CHƯƠNG 53 – CỘNG TƯƠNG THỊNH CỬ
Trăng sáng treo cao, tất cả mọi người đều tập trung đầy đủ.
Bờ bắc Phong Thủy: Triệu Vân, Khương Duy.
Bờ nam Phong Thủy: Cam Ninh, Tư Mã Chiêu, Lữ Bố.
Trên cầu: Tào Chân.
Mọi người trợn tròn mắt, hai A Đẩu y phục hoàn toàn giống hệt nhau, diện mạo na ná đứng giữa cầu.
Cầu Phong Thủy lắc lư sắp gãy, gồ lên vô số viên gỗ. Giữa cầu, A Đẩu phát cuồng lớn tiếng gầm thét: “Tên kia_____! Đứng lại cho lão tử_____!”
Tử Giác phóng thanh hét to, sợ hãi phát run trên thành cầu, nhìn nhìn sang trái, rồi nhìn nhìn sang phải. Bên bờ toàn là địch nhân, A Đẩu nghiến răng nghiến lợi giẫm lên thành cầu một đường đuổi theo.
“Đứng lại!” Tiếng quát của A Đẩu khiến Tử Giác hoảng sợ.
Tử Giác nhắm mắt nhảy xuống Phong Thủy, Triệu Vân rống to một tiếng: “Đừng đuổi theo nữa, A Đẩu!”
A Đẩu thấy tên tiểu quan này gần như y hệt mình thì tức giận đến bất chấp hết thảy, đưa tay nắm chặt cổ áo Tử Giác.
Một cước giẫm vào không trung, Tử Giác đằng trước, A Đẩu phía sau.
Cả hai từ xa bay khỏi cầu Phong Thủy, thời gian ngừng lại.
Chưa tới một phần tư nén nhang, tâm niệm của tất cả mọi người thay đổi chớp nhoáng, đồng thời ra một cái quyết định hết sức trọng yếu trong đời.
Triệu Vân_____(Rớt sông rồi, cứu!)
Lữ Bố _____(Rớt sông rồi, cứu về nói sau! Không thể để Triệu Tử Long giành trước được!)
Tư Mã Chiêu_____(Không thể để Tử Giác rơi vào tay bọn chúng, phải bắn đứt dây cầu, gây hỗn loạn, thừa cơ đoạt người!)
Cam Ninh_____(Cha nó, cứu người? Hai tiểu tử y chang nhau, lỡ cứu lộn thì sao?)
Khương Duy_____(Sư phụ cứu A Đẩu, Tư Mã Chiêu chắc chắn sẽ phóng tiễn, ta lắp tên bắn Tư Mã Chiêu!)
Tào Chân_____(Tới hai Lưu Công Tự?! Mới nãy đi chung với ta là hàng giả ư?! Không quản nữa, cứu trước!)
Một canh giờ trước, nửa đêm:
Hai bên hẻm Mộc Dung dựng lên bồn lửa cực lớn, lửa phừng phừng chiếu đỏ cả con đường dài rộn ràng, đội ngũ bệnh nhân xếp hàng dài thật dài, đầu người nhấp nhô, giống như đang chờ đợi vu nữ ghé bước, cử hành nghi thức thần bí gì đấy.
Mã xa ngừng sau hẻm Mộc Dung.
Tào Chân đầu đầy mồ hôi, thở không ra hơi ôm tiểu Kiều lên xe, Tử Giác buông rèm xe xuống, gương mặt đã trắng bệch.
“Ta…Đúng là khinh địch mà” Tào Chân thở dốc nửa ngày, kéo tay Tử Giác, mượn lực bò lên xe ngựa.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ tiểu Kiều lại lợi hại đến thế, một tay ngân châm dùng đến xuất thần nhập hóa, lúc mình thình lình động thủ, muốn đánh ngất nàng ta thì tiểu Kiều đã ý thức được bất ổn.
Tán hoa đinh tung ra phong trụ huyệt đạo ở khuỷu tay, cổ, dưới sườn Tào Chân, khiến vị đại tướng quân này suýt nữa đã lật thuyền trong tay nữ nhân.
May mà Tào Chân liều chút sức lực sau cùng, dùng chưởng đao bổ lên gáy nàng, khiến nàng ta ngất đi.
Đồ đệ của Hoa Đà thật sự không thể khinh thường, Tào Chân phân phó mã xa chạy về phía cổng thành, còn mình thì ngã trên chỗ ngồi, không ngừng thở dốc, ngân châm phía sau cổ hắn đã xuyên vào một nửa, Tử Giác thấy vậy sợ quá, đưa tay cẩn thận rút nó ra.
Tào Chân liếc nhìn tiểu Kiều nằm đối diện một cái, quay đầu qua hỏi Tử Giác: “Công Tự, ngươi đỡ hơn chưa? Giờ dẫn ngươi xuất thành”
Tử Giác đã hiểu, thì ra đêm nay bọn họ đều nhầm mình thành một người khác.
Công Tự rốt cuộc là ai? Tư Mã Chiêu chưa từng nói qua với mình, chỉ bảo rằng bộ dáng mình rất giống một người cực kỳ trọng yếu của Ôn hầu.
Tử Giác hơi trầm ngâm, bèn cười “Ừm ừm” mấy tiếng.
Nhổ sạch ngân châm, Tào Chân hoạt động cánh tay đau nhức, cười nói: “Sao lại im lặng quá vậy?”
Trong mã xa tăm tối vô cùng, cho đến lúc này hắn vẫn còn chưa rõ, đó chẳng phải là A Đẩu.
Nếu đổi thành A Đẩu, nhất định sẽ là tay rút châm, miệng lải nha lải nhải không ngừng rồi…Đương nhiên, khoảng thời gian Tào Chân ở chung với hắn quá ngắn, cho nên bình thường chưa từng chân chính hiểu rõ về tiểu lưu manh này.
Tử Giác thấy Tào Chân vô cùng mệt mỏi, thể lực chưa hồi phục, bèn kéo cánh tay Tào Chân, để hắn khoác lên vai mình.
Tào Chân mất tự nhiên run run, sau đó không giãy dụa nữa.
Hai người lẳng lặng tựa vào nhau, Tử Giác móc một quyển sách từ trong ngực ra, kẹp ngân châm dính máu vào trong sách, Tào Chân nhờ tia sáng hôn ám nhìn thấy quyển sách, chỉ cho rằng đó là Thanh nang kinh, nói: “Ngươi còn mang theo bên mình à”
Tử Giác hơi ngẩng đầu lên nhìn Tào Chân, rồi quay đầu sang chỗ khác, cất sách vào ngực.
Tào Chân chỉ cảm thấy đêm nay sau khi bị Lữ Bố đạp một cước, “A Đẩu” liền trở nên hết sức kỳ quái, tựa như biến thành người khác, trầm tư thật lâu, cuối cùng cũng nghĩ thông.
Tào Chân muốn nói gì đó để an ủi hắn, cân nhắc nửa ngày, cuối cùng vẫn không tìm được từ nào thích hợp.
Tử Giác tựa đầu vào vai Tào Chân, hồi lâu sau Tào Chân thở ra, xoa xoa đầu Tử Giác, nói: “Ôn hầu không phải là kẻ lương thiện, sau này…”
Nói tới đây thì bí, sau này như thế nào? Sau này tìm một hộ tốt cho ngươi là được ư? Người ta là thế tử Lưu gia, muốn gì chẳng có? Sau này quên tên đó đi, cùng ngu phu sống bên nhau? Mà thôi, đừng có tự rước nhục, huống hồ mình cũng đâu phải đoạn tụ.
Ngẫm nghĩ nửa ngày, Tào Chân chỉ nói: “Hiền…đệ, đừng khổ sở quá, chuyện tình cảm, xưa nay khó dò…khó dò…” Hắn loáng thoáng có thể hiểu được tình tự đau thương trong thơ A Đẩu viết, trong lòng chợt dâng lên ý tiếc thương vô bờ bến, thở dài, thì thầm: “Nhân sinh tất có kẻ tình si, tình này can hệ gì gió trăng”
Tử Giác bị khơi gợi chuyện thương tâm, bèn gục vào lòng Tào Chân bật khóc lên.
Đêm nay Tào Chân đã thực sự thấy được một Công Tự hoàn toàn bất đồng so với ký ức, trong lòng hắn dường như có chút tư vị lạ kỳ dâng trào, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc chẳng nói gì, chỉ đành lấy tay vỗ nhẹ lên lưng Tử Giác, tựa như mẹ vẫn hay dỗ dành hắn ngủ thời thơ ấu.
Chốc lát sau, Tử Giác vừa bi vừa mệt cự nhiên thiếp ngủ trong ngực Tào Chân.
Mành xe bị gió cuốn lên chút ít, từ trong bóng tối một luồng sáng hắt vào, chiếu lên hàng mi thật dài của tiểu Kiều, trong xe hai người ngủ, một người tỉnh, Tào Chân nhìn rèm xe khẽ bay đến xuất thần, mã xa phi về phía cổng thành Trường An.
“Ai yo_____Ai yo_____!”
A Đẩu cưỡi chung một ngựa với Lữ Bố, ngồi trước mình hắn hầm hầm hừ hừ, lắc lư trên lưng ngựa, nghiêng người qua, không ngừng cọ Lữ Bố.
Lữ Bố bị gió đêm thổi, rốt cuộc cũng tỉnh rượu chút đỉnh, khẩn trương nói: “Sao thế?”
A Đẩu nói: “Mới ăn no, xóc nảy quá, đau bụng”
Lữ Bố thả chậm tốc độ, A Đẩu lại nói: “Chuyện của tiểu Kiều trọng yếu, làm sao bây giờ”
Lữ Bố mờ mịt nói: “Vậy thì mau lên tý?”
A Đẩu lẩm bẩm: “Muốn nhanh hơn chút, nhưng cũng muốn ở cùng ngươi lâu thêm chút…”
Lữ Bố đã hiểu, hắn ghìm ngựa ở đầu đường, ngừng một hồi rồi nói: “Công Tự”
“Hửm?” A Đẩu quay đầu qua, Lữ Bố thấp giọng nói: “Làm chính sự trước, sau này ngày tháng còn dài”
Hắn sờ sờ đầu A Đẩu, cúi xuống.
Ánh trăng như nước tản mác dưới chân ngựa, thành Trường An trầm bổng cô tịch.
Ngân quang rải khắp thành thị tĩnh mịch, Thái thú anh vĩ ôm lấy ái nhân mà hắn mong ngày nhớ đêm, trao nhau một nụ hôn trên lưng ngựa.
Một cái chạm thoáng như chuồn chuồn lướt nước rồi lập tức rời ra, đôi môi Lữ Bố lạnh lẽo mà xa lạ, A Đẩu hết sức nghi hoặc, hắn làm sao thế kia?
A Đẩu trở tay ôm cổ Lữ Bố, nhưng Lữ Bố không lưu luyến nữa, xua ngựa tiến lên phía trước.
A Đẩu lắc lắc Lữ Bố nói: “Ngươi một thân một mình ở trong thành này, mỗi ngày sống làm sao, đi thôi, hai ta trở về nhà”
Lữ Bố không đáp, chỉ nói: “Đưa ngươi ra trước, rồi ta quay lại cướp tiểu Kiều sau” Đoạn giật cương ngựa phi băng băng về phía thành môn.
A Đẩu hết cách nói: “Ngươi không có lời nào muốn nói với ta sao?”
Lữ Bố trầm mặc.
A Đẩu trêu ghẹo: “Không phải đã có nhân tình ở trong thành rồi chứ”
Lữ Bố trêu ngược lại: “Đâu có nhiều nhân tình như ngươi vậy, mới rồi ngươi ở sau bình phong uống rượu với Tào Chân à? Vừa ý hắn bao giờ thế?”
A Đẩu ngượng ngùng im thin thít, sau nói tiếp: “Hơn nửa đêm chạy tới hứng ngay một cú đá vào ngực của ngươi là biết rồi, thôi bỏ đi”
A Đẩu vốn định kích hắn, ai ngờ Lữ Bố bật cười, A Đẩu tức giận nói: “Cười cái gì, còn cười nữa!”
Lữ Bố dừng ngựa, cổng thành đã loáng thoáng hiện ra trước mắt. Phía xa có một chiếc mã xa ngừng đó, A Đẩu nói: “Là xe của Tào Chân chăng? Hắn muốn xuất thành à? Đệt, không chịu đợi lão tử”
Lữ Bố ra hiệu im lặng, phóng ngựa lùi ra phía sau một gian nhà.
A Đẩu rất khó chịu, đang định nói thêm mấy câu thì chợt nghe thấy trong mã xa truyền ra tiếng mắng nhiếc giận dữ.
“Bản vương gia muốn xuất thành mà còn cần thủ dụ của Thái thú Thừa tướng à?!”
Tào Chân xuống xe nói: “Mở cổng thành! Bằng không để lỡ việc thì ngươi gánh không nổi đâu”
A Đẩu chán nản, chợt cảm thấy tự ti nói không nên lời, mỉa mai: “Vương gia đúng là phong độ ngời ngời nhỉ. Hầu gia, vương gia, đại tướng quân…”
Lữ Bố nói: “Đừng lải nhải, ngồi sau lưng ta” Nói xong để A Đẩu đổi vị trí, phía xa binh sĩ hãy còn đang giằng co với Tào Chân.
Tư Mã Chiêu dẫn theo Cam Ninh và mấy chục vệ sĩ từ xa chạy tới: “Thừa tướng có lệnh! Đêm nay phong tỏa toàn thành! Tất cả mọi người ở trong thành đợi lệnh!”
Tào Chân thầm kêu không tốt trong lòng, tiểu Kiều mất tích, vệ sĩ của Tư Mã gia nhất định sẽ đi hồi báo trước tiên, bèn vội vã đoạt lấy bội kiếm của một tên binh sĩ, giơ tay chém ngay một người, phẫn nộ quát: “Không muốn chết thì mở cổng thành!”
Tư Mã Chiêu đang định hô to ngăn chặn mã xa thì chợt một con ngựa phi ngang ra, lướt qua cực nhanh trước mắt hắn.
Sao Lữ Bố lại ở đây!
Lữ Bố quát lớn một tiếng: “Trường An Thái thú ở đây! Thả Tào tướng quân xuất thành mau!”
Tư Mã Chiêu vẫn còn chưa rõ, vội hô: “Vạn vạn không thể! Ôn hầu hãy nghe ta nói!” Hắn thấy tiểu tử sau lưng Lữ Bố quay đầu qua, vội quát: “Tử Giác!” Đồng thời nháy mắt ra dấu liên tục, muốn Tử Giác ngăn Lữ Bố lại.
Nhưng Lữ Bố chả thèm liếc tới Tư Mã Chiêu, giục ngựa phi nhanh, vứt hắn lại thật xa phía sau, Tư Mã Chiêu nghi hoặc vô cùng, bình thường Lữ Bố và Tào Chân đâu có vừa mắt nhau, hôm nay rốt cuộc muốn toan tính cái gì?
Sống lưng Tư Mã Chiêu phát lạnh, cuối cùng cũng tìm được căn nguyên của hết thảy mọi vấn đề bất hợp lý này.
“Tử Giác” ngồi sau lưng Lữ Bố kia quay đầu qua, làm cái mặt quỷ với hắn, nói: “Ngu đệ_____! Tới bắt ta a!”
Cam Ninh ngừng ngựa, giễu cợt: “Ngu đệ! Đuổi theo hay không?”
Tư Mã Chiêu cắn răng nói: “Đuổi theo!”
Ngoại thành.
Triệu Vân bất an chờ đợi trên cầu Phong Thủy, bên kia cầu chính là tầm ngắm của thủ quân Trường An, dù là hắn thì lúc này cũng không dám tùy tiện qua cầu, Khương Duy dẫn dắt mấy trăm cung nỏ thủ, ai nấy đều lợi tiễn lên dây, chờ chiếc mã xa Vu Cát nói.
Cổng thành mở, Triệu Vân nói: “Chuẩn bị!”
Một chiếc mã xa lấy tốc độ sấm sét đâm vỡ tiểu môn, lắc lư lắc lư lao về phía cầu Phong Thủy.
“Không được đi, phản tặc Tào Tử Đan_____!” Tư Mã Chiêu quát.
“Tư Mã Chiêu, ngươi lớn gan thật!” Lữ Bố phẫn nộ rống.
Triệu Vân trợn mắt há mồm mà nhìn tai họa do tên đồ đệ mình gây ra, suýt nữa té xỉu.
Dưới ánh trăng, mã xa của Tào Chân ở trước nhất, Lữ Bố đơn kỵ đuổi theo Tào Chân, phía cổng thành xông ào ào ra hơn trăm kỵ binh đuổi theo Lữ Bố, lao về phía bờ Phong Thủy, hình thành nên một thế trận muốn bao nhiên quỷ dị liền có bấy nhiêu.
Khương Duy và Tư Mã Chiêu gần như đồng thời hạ lệnh: “Bắn!”
Mưa tên đan xen, lợi tiễn của Tào quân nhắm về phía dây treo trên cầu, còn cường nỏ của Thục quân thì chào hỏi tới tấp vào đám truy binh!
Tư Mã Chiêu nói: “Ôn hầu dừng bước!”
Mã xa lung lay dừng ở sau cầu, cầu Phong thủy đã sớm bị Tư Mã Ý tháo dỡ lúc lui giữ Trường An, hiện tại Gia Cát Lượng dùng dây treo, vám gỗ mắc tạm một lối đi, chiếc cầu kia lắc lư muốn đổ, sắp sập tới nơi, Tào Chân nhảy xuống xe, thấy chỗ cổng thành đầy ắp truy binh, hít sâu một hơi, nói vọng vào trong xe: “Đi mau!”
Tử Giác đang muốn xuống xe thì bị Tào Chân không nói hai lời đẩy trở về, Tào Chân giương kiếm đâm vào đùi ngựa, ngựa kéo xe bị đau chạy ào ào lên cầu gỗ, Tử Giác thất thanh kêu: “Vương gia!”
Hắn vừa lên tiếng, Tào Chân tức khắc cảm thấy không đúng, lúc quay mạnh đầu qua thì Tử Giác đã liều lĩnh từ trên xe nhảy xuống, té ở trên cầu.
Mã xa một mạch chạy qua cầu, Triệu Vân nhìn thấy thiếu niên đang mờ mịt giữa cầu kia, nghi hoặc hỏi: “Ai đấy?”
“Ngươi cái tên ngốc này! Tự làm theo ý mình…”
Lữ Bố đơn kỵ chạy tới phụ cận, A Đẩu vội vàng xuống ngựa, suýt nữa té cạp đất, Lữ Bố thấp giọng nói: “Đi mau! Ta quay lại cản Tư Mã Chiêu”
“Chờ đã!” A Đẩu vội nói: “Ngươi dẫn Tào Chân về đi, đừng để Tư Mã Chiêu đả thương hắn!”
A Đẩu chạy lên cầu, đưa mắt nhìn cái người sau lưng Tào Chân.
Tư Mã Chiêu rốt cuộc cũng đuổi đến!
Tất cả mọi người đều sững sờ, A Đẩu mù tịt nhìn Tào Chân, rồi nhìn sang Tử Giác.
Tử Giác núp sau lưng Tào Chân, lúc này hồi thần lại, không ngừng lùi ra sau, nhìn ra đằng sau A Đẩu, khóc lóc nói: “Hầu gia tha mạng…Hầu gia…”
A Đẩu hít sâu một hơi, nương theo ánh mắt khẩn cầu của Tử Giác quay đầu lại liếc Lữ Bố, Lữ Bố nói: “Ngươi đi mau! Còn chờ gì nữa!”
A Đẩu xù lông, rống: “Tên này là ai! Là tiểu tư của ngươi hở?!!”
————–
Đêm trăng thanh lãnh, gió nổi như đao.
Thục quân, Hán quân mỗi phe cả trăm người, trơ mắt nhìn một màn hết sức hoang đường bên cầu Phong Thủy.
Tư Mã Chiêu lắp tiễn nhằm về phía dây treo của cầu nổi Phong Thủy, Khương Duy kéo dây cung thành vòng trăng tròn, một mũi tên như lưu tinh bay đến, Tư Mã Chiêu hoa mắt, trường cung trong tay bị mũi tên bén nhọn của Khương Duy bắn gãy làm hai, chúng quân tề thành hét vang!
Một tiếng “Tùm” đầu tiên, A Đẩu và Tử Giác rớt xuống nước, vẫy đập chìm xuống.
Ngay sau đó ba tiếng “Tùm tùm tùm” vang lên liên tiếp, Triệu Vân từ bờ trái, Lữ Bố từ bờ phải, Tào Chân từ giữa cầu lần lượt nhảy xuống nước.
Qua hồi lâu, Tào Chân bơi đến bên bờ, nắm sấp trên tảng đá, tức khắc có binh sĩ tay cầm binh khí vây lên, bắt hắn lại.
Lữ Bố và Triệu Vân đồng thời nổi lên mặt nước, mỗi bên ôm một người đi lên bãi nước cạn ở hai bên bờ, đồng thời quay lại nhìn nhau.
Triệu Vân bế A Đẩu đã ngất xỉu, đưa mắt nhìn Lữ Bố, cười nói: “Đa tạ, Tử Long lại thắng một ván rồi”
Lữ Bố chậm rãi thở ra một hơi thật dài, đặt người trong ngực xuống, Tử Giác ho khan mấy tiếng, mặt đầy lệ, tựa sát vào Lữ Bố, Lữ Bố không nói hai lời xô hắn ra, rồi hung hăng đá hắn một cước.
Tư Mã Chiêu phát ra một tiếng kêu gào tuyệt vọng.
Tử Giác ở giữa không trung, bị Lữ Bố đá đến máu tươi cuồng phun, lần nữa rớt xuống sông, trôi theo dòng nước.
Triệu Vân lạnh lùng nói: “Ôn hầu dừng bước”
Lữ Bố trầm giọng nói: “Chuyện gì?”
Triệu Vân nói: “Ba ngày sau, chiến một trận với ngươi, có nguyện nghênh chiến?”
Lữ Bố mỏi mệt đáp: “Chiến”
Đoạn lại sẵn tay tống cho tên binh sĩ tới đón một quyền, khiến tên tiểu tốt nọ mặt mày đầy máu, ngửa đầu té ngã.
Sau nửa đêm, tướng doanh Thục quân.
Trong trướng bồn lửa cháy hừng hực, A Đẩu quấn chăn trên mình, ho mấy tiếng, tỉnh lại. Hắn chống đỡ thân thể ngồi dậy, nhìn xuống dưới giường.
Mỗi lần từ trong hôn mê tỉnh lại, người hắn luôn nhìn thấy đầu tiên chính là Triệu Vân. Triệu Vân đã cởi ngoại bào, chỉ mặc bạc y đoản khố bạch sắc, ngồi trước bàn thấp, cúi đầu xem một quyển sách.
Y phục của Triệu Vân vẫn chưa khô, còn hơi ướt dính sát vào người, hiện ra đường nét thân thể nam tử kiện tráng.
“Sư phụ”
Triệu Vân thản nhiên nói: “Tiểu Kiều ở chỗ Nguyệt Anh”
A Đẩu hỏi: “Bộ dáng của tên kia y chang ta, sao ngươi phân biệt được ta là người nào?”
Triệu Vân nhìn A Đẩu một cái, trêu ghẹo: “Giữa việc nắm tay mình, và nắm tay người khác, mà ngươi chẳng phân biệt được đâu là tay mình ư?”
A Đẩu im lặng không đáp, Triệu Vân lại cúi đầu xem sách.
A Đẩu thở dài, chợt xúc động không nói nên lời, chỉ muốn vén chăn tiến lên bổ nhào vào ngực Triệu Vân.
A Đẩu không ngừng hồi tưởng lại lúc té xuống sông, trong dòng nước đục ngầu, mình và Tử Giác quấn thành một đoàn, lại vào đêm khuya, đáy sông đen kịt, thế mà Triệu Vân có thể nhận đâu là mình, một tay ôm mình thật chặt, còn xô Tử Giác ra, kéo thẳng mình lên bờ.
Hắn thông qua đâu để phân biệt được mình nhỉ? A Đẩu cẩn thận suy nghĩ, nhưng chẳng có chút đầu mối nào.
Có lẽ vào thời khắc khi Triệu Tử Long mang theo cái sinh mệnh nhỏ yếu như vậy đẫm máu lao khỏi Trường Bản từ nhiều năm trước, vận mệnh của bọn hắn đã liên kết chặt chẽ với nhau, hắn đã trở thành một phần của Triệu Tử Long, người nọ bao giờ cũng có thể tìm thấy hắn từ trong bóng tối, chưa từng nhầm lẫn.
A Đẩu ngừng ngừng rồi lại bắt đầu miên man suy nghĩ.
“Trên đời này còn có người giống ta tới vậy, sư phụ, năm đó không phải mẹ ta sinh đôi chứ, ngươi nghĩ xem có khi nào ta có một đệ đệ chưa từng biết, hoặc giả…”
“Ngừng!” Triệu Vân dở khóc dở cười nói: “Giống chỗ nào hả? Tối thui như hủ nút, lôi đại một tên trên đường tới cho thay bộ y phục của ngươi cũng giống được bảy phần”
A Đẩu “Ờ” một tiếng, gật đầu nói: “Tên kia bị Ách ba cứu về rồi à?”
Triệu Vân nói: “Không ai cứu hắn cả, được Bá Ước vớt lên, gãy mấy cây xương sườn, quân sư đã chữa trị cho hắn rồi, hiện đang nằm trong trướng bồng khác”
A Đẩu vội vã xuống giường mặc y phục, chạy đi.
Hắn tiến vào doanh trướng cách vách, chẳng có ai trông chừng, Tử Giác dường như mới nối xương, nằm trên tháp, mở to đôi mắt vô hồn nhìn lên đỉnh trướng bồng.
A Đẩu nhờ ánh đèn nhìn chốc lát, cũng cảm thấy không giống lắm, lông mày mũi da dẻ giống khoảng năm sáu phần, dù sao hắn cũng có thể khẳng định rằng, ban ngày chắc chắn nhận ra được.
“Ngươi tên gì?” A Đẩu đồng cảm hỏi: “Tốt hơn chút nào chưa? Còn đau không?”
Môi Tử Giác động động, không lên tiếng.
A Đẩu hỏi: “Ách ba…Cái tên Thái thú cao lớn kia, bình thường đối đãi ngươi thế nào? Ngươi ngủ cùng hắn…Ngươi ngủ cùng hắn bao lâu rồi?”
Tử Giác nghiêng đầu qua nhìn A Đẩu một cái.
A Đẩu hơi tức giận nói: “Ta không giết ngươi, ngươi nói thật đi, ta thấy ngươi kêu Lữ Bố là Hầu gia, ngươi đã sớm gặp qua hắn rồi đúng không”
Tử Giác mỉa mai: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
A Đẩu nói: “Hắn có chạm vào ngươi không?”
Tử Giác nói: “Chạm rồi”
A Đẩu ngừng ngừng rồi nói: “Ngươi…đã ngủ cùng hắn?”
Khóe miệng Tử Giác nhếch lên một nụ cười châm chọc, nhìn A Đẩu nói: “Hằng đêm thị tẩm, khí lực Hầu gia thật lớn, vừa mạnh mẽ vừa thô bạo, nhiều lần trong một đêm, có khi đến sáng”
A Đẩu trầm mặc.
Lát sau, Tử Giác lại cười nói: “Ngươi giết ta đi”
A Đẩu nói: “Ngươi có biết hắn xem ngươi như thành ai không?”
Tử Giác cười cười, đáp: “Hắn từng nói với ta rồi, ta giống một người…Hắn còn nói rằng…”
A Đẩu hỏi: “Nói gì?”
Môi Tử Giác động động, A Đẩu nói: “Cái gì?” Hắn kề sát lại.
Tử Giác dùng hết khí lực toàn thân tát A Đẩu một bạt tai thật mạnh!
“Con mẹ ngươi…” A Đẩu giận quá hóa cười, không ngừng run rẩy.
Tử Giác phá thanh rống: “Thái thú! Vương gia! Tướng quân! Tử Thượng! Chắc ngươi chơi sướng lắm nhỉ?! Ngươi là cái thá gì! Ngươi xứng sao! Có bản lĩnh thì giết ta đi! Còn bày đặt ghen tuông! Ngươi xứng sao! Ngươi cũng xứng sao! Ngươi thích Hầu gia à?! Ngươi so với thứ hàng hai lượng một đêm trong viện…”
Nói chưa xong, A Đẩu đã hung hăng tống một quyền vào bụng Tử Giác, Tử Giác kêu rên một tiếng, cuộn tròn lại.
A Đẩu lạnh lùng nói: “Ta là cái thá gì hả? Ta là hoàng đế, ngươi ăn nói cẩn thận chút, ngươi chờ đấy, ta kêu toàn quân bảy vạn người tới thay phiên nhau thượng ngươi”
.
Triệu Vân thản nhiên nói: “Ngươi giết hài tử kia rồi à?”
A Đẩu hậm hực nói: “Không có”
Hắn nhào thẳng lên giường, chôn đầu trong gối, hít hít mũi, ngửi được mùi hương quen thuộc trên chiếc giường của Triệu Vân_____mùi hương khiến hắn mê luyến nhất.
A Đẩu hiểu rồi, có lẽ Tử Giác thấy tất cả mọi người từ Tào Chân, Cam Ninh, Lữ Bố cho tới Tư Mã Chiêu đều xem hắn thành mình, nên hắn đố kỵ.
Ngươi là cái thá gì? Ngươi có mặt mũi đi quản Hầu gia sao?
Lời đó không ngừng vang vọng bên tai A Đẩu, tựa như vô số bạt tai tát liên tiếp lên mặt, hắn không có mặt mũi quan tâm Lữ Bố, cũng chẳng có mặt mũi quan tâm Triệu Vân, hắn có lỗi với tất cả mọi người. Nghĩ tới đây, ngực A Đẩu nghẹn vô cùng, xoay người qua thở dốc như một con cá mắc cạn.
Triệu Vân cũng không ngẩng đầu, nói: “Đừng giết hắn được không?”
A Đẩu nhìn sang Triệu Vân, hỏi: “Tại sao?”
Triệu Vân cười liếc nhìn A Đẩu, trêu ghẹo: “Mai sau nếu ngươi không cần sư phụ nữa, đuổi sư phụ về Liêu Đông, sư phụ sẽ dẫn hắn theo, hầu cho ăn ngon mặc đẹp, mỗi ngày nhìn hắn, coi như nhìn thấy ngươi.”
A Đẩu im lặng, lát sau, hô hấp dồn dập hơn chút, nước mắt lã chã trào ra, tiếp theo nức nở không ngừng.
Triệu Vân thấy tâm tình A Đẩu không vui, vốn chỉ định đùa giỡn, nào ngờ lại hại A Đẩu khóc, hắn nhìn ra được A Đẩu quả thật đang thương tâm, vội vàng ném sách trong tay, tiến lên nói: “Đừng khóc, A Đẩu, đừng khóc…Sư phụ sai rồi, sư phụ chọc ngươi thôi mà, là sư phụ không tốt”
Triệu Vân gấp như lửa đốt, chỉ trách mình vô tâm nói bậy, đưa tay ôm A Đẩu, rồi không ngừng xoa đầu hắn.
“A Đẩu là bé ngoan…Đừng khóc”
Nghe thấy câu này, A Đẩu mới hối hận, bi thương khó nén, rốt cuộc triệt để tan vỡ, vùi vào vai Triệu Vân phóng thanh khóc òa.
Triệu Vân luống cuống tay chân, hoàn toàn hết cách, đành không ngừng nói: “A Đẩu, có chuyện buồn phiền gì thì nói với sư phụ, đừng nén trong lòng, khó chịu lắm, sư phụ nghĩ cách cho ngươi…A Đẩu?”
A Đẩu khóc hết nửa ngày, bi thương qua đi, vô cùng mệt mỏi, khóc hết nước mắt, gào khan cổ họng, cảm thấy chẳng nghĩa lý gì.
Song hắn lại muốn nghe Triệu Vân an ủi thêm vài câu, huống hồ đang trên đà khóc, muốn phanh lại cũng không được.
Hơn nữa, điểm quan trọng nhất chính là, khóc lâu quá nên cổ họng đau muốn chết!
Làm sao giờ?
A Đẩu bình tĩnh lại, thanh âm nhỏ dần, hít mạnh mũi, ngẩng đầu nhìn sang chiếc bàn.
Triệu Vân nói: “Sư phụ ôm ngươi ngủ nhé?”
“Sao thế?”
“Lạnh à?”
A Đẩu chỉ chỉ lên bàn, lúc này Triệu Vân mới hiểu ý, bưng chung trà qua đút hắn uống hai hớp.
A Đẩu nhuận cổ họng, nghỉ ngơi giữa trận xong lại khí thế ngất trời bắt đầu gào khóc tiếp.