Phá Quán Tử Phá Suất

Chương 56: Chương 56




CHƯƠNG 56 – XUÂN CẦM BÊN HỒ

Mơ về cố quốc, nực cười ta đa tình, tóc sớm bạc phơ

Nhân sinh như mộng, bầu rượu tưới xuống sông trăng

                                                                              _____Tô Thức

Thủ quân trong thành rốt cuộc cũng ý thức được không đúng, bèn tràn về cổng tây Trường An.

“Có gian tế_____!”

“Bắt nội tặc_____!”

Tiếng la hét tràn ngập khắp tuyến đường chính, đám binh sĩ tập đội trong cơn mưa to, xông lên đường chính. Tư Mã Chiêu giục ngựa liều mạng chạy tới, khôi giáp mặc xiêu xiêu vẹo vẹo, ở trên lưng ngựa cuống quýt lấy cung tiễn xuống, nhắm chuẩn lên phía cao cổng thành.

Sau lưng có binh sĩ hét lớn: “Tư Mã tướng quân, nhìn bên đó!”

Bàn tời bằng gỗ của cổng thành khởi động, tướng quân thiếu niên vươn người đứng thẳng.

“Là Triệu Tử Long?” Tư Mã Chiêu bỗng nhiên cả kinh, không đúng, cũng một thân giáp bạc đó, nhưng Triệu Tử Long quyết không thể trẻ trung, tràn đầy nét ngây thơ như vậy.

Một tay của Khương Duy che lên cơ quan, hơi giơ ngón tay gõ gõ, mỉm cười đưa mắt nhìn Tư Mã Chiêu, trở tay rút Thanh hồng kiếm bên hông ra, nhẹ nhàng cắt vào sợi dây thừng mảnh. Tiếp theo xoay người, một tay ôm lấy cây cột gỗ bên cổng thành.

Bàn tời mang theo âm thanh két két khô khốc bắt đầu chậm rãi chuyển động, kế tiếp càng xoay càng nhanh, cầu treo rơi ầm xuống, đại môn mở rầm ra, đồng tử của Tư Mã Chiêu đột nhiên co rút, liều mạng ghìm chặt con chiến mã chực chạy trốn, chiến mã ngưỡng đầu hí vang.

“Lui_____!” Tư Mã Chiêu tuyệt vọng thét, tất cả kỵ binh lao tới cổng thành trượt chân tới tấp ở giữa đường, xoay người lui ra sau, trong hỗn loạn, hồng thủy ngất trời từ ngoài thành tràn vào!

Hơn ngàn kỵ binh bị dòng lũ hung hãn đẩy văng xa cả dặm, những con ngựa vùng vẫy trong nước, miệng sùi bọt mép, Tư Mã Chiêu choáng váng chuyển hướng, cố gắng bò lên, biết không cách nào đoạt lại cổng thành được nữa, thất thanh hét lớn: “Trở về thủ Vĩnh Lạc cung trong thành…”

Hồng thủy vừa rút, một giây sau, Hán quân dời non lấp biển lao ào ào vào thành Trường An.

Còn có thể kháng cự…Thế cục chưa định, còn có thể chiến đấu! Hai tay Tư Mã Chiêu phát run, đang muốn chỉnh quân nghênh chiến…

“Tất cả theo ta! Chớ để tướng địch chạy thoát! Bắt sống Tư Mã Chiêu! Lão tử phải đem hắn tiền gian hậu sát rồi sau đó gian tiếp sát tiếp…”

…Thì khắc tinh trong đời giá đáo, rầm một tiếng, đánh cho chút ý chí cuối cùng trong tận đáy lòng hắn triệt để tan tành mây khói.

Tư Mã Chiêu ngay cả vật dụng của cải cũng chẳng buồn thu thập, hốt hoảng chạy về phía thành bắc.

Trăm bước, mười bước! Tư Mã Chiêu rốt cuộc cũng tới nơi, nhưng ngay sau đó, cổng bắc mở rộng, trên thành lâu dựng hơn trăm cây liên nỏ, nhắm thẳng vào Tư Mã Chiêu.

A Đẩu thở hồng hộc trèo lên cao, quát: “Ngu đệ, đừng có chạy nha, xem ai đây này?”

Tư Mã Chiêu vừa thấy thì tức đến cả người run rẩy.

A Đẩu thở dốc một hồi, đem đao gác lên cổ Tử Giác, từ xa đối diện với Tư Mã Chiêu ở gần cổng thành, gắng sức cười nói: “Ai yo, trèo muốn chết ta luôn…Ngu đệ! Ngươi dám chạy! Dám chạy ta lập tức tùng xẻo hắn!”

Lúc này đại quân chưa chiếm lĩnh hết toàn thành, A Đẩu chỉ mang theo vẻn vẹn mấy trăm thân binh tới đoạt Bắc môn, đoán chừng do ngăn không được Tư Mã Chiêu chạy trốn, cho nên nảy ra một kế, hy vọng cản được hắn chốc lát, chờ Triệu Vân tới đóng cổng thành.

Tư Mã Chiêu vừa nghĩ liền minh bạch dụng ý của A Đẩu, giờ phút này phòng thủ ở Bắc môn cực kỳ suy yếu, chính là thời cơ tốt nhất để xông ra, hắn ngẩng đầu nhìn lên cao, môi động động.

Tử Giác nhìn hiểu khẩu hình của hắn, nhắm chặt hai mắt lại.

Tư Mã Chiêu quát: “Tông cổng thành_____!”

Trên thành lâu một loạt lợi tiễn phóng ra, bắn cho vệ đội của Tư Mã Chiêu người ngã ngựa đổ, chúng quân tề thanh hô vang, che chở Tư Mã Chiêu rời khỏi thành Trường An, chạy về phương xa trong màn mưa.

“…”

A Đẩu sững sờ, hắn hoàn toàn không cách nào tin tưởng được, xoay người sang nhìn gần trăm Ngụy quân phía xa, rồi lại nhìn Tử Giác.

Tư Mã Chiêu cư nhiên không thèm ngoảnh lại một cái, chạy mất tăm.

Qua hồi lâu, hắn mới hồi thần lại, nói với Tử Giác: “Không phải chứ, thật…thật xin lỗi”

Tử Giác lạnh lùng giễu cợt: “Phế vật”

A Đẩu tức không có chỗ xả, nói: “Hắn mới là phế vật vô tâm vô phế! Não ngươi tàn rồi hả!”

Hắn cảm thấy hết sức mất mặt, ném Tử Giác lại trên thành lâu, oán hận bỏ đi. Rất nhanh sau đó, chuyện về “Con tin Trường An” đã truyền khắp toàn doanh Thục quân, trở thành một trong vô số trò cười của A Đẩu.

Vào lúc chính ngọ, mưa tạnh, đại môn Vĩnh Lạc cung mở rộng, ánh mặt trời đã lâu không thấy từ trong tầng mây rải xuống, chiếu lên cụm cung Trường An kim bích huy hoàng.

Nguyệt Anh cười muốn đau bụng, nói: “Khỉ con, ta nên bảo rằng ngươi ngu xuẩn hay ngươi cơ trí đây, hàng giả kia đâu rồi?”

A Đẩu tức muốn bể phổi, nói: “Quên, đi, không quản hắn nữa”

Nguyệt Anh cười nửa ngày mới bình tĩnh trở lại, đưa tay giúp A Đẩu chỉnh sửa cổ áo, đội ngay ngắn cái mão lệch sang một bên của hắn.

Gia Cát Lượng, Triệu Vân, Khương Duy, Chung Hội đều đã trở lại.

Chúng nhân tụ họp trước Vĩnh Lạc cung, Chung Hội lui sang một bên, A Đẩu gọi: “Sĩ Quý cũng qua đây, hết thảy mọi người, công lao hôm nay không thể thiếu ngươi”

Chung Hội đành phải quy củ đứng sau lưng Khương Duy, Gia Cát Lượng lấy ngọc tỷ truyền quốc qua, giao vào tay Lưu Thiện, nói: “Hôm nay nhập chủ Trường An, chuyện định đô ngày sau hẳn bàn, dời nhà trước đã, hiện thỉnh chủ công đăng điện”

A Đẩu biết đây được coi như là một nghi thức, bèn dừng đùa bỡn, nâng ngọc tỷ đi lên bậc thang.

A Đẩu hít vào một hơi, nhìn đại điện trống trải này, có loại cảm giác choáng váng và không chân thực.

Cứ thế đã được Trường An rồi? Sau này phải thật sự làm hoàng đế rồi ư? A Đẩu mờ mịt nhấc chân đi vào chính điện Vĩnh Lạc cung.

Ánh dương xuyên thấu ô cửa sổ, chiếu lên tấm rèm phấp phới, hắt sang chiếc ghế mềm vàng nhạt_____bảo tọa thiên tử mà Hiến đế từng ngồi qua khi dời đô đến Trường An.

Hiến đế, Đổng Trác, Lý Nho, Tào Tháo…Đều đã từng ngồi lên chiếc ghế này.

Người cuối cùng ngồi trên đó, chính là Lữ Bố.

A Đẩu có thể loáng thoáng hình dung ra bộ dáng mặc một thân quan phục hoa quý, cô quạnh tựa vào thành ghế của Lữ Phụng Tiên.

 Từ tận đáy lòng hắn chợt sinh ra một nỗi sợ hãi kỳ lạ, tựa như vất vả lắm mới trèo lên tới đỉnh núi, nhưng đột nhiên phát hiện trên đỉnh núi chẳng có gì cả, hắn vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Một bàn tay đè lên bả vai hắn.

Triệu Vân dịu dàng nói: “Đi thôi”

A Đẩu cũng không quay đầu, chậm rãi tiến lên, đặt ngọc tỷ trên kim án cửu long, lùi một bước, quỳ xuống.

Nguyệt Anh là người đầu tiên nhất hiểu được, bèn kéo Khổng Minh quỳ xuống, trong thành ngoài thành, quân Ích Châu quỳ đông nghịt trên mặt đất.

A Đẩu mở miệng nói: “Ta là nhi tử của Lưu Bị, hậu duệ của Trung Sơn Tĩnh vương, con cháu Hán gia; nay Hán thất điêu tàn, tiên phụ đã mất, Công Tự thừa phụ mệnh, thu phục Trường An, lấy thân thái tử giám quốc, không dám quá phận”

 “Mong các đời tổ tiên hoàng gia trên trời có linh thiêng che chở, bảo vệ Hán thất ta thiên thu vạn đại, thịnh thế giang sơn…”

Giọng Lưu Thiện vang vọng trong Vĩnh Lạc cung, chốc lát sau, hai người Gia Cát Lượng và Triệu Vân vậy mà nước mắt giàn dụa, lệ nóng doanh tròng.

Trong chính điện an tĩnh, chỉ còn lại tiếng khóc sụt sùi của hai vị văn thần võ tướng tối cao Thục quốc.

Dưới một người, trên vạn người, chức quan vào hàng cực phẩm, phò chủ khuông định giang sơn, đó là vinh quang cả đời của tất cả thần tử.

Hồi lâu sau, Triệu Vân nuốt lệ, trầm giọng nói: “Thiên hữu Hán thất!”

Quân Ích Châu sơn hô vạn tuế, tiếng reo hò ấy hợp nên một đợt sóng triều.

A Đẩu sợ hãi đứng dậy, xoa xoa đầu gối đau nhức, xoay người lại kéo hai người Gia Cát Lượng và Triệu Vân mặt đầy nước mắt lên, nhất thời không biết phải nói gì mới tốt.

Lát sau, A Đẩu gãi gãi đầu, nói: “Mọi người vất vả rồi, đừng khóc nữa a, luận công ban thưởng…”

Nguyệt Anh là người đầu tiên bật cười, chúng tướng rối rít đứng dậy, A Đẩu nhìn Khổng Minh và Triệu Vân, chợt xúc động không nói nên lời, mũi chua xót khó chịu.

A Đẩu khống chế ngữ điệu của mình, nói: “Chia đồ thôi! Thích cái gì trong điện này, thì cứ việc lấy tự nhiên!”

 Lệ nóng chứa chan của Gia Cát Lượng còn chưa rơi xong, nhất thời bị câu này kích cho bay khỏi chín tầng mây, tức giận mắng: “Khỉ con!” Đoạn dở khóc dở cười nhặt quạt lông, ra khỏi điện.

Triệu Vân giơ tay xoa xoa mũi, cố gắng nói: “Trong thành…thủ quân còn cần phải an bài, sư phụ đi trước” Muốn đi, nhưng lại nhịn không được ôm A Đẩu vào lòng, nói: “Làm xong việc sẽ về với ngươi” Dùng sức vò vò đầu hắn, rồi vội vã chạy đi.

“Vui vẻ đến thế sao?” Khóe miệng A Đẩu giật giật, nói: “Phong thưởng mà cũng chẳng cần luôn…Sư nương, ngươi muốn thứ gì, thì tự lấy về đi nhé”

Nguyệt Anh cười nói: “Triệu Tử Long và Khổng Minh đều là người chính trực, mạng cũng đã dâng cho ngươi, làm trâu làm ngựa biết bao nhiêu năm như vậy, còn muốn phong thưởng cái gì?” Nói xong liếc khắp đại điện, chỉ vào hai cái bình to chạm đất bằng vàng nguyên chất trong góc tường, nói: “Hai cái bình này không tồi, sư nương xin, tiên sinh ngươi bị trật hông trên tường thành, tìm thêm cho hắn chiếc ghế mềm mại chút là được”

Khương Duy cười nói: “Đây đúng là vàng nguyên chất, nhãn lực sư nương tốt thật”

Nguyệt Anh cười dài nhìn trái nhìn phải cái bình bằng vàng ròng kia, hết sức hài lòng, đáp: “May mà Lữ Phụng Tiên không có ném nó đi, cái bình này lớn, vừa vặn cho ta ướp dưa chua”

“…”

Lữ Bố vác một cây thương thép không biết nhặt từ đâu, chen chúc trong đám đào binh, khóe miệng nở một nụ cười mỉm ôn nhu không thể che giấu.

Dưới ánh dương lâu ngày chưa thấy, Lữ Bố mặt mày đầy bùn, toát lên vẻ anh tuấn khác với quân nhân. Hắn đang nhớ đến một người, tâm tình rất vui vẻ.

“Phía trước là nơi nào?”

Nước bùn đầy đầu đầy thân, đã không còn nhận ra vị tướng quân chiến bại này là ai nữa, đại quân tụm năm tụm ba lướt qua bên người hắn, Lữ Bố thuận tay quét thương thép, chọc bay mấy người, rồi hỏi thêm lần nữa.

Có người nhận ra Lữ Bố, thất thanh nói: “Là Ôn hầu!”

“Đồng Quan, phía trước là Đồng Quan…”

Lữ Bố gật gật đầu, dù chiến bại, nhưng binh sĩ vẫn ôm lòng tôn kính vô cùng đối với vị võ thần này, tức khắc có người hô: “Tìm được Ôn hầu rồi! Hầu gia dẫn chúng ta giết lại bọn chúng đi!”

“Tìm được chiến tướng quân rồi…”

Một truyền mười, mười truyền trăm, bại quân tự tập kết đội ngũ, mão đuôi trĩ được mọi người truyền nhau, từ phía xa đưa đến tay Lữ Bố.

Lữ Bố đón ánh dương ngẩng đầu lên, nhìn về phía thành lâu cao cao phương xa, nói: “Đói rồi, mở cửa, ăn cơm trước tính sau”

Binh sĩ cười vang, tướng thủ ở trên cao Đồng Quan nói: “Thực vương gia và Trương tướng quân có lệnh, bại quân Trường An phải tập đội ngoài thành, báo tướng danh, đợi thẩm tra xong mới có thể nhập quan…”

“Là chiến tướng quân!” Binh sĩ nhao nhao cao giọng la hét.

Lữ Bố thuận tay gõ một cái lên chiếc mão đuôi trĩ xiêu xiêu vẹo vẹo trên đầu, nói: “Truyền Tào Tử Kiến và Trương Hợp ra đây, Tư Mã Trọng Đạt ở phía sau”

Tướng thủ kia cũng chỉ là tiểu bối, trước giờ chưa từng tận mắt chứng kiến uy của Lữ Bố, lại biết đây là bại quân Trường An, nên hơi khinh thường, mắng: “Quân lệnh như núi! Chiến tướng quân…”

Lời chưa dứt, thương thép đã xoay tròn bay tới, tướng thủ kia không kịp rên lấy một tiếng, lập tức bị ghim chặt lên tường.

Trương Hợp tuổi gần thất tuần, vừa thấy Lữ Bố, suýt nữa bị dọa đến chảy máu não, vội rống: “Mau mở cổng!”

Lữ Bố nghiêng đầu liếc xéo Trương Hợp, chợt cảm thấy lỗ vốn, sớm biết vậy chờ lão bất tử này ra, sẵn tiện một thương xuyên hai luôn.

Trường An vừa phá, chiếm được gần nửa thiên hạ, cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện khó nhằn nhất, Gia Cát Lượng bận đến sứt đầu mẻ trán, hạ lệnh toàn quân nghỉ ngơi, chờ lương thảo từ Ích Châu đưa tới, quân dự bị vào vị trí, mới có thể nghiên cứu tiếp phương pháp tấn công Lạc Dương.

Thế lực của Tào gia cùng với các đại sĩ tộc đã thâm căn cố đế tại Lạc Dương, không giống như Trường An có thể san bằng chỉ trong một cú, huống hồ trước mắt Ngụy quân vẫn còn hơn hai vạn hàng binh, là một nhân tố cực bất an, cần có thời gian để chậm rãi tiêu hóa, tuyệt không thể hấp tấp.

Vùng Quan Trung, Hán Trung sự vụ bộn bề, Khổng Minh phát quân báo về Thành Đô, yêu cầu phái người hiệp trợ, nửa tháng sau, Bàng Thống dẫn già trẻ cả nhà tới nơi.

Theo đoàn còn có hai vị hoàng tộc và ngoại thích là Lưu Thăng, Tôn Lượng.

Tôn Lượng đã tỉnh, bệnh tình cũng gần khỏi hẳn, Khổng Minh dụng tâm bồi dưỡng hắn, nên lệnh hắn dời đến Trường An, được gặp lại Tôn Lượng, A Đẩu cao hứng nói không nên lời, nhưng nhớ tới Quan Phượng vừa mới sinh tiểu hài, Tôn Lượng còn chưa tận trách nhiệm làm phụ thân mà đã vì mình bôn ba lao lực, trong lòng có chút áy náy.

Lưu Thăng cũng bị Khổng Minh gọi tới, A Đẩu nghĩ không thông, cái tên vô tích sự này có thể làm được gì?

Hôm đó, Tôn Lượng rốt cuộc cũng xoay sở được nửa ngày nhàn hạ, cùng A Đẩu nói nói cười cười, hai người sóng vai dạo bước qua hành lang dài ở Vĩnh Lạc cung.

A Đẩu nói: “Cung điện này lớn hơn Thành Đô ghê, không quen là đi lạc ngay, ta bị lạc mấy lần rồi, lần trước đi ước chừng ba canh giờ mới có thể về tới phòng…”

Tôn Lượng nghe A Đẩu tự giễu thì hết sức xấu hổ, thầm nghĩ ngay tại nhà mình mà cũng lạc đường cho được, vậy mà tên thái tử mặt dày như tường thành này còn dám kể lể, nói: “May là có nhị cữu dẫn đường, Tử Minh cũng nên ra ngoài dạo chơi”

A Đẩu giống như một tiểu thái bảo dẫn tiểu đệ mình tham quan đây đó, có cảm giác thành công vô cùng, tiếp theo quẹo qua một căn đại viện, thấy Khương Duy đang quỳ trên tảng đá mài đao, tức khắc xù lông, nói: “Bá Ước ngươi ở đây làm gì!”

Tôn Lượng cũng sợ hết hồn, nói: “Khương tướng quân phạm…Là chuyện đêm qua đúng không?”

A Đẩu tiến lên kéo, Khương Duy không ngừng tránh né: “Tiên sinh phạt, là chuyện riêng, các ngươi cứ đi dạo đi”

A Đẩu tức không có chỗ xả, thò đầu vô gọi thị vệ, nói: “Đi hỏi tiên sinh, Bá Ước đã làm gì!”

Nửa ngày sau, thị vệ kia trở về, đáp: “Thừa tướng bảo, nếu tiểu chủ công đã cầu tình, vậy lần này bỏ qua, sau này không được tái phạm nữa”

Lúc này Khương Duy mới dám đứng lên, A Đẩu nghi hoặc vô cùng, Tôn Lượng dường như biết được nội tình gì đó, hắn hỏi hai người, hai người đều không dám nói nhiều, hỏi cả nửa ngày vẫn không ra nguyên do, A Đẩu chỉ đành từ bỏ.

Là lúc xuân hạ giao mùa, gió mát hiu hiu, không khí bên hồ Côn Minh trong lành, A Đẩu tâm tình đại sướng, nói: “Nghỉ ngơi thôi. Cái nơi tốt như vầy, trước kia Ách ba nhà ta đã cưỡi Điêu Thiền ở chỗ này…”

Nhớ tới Lữ Bố, trong lòng A Đẩu lại hơi buồn bã, Khương Duy biết suy nghĩ của hắn, cười nói: “Lần trước không phải sư phụ đã bảo có chuối ăn sao, để ta đi hái”

A Đẩu và Tôn Lượng vào trong đình ngồi, A Đẩu nói: “Nghe đồn tối qua, có người bắt trộm ở bên ngoài phòng hai ngươi?”

Tôn Lượng vội cười nói: “Làm gì có chuyện đó, là muội phu và…” Nói tới đây vội im miệng, mới ý thức được suýt nữa đã bị A Đẩu lừa khai ra.

A Đẩu “Hắc hắc hắc” mấy tiếng, đang muốn hỏi tới thì Khương Duy đã xách một nải chuối trở về, cười nói: “Đừng hỏi nữa, chẳng phải chuyện tốt đẹp gì đâu, chừa chút thể diện cho hai bọn ta đi có được không?”

Khương Duy không ngồi lên bàn đá hay ghế đá, mà phủi lan can, vắt một chân qua, ngồi dựa vào cột đình, A Đẩu cũng ngồi lên lan can kia, dựa nghiêng nghiêng vào ngực Khương Duy, kéo tay hắn qua ôm lấy mình, đưa mắt nhìn xuân thủy khắp hồ, chỉ cảm thấy thoải mái nói không nên lời.

Khương Duy lại truyền một tên thị vệ từ xa tới, nói: “Đi mời Vu Cát tiên sư tới ăn”

A Đẩu cười cười, nói: “Đúng, vẫn là ngươi nghĩ chu đáo” Ngừng ngừng, rồi nhíu mày bảo: “Nơi này cũng chẳng còn đẹp lắm, mưa xong, trên mặt đất đầy tàn hoa bại liễu, có gì để ngắm đâu”

Tôn Lượng mỉm cười nói: “Khi đồ mi rơi, trăm hoa điêu tàn, xuân đến điểm kết, cảm thụ cũng khác đi” Đoạn lấy cây thất huyền cầm trên bàn đá qua, ngồi thẳng điều chỉnh âm, thuận tay phủ lên, tiếng đàn ngân vang, ngoài đình hồ xuân lay động, trong đình ba thiếu niên lang tuấn tú mỗi người một vẻ, thật hay cho một khung cảnh tuyệt đẹp.

 Nửa ngày sau Vu Cát cười dài đi tới, trong đình lại có thêm một người.

A Đẩu nói: “Cớ sao Phượng lê đình không còn dứa thơm…” [*Phượng lê là trái dứa]

Lời chưa dứt, đàn trong tay Tôn Lượng đã đứt phựt hết một dây.

Khương Duy cười to, Tôn Lượng dở khóc dở cười nói: “Nhị cữu nghe nhầm rồi, đây là Phượng Nghi đình”

A Đẩu đỏ mặt mo, nói: “Ờ”

Tiếng đàn lại vang lên, Khương Duy lột chuối, đút A Đẩu ăn, chợt nói: “Ngươi nghĩ tiên sinh kêu Lưu Thăng tới Trường An làm gì? Lần trước Thùng béo* đưa thư tới…” [*là Bàng Thống ấy]

A Đẩu không khách khí chép miệng, nói: “Sợ Lưu Thăng Lý Nghiêm tạo phản a, còn cần phải hỏi sao, lão tử đánh trận ở bên ngoài, vạn nhất nhà cửa bị quơ đi mất thì làm sao”

Đàn của Tôn Lượng lại đứt thêm một dây, Tôn Lượng và Khương Duy nhìn nhau một cái, nửa ngày sau, Khương Duy ngượng ngùng nói: “Lời này…”

Tôn Lượng tiếp lời: “Nhị cữu, lời lẽ không bằng cớ như vầy…Tốt hơn đừng nói”

A Đẩu cười: “Chẳng phải chỉ nói với người mình thôi sao, Nãi Cát!” Kêu xong dùng chân đá đá “Tiên sư”, bảo: “Ngươi tính thử xem?”

Vu Cát không thèm ngẩng đầu, chỉ lo dùng đầu ngón tay đè con ốc sên đang bò trên lan can, cười nói: “Hắn bị tẩn một trận nhừ tử_____”

“??” A Đẩu hết sức nghi hoặc.

Trong lúc nói, đột nhiên Tôn Lượng hỏi: “Người nọ là ai?”

A Đẩu và Khương Duy thuận theo ánh mắt Tôn Lượng nhìn sang, thấy có một người ngồi bên ngoài hồ Côn Minh, lấy vợt vớt sạch hoa rơi trên mặt hồ, dùng vạt bào gói lại rồi chuyển tới gốc chuối sau khóm hoa.

A Đẩu cười nói: “Đó là tên giả mạo do Tư Mã Chiêu nuôi, dáng dấp hơi giống lão tử, kêu tới cho các ngươi xem nhé?”

Sau khi phụ tử Tư Mã chạy khỏi Trường An, Tử Giác ở lại, A Đẩu vốn kiến nghị thả hắn đi, nhưng vướng phải sự phản đối cực lực của Triệu Vân.

Triệu Vân cho rằng: thả thiếu niên này ra, hắn có thể đi đâu? Lối thoát duy nhất vẫn là trở về làm tiểu quan, tuy rằng chỉ tương tự A Đẩu năm sáu phần, nhưng Triệu Vân cũng nhất quyết không thể nào nhìn một thiếu niên giống A Đẩu…ở trong lầu xanh bị người ta 【Bíp_____】 tới 【 Bíp_____】 lui, mới nghĩ tới cảnh tượng đó thôi là đã nổi trận lôi đình, loại người này nên bị treo cổ ném xác mới đúng. A Đẩu thì cảm thấy thiếu niên này không phạm phải sai lầm gì, nên không nhẫn tâm.

Cuối cùng Gia Cát Lượng đứng ra dàn xếp, để Tử Giác ở trong Vĩnh Lạc cung quét tước hoa viên, thứ nhất là có kế sinh nhai, thứ hai để dễ giám thị, dù Triệu Vân hậm hực trong lòng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể chấp nhận.

A Đẩu đang muốn gọi Tử Giác, nhưng Tử Giác lại đứng một lúc lâu dưới gốc chuối, như đang tìm kiếm gì đó, quay đầu lại nhìn một cái, rồi đi về phía Phượng Nghi đình.

Tôn Lượng nói: “Người này là tôn thất Lưu gia ở Trường An à? Sao chân mày giống của nhị cữu quá vậy?”

A Đẩu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, dứt khoát bảo: “Nói không chừng là huynh đệ song sinh lưu lạc bên ngoài của ta đấy…”

Khương Duy ho một tiếng, Tôn Lượng tự biết lỡ lời, bèn đánh đàn tiếp.

Tử Giác vào trong đình, đưa mắt nhìn nải chuối trên bàn, A Đẩu cười nói: “Ăn đi, con người ta trước giờ không mang thù, có thù thì báo tại chỗ, không muốn gây khó dễ cho ngươi đâu”

Tử Giác tức giận nói: “Ngươi có biết cây chuối kia là do Hầu gia và Điêu Thiền cùng nhau trồng không, ai dám đụng vào nó, Hầu gia sẽ chém đầu kẻ đó”

A Đẩu cười nói: “Ta biết rồi! Chắc chắn là do Đổng Trác béo tham ăn, nửa đêm lén lén lút lút tới trộm chuối của Điêu Thiền, nên mới bị Ách ba nhà ta chém chết!”

Chúng thiếu niên cùng bật cười, mặt Tử Giác thoắt xanh thoắt trắng, oán hận nói: “Phí của trời, dung tục không chịu nổi!”

A Đẩu cười hề hề, thuận tay ném vỏ chuối vào hồ như muốn thị uy, nói: “Lão tử là một tên thổ phỉ đấy, thế nào?”

Tử Giác tức đến run rẩy cả người, hồ Côn Minh, Phượng Nghi đình chính là thắng cảnh phong nhã của Trường An, cho dù là đời đời đế vương triều Hán, cũng không dám ném đồ bậy bạ, tới chừng vào tay tên tiểu tử lưu manh này thì lại càn rỡ y như bò nhai hoa mẫu đơn, hỏi sao người ta không tức?

A Đẩu đang muốn tìm lời bỡn cợt thì chợt nghe thấy giọng nói bình sinh mình sợ nhất: “Khỉ con! Ai dạy ngươi ném bậy ném bạ trong ngôi đình tiên đế xây hả!”

Hoàng Nguyệt Anh vừa mắng, A Đẩu tức khắc như bị điện giật nhảy dựng, ngoan ngoãn chạy xuống bên hồ vớt miếng vỏ chuối kia lên.

Hoàng Nguyệt Anh mang theo vài tên tiểu tư băng qua hoa viên, phỏng chừng là đi dời hai cái bình hoa kia. A Đẩu nhặt rác lên xong, mới ý thức được bất ổn, nói: “Không đúng! Lão tử là hoàng đế, cả thiên hạ đều là nhà ta, ném vài thứ trong nhà mình thì có làm sao!”

Dù nói vậy, nhưng rốt cuộc cũng không dám ném bậy xuống nữa, bị cắt ngang như thế, Tử Giác cũng chẳng nói thêm được lời hà khắt nào, bèn tự tới bên đình, tìm chỗ ngồi xuống.

Tôn Lượng và Khương Duy đều cười đến đau bụng, A Đẩu lại cười nói: “Muội phu cực khổ rồi, ở cùng nha đầu Ngân Bình kia chưa được mấy ngày đã bị ta gọi tới đây…”

Tiếng đàn theo ngón giữa tuôn tràn ra, Tôn Lượng cười nói: “Lưỡng tình nếu vĩnh cữu, thì sá gì sớm sớm chiều chiều, đây chẳng phải là lời nhị cữu nói sao?”

Nụ cười của A Đẩu cứng lại, hỏi: “Nghe được từ đâu đấy?”

Tôn Lượng không ngừng tay, cười đáp: “Mặc bảo của nhị cữu…đang treo trên kim điện Vĩnh Lạc cung kia kìa”

A Đẩu điên cuồng quát: “Tên nào treo? Sao ta không thấy?” Định thần suy nghĩ, mấy cái chữ xấu kinh dị kia của mình đã cho Tào Tử Đan rồi mà, sao giờ lại chạy tới kim điện rồi?

Tám phần là chuyện tốt Lữ Bố làm ra sau khi bắt giữ Tào Chân rồi…

Dõi mắt nhìn lại, bên hồ Côn Minh lại có thêm hai người nữa, đi phía trước là Lưu Thăng, theo sau là một nữ hài.

A Đẩu hỏi: “Tinh Thải đến bao giờ thế? Sao ta không biết?”

Tôn Lượng và Khương Duy không hẹn mà cùng im bặt, Tôn Lượng nói: “Nàng nhớ ngươi, nên Ngân Bình kêu ta dẫn nàng tới, mấy ngày trước ngươi bận, nên không gặp mặt”

Khương Duy cười lạnh: “Chẳng cần mó tay vô chuyện gì là đã có thể làm một hoàng hậu tiện nghi rồi, đúng là hời thật”

A Đẩu cười nói: “Há há! Tiểu Bá Ước ăn dấm kìa!” Đoạn vẫy gọi: “Đại ca!”

Lưu Thăng vừa nghe tiếng A Đẩu, lập tức phản xạ có điều kiện quay người qua, giống như muốn che chắn Tinh Thải ở sau lưng.

Tinh Thải vội vội vàng vàng bỏ đi, mấy tên nam nhân trong đình, A Đẩu thầm nghĩ nơi này có Khương Duy và Vu Cát là ngoại thần, hẳn cần phải thủ lễ tiết, không tiện tới gặp, bèn không gọi nàng nữa.

Lưu Thăng nhìn một hồi, giống như cũng muốn đi, nhưng cuối cùng ngượng ngùng tiến tới.

Tôn Lượng chỉ lợt lạt gọi một tiếng “Đại cữu”, chẳng thèm đứng dậy, ngồi đàn tiếp, Khương Duy thì lại càng không quan tâm tới.

A Đẩu thấy Lưu Thăng đeo cái vòng mắt đen, giống như mới bị đánh, quai hàm vẫn còn sưng vù, nhất thời nghi hoặc vô cùng, hỏi: “Đại ca sao thế?”

Lưu Thăng vội cười nói: “Vấp té dọc đường, đệ, hôm nay không bận sao?”

Ánh mắt A Đẩu dời đến bên hông Lưu Thăng, nhìn thấy một miếng ngọc yêu trụy, sao quen mắt quá vậy?

Nghĩ ngợi một hồi, mới nhớ ra đó chính là ngọc bội uyên ương mà Tinh Thải tốn ba lượng bạc mua về khi đi dạo chợ hoa đăng với mình vào dịp tết Nguyên Tiêu lúc trước…A Đẩu đã hiểu rồi.

A Đẩu cười gật gật đầu, hoàn toàn không biết nên nói gì.

Lát sau, A Đẩu thốt một câu mở đầu long trời lở đất:

“Đại ca đùa giỡn tức phụ chưa xuất giá của lão đệ, nên bị Bá Ước và Tử Minh đánh một trận đúng không, thực xin lỗi. Lát nữa về nhà ta sẽ giáo huấn hai người bọn hắn cho”

“Bựt”, Tôn Lượng làm đứt sạch năm dây đàn, “Tòm”, Khương Duy rớt thẳng vào hồ Côn Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.