Phá Quán Tử Phá Suất

Chương 23: Chương 23




CHƯƠNG 23 – NẶC BẤT KHINH HỨA

A Đẩu úp úp mở mở nửa ngày, không dám nhìn thẳng Cam Ninh, cuối cùng vắt ra được một câu: “A Đẩu tới gặp đại…tiểu di…”

Cơn giận của đại Kiều giảm dần, ngắm nghía Lưu Thiện, nhíu mày hỏi: “Ngươi là nhi tử của Lưu Dự Châu à?” Ngữ thanh kia bất nộ mà tự uy, giống như muốn gây sự với hắn đã lâu.

Cam Ninh ha ha bật cười, nói: “Thì ra là đồ đệ của Khổng Minh, khó trách…”

Đại Kiều nghi hoặc: “Hưng Bá, các ngươi biết nhau à?” Nhìn nhìn A Đẩu, rồi lại nhìn Cam Ninh, Cam Ninh vội làm ra vẻ vô tội, lắc đầu lia lịa nói: “Không quen, Lưu huynh đệ là quý nhân, thứ thô kệch như lão tử làm sao quen được?”

Tuy đại Kiều biết nhất định trong chuyện này có quỷ, nhưng có hỏi cũng chẳng ra được gì, chỉ nhìn sang Lưu Thiện, nói: “Dáng vẻ không giống Lưu Dự Châu, giống Cam Thiến hơn, Triệu Tử Long cũng là sư phụ ngươi à?”

A Đẩu thầm rùng mình, đại Kiều nói lời này, hẳn là cảm thấy giữa mi vũ mình mang theo vài phần khí chất của Tử Long, lúc nghe thì vừa mừng vừa sợ, mừng là vì biết mình và Tử Long thường xuyên ở cùng một chỗ, nên dần dần bị hắn cảm nhiễm, cách nói chuyện, hành sự đều không tự giác mà noi gương theo Triệu Vân; nhưng sợ chính là, lời của đại Kiều chạm đến một sự kiện nào đó mà A Đẩu vẫn luôn không dám nghĩ nhiều.

May thay tiểu Kiều mỉm cười nói: “Được rồi, tỷ, Công Tự cũng là ngoại sanh của ngươi mà”

Đại Kiều hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngu thế bá tới đúng lúc lắm, chất nữ có chuyện muốn hỏi ngài” Nói xong làm động tác “Thỉnh”, nhưng không thèm đếm xỉa gì tới A Đẩu.

Cam Ninh nãy giờ vẫn bàng quan lúc này mới mở miệng: “Đại tỷ và Đô úy đi trước đi, đợi lát nữa ta đưa ngoại sanh ngươi về”

Ngu Phiên vui mừng hớn hở chắp tay nói: “Nếu vậy thì lát nữa làm phiền Cam tướng quân đưa sanh gia về phủ giùm”

Cam Ninh đảo trắng dã cặp mắt, nói: “Ngu đô úy đi khỏe” Nói xong len lén dựng thẳng ngón giữa về phía A Đẩu. A Đẩu lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, gần như muốn chạy qua ôm đùi Ngu Phiên gào khóc không muốn a dẫn ta đi đi, bị Cam Ninh bắt được thì mình còn giữ được mạng để trở về sao?!

A Đẩu khóc không ra nước mắt nói: “Ta…Ta chỉ tới đưa đồ thôi, ta cũng phải đi ngay rồi…”

Tiểu Kiều đặt đĩa thuốc xuống nghiêm mặt nói: “Công Tự, ngươi sợ cái gì? Sợ Hưng Bá ăn ngươi sao?”

Cam Ninh khinh thường “xuy” nói: “Được rồi, lão tử sẽ không chọc ghẹo ngươi”

Trong lúc nói thì đại Kiều và Ngu Phiên đã đi xa rồi, A Đẩu nghĩ muốn đuổi theo cũng không kịp, đành cung kính chắp tay thi lễ với tiểu Kiều: “A Đẩu kiến quá tiểu di” Xong liền đưa vật Tôn Thượng Hương giao cho qua.

Tiểu Kiều thuận tay tiếp nhận, cười nói: “Tính tình gia tỷ xưa nay đã như vậy, xin Công Tự đừng trách” A Đẩu vội khiêm tốn không dám, tiểu Kiều lại căn dặn hạ nhân mang bàn trúc, ghế tựa tới, lát sau thượng trà nước, ba người mới ngồi vào chỗ của mình, thỉnh thoảng A Đẩu lại tràn ngập sợ hãi mà nhìn nhìn Cam Ninh, rồi nhìn sang tiểu Kiều quốc sắc thiên hương, ôn nhu điềm tĩnh, cảm tưởng chỉ có một: nếu chuyện này đặt trên mình người khác thì sẽ là một cố sự, mà đặt trên người mình thì chính là một sự cố…

Chỉ nghe Cam Ninh hậm hực nói: “Nghe bảo ngươi đưa muội muội tới thành thân, hôm đó lão tử có việc nên không tới uống rượu được, hiện tại xem ra đã lỡ mất trò vui rồi”

Con ngươi của tiểu Kiều sáng ngời, bất phân cao thấp với song mục trong suốt của A Đẩu, có lẽ là kết quả của việc điều chế dược liệu quanh năm mà ra, Cam Ninh ở trong viện này thật đúng là không hợp thời.

Tiểu Kiều trêu ghẹo: “Đã nghĩ kỹ phải tiêu mười vạn lượng hoàng kim như thế nào chưa? Chừng nào thì mời tiểu di tới Ngư Dương lầu ăn một bữa đây? Không thôi chúng ta mua lại nửa tửu lâu của Cam lão bản để mở cửa hiệu đi?”

 A Đẩu đang uống trà, đột nhiên phun ra ngoài, trong lúc cười sặc sụa thì lại nghe Cam Ninh tức giận nói: “Cha mi, ngay cả Lục Bá Ngôn cũng bị hắn chơi, lão tử không bị hắn ăn sạch mới là lạ á!”

A Đẩu biết Cam Ninh đang nói về trận chiến Kinh Châu lúc trước, vội bảo: “Không dám, A Đẩu có làm được gì đâu” Nói xong nhìn gương mặt vẫn còn bầm tím của Cam Ninh, nhịn không được buồn cười, thầm nghĩ tên tặc đầu này cũng khả ái thật, nhưng không biết có quan hệ gì với Lục Tốn hay không.

Quả nhiên Cam Ninh lại nói: “Ngươi thu thập được lắm, để coi lần này tên ranh Lục Bá Ngôn kia còn lớn lối nữa thôi”

Chẳng lẽ Cam Ninh định dìm Lục Tốn, nhưng dìm chưa được đã bị chỉnh rồi? Hay sơn tặc không ưa văn phỉ, lúc tranh công đoạt thưởng thì bị tính kế? A Đẩu vẫn đang miên man suy nghĩ, chợt nhớ tới chính sự, vội hàn huyên vài câu rồi dẫn dắt câu chuyện về Tử Đằng đường này.

A Đẩu hỏi: “Trước kia ở Kinh Châu, di nương từng nói sẽ dẫn ta tới tìm đại tiểu di học chút bản lĩnh, thấy tiệm dược của tiểu di ăn nên làm ra như vậy, quả đúng là diệu thủ hồi xuân”

 Tiểu Kiều cười nói: “Làm gì có, bất quá rảnh rỗi vô sự thôi, học y thuật lâu như vậy thì đâu thể hoang phế được, sẵn dịp Cam lão bản đào được chút tiền, nên ta liền mở tiệm dược này”

“Tuy nói vậy, nhưng chuyện tiểu di cần làm cũng không nhiều, bệnh nhẹ đều có đám đại phu lo liệu rồi, ta bất quá chỉ làm chưởng quầy nhàn nhã thôi”

Giờ A Đẩu mới biết Tử Đằng đường là do Cam Ninh bỏ tiền ra xây, khó trách đám lưu manh bán dạo trước cửa đều bị thu dọn không còn một mống, thế là ấn tượng đối với hắn đã tốt hơn chút.

Lại nói: “Trước kia ở Kinh Châu đã từng ra mắt Trương Trọng Cảnh tiên sinh, vốn muốn bái ông là sư, thế nhưng công khóa quá bận, không cách nào phân tâm được”

Trương Trọng Cảnh là danh y Lạc Dương, tương truyền có giao hảo cùng Gia Cát Lượng, A Đẩu chưa từng gặp ông ta, chỉ thuận miệng bịa chuyện thôi.

Tiểu Kiều cười nói: “Mai sau sự nghiệp của Công Tự sáng lạn, thế mà cũng muốn học y à? Chắc chắn Khổng Minh tiên sinh không đồng ý đâu”

A Đẩu nghiêm mặt nói: “Thuật Kỳ Hoàng, học cả đời cũng chưa chắc hiểu; cái Công Tự muốn học không phải là y thuật, mà là tâm y giả, để chữa trị cho người của toàn thiên hạ này”

 Lời này chính là dựa theo “Võ tâm” của Triệu Vân mà nói, tiểu Kiều nghe xong, im lặng chốc lát rồi gật gật đầu, nói: “Ngươi và hắn cũng thật giống nhau, nếu vậy thì tiểu di tặng ngươi vài món, miễn cho ngươi phải đi một chuyến uổng công” Nói xong đứng dậy đi vào trong.

A Đẩu nhịn không được quay đầu qua hỏi Cam Ninh: “Giống ai?”

Cam Ninh vươn tay ra nhéo nhéo mặt A Đẩu, A Đẩu ăn đau, vội liên tục né tránh ngón tay như gọng kiềm kia, Cam Ninh giễu cợt: “Nguyện học y giả tâm, chữa hết người trong thiên hạ, Chu Công Cẩn nói”

Tiểu Kiều lấy một quyển sách ố vàng ra đưa cho A Đẩu, A Đẩu vừa thấy thì lập tức hít một hơi lãnh khí.

Trên bìa quyển sách kia ghi ba chữ lớn “Thanh nang kinh”, đây là tâm huyết của Hoa Đà?! Tiểu Kiều có quan hệ gì với Hoa Đà?

“Y thư sư phụ truyền cho tiểu di, nay tặng ngươi, rảnh rỗi hãy nghiên cứu học tập nhiều chút, nếu có chỗ nào không hiểu thì đi thỉnh giáo Khổng Minh tiên sinh là được” Tiểu Kiều cười nói.

“Sư phụ của tiểu di…là Hoa Đà?” A Đẩu run giọng hỏi, hắn nhớ tới Hỗn nguyên trường sinh đan mà Vu Cát nói, lúc này suy đoán đã được chứng thực, bất giác khẩn trương lên.

Tiểu Kiều mỉm cười gật đầu, nói: “Không biết lúc này sư phụ đã đi đâu, cũng nhớ ông ấy thật”

A Đẩu thuận tay lật 《Thanh nang kinh》, đầu óc trống rỗng, phải làm sao mới có thể dẫn dắt câu chuyện tới đan dược được đây? Nhìn dung mạo của tiểu Kiều xinh đẹp mỹ lệ, nói không chừng là do tác dụng của Hỗn nguyên trường sinh đan?

Hẳn là phải nhờ vào thiên mệnh rồi, A Đẩu còn chưa nghĩ xong thì Cam Ninh đã hiếu kỳ nhìn qua y thư thắc mắc: “Sao thiếu mất một trang? Quyển sách này không được đầy đủ? Kiều tỷ, sao ngươi lại lấy sách rách ra lừa tiểu hài vậy?”

Tiểu Kiều đầu tiên là ngẩn người, sau đó thản nhiên nói: “Sách không đầy đủ, này phải hỏi vị sư nương kia của Công Tự mới đúng, ta làm sao biết được?”

A Đẩu mờ mịt ngẩng đầu, vẻ phẫn nộ trong mắt tiểu Kiều chỉ chợt lóe rồi biến mất, giống như đang tận lực khống chế cơn tức của mình, mỹ nhân lạnh nhạt nói: “Hôm nay tiểu di mệt quá, giờ vẫn chưa muộn, Cam lão bản, ngươi đưa A Đẩu hồi phủ đi, tránh cho Tử Long tướng quân chờ lâu” Nói xong làm bộ đứng lên, muốn tiễn khách.

A Đẩu biết giờ mà không hỏi tới, thì nói không chừng sau này sẽ chẳng còn cơ hội để hỏi nữa, vội kéo tay áo tiểu Kiều, nghiêm giọng nói: “Tiểu di!”

Tiểu Kiều hơi mất kiên nhẫn, hỏi: “Chuyện gì?”

Cam Ninh trố mặt nghẹn họng nhìn cảnh này, nghĩ không ra tại sao sắc mặt tiểu Kiều nói đổi liền đổi như vậy, trong lòng A Đẩu chuyển qua vô số ý niệm, cuối cùng đành phải đánh cược một phen, nói: “Trước khi tới Giang Đông, sư nương đã sai ta truyền lại câu này…”

Tiểu Kiều cười lạnh nói: “Quả nhiên là nghe theo chỉ điểm của Nguyệt Anh mà tới, ngươi nói đi, nàng sai người truyền câu gì?”

Cam Ninh thè thè lưỡi, nói: “Lão tử ra ngoài trước, các ngươi từ từ hàn huyên đi há”

Tiểu Kiều nhíu mày nói: “Trở về, ai cho ngươi đi!” Cam Ninh đành phải quy quy củ củ ngồi lại ghế trúc.

A Đẩu biết lần này nhất định có hy vọng, trước tiên thầm cầu khẩn cho lời bịa đặt đừng bị vạch trần, rồi trong lòng lại nói xin lỗi với Hoàng Nguyệt Anh, vì Hỗn nguyên trường sinh đan, không thể không ủy khuất lão nhân gia ngài một lần, đừng trách ta nha.

Bèn nói: “Sư nương bảo, chuyện nàng làm lúc trước…Thật xin lỗi tiểu di, mấy năm qua đã nghĩ thông rồi, chẳng qua cách nhau quá xa, không có cách nào đích thân đến nhận lỗi, nên sai A Đẩu tới thử…”

Đến đây, A Đẩu lại thành khẩn nói: “Kỳ thực, Nguyệt Anh sư nương muốn để Công Tự dọ ý tiểu di trước, nếu tiểu di không lưu tâm tới chuyện năm đó nữa mới kêu Công Tự dập đầu nhận lỗi thay, còn nếu tiểu di vừa nghe tới tên nàng liền tức giận, vậy thì ngàn vạn lần chớ nói ra”

Xong A Đẩu liền quỳ xuống trước mặt tiểu Kiều, dập đầu ba cái với nàng, thầm nghĩ sư phụ ơi sư phụ, lần này lão tử đã vì ngươi mà trút đủ vốn gốc a.

A Đẩu dập đầu xong, quỳ thẳng tắp trước mặt tiểu Kiều, trên trán ửng đỏ. Tiểu Kiều nhìn một hồi, rốt cuộc không đành lòng làm khó một thiếu niên chẳng chút liên can, bèn thở dài, nói: “Ngươi đứng lên trước đi”

Lời bịa đặt kia quả thật đã được A Đẩu thêu dệt đến hết sức cao minh, hơn nữa cái đoạn dọ ý đó, khiến tiểu Kiều không muốn tin cũng không được.

Tiểu Kiều ngây ngẩn hồi lâu mới nói: “Đều đã qua nhiều năm rồi, người xưa cũng đã chết, vốn không nên ghi nhớ mãi”

“Ngay cả Điêu Thiền cũng đã ra đi” Tiểu Kiều xa xôi thở dài, nói: “Thôi, ngươi hãy về nói lại với nàng rằng, mai sau nếu có duyên, kêu tiên sinh ngươi tới Thính Phong lâu trước sông bày một bàn tiệc, mọi người ăn uống vui vẻ coi như xong”

“Điêu Thiền?” A Đẩu vừa nghe tên vị mỹ nhân này, chợt nhớ tới chuyện nàng đã chết ngoài thành Kinh Châu, một bó đuốc, khuynh thế hồng nhan liền trở thành tro tàn, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Ta đã từng gặp Điêu Thiền, có quan hệ gì đến nàng?”

Tiểu Kiều hồi thần lại, nói với A Đẩu: “Ngươi không biết đâu, chuyện này rất phức tạp”

.

Sau khi nghe xong đoạn cố sự rối rắm của tiểu Kiều, A Đẩu mới biết, ân oán gút mắc trong đó phức tạp tới nỗi mình khó mà hiểu nổi.

Lúc Hoa Đà rời sư môn mang theo bốn viên Hỗn nguyên trường sinh đan, sau đó hành y tế thế, đi ngang qua vùng Giang Đông, vừa vặn lúc này Giang Đông đang bạo phát dịch bệnh trên diện rộng, bèn dừng chân ở Ngô Quận chẩn bệnh cứu dân chúng.

Khi đó Kiều lão cha của đại tiểu Kiều đang mẻ đầu sứt trán với đợt ôn dịch này, vừa nghe tin Hoa Đà chịu ở lại Ngô Quận hành y, cầu còn không được, bèn dốc tiền tài ra tương trợ.

Khi ấy đại tiểu Kiều vẫn còn là thiếu nữ, hay tới gặp Hoa Đà rối rít yêu cầu được giúp xem bệnh, làm trợ thủ. Thường xuyên qua lại, Hoa Đà lão đành ưng thuận, không muốn một thân y thuật bị thất truyền nên quyết định thu hai tỷ muội Giang Đông làm môn đồ.

Tiểu Kiều nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng A Đẩu vẫn không khỏi khâm phục vị mỹ nhân có vẻ ngoài yếu đuối này, lúc ôn dịch ập tới, đám quan lại quyền quý trốn còn không kịp, khi đó hai tộc quan sĩ nhất định là bỏ chạy hết, chỉ còn lại cả nhà Kiều lão cùng bệnh nhân đầy thành. Thế nhưng nhị Kiều không hề sợ bị lây bệnh tham gia cứu chữa, có thể thấy được tấm lòng của họ như thế nào.

Chu Du và Tôn Sách quả nhiên đã cưới được nữ nhân tốt.

Hoa Đà dốc toàn bộ bản lĩnh ra giảng dạy, không giữ riêng phần nào, y độc vốn bất phân, đại Kiều học độc, tiểu Kiều học y. Đợi đến khi ôn dịch qua đi, Hoa Đà lại lấy ra hai viên Hỗn nguyên trường sinh chia đều cho nhị Kiều, coi như quà lưu niệm sư phụ tặng cho đồ đệ. Tiên đan có thần hiệu giữ nhan, hẳn Hoa Đà cũng không đành lòng nhìn hai tuyệt đại phương hoa này già đi.

Thần y lại đem tâm huyết cả đời 《Thanh nang kinh》truyền cho tiểu Kiều, chính là bản điển tịch trân quý được truyền tới tay A Đẩu hôm nay. Trang cuối cùng của 《Thanh nang kinh》chính là ghi lại phương pháp chế luyện Hỗn nguyên trường sinh đan.

“Trang đó…” A Đẩu trố mắt nghẹn lời: “Đã bị sư nương ta xé mất?!”

Tiểu Kiều thản nhiên nói: “Sách đã bị nàng ta xé, còn thuốc thì bị Điêu Thiền trộm đi, hảo hữu của tỷ phu ở khắp nơi trong thiên hạ, chính vì vậy mới dẫn những tên trộm đó tới…”

A Đẩu không khỏi ngồi thẳng người.

Trước giờ Tôn Sách vốn hào phóng, qua lại thân thiết cùng các đại sĩ tộc, trước khi chết Lữ Bố từng dẫn Điêu Thiền tới Giang Đông du ngoạn, Tôn Sách đương nhiên nhiệt tình chiêu đãi, trong bữa tiệc nâng cốc vui cười, khi nhắc tới sư môn của đại tiểu Kiều, Điêu Thiền liền lưu tâm, có ý định lung lạc.

Điêu Thiền vốn bái sư Tả Từ, mà Tả Từ và Hoa Đà vốn là đồng môn, các đệ tử đời ba tuy biết nhau, nhưng đôi bên không nhận ra nhau, lúc này thấy đại tiểu Kiều, luận về vai vế thì khá ăn ý. Sau đó yêu cầu mượn Thanh nang kinh đọc. Dù lúc đầu nhập nhị chủ Đinh Nguyên và Đổng Trác, Lữ Bố hết lòng cống hiến, nhưng khi hành sự hay đối nhân xử thế thì đường đường chính chính, không chơi quyền mưu.

Tiểu Kiều không lo ngại về hắn, cho Điêu Thiền mượn y thư, sau khi trả lại Điêu Thiền bắt đầu hỏi về Hỗn nguyên hồi xuân đan. Qua vài ngày, Lữ Bố Điêu Thiền rời đi, đại Kiều chợt cảm thấy thần trí mê muội, vừa ngủ là không dậy nổi, gần nửa tháng sau mới hồi phục, nhưng viên tiên đan kia đã không cánh mà bay.

Chẳng bao lâu sau, Tôn Sách bị đâm chết, đại Kiều mất hết hy vọng, không còn nghĩ tới chuyện trường sinh đan nữa.

Lại qua tiếp vài năm, trước trận Xích Bích, Gia Cát Lượng dẫn theo Hoàng Nguyệt Anh làm khách Đông Ngô, Chu Du dốc toàn quân Giang Đông đối kháng Tào Tháo; Hoàng Nguyệt Anh chợt nghe nói đại tiểu Kiều là cùng môn phái, bèn khăng khăng bái kiến.

“Ngươi nói…sư phụ của sư nương, cũng là Tả Từ?” A Đẩu thực sự như gặp phải sấm giữa trời quang, khó có thể tin hỏi: “Nàng là sư muội của Điêu Thiền?”

Tiểu Kiều mỉa mai: “Bản thân hai người họ còn đấu đá không ngừng nữa kìa, không phải Điêu Thiền bị nàng ta chỉnh chết hay sao?”

A Đẩu nhớ lại chuyện Điêu Thiền vào Kinh Châu, Hoàng Nguyệt Anh sai mình tới bày kế lúc trước, loáng thoáng cảm thấy, Hoàng Nguyệt Anh nhất định cũng không đơn giản.

Lần này tiểu Kiều đã có ý đề phòng, nhưng sau khi quen biết nhau Hoàng Nguyệt Anh chỉ mượn mỗi《Thanh nang kinh》, không hề nhắc tới chuyện đan dược, làm bộ như không biết. Nào ngờ mấy tháng sau, Tào quân thua chạy, Lưu Bị lấy Kinh Châu, thì viên thuốc kia của tiểu Kiều cũng mất tích.

Hỗn nguyên trường sinh đan của nhị Kiều vốn là dành cho Tôn Sách, Chu Du, tiểu Kiều khóc đến thương tâm, nhưng nhớ tới trong quyển sách nọ có ghi lại phương pháp luyện đan, bèn đi tìm, ôm một tia hy vọng cuối cùng.

Ai ngờ trang sách cuối cùng cũng đã bị xé đi từ đời nào rồi.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, năm tháng trôi qua như chớp mắt, nhân mạng chung quy đều có thiên định, sau khi Chu Du chết, tiểu Kiều cũng không còn thiết tha gì tới trường sinh nữa, lúc mới thủ tiết chỉ muốn…

“…Chỉ muốn đập đầu chết trước mộ, đi theo Chu lang mà thôi”

A Đẩu chỉ yên lặng lắng nghe.

Tiểu Kiều lại thở dài, nói: “Về viên thuốc của tỷ tỷ, có lẽ Điêu Thiền trộm cho bản thân dùng. Phải chăng nàng ta vẫn giữ được dáng dấp tuổi đôi mươi?”

A Đẩu ngẫm nghĩ, chợt nói: “Nàng giống như ba mươi mấy…gần bốn mươi, nhưng vẫn còn rất xinh đẹp”

Tiểu Kiều xa xôi nói: “Vậy hẳn là nàng đã nghĩ thông suốt, ném thuốc đi rồi. Còn sư nương ngươi thì sao?”

A Đẩu đáp: “Nhìn không ra”

Tiểu Kiều nói: “Ân, nàng ta vốn không thấy già, nghe nói tiên sinh ngươi tuổi vẫn còn trẻ, có lẽ nàng ta đã đưa trường sinh đan cho Khổng Minh nuốt rồi”

Đột nhiên A Đẩu nói: “Tiểu di ngươi không nhớ phương thuốc kia sao? Không có chép lại một bản à?”

Tiểu Kiều: “Nói dễ hơn làm, trang sách đó là do sư tổ chép lại cho sư phụ, chi chi chít chít gần cả trang, lại bày bố cấm thuật Đạo gia, chính là tránh cho bị sao chép, lưu lạc thế gian; chỉ bàn về vị thuốc chính đầu tiên thôi – máu của chuông Đông Hoàng – thì ta đã không biết nó là thứ gì rồi. Chu lang cũng thật rộng lượng, chỉ bảo kệ đi, chết thì chết”

“Chết thì cuối cùng cũng đã chết rồi” Tiểu Kiều lã chã nói: “Chu lang thật tàn nhẫn, bỏ ta lại một mình trong Tử Đằng viện này, ngày ngày ngao dược; có lẽ Ôn hầu cũng vậy, mất Điêu Thiền rồi liền thân vong”

“Suy cho cùng, vẫn là sư nương ngươi thông minh nhất, uy viên thuốc kia cho Khổng Minh tiên sinh” Tiểu Kiều nói tới đây bèn thở dài: “Tiểu di thật sự mệt mỏi quá, ngươi về đi, chừng nào biết đường rồi hãy tới đây chơi thường xuyên”

A Đẩu thấy vậy đành phải cáo lui, theo Cam Ninh ra ngoài Tử Đằng viện, mặt mày thấp thỏm, hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, nhất thời lần không ra đầu mối.

Cam Ninh dẫn A Đẩu đi chốc lát, quay người lại giễu cợt: “Thế nào? Ngươi cũng muốn viên tiên đan bất lão bất tử kia sao?”

A Đẩu liếc qua khuôn mặt thô lãng của Cam Ninh, trả đũa: “Có muốn cũng chả phải cho ngươi ăn đâu, cứ việc ở đó mà mơ mộng xuân thu đi”

Cam Ninh ha ha mấy tiếng, A Đẩu lại nói: “Ăn trường sinh đan vào chưa chắc sẽ trường sinh, chỉ trẻ lại khoảng hai ba chục tuổi thôi, Vu Cát còn bảo rằng có thể khiến người trọng thương sắp chết khỏi hẳn nữa. Phỏng chừng tác dụng chỉ có thế” Nói xong giảo hoạt châm chọc: “Nhìn ngươi cỡ hai mươi tuổi chứ nhiêu”

“Lão tử hai mươi bảy rồi” Cam Ninh cãi lại.

A Đẩu lại giễu cợt: “Chừng nào tìm được sẽ cho ngươi một viên há? Để ngươi biến thành một tên nhóc ranh bảy tuổi, mỗi ngày đánh chết ngươi”

Cam Ninh dở khóc dở cười, nhổ toẹt xuống đất, không biết phản bác thế nào, nói: “Bỏ đi bỏ đi, đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, lão tử dẫn ngươi đi uống rượu”

Tâm niệm A Đẩu xoay chuyển, biết đâu chừng sẽ hỏi rõ được chuyện của Tôn Thượng Hương và thủy lực của Kiến Nghiệp từ tên tặc đầu này, bèn gật gật đầu nói: “Nếu ngươi không hạ dược thì ta sẽ theo ngươi”

Cam Ninh nhịn không được nói: “Đồ đệ của Triệu Tử Long, ai dám hạ dược ngươi chứ, cha mi, không chịu nói sớm”

Rồi lại nghiêm mặt nói: “Kêu một tiếng đại ca đi, ngươi tới Kiến Nghiệp chơi, đại ca sẽ bao cho ngươi chơi đến tận hứng mới thôi”

A Đẩu cười cười, lại nảy sinh ý niệm, bèn nhân cơ hội nói: “Đại ca không thể kêu đại được, ngươi giúp tiểu đệ một chuyện đi, rồi ta sẽ gọi ngươi là đại ca”

Đây gọi là cường long không áp nổi địa đầu xà*, Triệu Vân ở Kiến Nghiệp chung quy khó bề hành động, nhưng chuyện mà mình cần xử lý thì lại quá nhiều, nếu có Cam Ninh tương trợ, hẳn sẽ giải quyết được không ít phiền toái. [*ý nói cho dù có mạnh tới đâu cũng không thể đàn áp được thế lực bản địa]

Trong lúc nói chuyện đột nhiên Cam Ninh xoay người lại, chống một tay lên tường viện, chặn ở trước mặt mình, trong mắt ẩn chứa tiếu ý: “Ít xem thường lão tử đi, ngươi nói xem, ngươi lại nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì nữa hả?”

 Nhịp tim của A Đẩu tăng nhanh hơn chút, chợt cảm thấy hơi áy náy, đúng là mình đang lợi dụng tên tặc đầu này, bèn quyết định thành thật: “Hiện giờ chưa nghĩ xong, đi bước nào hay bước ấy”

Thần sắc Cam Ninh trở nên nghiêm túc hơn, không còn là bộ dáng cà lơ phất phơ nữa, nhưng cái tay chống tường bao vây A Đẩu vẫn không hạ xuống, tay kia thì chen vào đai lưng, ngắm nhìn hắn chốc lát rồi nói: “Chỉ cần không phản bội chủ công, đại ca sẽ giúp ngươi, ngươi yên tâm chưa?”

A Đẩu nhịn không được hỏi: “Vậy nếu phản bội chủ công thì sao?”

Cam Ninh cười, lười biếng đáp: “Phản chủ công cũng giúp, chỉ cần tên tiễu hỗn cầu ngươi mở miệng, đại ca nhất định sẽ giúp” Nói xong dùng ngón tay câu câu gò má A Đẩu.

A Đẩu biết lời này nhất định là chiêu trò dùng trong tình trường, nên không đến nỗi dại dột tin tưởng. Trong lòng khẽ động, đột nhiên nói: “Ta hỏi thật đó”

Cam Ninh thu nụ cười, ngẫm nghĩ rồi lại cười nói: “Đại ca phản chủ công cũng sẽ không bị mất đầu, cùng lắm thì ăn gậy một trận thôi; chuyện lớn bao nhiêu, đâu thể giúp không tên quy tôn tử nhà ngươi được. Ngươi lấy cái gì trao đổi đây, ân?”

A Đẩu ngây ngẩn cả người, thầm nghĩ tên địa đầu xà này nhất định là có giao tình rất tốt với Tôn Quyền.

Trên thực tế Cam Ninh đúng là có chỗ dựa vững chắc, sau lưng được đại tiểu Kiều nâng đỡ, lỡ có phạm phải sai lầm lớn cũng sẽ không bị mất đầu. Lại nghe Cam Ninh nói: “Bồi đại ca một đêm đi? Đại ca sẽ giúp ngươi”

Trước khi đi phải cướp Tôn Thượng Hương ra, vừa lên thuyền sẽ lập tức khởi hành ngay, bồi một đêm? Nếu chạy nhanh chắc sẽ không bị ăn xuân dược.

Nghĩ tới đây, A Đẩu nói: “Được a, chỉ cần ngươi làm được! Ê! Làm gì vậy?” Tiếp đó gắng sức đẩy gương mặt đang sáp lại gần của Cam Ninh ra.

A Đẩu tức giận nói: “Ta còn chưa nghĩ xong, đợi chừng nào nghĩ xong sẽ bồi ngươi”

Cam Ninh dương dương tự đắc, giống y như con mèo trộm được thịt, cười gian nói: “Không biết cái gì gọi là đặt cọc trước à? Hôn môi cái”

 A Đẩu hết cách, huống hồ khí lực của Cam Ninh cực lớn, mình có tránh cũng không thoát, đành bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, đôi môi nóng rực của Cam Ninh lập tức áp lên.

.

Sau lưng là hoa tử đằng đầy tường, từ trong viện bò ra bên ngoài như thác nước, hương thơm nhè nhẹ tỏa khắp tứ phía.

Đó là lần đầu tiên hắn không chút khiếp sợ khi hôn môi, môi vừa chạm, Cam Ninh liền tiến quân thần tốc, ép chặt hắn lên tường. Tham luyến mà hôn, mút lấy.

Trong cái ấm áp dạt dào của ngày xuân, nụ hôn của Cam Ninh tựa người nọ, bá đạo mà cẩn thận.

Giây phút môi lưỡi quấn quít, A Đẩu kìm lòng không đậu, trở tay ôm lấy cổ Cam Ninh, chỉ cảm thấy eo bị Cam Ninh ôm thật chặt, hai người đều cảm giác được phần thân thể dưới y khố đã cứng rắn mà cọ sát nhau.

Lát sau rời môi, Cam Ninh nhìn sâu vào hai mắt A Đẩu, giơ tay tát nhẹ A Đẩu một cái, nhỏ giọng nói: “Cha mi, ngươi coi lão tử thành người khác, chờ lão tử làm chết ngươi…”

Rồi hung hăng siết chặt cánh tay, hôn tiếp, đồng thời lấy đùi liên tục cọ vào hạ thân A Đẩu, hôn đến nỗi hắn muốn tắt thở, A Đẩu cực lực muốn đẩy đối phương ra, nhưng lại triệt để hãm sâu vào. Nụ hôn ẩm ướt nóng rực cũng khiến Cam Ninh động tình, hồi lâu sau, A Đẩu thở hổn hển, gục đầu trên vai Cam Ninh.

Cam Ninh đưa tay sờ xuống hạ thân A Đẩu, nói: “Muốn ướt hết rồi này, thích không? Theo ca đi”

A Đẩu đã thanh tỉnh chút ít, quay đầu sang chỗ khác, thở dài, châm chọc ngược lại: “Ngươi đã hôn hết hai lần rồi, không biết giữ lời là gì hả”

Ý niệm duy nhất trong đầu Cam Ninh lúc này chính là muốn bóp chết A Đẩu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.