Phá Quán Tử Phá Suất

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14 – LƯỠNG TIỂU VÔ TƯ

“Tử Thượng ngu đệ? Ngu đệ?”

Tư Mã Chiêu tỉnh dậy một lần, rồi sau đó lại ngất đi.

A Đẩu đã trở thành hóa thân tà ác, giễu cợt: “Giả vờ, tận tình mà giả vờ cho ta xem xem, ân? Còn muốn giả vờ?”

Sau đó không thèm hỏi nguyên do, một roi hung hăng quất xuống! Roi ngựa kia trước đó đã tẩm qua nước, lập tức đánh cho Tư Mã Chiêu hai mắt trắng dã, một tiếng hét thảm bị chặn trong miệng, sắc mặt trắng như tờ giấy.

“Nghe nói ngu đệ được khen là Kiến An đệ bát tử*” A Đẩu thuận miệng bịa chuyện, nói: “Chắc là không đem hiền huynh để vào mắt đâu nhỉ…” [*đúng ra là Kiến An đệ thất tử, chỉ có 7 người gồm: Khổng Dung, Trần Lâm, Vương Sán, Từ Can, Nguyễn Vũ, Ứng Sướng, Lưu Trinh. Là 7 tác giả ưu tú của Kiến An]

Tư Mã Chiêu gấp đến độ kêu “Ô ô”, không biết tại sao lại xúi quẩy thế này, nhưng vô luận thế nào cũng không ngờ tới, Lưu Thiện ban ngày chỉ như đồ bỏ, giờ cư nhiên lại lớn lối đến vậy! Dám vũ nhục một khách nhân mà ngay cả sứ giả cũng không lớn bằng!

Thời khắc này, miệng bị bịt kín, dù có muôn vàn biện tài cũng nói không ra, Lưu Thiện hùng hùng hổ hổ như một tên vô lại, nói: “Dã tâm của Tư Mã Chiêu, người người đều biết; lão già vô lương kia của ngươi muốn soán ngôi, đáng tiếc chết quá sớm, nên cái việc tồi tệ đoạn tử tuyệt tôn này liền rơi lên người cả nhà các ngươi…”

Tư Mã Chiêu nghe xong sắc mặt đại biến, cho dù Tư Mã Ý có phản tâm, nhưng những năm gần đây đã che giấu vô cùng kín, làm sao Lưu Thiện biết được? Chẳng lẽ phố chợ đã đồn đãi đến mức này?

A Đẩu quất được vài roi, tay bắt đầu đau nhức, bèn đưa roi cho Ách thị, nói: “Ta nghỉ tí, ngươi tiếp sức, chừng nào mệt thì tới ta”

Ách thị cầm sợi roi ngựa kia, đánh cũng không được, mà không đánh cũng chẳng xong, vẻ mặt cực kỳ cổ quái, nhìn Tư Mã Chiêu từ bên dưới đấu lạp. Đôi môi động động, như đang thắc mắc không biết người này đã chọc gì tới A Đẩu, thấy không giống thiếu niên tranh cường háo thắng, mà giống kiểu thù giết mẹ hơn.

Trong mắt Tư Mã Chiêu lộ ra thần sắc cầu xin, Ách thị cảm thấy bối rối. Tư Mã Chiêu ô vài tiếng, nước mắt lưng tròng. Rốt cuộc Ách thị không nỡ ức hiếp thiếu niên, khoanh tay đứng một bên.

Nào ngờ A Đẩu vừa thấy lại càng thêm phẫn nộ, quát: “Ít giả bộ đáng thương đi! Ngươi lừa sư phụ ta xong giờ lại lừa tới Ách ba hả!” Chỉ nghe Lưu Thiện vừa mắng vừa giơ tay lên, tát liên tục vào mặt Tư Mã Chiêu mấy chục cái bạt tay, đáng thương thay cho gương mặt thanh tú của Tư Mã Chiêu bị tát sưng như đầu heo.

A Đẩu cười lạnh nói: “Vướng lớp y phục nên đánh không chết được ngươi nhỉ, để rồi coi…” Chợt đưa tay xé y phục Tư Mã Chiêu, Ách thị nhịn không được, khụ một tiếng, nhưng A Đẩu không để ý tới, nhanh gọn dứt khoát lột sạch sẽ Tư Mã Chiêu.

Thượng y của Tư Mã Chiêu bị kéo xuống một nửa, cột trên cây, dây thừng trói chằng chịt trước ngực, làn da trắng nõn.

A Đẩu nhìn thấy nuốt một ngụm nước miếng, Ách thị đã sớm quýnh quáng quay đầu đi.

Đến nước này A Đẩu cũng không còn biết phải nói gì, tiện tay lấy roi ngựa, một roi quất xuống, nói: “Đây là đánh thay cho tôn tử Tào Tháo bị ngươi soán vị!”

Roi rơi, trên người Tư Mã Chiêu lập tức hằn vết đỏ, “Ba”, A Đẩu lại quất một roi nữa, nói: “Đây là thay Gia Cát tiên sinh xuất chinh chưa báo tin thắng trận, thân đã tử* mà đánh ngươi” [*‘Xuất sư vị tiệp thân tiên tử’, là câu thơ Đỗ Phủ dùng điếu tang Gia Cát Lượng. Vào mùa xuân năm thứ 12 Kiến Hưng, (công nguyên năm 234), Gia Cát Lượng xuất binh phạt Ngụy, giằng co mấy trăm ngày với quân Ngụy ở Ngũ Trượng Nguyên phía nam Vị Thủy, tháng tám năm đó lâm bệnh, ôm hận qua đời]

“Roi này là thay sư phụ ta đánh ngươi!”

Càng đánh về sau, A Đẩu thấy vết roi ngang dọc chằng chịt trên người Tư Mã Chiêu, ánh mắt dán vào thiếu niên lõa thể xấp xỉ tuổi mình, dâng lên một nỗi khoái cảm dị dạng, lại thấy ***g ngực Tư Mã Chiêu ẩn hiện đường nét cơ thịt, có lẽ là kết quả của quá trình rèn luyện khắc khổ trường kỳ.

Ánh mắt A Đẩu theo đó dời xuống phần hạ thân, chợt phát hiện chuyện mới mẻ, vật nọ dưới háng Tư Mã Chiêu, cư nhiên cách lớp khố mỏng hơi đội lên, A Đẩu bật cười nói: “Ngươi? Ngươi thích bị đánh??” [em Chiêu có máu M, còn em Đẩu có máu S ]

Tư Mã Chiêu khép hai mắt, không lên tiếng nữa, nhưng nước mắt khuất nhục vẫn ồ ạt từ trên khóe mắt lăn xuống. A Đẩu chơi đủ rồi, cũng đã làm nhục chán chê. Đưa tay gỡ cục vải rách trên miệng hắn xuống, nói: “Nói gì đó trước lúc lâm chung đi, nói nghe thử, có gì tâm đắc? Cảm tưởng?”

Tuy biết hắn không còn khí lực để gào thét nữa, nhưng tay A Đẩu vẫn cầm miếng vải rách đặt sát bên miệng Tư Mã Chiêu, đề phòng hắn la hét cầu cứu, để dễ dàng nhét trở vào bất cứ lúc nào.

“Ta…” Tư Mã Chiêu run rẩy toàn thân, nhưng ngoài ý muốn của Lưu Thiện, trong mắt hắn chẳng có chút thần sắc oán độc nào.

“Ngươi ngươi ngươi” A Đẩu giễu cợt: “Ngươi đúng là con tiểu thú a tiểu thú bị thương, sao, còn muốn gì nữa?” Trong lúc nói chuyện lại dùng cán roi cách lớp ngoại khố, chọc tới chọc lui dương căn bán ngạnh của Tư Mã Chiêu. [hảo biến thái a >.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.