Phá Quán Tử Phá Suất

Chương 46: Chương 46




CHƯƠNG 46 – THẦN TIỄN KỲ LÂN

“Tư Mã Trọng Đạt bị một kiếm của Thiên sư chém chết rồi?!!!”

Sau khi nhận được mật báo của Khương Duy, trạng thái tinh thần của Hoàng Nguyệt Anh giống như mười ngọn núi lửa cùng phun trào, trời long đất lở, thần lôi oanh đỉnh, vô số dung nham đá vụn bay loạn xạ.

Dù là Nguyệt Anh thì lúc này cũng cảm thấy đầu óc hoàn toàn không đủ dùng, hôm nay mới rút toàn bộ cư dân Hán Trung đi để chôn thuốc nổ khắp cả thành, chỉ đợi Khương Duy lừa Tư Mã Ý đi vào sẽ châm một mồi lửa cho nổ tan Tào quân.

Nhưng thế cục hoàn toàn thoát khỏi mưu tính của nàng, nếu chủ soái của Tào quân chết thì sẽ không thể tới công thành được nữa, liên lụy Khương Duy bị kẹt bên phe địch.

A Đẩu không ngừng trốn sau lưng Triệu Vân nói: “Đừng…sư nương, mưu kế ngươi bố trí, mau mau, kết thúc, kết thúc…”

Triệu Vân cũng cau chặt mày, nói: “Chẳng lẽ hắn giả chết dụ địch tới công? Bá Ước bị lộ rồi sao?”

Nguyệt Anh dở khóc dở cười, đành phải nói: “Phái người ra roi thúc ngựa về Thành Đô, hỏi đương gia phải làm sao bây giờ. Chúng ta đi thăm dò Tào doanh”

Trăng sáng sao thưa, Trầm Kích, Nguyệt Anh và A Đẩu lén lén lút lút bò lên sườn núi, bắt đầu rình trộm Tào doanh ở phía xa.

Theo lý mà nói, A Đẩu vốn không cần tham gia, nhưng dưới thủ đoạn mặt dày mày dạn, dùng cả tay lẫn chân đeo bám của hắn thì hết thảy phương thức cự tuyệt đều triệt để mất hiệu lực, cuối cùng vẫn đi theo.

“Tư Mã Ý chết thật rồi sao?” A Đẩu thấp giọng nói, Tào doanh vẫn như trước, không chút động tĩnh, lại có thêm đại quân chi viện từ phía Ngũ Trượng Nguyên ùn ùn kéo tới, hạ trại phía sau quân doanh.

Nguyệt Anh trầm ngâm nửa ngày, nói: “Lạc Dương phái người tới tiếp quản quân đội, họ Tào…tướng kỳ là ai thế?”

Trầm Kích tiếp lời: “Tào Chân”

Nguyệt Anh liếc nhìn Trầm Kích, gật gật đầu nói: “Vậy là chết rồi…” Nói chưa xong, chợt kinh hãi: “Không đúng, suýt nữa bị hắn lừa rồi! Có tướng mà không có quân sư, quả nhiên là giả chết chờ chúng ta tập kích doanh!”

Tư Mã Ý nghi ngờ Khương Duy giả hàng tới dẫn Tào quân đi đánh úp thành Ba Trung, sau khi gặp phi kiếm của Trương Đạo Lăng giữa không trung bèn tương kế tựu kế, giả chết.

Mượn mạng lưới tình báo của Khương Duy đem tin mình chết truyền cho đám người Hoàng Nguyệt Anh, Triệu Vân, đồng thời triệu Tào Chân ở Lạc Dương tới, kiến tạo ra cảnh giả quân đội vô chủ, đồng thời bố trí vô số bẫy rập trước đại doanh, trong doanh cho mai phục khắp nơi, chỉ chờ Thục quân thừa lúc nửa đêm tới tập kích nữa thôi.

Nếu Tư Mã Ý đã chết thật, Lạc Dương nhất định sẽ phái Giả Hủ tới bày kế, không có khả năng chỉ phái có mỗi mình Tào Chân.

Nghĩ thông mấu chốt này xong, Nguyệt Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng A Đẩu nghi hoặc nói: “Đúng là gặp quỷ mà, Trương Đạo Lăng lượn tới lượn lui trên bầu trời, vậy mà một kiếm lại chém không chết hắn?”

Hoàng Nguyệt Anh lo lắng nói: “Tám phần là lấy được bùa hộ mệnh gì đó từ chỗ sư phụ ta rồi, giống như con bù nhìn của Vu Cát ấy, lần này thiếu chút nữa đã trúng kế hắn, thôi, nghĩ thông được thì tốt”

Nguyệt Anh lại nói: “Vẫn là Tử Long dày dạn kinh nghiệm, chỉ có hắn đoán trúng Trọng Đạt giả chết”

A Đẩu vội hỏi: “Vậy tiếp theo phải làm sao? Kêu Bá Ước trở về trước hả? Ta lo lắm”

Hoàng Nguyệt Anh lại bị hỏi khó lần nữa.

Tiếp theo phải làm sao đây?

Hoàng Nguyệt Anh dùng gậy ông đập lưng ông, Tư Mã Ý cũng dùng gậy ông đập lưng ông nốt, Khương Duy giả hàng thì Tư Mã Ý giả chết. Cục diện diễn biến theo mưu kế riêng của từng người, chẳng chút liên quan nhau, đôi bên đều chờ đối phương tới công đại doanh của mình…Quân sư Ngụy Thục đều đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng, tới đây a, phóng ngựa qua đây a, nhưng đối phương vẫn bất động.

Song giờ phút này Khương Duy vẫn còn đang kẹt trong Tào doanh, tuy phiền muốn chết, nhưng Hoàng Nguyệt Anh cuối cùng cũng phải thừa nhận rằng, mình đã thua một bậc.

Đang suy nghĩ thì chợt A Đẩu nói: “Xem kìa”

Một đội kỵ binh ra khỏi doanh chậm rãi đi tới dưới sườn dốc, đó là đội tuần tra thường lệ vào ban đêm, người dẫn đầu chính là Khương Duy.

A Đẩu đưa hai ngón tay tới bên môi định huýt sáo, nhưng bị Nguyệt Anh tát một cái lên ót, luôn miệng than đau.

“Đừng hại hắn chứ!” Hoàng Nguyệt Anh mắng.

Chỉ thấy Khương Duy tới lui dưới ánh trăng, nhìn không rõ diện dung, trong doanh nọ lại có một tên cưỡi ngựa chạy ra, đồng thời đứng trên bình nguyên gọi: “Bá Ước_____!”

Khương Duy quay đầu ngựa lại, người nọ thả chậm tốc độ, phi tới bên cạnh hắn, hai con ngựa đi song song, vòng qua hàng rào, đi ra phía sau doanh địa.

Thế là A Đẩu nổi máu ghen.

A Đẩu hừ lạnh: “Tên tiểu tử kia là ai? Chung Hội? Mẹ nó, tiểu bạch kiểm dám câu dẫn Bá Ước của lão tử…”

Trầm Kích buồn cười, nói: “Bá Ước của ai?” Đưa một tay cắp A Đẩu lên, mặc kệ người sau hãy còn vùng vẫy loạn xạ, xách hắn xuống dốc.

Mấy ngày sau, cẩm nang của Gia Cát Lượng rốt cuộc cũng tới, còn có một phong thư khác của Lý Nghiêm, bên trên đề “Chủ công thân khải*” [*ý là kêu người nhận đích thân bóc thư]

Hoàng Nguyệt Anh mở cẩm nang ra, không hề nhìn tới bức thư kia, nói: “Cầm đưa cho chủ công”

Cẩm nang Gia Cát Lượng mang tới, tờ giấy trong túi ghi: tương kế tựu kế, lấy vải bông bọc vó ngựa, lựa đêm tối trăng tập kích doanh, dẫn địch đuổi theo, lui sạch vào trong thành rồi đào thoát ra từ cổng nam Ba Trung.

Nguyệt Anh ngẫm nghĩ chốc lát, không khỏi cảm thán rốt cuộc vẫn là Gia Cát Lượng cay độc, bèn bắt tay vào bày bố. Lại thấy giữa mi gian Lưu Thiện lộ nét ưu sầu, nhịn không được hỏi: “Nhóc xảo quyệt, thư Lý Nghiêm viết gì vậy?”

A Đẩu gấp gọn thư, nhét vào trong ngực, nói: “Không có gì” Kế tiếp vội vã chạy đi tìm bút mực hồi âm.

Trầm Kích lười biếng gác hai chân lên án, mắt lim dim, ngoài cửa sổ hương hoa xuân muộn ngây ngất, vài tiếng chim hót líu ríu, lộ vẻ hết sức hài lòng.

A Đẩu như một trận gió chạy ào vào thư phòng, mắng: “Xuống đây xuống đây” Đoạn đưa tay dạng hai cái chân dài đang gác trên bàn của Trầm Kích ra.

Trầm Kích mở hai chân, ngồi thẳng, trở tay ôm A Đẩu tới trước khố, nói: “Có kế rồi à?”

A Đẩu mặc hắn từ sau lưng ôm lấy eo mình, đưa tay lấy giấy bút, trải giấy ra, đề bút trám mực tô tô vẽ vẽ, bắt đầu hồi âm.

Mớ chữ đầu gà chân vịt kia thê thảm chịu không thấu, Trầm Kích nhịn cười, đưa tay lấy bút qua, giao vào tay trái A Đẩu, lấy ngón tay đặt lên mu bàn tay hắn, cầm vững.

Trầm Kích hỏi: “Muốn viết cái gì?”

A Đẩu hiếu kỳ nói: “Ngươi thuận tay trái sao?”

Trầm Kích không đáp, lực độ trên tay cực nhẹ, thuận theo thế bút của A Đẩu chậm rãi di chuyển.

Trầm Kích hơi ngoài ý muốn, nói: “Chu Công…?”

A Đẩu cười nói: “Chữ ngươi đẹp quá, còn thuận tay trái nữa chứ, học ai vậy?”

Trầm Kích đáp: “Mẹ ta, lúc nhỏ ở trên thảo nguyên, nàng đã dạy ta viết chữ đọc sách”

Hai người trầm mặc không lên tiếng, hạ bút như tâm linh tương thông, nét chữ Trầm Kích cứng cáp hữu lực, một đường rồng bay phượng múa viết xuống, A Đẩu tán thưởng: “Trước giờ chỉ cho rằng ngươi là một tên mãng phu, nào ngờ thổi sáo hay, mà viết chữ cũng đẹp nữa…Thật đã xem thường ngươi rồi”

Trầm Kích hờ hững nói: “Sót một chuyện, công phu trên giường cũng rất tuyệt vời”

A Đẩu nhịn không được bật cười, lúc nghiêng đầu qua, Trầm Kích mỉm cười nói: “Niềm vui khuê phòng, chẳng qua chỉ có cầm sắt cùng vang, tô mày hóa tấn, bút mực, âm luật, đương nhiên phải học”

A Đẩu phi nói: “Lão tử đâu phải nữ nhân, tô mày cái gì”

Trầm Kích đáp: “Công dụng không phải thế à?” Lát sau nhìn bức hồi âm kia, nghiêm mặt nói: “Chu Công sợ, tiếng thơm truyền mãi; nếu khiêm tốn Vương Mãng nào cướp ngôi. Giả sử ban đầu thân đã chết, cả đời thật giả mấy ai hay? Thư viết cho ai đấy?”

A Đẩu hong hong tờ giấy kia, gấp gọn, nói: “Lý Nghiêm ở Ích Châu viết thư tới, nói Khổng Minh tiên sinh có lòng soán vị, ra pháp lệnh hà khắc vô căn cứ…”

Trầm Kích mỉm cười nói: “Năm đó khi Chu Công phụ tá Vũ vương, triều dã bàn tán sôi nổi, cũng bảo hắn có ý soán ngôi”

A Đẩu gật gật đầu nói: “Lúc tại vị Vương Mãng lễ đãi nho sinh…Trên dưới toàn triều, không ai biết hắn lòng lang dạ sói”

Chợt A Đẩu hỏi: “Hôm đó hai ngươi đi uống rượu đã nói gì?”

Trầm Kích lơ đãng nói: “Nói về long ỷ của ngươi, về giang sơn của ngươi, thảo luận làm cách nào để ngươi lên làm một tiểu hoàng đế không khóc, không nháo, an an ổn ổn mà ngồi, khi nhìn ngắm cẩm tú giang sơn lại nhớ tới…”

Trong mắt A Đẩu ẩn chứa tiếu ý, nói: “Tiểu gia mới là chân long thiên tử hàng thật giá thật này, Tào Phi mà đơn đấu với ta thì hắn chết chắc”

Trầm Kích cười nói: “Bá Ước giả hàng, ta cũng giả hàng, lấy một cục gạch đập ngã Tào Phi là thoải mái nhẹ nhàng rồi”

A Đẩu trêu ghẹo: “Tỉnh táo chút đi, trên cái thế đạo này ai cũng có thể giả hàng, nhưng chỉ riêng ngươi là giả không được, ai thèm tin Lữ Phụng Tiên ngươi chứ, bị ngươi hàng còn chết sớm hơn thì có”

“Ngày nào đó lão tử chết, ngươi cũng trốn không thoát, cá chắc rằng người trong thiên hạ sẽ bảo do ngươi làm, bởi vậy ngươi hãy lo bảo vệ ta cho tốt a, tránh phải chịu oan ức”

Trầm Kích bật cười, lấy ngón tay chọt eo hắn, nói: “Chết ở đâu? Chết trên giường hả?”

A Đẩu cầm bút trong tay, chịu nhột không nổi, vội dùng lực giãy dụa, bút mực vạch một lằn lên gò má Trầm Kích, hai người ngừng cười, nhìn nhau chốc lát.

A Đẩu ngắm nghía gương mặt Trầm Kích, đầu ngón tay mơn trớn đôi mày thô rậm, đôi môi kiên ngạnh, sống mũi cao thẳng hơi khoằm của hắn, kìm lòng không đậu nói: “Lúc ngươi cười đẹp trai lắm, làm người thì phải cười thường xuyên mới đúng, lúc nào cũng trưng cái mặt lão bản lạnh lùng, chẳng thú vị gì hết”

Trầm Kích nhìn vào đôi mắt A Đẩu, thấp giọng nói: “Ở cùng một chỗ với ngươi, ta mới có thể cười, đi đi”

Vào thời khắc A Đẩu rời khỏi thư phòng, Trầm Kích lại nói: “Thơ của ngươi còn hay hơn cả Tào Mạnh Đức nữa”

A Đẩu cũng không quay đầu lại, cười nói: “Đạo đó!”

Tờ giấy Tuyên trên bàn bị gió thổi trở bề, thật lâu sau, Trầm Kích nhìn căn phòng trống vắng, khẽ cười nói: “Có một người tin tưởng ta là đã đủ rồi”

Ban đêm, mây đen che trăng, giữa đồng hoang tối đen như mực, gần vạn chiến mã dùng vải bông bịt kín vó ngựa.

Triệu Vân chậm rãi kéo trường cung, mắc lên một cây trường tiễn bốc cháy.

Khương Duy ngồi trên hàng rào đưa mắt nhìn bình nguyên tối mịt.

“Bá Ước?”

Khương Duy nói: “Sĩ Quý huynh còn chưa ngủ sao?”

Chung Hội cười nói: “Đêm xuân sương dày, khó mà nhập mộng, đêm nay trăng mờ nên ra đây dạo”

Hắn đứng sau hàng rào, đưa một tay khoác lên vai Khương Duy, nói: “Từng nghe thuở nhỏ Bá Ước và Lưu Công Tự lớn lên bên nhau, bao năm nay đều là thư đồng của thái tử, gần vua như gần cọp, chắc có lẽ cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì”

Khương Duy mỉm cười không đáp.

Chung Hội lại nói: “Hôm nay vào trong quân Đại Ngụy ta, luận công ban thưởng, quân hàm rõ ràng, Bá Ước võ nghệ cao cường, ngày sau vinh hoa sẽ trong tầm tay, xin hãy nghe ta một lời”

Khương Duy hơi nghiêng đầu qua quan sát Chung Hội.

Tào Tháo đã chết, các mãnh tướng Hứa Chử, Điển Vi đã già; hôm nay Ngụy quốc là thiên hạ của tướng lĩnh trẻ tuổi, Tào Chân, Tư Mã Chiêu, Đặng Ngải, Chung Hội danh tiếng lưu truyền, diện dung Chung Hội anh tuấn, nhưng nói chuyện lại già dặn, phong độ của hắn không hề dưới đám người Tào Chân.

Cha hắn chính là Chung Dao, mưu sĩ dưới trướng Tào Tháo, ở Lạc Dương Chung gia hiển hách vô cùng, thuở thiếu thời Chung Hội tài hoa hơn người, lại được chúng nhân khen ngợi, nếu có thể khiến hắn quy hàng Thục Hán thì Lưu Thiện lại có thêm một viên tướng tài.

Khương Duy vừa thấy thế tử sĩ tộc giỏi văn giỏi võ này liền động ý niệm chiêu dụ.

Hai mắt Chung Hội trong suốt, chăm chú nhìn Khương Duy một hồi, Khương Duy đang định lên tiếng thì Chung Hội đã nói: “Bá Ước…không bằng dứt khoát hàng Đại Ngụy ta đi”

Khương Duy thầm rùng mình, nhưng giả vờ giận nói: “Cớ sao nói vậy? Bá Ước thực sự thành tâm đầu hàng, không cần giả vờ thăm dò”

Chung Hội trầm ngâm nửa ngày, thở dài nói: “Ta quả thật có lòng mà Bá Ước lại coi đó là đùa cợt, vậy thì thôi”

Khương Duy mắng: “Cái đạo lý gì vậy? Ngươi hãy nói nghe thử”

Đôi mắt Chung Hội như một dòng nước tĩnh lặng, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Thừa tướng đã nghi ngờ chuyện ngươi giả hàng”

Nghe xong lời này, Khương Duy ngừng hô hấp, nhưng chỉ nháy mắt đã khôi phục như thường, lạnh lùng nói: “Hóa ra Tư Mã thừa tướng chưa chết, chuyện trong trướng hôm đó là để lừa gạt tiểu đệ”

Chung Hội vờ như không thấy vẻ mặt Khương Duy, nói thẳng: “Sau này nếu Thục quân tới tập doanh, Bá Ước đừng tùy tiện trở giáo, cứ lui vào hậu doanh là được, đợi trận chiến này thắng, ta có thể cam đoan ngươi an toàn; nghe ta một lời, mai sau ta và ngươi tung hoành sa trường, sảng khoái cả đời, so với làm một tên thư đồng thái tử còn tốt hơn gấp bội”

“Nhớ kỹ” Chung Hội cực nhẹ giọng nói: “Vi huynh không muốn ngươi đầu thân hai nơi, đây là lời tâm huyết, mong ngươi trân trọng”

Tay chân Khương Duy lạnh như băng, đang suy nghĩ xem làm cách nào để thoát thân đi báo cho Thục quân biết chuyện Tư Mã Ý chưa chết.

Vào đúng lúc đó, trong bóng tối vô biên vô tận có một điểm lóe sáng, xuyên thấu đêm đen hơn ngàn bước, tựa như sao băng bay tới.

Khương Duy vịn tay vào hàng rào doanh trướng.

Lợi tiễn bốc lửa ghim “Keng” lên cộc gỗ.

Chung Hội trầm giọng nói: “Bảo trọng!” Đoạn quay lưng rời đi.

“Giết_____!”

Đại doanh Tào quân yên tĩnh bị tiếng rống giận này đánh thức! Lập tức, hơn ngàn kỵ binh vô thanh vô tức xông vào Tào doanh!

Cơ quan trong doanh phát động! Tiếng ngựa hí vang, binh lính gào thét, cơn mưa tên lửa lấp kín trời đêm như một tấm lưới từ cuối bình nguyên nhấc tung, bao phủ doanh địa Tào quân!

A Đẩu sốt ruột hô: “Rút thôi_____! Đã xông vào hai nghìn người rồi!”

Triệu Vân quát: “Chưa đủ!”

Lòng A Đẩu nóng như lửa đốt, giục ngựa phi tới phi lui trên trận tuyến, lại nói: “Bá Ước đâu?”

Triệu Vân không để ý tới hắn, phất tay, tức khắc lại có một đội người lao vào chiến đấu.

Triệu Vân nói: “Tạm ổn, ngươi chờ ở đây! Thấy Tào quân phản kích thì lập tức dẫn người rút lui, Trầm Kích đi vòng qua chuẩn bị chặt đứt đường lui của Tư Mã Ý!”

Triệu Vân và Trầm Kích chắp tay với nhau, Triệu Vân trầm giọng nói: “Lần này hiểm trở vô cùng, bảo trọng!”

Lời vừa dứt đã phóng ngựa phi nhanh, dẫn đầu xông vào vòng chiến.

A Đẩu chợt có dự cảm chẳng lành, nghi hoặc nói: “Hiểm trở gì? Không phải ngươi vòng ra phía sau doanh địa tập kích Tư Mã Ý sao?”

Trầm Kích khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua A Đẩu nói: “Cẩn thận chiếu cố chính mình. Sau khi đại thắng đến rừng cây dưới chân núi Định Quân chờ ta”

Hắn đỡ A Đẩu lên ngựa Xích Thố, còn bản thân thì dẫn dắt ba ngàn thân thị men theo con đường khác lẩn vào màn đêm.

A Đẩu nghe câu này xong mới thấy an lòng, phía xa đại hỏa triền miên, thiêu xuyên suốt doanh trướng, trong biển lửa vang dội tiếng hô hào và vô số tiếng gào thét, quân mai phục của Tư Mã Ý đã phát động rồi!

A Đẩu nói: “Rút! Đừng tập đội! Mọi người mau tản ra!”

Tình hình chiến đấu hoàn toàn nằm trong dự liệu của song phương, quân mai phục vừa ùa ra, thế cục nháy mắt nghịch chuyển, đào binh Thục quân tản mác khắp đồng, lại có một đội hơn vạn kỵ binh cắn chặt đuôi Thục quân đuổi tận không tha!

Tim A Đẩu muốn thót lên tới cổ họng, dõi mắt trông, đội ngũ giương đại kỳ chữ “Tào”, có lẽ là truy binh của Tào Chân, lại nhìn ra sau…

Là Khương Duy!

Khương Duy đơn kỵ men theo phía tây bình nguyên phi nhanh tới, Tào quân phân ra một tiểu đội tới đuổi bắt, A Đẩu phóng ngựa chạy, quát: “Bá Ước!”

“Đừng qua đây_____! Đi_____!” Tiếng Khương Duy từ xa vọng lại.

Võ tướng đuổi bắt Khương Duy cũng tinh mắt, giương cung lắp tiễn bắn một phát trúng chiến mã của Khương Duy, chiến mã bị đau, lập tức quăng hắn xuống đất!

Khương Duy rơi xuống đau đớn toàn thân, khó khăn bò dậy, đội truy binh kia đã giương tiễn nhắm chuẩn ngay Khương Duy.

Chung Hội dừng ngựa ở đằng trước, thở dài nói: “Bá Ước, ngươi rốt cuộc vẫn không nghe khuyên nhủ”

Chiến cục lại thay đổi, một mũi tên bay ngang tới bắn trúng một tên kỵ binh, hắn hét to té xuống ngựa!

Ngựa Xích thố ngừng vó, trên lưng ngựa, A Đẩu giương cung chỉa vào Chung Hội, nói: “Mũi tiếp theo, sẽ lấy mạng ngươi”

Chung Hội chậm rãi xoay người, tay A Đẩu không ngừng run rẩy, nói tiếp: “Bá Ước, qua đây”

Khương Duy kịch liệt thở dốc, đi vài bước, A Đẩu hơi ngẩng đầu đối thị với Chung Hội, trầm giọng nói: “Bách phát bách trúng, học từ Hoàng Trung Triệu Tử Long, ngươi bắn hắn thử xem. Tiểu gia sẽ tiễn ngươi về tây thiên ngay”

Mũi tên trong tay A Đẩu không hạ dây, ánh mắt kia khinh miệt đến cực điểm.

Khương Duy tung mình lên ngựa Xích thố, A Đẩu mới thu cung, thần câu như gió, vừa xoay đầu đã lập tức vọt mạnh, vứt cơn mưa tiễn đang truy đuổi theo lại tuốt phía sau.

“Tư Mã Ý chưa chết!”

“Biết!”

“Bọn chúng sắp xông vào thành rồi!”

“Sư nương đang chờ đấy!”

Chỉ ngắn ngủi hai câu, Khương Duy và A Đẩu đã trao đổi tình báo với nhau xong, Khương Duy mới nói: “Sao tiễn pháp của ngươi lại trở nên chuẩn như vậy?”

A Đẩu cười nói: “Bắn loạn thôi. Thuận tay bắn ngã một tên dọa hắn”

Khương Duy lấy cánh tay trái ôm vai A Đẩu, A Đẩu hiểu ý, hai người dời thân, đổi vị trí trước sau với nhau, A Đẩu ra sau lưng Khương Duy, rốt cuộc cũng rỗi tay, thở phào nhẹ nhõm cười nói: “Hoàng lão gia tử là chỉ chỗ nào đánh chỗ đó; còn lão tử thì đánh chỗ nào chỉ chỗ đó”

Khương Duy cười ầm lên, đón lấy cung tiễn A Đẩu đưa tới, nói: “Chờ xem tiểu gia trổ tài đây!”

Hai tên thiếu niên lướt qua đào binh khắp đồng, men theo tường ngoài thành Ba Trung chạy đi.

Trong thành tiếng chém giết không dứt, rõ ràng Hoàng Nguyệt Anh đã thành công dẫn dụ gần vạn Tào quân tiến vào, A Đẩu và Khương Duy cách bức tường nghe được tiếng gào thét kinh tâm động phách trước lúc chết.

Kế dụ địch tổn thương đều là sĩ tốt phe mình, tuy biết rằng để đạt được thắng lợi thì thủ đoạn này quả thật cần thiết, nhưng lọt vào trong tai A Đẩu, chung quy vẫn không đành lòng.

Khương Duy quay đầu thấp giọng hỏi: “‘Thuốc nổ’ mà ngươi bảo, vạc sành châm lửa ở đâu?”

A Đẩu nói: “Sư nương an bài Dương Nghi thủ, ở sườn đất ngoài thành ấy, sao thế? Nàng kêu thấy cổng Nam vừa mở thì phải lập tức hội hợp cùng nàng…”

Khương Duy nói: “Đi xem thử trước đã, tránh cho xảy ra bất trắc gì”

Hai người giục ngựa lên dốc, A Đẩu lại nói: “Lần này nổ chết hơn cả vạn người, tối đến lão tử nằm mơ…một đám oan hồn dã quỷ tới quấy, thật đúng là…tạo nghiệt”

Khương Duy nói: “Ngươi là đế tinh, sợ gì dã quỷ, oan hồn trốn ngươi còn không kịp nữa là, đừng sợ”

Chuyện quỷ thần tuy mờ ảo, nhưng A Đẩu vẫn lau mồ hôi, lúc này nghe Khương Duy khuyên nhủ, trong lòng an tâm hơn ít nhiều, lát sau, Khương Duy ngừng ngựa.A Đẩu nghi hoặc hỏi: “Gì vậy?”

Khương Duy im lặng chốc lát mới nói: “Tuyệt đối đừng…ló đầu ra”

Trên sườn núi, Hạ Hầu Uyên dừng ngựa đứng đó, chăm chú nhìn ánh lửa trong thành, nam môn rộng mở, vô số loạn binh xông ra, liều mạng chạy trốn”

Trên sườn núi thi thể nằm ngổn ngang đầy đất, đó là binh sĩ Hoàng Nguyệt Anh phái tới để châm lửa, Dương Nghi bị trói trên một gốc cây, đầu đẫm máu.

“Thừa tướng đã sớm biết âm mưu của ả tiện phụ kia” Hạ Hầu Uyên trầm giọng nói: “Nơi này rốt cuộc có cơ quan gì, tới bây giờ ngươi còn không chịu khai báo!”

Dương Nghi cắn răng không đáp, đột nhiên hét to một tiếng, binh lính bên cạnh đã giơ đao chém xuống, vót đi một ngón tay trái của hắn.

Hạ Hầu Uyên lạnh lùng nói: “Giặc Thục đã hết hy vọng, ngươi có không chịu khai nơi này bố trí cơ quan gì cũng vô dụng thôi, khai thật ra, bản tướng quân sẽ chừa một con đường sống cho ngươi!”

Dương Nghi đột nhiên ngẩng đầu, miệng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nói: “Ta…Ta khai, ta…”

“Xông qua, giật đuốc, ném vào trong vạc sành”

“Không, ngươi ở sau ngựa, nguy hiểm”

“Nghe lão tử!”

“Hắn sắp khai rồi, không được!”

Lời vừa dứt, mũi tên đầu tiên xoay tròn bay tới, xuyên qua cổ tên binh sĩ trông chừng Dương Nghi.

“Kẻ nào!”

Hạ Hầu Uyên giật cương ngựa, chuyển hướng phi tới chỗ tiễn bắn.

Tiễn phát hàng loạt! A Đẩu chỉ cảm thấy hoa mắt, mấy chục người liên tiếp kêu rên, mềm nhũn té xuống, trên yết hầu đều không ngoại lệ bị ghim mũi tên của Khương Duy!

Hạ Hầu Uyên né tránh lợi tiễn lướt qua bên tai, gò má bị quẹt một vết máu.

A Đẩu phát cuồng la: “Ngươi điên rồi! Ngươi dám chọc tên đó!”

A Đẩu chỉ muốn kêu Khương Duy mang theo mình, dựa vào tốc độ cao cự ly ngắn của Xích thố, hai người lao qua giật đuốc ném vào trong vạc sành, tuy hành hiểm, nhưng tỷ lệ trốn thoát ít nhất cũng được sáu phần, song hắn tuyệt đối không ngờ rằng, Khương Duy lại dám trắng trợn bắn tên trêu chọc Hạ Hầu Uyên!

Hạ Hầu Uyên là ai! Thần xạ thủ nổi danh Tam quốc! Sư phụ của Tư Mã Chiêu!

Hạ Hầu Uyên kéo cung, phóng tiễn! Khương Duy quát lạnh một tiếng: “Áp sát vào lưng ta!”

Khương Duy không lùi mà tiến tới, hai chân kẹp Xích thố, chiến mã cất giọng hí dài lao qua Hạ Hầu Uyên!

Tiễn bay tới hàng loạt, Hạ Hầu Uyên nâng tiễn, y như có ba đầu sáu tay, A Đẩu dán chặt trên lưng Khương Duy, nương theo động tác của hắn né qua né lại!

Khương Duy vậy mà vẫn còn dư lực, rút tên lắp lên cung, trở tay bắn ra!

Bảy mươi bước.

Một mũi tên bay tới trước mặt, Khương Duy ngửa mạnh người, gắt gao che chắn A Đẩu ở phía sau.

Đai lụa đứt, chiến quan rơi khỏi ngựa.

Khương Duy nghiêng người, thò tay vào túi tiễn bên hông, trống rỗng.

Bốn mươi bước.

Cuối cùng một mũi tên lóe hàn quang, rời dây phá không.

Ba mươi bước.

Khương Duy hít sâu một hơi, đưa tay tóm, máu bắn tung tóe, nắm lấy mũi tên thép nóng bỏng vào trong tay

Hai mươi bước.

Khương Duy tay trái kéo cung, tay phải lắp tên.

Mười bước.

Hai người đồng thời thả tay, hai mắt Hạ Hầu Huyên lộ vẻ kinh ngạc, lập tức giơ một tay lên, không biết đã bắn chỗ nào, trong nháy mắt trước lúc buông tay, lợi tiễn của Khương Duy đã xuyên qua mi tâm hắn, cắm vào trong não.

Hạ Hầu Uyên không kịp rên lấy một tiếng, té xuống đất. Chiến mã giật mình hí dài, quay đầu bỏ chạy.

Khương Duy kéo A Đẩu xuống ngựa, hai chân A Đẩu run lẩy bẩy, nói: “Ngươi…Tiểu tử nhà ngươi, càng ngày càng…không nghe lời”

Khương Duy lộ vẻ kiệt sức, thở dốc nói: “Ta không dám quay đầu lại, ngươi đang ở sau lưng ta mà, rủi trúng tiễn thì làm sao”

Quân Thục đã rút lui toàn bộ, loạn quân trốn chạy về phía Định Quân sơn, Tào Chân thủ tại nam môn, Chung Hội suất lĩnh viện quân tới báo.

“Tào tướng quân!”

Tào Chân dõi mắt trông bầu trời đêm, mây đen đã tan, lộ ra một vầng trăng bạc, trên lòng chảo Hán Trung toàn là bại binh.

Tào Chân nói: “Chung tướng quân, ngươi có thấy chủ soái địch quân Lưu Công Tự không?”

Chung Hội đáp: “Đang ở chung chỗ với phản tướng Khương Bá Ước”

Tào Chân trầm giọng nói: “Hạ Hầu tướng quân đâu? Ngươi lĩnh hai ngàn binh mã truy đuổi theo hai người bọn hắn, sau khi bắt được Lưu Công Tự thì giữ mạng hắn lại, đợi ta đích thân thẩm vấn, ta đi diệt Triệu Tử Long và Hoàng Nguyệt Anh”

Chung Hội lĩnh mệnh rời đi, Tào Chân lại phái truyền lệnh binh đi thông tri cho Tư Mã Ý, xong dẫn ba ngàn kỵ binh rời thành Ba Trung, đuổi theo hướng Tây nam.

Cách thành mười dặm có một dòng suối nhỏ, nước suối phản chiếu ánh trăng trên trời cao, trắng lóa chói mắt, chảy về hạ du.

Một thanh ngân long thương chặn đường Tào Chân.

“Lạc Dương Tào Tử Đan?”

Triệu Vân toàn thân giáp thép, trên mũ ngân huy lưu chuyển, tựa như võ thần đêm trăng.

Tào Chân tay phải nắm thương, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh ẩm ướt.

Tào Chân nói: “Từng nghe Ôn hầu đơn kỵ ngăn cản ngàn người của Điển tướng quân, sau đó bại trận bị giam cầm bỏ mạng, hôm nay Triệu tướng quân cũng muốn bắt chước hành vi ngu dốt đó chăng?”

Triệu Vân nhướng mày, nhấc mũi thương, thuộc hạ của Tào Chân đứng cách con suối, cư nhiên không thể tự chủ đồng loạt lùi một bước.

Trong rừng cây sau lưng Triệu Vân truyền ra tiếng lách cách hàng loạt, nháy mắt dựng lên hơn trăm chiến liên nỏ, đầu mũi tên lóe hàn quang, chỉ hướng Tào Chân.

Triệu Vân giễu cợt: “Tự cổ binh gia có đạo lý giặc cùng đường chớ đuổi, Tử Long đã trở thành chó nhà chết chủ rồi, không nhọc Tào tướng quân phí tâm. Hoàn thỉnh giúp quân sư nhà ta chuyển một lời cho Tư Mã thừa tướng”

Liên nỏ gài hảo, có vẻ đã được chuẩn bị từ trước, dù muốn truy cũng vượt không qua phòng tuyến của Triệu Vân, thành Ba Trung đã vào tay, Thục quân bại hoàn toàn. Tào Chân cân nhắc chốc lát, nhìn sâu vào mắt Triệu Vân, người sau song mâu anh khí sáng ngời, trong mắt loáng thoáng có ánh sáng màu cam đỏ, Tào Chân nói: “Lời gì?”

Triệu Vân cười nói: “Đề phòng hậu viện bốc lửa”

Phút chốc sau, Tào Chân đã nhận ra ánh lửa màu cam trong mắt Triệu Vân, quay mạnh đầu hoảng hốt quát: “Hồi thành cứu hỏa!”

Hỏa long từ sườn đất phía xa phun ra, một đường uốn lượn vọt về hướng tường thành!

Tào Chân dốc toàn lực giục ngựa phi như bay, ngay sau đó, đại địa chấn động dữ dội, tất cả âm thanh đều bị lấn át, một tiếng nổ ầm chấn đến hai tai mất đi tri giác, quăng hắn té thật xa khỏi lưng ngựa.

Trận nổ rung chuyển trời đất, liệt hỏa bốc ngất trời, giống như liệt diễm và dung nham từ lòng đất phun trào lên, vô tình tàn phá kiến trúc toàn thành.

Biển lửa thình lình xuất hiện chôn vùi hai vạn Tào quân trong thành, Tào Chân run rẩy cả người, vùng vẫy bò lên lưng ngựa lần nữa.

Tất cả mọi người kiểng chân nhìn, ngọn lửa phừng phừng bốc cao trăm trượng, chiếu màn đêm sáng rực như ban ngày.

Thục quân khắp núi đồi nhận được tín hiệu giao hẹn, tề thanh reo vang, lũ lượt ùa lên bình nguyên, Triệu Vân vận khí cất giọng thét dài, vạn người ứng thanh tung hô, sĩ khí dời non lấp biển, Thục quân vờ bại lần lượt tự động tập đội!

Tào quân ngoài thành đã sớm bị trận nổ tung long trời lở đất này dọa mất sạch can đảm, chủ tướng không biết đã đi đâu, chiến cục lại nghịch chuyển lần nữa!

Tư Mã Ý đại bại, chạy về phía Ngũ Trượng Nguyên!

Tào Chân hốt hoảng tập kết tàn binh dọc đường, Triệu Vân đuổi theo sát nút, xông vào Tần Lĩnh!

Chung Hội vùi thân trong biển lửa, sống chết không rõ!

Khương Duy giết chết Hạ Hầu Uyên trước trận!

Thục quân đã thương vong hơn ba ngàn quân để dụ địch, đổi lại ba vạn tám ngàn tính mạng Tào quân, Tào quân nguyên khí đại thương, từ đây rút khỏi lòng chảo Hán Trung, bại quân chưa đầy hai vạn, Tư Mã Ý không còn sức mạnh xoay chuyển trời đất nữa.

Tảng sáng.

Tư Mã Ý suất lĩnh không tới sáu trăm thân vệ men theo sơn đạo vội vã chạy trốn.

“Thừa tướng! Sơn đạo phía trước có Thục quân ngăn chặn!”

Tư Mã Ý thở dốc mấy tiếng, giương mắt nhìn vị võ tướng đang đứng sừng sững trên cao trong ánh bình minh.

“Lữ Phụng Tiên?”

“Tư Mã Trọng Đạt” Trầm Kích chậm rãi nói: “Ngươi sinh được một nhi tử tốt đấy, đi thôi”

A Đẩu và Khương Duy mỏi mệt không chịu nổi tung mình xuống ngựa Xích thố, trên mặt hai người đều bị khói hun đen thùi lùi, ngồi bên dòng suối rửa tay rửa mặt.

A Đẩu thấy mi gian Khương Duy hằn nét ưu sầu, hỏi: “Sao vậy?”

Khương Duy lắc đầu cười cười, A Đẩu vốc nước tạt hắn, Khương duy không ngừng tránh né, hai thiếu niên đùa giỡn tưng bừng bên khe suối.

A Đẩu cười nói: “Quá nửa đêm cư nhiên lại bắn chết Hạ Hầu Uyên, nhắm mắt liều đại mà có thể bắn chết được Hạ Hầu Uyên, tới giờ lão tử còn chưa dám tin nữa, thật con mẹ nó tà môn” Xong làm động tác kéo cung, rồi bắt chước tiếng “Sưu sưu”.

Khương Duy cười nói: “Chân long thiên tử ở sau lưng ta mà, sợ gì, ngươi xem, tên đó cũng có lợi hại như trong truyền thuyết đâu, còn không phải đã chết rồi sao”

Khương Duy lại thổn thức: “Ngươi đúng là đế tinh giáng thế, khí phách vương bá mãnh liệt bao trùm hết thảy. Đi đâu tìm sư phụ hội hợp đây?”

A Đẩu dở khóc dở cười nói: “Khí phách ‘Vương bát’ thì có…là bản lĩnh của ngươi cường thôi, Ách ba kêu ở đợi, lát sẽ tới đón” Nói xong chợt nảy ra một ý niệm, sờ sờ ngựa Xích thố, nói: “Nhóc thông minh, chở bọn ta đi tìm chủ tử của ngươi đi?” Đoạn bò lên lưng ngựa.

Xích thố không an phận hí vang một tiếng, quay đầu qua chỗ khác.

“Ai! Súc sinh!” A Đẩu muốn tung mình lên ngựa, nhưng Xích thố lại xoay người, hại hắn té tòm vào khe suối.

Khương Duy vội chạy lên kéo A Đẩu dậy, A Đẩu mù tịt hỏi: “Con súc sinh này làm sao vậy?”

A Đẩu ngồi trên tảng đá lớn bên khe suối, ngơ ngẩn chờ rồi lại chờ.

Chờ mãi đến giữa trưa, mây đen che kín cả bầu trời, đè ép tới độ người ta hô hấp không nổi.

Cơn mưa phùn rơi lất phất giữa trời đất, Trầm Kích vẫn không tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.