Phá Quán Tử Phá Suất

Chương 28: Chương 28




CHƯƠNG 28 – MƯA GIÓ MỊT MÙ

Vu Cát hấp ta hấp tấp giơ cờ phướn trong tay lên, đông phất phất, rồi tây vẫy vẫy.

Vu Cát quay đầu qua cười nói: “Mẹ ngươi…”

“Đừng lải nhải nữa!” A Đẩu phát điên gào rống.

“Ừm ừm” Vu Cát quay đầu sang, nói với Triệu Vân: “Chút nữa chiếc thuyền này không sợ đụng”

“…”

Triệu Vân mãnh liệt giữ tay lái, đem thuyền chuyển sang hướng khác. Hỏi: “Cái gì?!”

Vu Cát nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Kim cương chú”

Trên mặt sông phía xa có một vật không biết là gì nhảy ra khỏi nước, giống như giao long dưới đáy sâu, lộ ra sống lưng đen nhánh, chỉ chợt hiện rồi lẩn mất.

“Nó là cái gì?” A Đẩu thắc mắc: “Trò xiếc ngươi làm ra hả?”

Vu Cát hiếu kỳ nhìn một cái, cười đáp: “Đâu phải, tự nó ra đó chứ”

Vật giữa sông kia chính là một con hắc long!

Hắc long lượn một vòng, nhảy khỏi mặt nước, A Đẩu há hốc miệng, ngây người nhìn con rồng kia, trong nháy mắt rời nước, quanh người sóng gió thét gào, trên thuyền chiến phía xa, mũi tên bay tới bị gió thổi văng, giống như có một vòng bảo hộ vô hình, bao phủ chiếc đại thuyền chở chân long thiên tử này.

Hắc long cao giọng gầm thét, mặt sông nổi sét, sóng dữ cuồn cuộn, phút chốc lòng sông sóng gió mãnh liệt, Quan Phượng đỡ Tôn Lượng ra ngoài, dõi mắt nhìn lên bầu trời, dược hiệu của Tôn Lượng đã qua, sợ đến biến sắc nói: “Sao lại trở trời rồi?”

A Đẩu quay đầu nhìn Tôn Lượng, giữa hai người không có hiềm khích, lúc này lại muốn bắt cóc hắn về Ích Châu, sinh lòng áy náy, đưa tay đỡ hắn, nói: “Hắc long này, ta cũng không biết ở đâu ra. Giang Đông các ngươi có từng nghe chưa?”

Tôn Lượng ngẩng đầu nhìn trời, nghi hoặc nói: “Hắc long gì?”

A Đẩu nói: “Ngươi không thấy à?” Lấy tay chỉ con giao long khổng lồ lượn vòng gầm thét trên bầu trời, lại hỏi Quan Phượng, Quan Phượng cũng mờ mịt lắc đầu.

A Đẩu thấy Triệu Vân và Ách thị đều ngẩng đầu nhìn, vội hỏi: “Ách ba, sư phụ, các ngươi có thấy con rồng đó không?”

Ách ba nhảy xuống mạn thuyền, đi lên boong, gật gật đầu, sẵn tiện nhéo nhéo lỗ tai A Đẩu.

“Thấy được!” Triệu Vân lắc đầu cười nói: “Trời giáng linh vật giúp ngươi, đủ thấy ngươi là người chân đạp thất tinh, lần này về nhà nhất định hữu kinh vô hiểm”

Vu Cát niệm chú xong, cười nói: “Đây là linh vật đã trụ lại giữa Trường Giang vào thời kỳ Tiên Tần, truyền thuyết kể rằng chỉ có nhân tài chí quý, chí phú, chí dũng, chí cương mới có thể nhìn thấy”

“Chí phú?” Khóe miệng A Đẩu khẽ giật giật, nói: “Ta là chí phú, sư phụ là chí dũng sao?”

Triệu Vân nhịn không được cười nói: “Ngủ trên mười vạn lượng hoàng kim, ngươi không chí phú thì còn ai chí phú nữa?”

Vấn đề của A Đẩu vẫn chưa được giải đáp thì Vu Cát đã vung cờ phướn, giọng trẻ con thanh thúy quát: “Cứng như bàn thạch, nghiêm tựa Hoàng Sơn, kim cương bao phủ, gió nổi mây phun, đi!”

Đại thuyền ầm một tiếng bùng nổ ra kim quang rực rỡ, dưới sự khu động đạo thuật của Vu Cát nổi lên sắc màu kim loại!

Con hắc long lượn vòng trên bầu trời kia dường như nhận được cảm ứng, mình rồng uốn lượn, chuyển qua đầu rồng, ngâm dài một tiếng, phun ra một ngụm hắc khí lên cánh buồm.

Khí vừa xuất khẩu, tức khắc hình thành nên cơn lốc không ai cản nổi, trào dâng sóng dữ ngất trời, thổi đại thuyền rời khỏi mặt nước, bay vào đám thuyền chiến ở phía xa!

“Mau quay về khoang thuyền!” Triệu Vân quát, kiệt lực nắm chặt bánh lái, mưa gió mịt mù, mây đen dầy đặc, con sóng cuốn thành một bức tường khổng lồ gào thét, nâng đại thuyền đâm ngang lao dọc.

  “Sư phụ_____!” A Đẩu gọi.

Triệu Vân đạp vững một chân lên mũi thuyền, sừng sững như chiến thần vĩnh viễn không bị đánh bại, thanh âm của hắn phá mở sóng dữ gầm thét và cuồng phong rít gào, vang vọng dưới vòm trời.

“Thao ngô ca hề phi tê giáp, xa thác cốc hề đoản binh tiếp!”

“Tinh tế nhật hề địch nhược vân, thỉ giao trụy hề sĩ tranh tiên!”

[Khiên nắm vững da tê mặc áo. Xe tung hoành gươm giáo chạm tay

Cờ rợp bóng, giặc như mây. Quân giành lên trước, tên bay rào rào (trích Quốc thương của Khuất Nguyên)]

“Đó là gì vậy?” Hơi mù tầng tầng lớp lớp đè xuống, đại thuyền nghiêng mạnh, A Đẩu bị ném vào khoang thuyền, không ngừng kêu to.

Tôn Lượng nhịn không được tiếp lời: “Đái trường kiếm hề hiệp tần cung. Thủ thân ly hề tâm bất trừng” [Cắp cung lớn, vác gươm dài.

Đầu dù lìa xác không rời lòng son (Quốc thương)]

Tiếng cười sang sảng của Triệu Vân từ mũi thuyền truyền tới.

“Thân ký tử hề thần dĩ linh, hồn phách nghị hề vi quỷ hùng!” [Chết rồi thân vẫn không nhoà, phách hồn rắn rỏi làm ma anh hùng (Quốc thương)]

Theo lời kia vừa dứt, đại thuyền dưới sự bao phủ của kim cương chú, như bẻ gãy nghiền nát mà đụng cho thuyền chiến vắt ngang sông thành mảnh vụn.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc, lập tức mưa gió thối lui, bầu trời quang đãng, mái chèo trôi tứ phía, gỗ vụn đầy sông.

Hắc long ngâm dài một tiếng rung chuyển cửu thiên cửu địa, lao đầu thẳng vào đáy sông.

Kim quang trên thuyền biến mất, gió nhẹ thổi tới, kéo căng cánh buồm, đẩy nó rời khỏi đạo phòng tuyến cuối cùng của Đông Ngô, lao về hướng Kinh Châu.

Hoàng kim đã được bảo trụ, mạng nhỏ cũng được bảo trụ nốt, đây là kết cục đại đoàn viên hồng quả quả, A Đẩu hạnh phúc đến độ như lọt vào trong sương mù, đứng ở cửa cảng thành Giang Lăng, nhìn ngắm hơn mười cái rương lớn cười ngu.

“Đã kiểm kê xong, mỗi rương năm ngàn lượng, tổng cộng mười hai rương”

“A Đẩu!” Triệu Vân cười hô bên tai hắn: “Mười hai rương! Sáu vạn lượng!”

A Đẩu mới hồi thần lại, cười nói: “Lão cữu tiện nghi cà lăm kia của ta…không có dồn đá hay quả cân gì đó dưới đáy rương sao” Nói xong lại đưa mắt liếc qua Tôn Lượng.

Tôn Lượng xấu hổ vô cùng, trong lòng thấp thỏm, không ngờ mình lại bị bắt làm con tin, sau này cuộc sống sẽ thế nào đây.

Quan Phượng trêu ghẹo: “Ca ngươi đã đáp ứng cho ta hai vạn lượng đó, đừng có quên a”

“Ân” A Đẩu gật gật đầu, nói: “Ngươi cùng tiểu cà lăm…Ngươi phải trông coi tiền bạc cho tốt, sau này ngươi và muội phu chung sống, tiền cho ngươi làm chủ”

A Đẩu lại xoay người qua, kéo tay Tôn Lượng, thành khẩn vô cùng nói:

“Muội phu, sau này có thể ngươi sẽ phải đơn độc ở Kinh Châu, nếu muội ta chọc ngươi giận…Ngươi hãy ngàn vạn khoan dung chút”

Tôn Lượng dở khóc dở cười, đó chính là lời hắn nói với Quan Phượng trong đêm động phòng tân hôn. Không ngờ đều bị tên đại cữu tử lưu manh núp dưới gầm giường này nghe hết, giờ lại tới cười nhạo mình.

Nhưng A Đẩu vẫn chưa định buông tha hắn, chọc tiếp: “Chuyện của phụ thân và nhị cữu cà lăm kia, chung quy là ân oán của họ, ta biết ngươi không muốn gả qua đây”

“Ân, nhưng nếu ngươi đã ở rể rồi, ta cam đoan Quan Phượng nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi!”

“Ngày nào đó Giang Đông và Ích Châu dấy lên chiến hỏa, dù có tranh đấu gì, ngươi cũng là nguyên phối của Quan Phượng! Chính thất! Có đại cữu chống lưng cho ngươi, Quan Phượng tuyệt đối không dám khi dễ ngươi! Nếu không đủ tiền xài, muội phu cứ nói là được!”

A Đẩu nắm tay Tôn Lượng, vẻ mặt chân thành vô cùng, Tôn Lượng chỉ muốn xoay lưng nhảy sông cho rồi, còn hơn bị mất mặt kiểu này.

May mà sau cùng có Triệu Vân nhìn không vừa mắt giải vây cho hắn, chỉ nghe Triệu Vân cười mắng: “Lại ăn nói điên khùng!” Thuận tay ném một cái bao tới.

Còn bốn vạn hoàng kim nữa, tạm thời thế chấp ở chỗ Tôn Quyền vậy, đoán chừng cũng đòi không được, làm người phải biết thấy đủ thì thu tay, không thể quá tham lam. A Đẩu thầm nghĩ, mở bao, thổn thức nói: “Cái này ta từng thấy rồi, là lễ mừng di nương thêu cho lão ba”

Mở bao ra, trên mặt gấm thêu bức uyên ương nghịch nước, mũi kim tuy vụng về, nhưng đường may tỉ mỉ, có lẽ là gỡ rồi sửa, sửa rồi gỡ, dụng tâm thêu thật lâu mới thành, A Đẩu thở dài.

Trong bao đựng một cái hộp gỗ, trong hộp là bánh ngọt thập cẩm như đậu xanh, kẹo đậu phộng mè, Tôn Thượng Hương vẫn yêu mến mình vô cùng, nghĩ tới đây, mũi A Đẩu lại chua xót, gượng cười nói: “Di nương còn coi ta là tiểu hài sao mà gửi tới một đống quà vặt thế này”

A Đẩu lấy một miếng ăn, lại đưa cho Quan Phượng, nói: “Còn dư để dành cho Bá Ước, hắn thích ăn thứ này nhất”

“Sao Bá Ước và nhị thúc còn chưa tới?” A Đẩu nuốt bánh ngọt, chùi chùi tay trên vạt áo, đưa mắt nhìn về phía bến tàu xa xa.

“Ca…” Quan Phượng nhận hộp, trợn mắt nhìn A Đẩu.

A Đẩu ngạc nhiên nói: “Sao thế?”

Triệu Vân đang bận rộn chỉ huy binh lính trên bến tàu ngừng động tác, quay đầu lại nhìn hắn.

Một khắc đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi trên mình hắn, ngay cả Ách ba cũng ngừng động tác, giống như trở thành một pho tượng điêu khắc. Lưu động thời gian trở nên vô cùng chậm chạp.

A Đẩu nghi hoặc nói: “Đều nhìn ta làm gì?” Chợt cảm thấy dưới mũi ướt ướt, đưa ngón tay lên lau, lúc nhìn lại ngón tay thì thấy đã nhuộm một tầng đỏ thẫm.

Triệu Vân sợ đến nỗi không ngừng thở dốc, xung quanh tĩnh lặng như tờ. A Đẩu thấy đau mắt, nhắm nhắm mắt lại, lúc mở ra thì trời, đất, nhà cửa, bóng người trên bến tàu đều là một mảng đỏ tươi. Trong tai không ngừng vang ù ù, hắn gắng sức cất bước, muốn đi về phía Triệu Vân, nhưng lại ngã xuống.

“A Đẩu!”

“Ca!”

Trong cổ họng hắn tràn ra bọt máu, gian nan ho vài tiếng, nắm lấy bàn tay to lạnh lẽo của Triệu Vân, nói: “Sư phụ…”

Cơn choáng vô biên vô tận trước lúc chết ập tới, kéo lấy linh hồn hắn, khiến hắn rơi vào trong bóng tối vĩnh hằng. Mọi vật nhìn thấy đều nhuốm một tầng máu tươi, màn trời giống như một tấm vải tím đen.

“A Đẩu!”

“Ta…sao…đột nhiên lại phải chết…” Hơi thở A Đẩu suy yếu, mở đôi mắt bị máu thấm ướt, hắn vẫn chưa nghĩ ra, tại sao mới chớp mắt mà mọi thứ đã bất đồng như vậy.

Hắn cố gắng nói: “Đừng hoảng, đừng…”

“Sư phụ…đừng khóc…” A Đẩu run rẩy giơ tay lên, đứt quãng nói:

“Sau khi ta chết, ngươi hãy thu xếp hảo cho…Ách ba, đừng để hắn…bị người ta ức hiếp”

Hắn đưa tay lên mặt Triệu Vân, nói: “Ta không phải là…A Đẩu của ngươi, A Đẩu…của ngươi đã sớm…chết rồi, ta…không phải ai hết…”

Tiếp theo, hắn cực nhẹ, cực nhẹ giọng mà nói ra nguyện vọng duy nhất cả đời này.

“Sư phụ…hôn hôn ta đi, ta rất thích…”

Hắn kịch liệt ho khan, máu tươi theo thất khiếu chảy xuống, bàn tay nhuộm đầy máu chạm vào cổ Triệu Vân, như muốn ôm lấy đối phương, cầu một nụ hôn đơn giản.

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không thể nói trọn câu, ước muốn, cũng không thể đạt được.

Ngón tay A Đẩu để lại mấy vệt máu trên cổ Triệu Vân, rồi trượt xuống.

Ý niệm sau cùng trước lúc chết là: ta xin lỗi Triệu Tử Long, đã lừa gạt ngươi bấy lâu nay.

.

.

Trong bóng tối giọng nói kia vang lên: “Kiếp sau muốn làm gì?”

A Đẩu vươn tay sờ vào bóng tối thâm thúy vô tận kia, đáp: “Có thể đừng xuyên được không? Ta không muốn làm người khác nữa, mệt mỏi quá”

“Ngươi là ai?” A Đẩu nhịn không được hỏi: “Người sau khi chết đi đều đến nơi này, đây là âm phủ? Sao chẳng có ai?”

Giọng nói kia mang theo một phần tiếu ý, đáp: “Ta là tổ tông của ngươi”

A Đẩu giễu cợt ngược lại: “Đi! Ta mới là tổ tông của ngươi!”

Giọng kia cười nói: “Thực sự là tổ tông của ngươi, người Thần Châu được gọi chung là con cháu của Viêm Hoàng, thế thì sao ta không phải tổ tông của ngươi chứ?”

Trong nháy mắt lời vừa dứt, xung quanh vô số kim quang tỏa sáng, A Đẩu hít vào một hơi, thấy mình đang đứng trong một kim điện khổng lồ trống không.

Tượng thần kim giáp cự nhân sừng sững ở trước điện, A Đẩu ngửa đầu nhìn diện dung tượng thần kia, chỉ cảm thấy cổ mỏi nhừ, nói: “Rốt cuộc đây là nơi nào? Còn ngươi là ai?”

Giọng nói lúc nãy cùng mình giao đàm chính là từ pho tượng thần kia phát ra, hắn nói: “Cơ Hiên Viên”

Bàn tay của thần tượng nắm hờ, dường như chỗ đó vốn có một thanh binh khí, nhưng bị rút đi mất. A Đẩu thất thanh nói: “Ngươi là Hoàng Đế?!”

Nếu cự nhân này là tượng thần Cơ Hiên Viên, vậy nói không chừng đúng là tổ tông mình thật, chỉ nghe cự nhân nói: “Còn muốn chuyển thế? Nhìn cổ tay ngươi, dù lúc này muốn chuyển thế, ta cũng không giúp được”

A Đẩu cúi đầu, giơ tay, thấy trên cổ tay phải buộc một sợi dây đỏ cực mảnh, phần cuối dây đỏ dẫn ra khỏi đại điện, đầu kia kéo dài ra hư không vô tận ngoài điện.

Hắn nói: “Ta vốn không phải chủ nhân của khối thân thể này, ngươi để ta chuyển sinh lên người A Đẩu…”

Cự nhân kia cắt ngang lời hắn, cười đáp: “Làm sao thấy được?”

A Đẩu nói: “Không phải sao, Lưu Thiện thật sự đã chết rồi, ta bám vào thân thể hắn cưu chiếm tước sào lâu như vậy, lừa gạt Triệu Tử Long” Nghĩ đến Triệu Vân, hắn đau khổ vô cùng.

Nhưng cự nhân kim giáp lại nói: “Ngươi chính là Lưu Thiện, Lưu Thiện chính là ngươi, nếu ngươi quên mất quá khứ, phải chăng vẫn là ngươi của hiện tại? Nếu ngày nào đó ngươi nhớ tới kiếp trước, phải chăng vẫn là ngươi của năm xưa?”

Lưu Thiện và mình là cùng một linh hồn? Mơ mơ hồ hồ, A Đẩu đã minh bạch ra vài chuyện, trọng sinh chuyển thế, nếu một người nhớ tới những việc đã trải qua trong kiếp trước, nhưng quên mất kiếp này, một giấc mộng phù vân, hắn vẫn còn là hắn sao?

Đang muốn hỏi dò thì tượng thần Hoàng Đế đã nói: “Cho ngươi nhớ lại tiền thế, bất quá là để thay đổi tiết điểm thời gian mà thôi, hôm nay ngươi đã thành công được một nửa rồi, thời đại này đã thoát ly khỏi quỹ tích lịch sử, ngươi hãy trở về làm cho xong chuyện, chớ có lười biếng”

“Nghĩa là sao?” A Đẩu mờ mịt hỏi: “Thay đổi lịch sử?”

Hoàng Đế không đáp, chỉ nói: “Tuân theo duyên phận của ngươi, đi đi, nếu ngươi làm được, Thần Châu sẽ có thể thoát ly khỏi trục thời gian, trôi về phía tương lai chưa biết, cùng nhau giải cứu hậu thế luân hãm”

A Đẩu nghi vấn đầy bụng, nhưng vẫn cứ một mực không được giải đáp, kim quang trong điện dần tối đi, A Đẩu hỏi thêm vài lần, nhưng tượng thần Hoàng Đế không còn lên tiếng nữa.

Hắn quay đầu đánh giá đại điện, nơi đó dựng san sát hai mươi tám tấm bia đá, trên khắc văn tự cổ xưa, ánh sáng dao động trong căn điện hôn ám, A Đẩu thấy xung quanh càng lúc càng tối, biết không thể ở lại nơi này thêm nữa, bèn xoay người đi ra ngoài điện.

Hắn xuôi theo tơ hồng chỉ dẫn, đi ra thần điện của Hoàng Đế, bóng tối bao phủ phía sau hắn, trước mặt hiện lên một luồng ánh sáng bình minh.

A Đẩu mở mắt, hơi động động. Dây đỏ trên cánh tay tác động đến một người bên tháp.

Triệu Vân tựa bên tháp, A Đẩu vừa động, thình lình đánh thức hắn: “A Đẩu!”

“A, đừng, sư phụ!” Cánh tay A Đẩu bị nắm phát đau, thở dốc mấy hơi, trong cổ họng dâng lên cảm giác nóng rát.

Cổ tay hắn và cổ tay của Triệu Vân bị một sợi tơ hồng ngắn buộc vào, từ khuỷu tay Triệu Vân trở xuống hiện ra màu đen của kịch độc, vết độc dọc theo bả vai trở xuống của A Đẩu cũng từ từ rút đi.

“Đây là đâu?” A Đẩu nghi hoặc đánh giá xung quanh, nơi này là một sơn động, thời tiết mưa dầm cuối xuân đầu hè này khiến sơn động hết sức ẩm ướt, trong góc nhóm một chậu lửa than xua ẩm, A Đẩu nằm trên một chiếc giường trúc, dưới thân lót lớp chăn thật dầy, còn Triệu Vân thì ngồi bên giường.

A Đẩu nhìn nhìn cổ tay hai người bị buộc vào nhau, Triệu Vân vội kéo ống tay áo xuống, nói: “Đây là đạo thuật của Vu Cát nhằm kéo dài tính mạng ngươi, may mà lần này có hắn và Hoa Huyên cô nương”

“Đừng cởi!” Triệu Vân ngăn cản A Đẩu, “Độc vẫn chưa trừ hết, chớ hồ nháo, nghe ta nói”

Từ lúc A Đẩu trúng độc ở bến tàu Giang Lăng tới nay đã qua mấy chục ngày, bánh ngọt bị hạ độc, không cần hỏi cũng biết là do ai hạ thủ.

A Đẩu vừa mất đi tri giác, Vu Cát liền vội vã chạy lên, lấy một sợi dây buộc chặt cổ tay của đôi sư đồ A Đẩu và Triệu Vân.

Sợi tơ hồng kia chính là một món pháp bảo Đạo gia, được tạo thành từ dây của cây đàn tỳ bà ngọc thạch ngàn năm, tên “Tục nguyên chân ti”, lấy nguyên khí linh vật, sửa vận mệnh bản thân, lúc này Vu Cát cột chặt dây tỳ bà lại, đem chân nguyên của Triệu Vân và A Đẩu gắn liền với nhau, mãnh độc đại Kiều hạ sẽ theo đó chuyển lên người Triệu Vân.

Triệu Vân tập võ quanh năm, cái giá phải trả là phế bỏ một cánh tay, đem độc dồn từ khuỷu tay trở xuống, tạm kéo dài tính mạng A Đẩu. Sau đó Quan Vũ đuổi tới, Triệu Vân lên ngựa Xích thố, xuôi theo Vu Cát chỉ điểm một đường hướng Tây, tới Nam Cương tìm người giải độc.

Nam cương vốn là địa bàn của Man vương Mạnh Hoạch, mấy năm trước dưỡng nữ Hoa Huyên của Hoa Đà hành y qua nơi này rồi trụ lại.

Khi Triệu Vân tìm được Hoa Huyên thì thể lực đã cạn kiệt, Hoa Huyên vừa nhìn liền biết hai người bị trúng độc của đại Kiều, nhưng ngại thể diện đồng môn nên không dám bắt tay xử lý.

A Đẩu oán hận nói: “Hoa Đà là thần y…Nhưng môn hạ không có lấy một thứ tốt…”

Triệu Vân mỉm cười nói: “Thu đồ sơ suất, cũng vô phương”

“Huống chi đại Kiều, Hoa Huyên vốn không sai” Triệu Vân thổn thức nói: “Địch ta phân minh, đối với kẻ địch nhân từ thì sẽ tổn hại chính mình, không phải chúng ta cũng đã giết Tào Chương đó sao? Hai nước giao chiến, vốn không nói chuyện từ bi”

“Vậy sao ta lại tốt lên” Trong lời nói của A Đẩu có vị chua, không ngừng quan sát Triệu Vân.

Mấy ngày trở lại đây có vẻ Triệu Vân đã lo lắng hoảng sợ vô cùng, mặt mày đầy bụi đất, trên cánh tay lại có vô số vết máu do bụi gai, nhánh cây quẹt phải, ngân khôi xộc xệch ném trong góc sơn động. Dường như phát giác được suy nghĩ trong lòng A Đẩu, Triệu Vân cười nói: “Con ngựa kia vốn là thần tuấn, dọc đường không vấp phải trắc trở gì, đủ thấy mạng ngươi vốn quý, trúng kịch độc nhưng vậy mà vẫn không đến nỗi…”

A Đẩu cắt ngang: “Ngươi đưa ra điều kiện gì trao đổi với Hoa Huyên?”

Triệu Vân cười cười, nói: “Ngươi nghĩ ta làm giống như ngươi và tên vô lại Cam Hưng Phách kia hay sao?”

Thình lình bị vạch trần chuyện này, A Đẩu nhất thời đại quẫn, Triệu Vân lại nói: “Bất quá là dùng tình đả động, dùng lý giảng giải thôi. Hoa Huyên là người thông minh, bản lĩnh mài người của sư phụ rất cao, mài lâu dài, nàng đương nhiên không đành lòng nhìn ngươi chết”

A Đẩu nhịn không được cười phá lên, cười xong lại thở dài, từ trong mấy câu nhẹ nhàng bâng quơ này, hắn giống như thấy được hình ảnh Triệu Vân ôm lấy hắn, quỳ xuống trước mặt Hoa Huyên, khẩn cầu nàng cứu hắn.

A Đẩu không biết Triệu Vân đã quỳ bao lâu trước cửa nhà Hoa Huyên, nói cái gì, khẩn cầu thế nào, dập đầu ra sao.

Càng không biết, độc của hắn tuy đã trừ, nhưng không phải giải đi, chất độc đó vốn không có thuốc nào giải được, dù là Hoa Huyên cũng không thể.

Điều duy nhất nàng có thể làm, là đem chất độc chuyển lên người Triệu Vân, sau đó hắn không ngừng áp chế, nhưng cánh tay của Triệu Tử Long, cuối cùng đã phế đi.

Ích Châu và Nam Cương địch bạn chưa rõ, Hoa Huyên không dám giữ hai người lại, Triệu Vân tìm một cái sơn động, rồi mượn một chiếc giường trúc, mơ màng thiếp ngủ.

Triệu Vân giơ một tay lên, không ngừng xoa nắn mi tâm mình, giống như đang gắng sức kiềm nén cái gì đó, thật lâu sau nói: “Là…sư phụ không tốt, vốn không ngờ rằng trong bánh ngọt đó…có độc, hồ đồ đưa cho ngươi, già rồi…”

A Đẩu vội đưa tay sờ mặt Triệu Vân, cười nói: “Không phải ta đang sống tốt đấy sao, sư phụ khóc cái gì”

Triệu Vân lắc lắc đầu, nhìn ra ngoài sơn động, lát sau cười nói: “Mấy ngày trước Xích thố chạy trốn mất tăm mất tích, súc sinh này”

Lúc quay đầu lại, Triệu Vân nói: “Khi đó, ừm, A Đẩu, ngươi còn nhớ mình đã nói gì hay không?”

Hắn đưa tay kia ra ôm A Đẩu, để A Đẩu ghé sát vào chút, trán hai người chạm nhau, thứ mà A Đẩu thấy, chỉ có đôi mắt đỏ bừng, cùng với ánh nhìn tràn đầy mệt mỏi và hối hận của Triệu Vân.

Triệu Vân muốn hôn hắn.

Trong lòng A Đẩu chua xót khó nhịn, cố gắng nuốt nước mắt, nói: “Sư phụ, ta xin lỗi ngươi, trước kia, nợ ngươi…”

Vô luận thế nào hắn cũng không thể tiếp nhận hiện thực Triệu Vân là cha ruột của mình, chỉ còn cách ngày sau nghĩ biện pháp kiểm chứng, nhưng bây giờ, trong lòng chung quy vẫn còn ngăn cách một tầng với đối phương.

Nhưng Triệu Vân không cho phép A Đẩu tránh né, bàn tay ấm áp ôm cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Sư phụ nợ ngươi quá nhiều, không biết khi nào mới có thể trả hết”

Rồi khép hai mắt lại, bất chấp hết thảy hôn xuống.

Đều bảo tương lai còn dài, nhưng có những lời nếu không nói ra, một khi người đi mất rồi, sẽ chẳng còn cơ hội để nói nữa.

Hắn hiểu rồi, hắn đã hiểu rồi.

Môi Triệu Vân vì khô mà hơi nứt ra, mang theo một ít mùi máu, nụ hôn kia nhẹ hẫng như chưa từng phát sinh gì cả.

Đột nhiên tiếng một nữ tử thét chói tai, A Đẩu vội lùi ra sau, nhưng bị cánh tay của Triệu Vân ôm chặt. Hai người cùng quay đầu nhìn ra ngoài động.

Ách thị chẳng biết đã tới tự khi nào, trong tay nắm một người nữ tử.

Triệu Vân lạnh nhạt bình tĩnh, kéo hảo lại y vật cho A Đẩu, nói: “Trầm Kích, ngươi làm gì mà mùi máu nặng như thế?”

Ách thị hờ hững ném nữ tử đang xách trong tay xuống đất.

Nữ tử kia hoảng sợ nhìn Triệu Vân A Đẩu, lại quay đầu qua nhìn Ách thị, Triệu Vân nói tiếp: “Ngươi bắt Hoa Huyên cô nương tới đây làm gì? Thả nàng về!”

Trên bộ võ sĩ bào màu xám tro của Ách thị nhuốm đầy vết máu đen sẫm, giống như vừa lăn lộn trong vũng máu. Hoa Huyên bò đến một bên sơn động, bị huyết khí kia kích động đến độ lớn tiếng nôn mửa không ngừng.

“Ách ba, ngươi giết người?”

Trầm Kích nhìn A Đẩu hồi lâu, giống như đang xác nhận hắn không sao nữa, ánh mắt dời lên cánh tay bị độc xâm nhập của Triệu Vân, gật gật đầu.

Triệu Vân trầm giọng nói: “Ngươi giết ai?”

Trầm Kích chậm rãi đi lên phía trước, lúc vươn tay ra, một thân huyết khí như tu la khiến A Đẩu nhíu mày, chợt hắn ý thức được gì đó, thuận tay lau chùi lên vạt áo mình, xong mới nhẹ nhàng sờ sờ trán A Đẩu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.