minh kể sự thật tui lập tức đi tìm em còn gì?”

Tạ Trúc Tinh, “Là tìm em, câu đầu tiên sau khi nhìn thấy em là bắt em xin lỗi.”

Vương Siêu, “Em không nên xin lỗi hả? Em nói đó là nhà em! Cái này mà là tiếng người?!”

Tạ Trúc Tinh nói, “Vậy anh nói em dựa vào cách bán mình trèo lên cao, đây cũng là tiếng người?”

Vương Siêu, “Đó là tui nói bừa thôi!”

Tạ Trúc Tinh, “… Em cũng vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.