Vương Siêu đang sờ tới hăng say, tay bị Tạ Trúc Tinh nắm lấy, bảo hắn, “Đừng nghịch, lo lái xe đi.”
Hắn còn cợt nhả không coi là việc gì to tát.
Tạ Trúc Tinh vươn tay qua nhéo mạnh vào mặt hắn một phát.
Vương Siêu “ui ui ui” than đau, cuối cùng cũng coi như đàng hoàng lại được một phút chốc.
Vào nhà, trước tiên chạy một vòng tàu siêu tốc.
Tới vòng thứ hai, giảm tốc.
Tạ Trúc Tinh vươn tay tìm điện thoại của Vương Siêu, mở đoạn demo kia ra.
Giai điệu dương cầm vang vọng lẫn với tiếng giường cọt kẹt.
Là yêu như thuỷ triều, là tương tư tận xương, là tìm thấy nhau trong biển người, là tình yêu sâu đậm.
Tạ Trúc Tinh cúi đầu nhìn Vương Siêu.
Vương Siêu cũng nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt.
Hai người đồng thời bật cười.
Khoảnh khắc tâm hồn và thể xác hoà vào nhau, thắng tất thảy mọi thứ trên đời.
Hôm nay Vương Siêu quan tâm đến mặt mũi cực kỳ, gọi giường cũng rất khẽ khàng, ngoại trừ rầm rì thì chỉ gọi một tràng “Tiểu Tạ”.
Có khúc độc tấu dương cầm của hắn làm nhạc đệm.
Vương Siêu ôm cổ Tạ Trúc Tinh, hai người hôn nhau lung ta lung tung chẳng có phương pháp gì, hôn đến mặt dính đầy nước.
Vừa hôn vừa chuẩn bị vào trạm, Tạ Trúc Tinh bắt đầu tăng tốc, trước mắt Vương Siêu như nổ thành ngôi sao, sướng tới mức tê dại cả da đầu, miệng bị che lấp không kêu được, không có chỗ phát tiết, hai tay cào loạn xạ lên vai Tạ Trúc Tinh.
Đến trạm, nghỉ ngơi một chút.
Tạ Trúc Tinh mới cảm giác thấy chỗ bị cào trên vai có hơi đau, đoán chừng đã rách da rồi.
… Vẫn chưa bị cào đủ, còn muốn thêm mấy vết nữa.
Vương Siêu cũng dần tỉnh táo lại từ cơn thất thần, không lý do mắng một câu, “Ai da đệt mợ, ca khúc này chắc bỏ mịe rồi.”
Tạ Trúc Tinh không hiểu, “Không phải dễ nghe lắm ư, bỏ gì mà bỏ?”
Vương Siêu nhăn mặt đáp, “Đều tại em, ai kêu em bật nó lúc này? Một bản tình ca thật hay lại bị biến thành thúc tình ca.” (thúc giục tình dục)
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu nói tiếp, “Nè? Có phải em lén xem phim heo không?”
Tạ Trúc Tinh, “… Ừm.”
Vương Siêu xì một tiếng, “Anh còn tự hỏi sao hôm nay em lại biết tuốt ống cho anh. Em xem ở đâu đó?”
Tạ Trúc Tinh có chút lúng túng, “Hồi đi Nam Kinh, lúc lấy iPad cầm nhầm của anh.”
Vương Siêu bừng tỉnh nhớ ra, đó là do hắn kêu Lương Tỉ gửi cho hắn, chỉ xem qua có vài phút rồi quên luôn.
Tạ Trúc Tinh nói, “Anh đừng có mua ốp lưng giống em mãi, không để ý là lại cầm nhầm.”
Vương Siêu vào tai trái ra tai phải, còn đòi thảo luận với cậu chi tiết về phim heo.