CHƯƠNG 60 – CUỘC HẸN ĐÁ BÓNG
Tào Thực lớn tiếng tự giễu: “Ha ha ha…”
A Đẩu khóc không ra nước mắt phụ họa: “Ha ha ha…”
Nghĩ cũng biết, lúc này biểu tình của đám người Gia Cát Lượng Triệu Vân nhất định là hết sức khó coi.
A Đẩu cũng mặc kệ đề cương diễn giải, dứt khoát vén long bào, chân trái gác lên đầu gối phải không ngừng lắc lư, lại nhịp nhịp cổ chân, nhìn sang Lữ Bố nói: “Đêm qua Ôn hầu…và Thực vương gia cùng nâng cốc ngôn hoan sao?!”
Lữ Bố khiêm nhường đáp: “Phải”
A Đẩu lấy tay che trán, than thở cái tên mặt liệt này đúng là một gia hỏa hay gây phiền mà.
Chúng thần hoàn toàn không còn hưng trí nữa, Gia Cát Lượng chính là lão thần được ủy thác, trong điện tôn hắn làm đầu, lúc này Khổng Minh phe phẩy quạt lông, nói: “Bãi triều thôi, ngày mai nói sau”
Tào Thực vội bảo: “Không không không_____chờ đợi lâu như vậy, há có thể trì hoãn tiếp? Cứ nói đi, mọi người cứ việc nói thoải mái!”
Triệu Vân rốt cuộc nhịn không được nói: “Say bí tỉ như vậy, còn ra thể thống gì, người đâu! Đỡ Thực vương trở về nghỉ ngơi, lúc khác bàn sau!”
Tào Thực giương mắt, say khướt cười nói: “Mục Công say mà hưng phách, Hán tổ say mà xà phân, trở ngại gì tài năng? Tử nói rằng, duy tửu vô lượng, bất cập loạn, vướng bận gì lễ nghi?”
Khổng Tử từng nói, ẩm thực trên thế gian đều có hạn độ, chỉ có uống rượu là vô độ, có thể không giới hạn, nhưng đừng để “Loạn” là được.
Tào Thực nêu ra sự tích của Tần Mục Công và Hán Cao Tổ, lại thêm lời của Khổng Tử để bắt bẻ, chúng thần lập tức rùng mình trong lòng, chẳng phản bác được câu nào.
Chỉ nghe Gia Cát Lượng bình tĩnh cười nói: “Thánh hiền đã bảo duy tửu vô lượng, nhưng cũng bảo rằng ‘Cô tửu, thị bô bất thực’, cớ sao Thực vương lại cắt câu lấy nghĩa?” [*là một trong “Thập bất thực” của Khổng Tử, nghĩa là: rượu thịt mua trên phố không sạch, chớ nên ăn]
Câu bác bỏ đó của Gia Cát Lượng cũng là nguyên thoại của Khổng Tử, Khổng Tử muốn nói là lúc tế tự thì có thể mặc sức uống rượu, vậy mới hợp lễ nghi; nhưng rượu thịt từ trên phố mua về thì nhất quyết không thể say mèm.
Tào Thực đảo đảo mắt, đáp: “Sao thừa tướng dám khẳng định đây là rượu trên phố chợ, mà không phải rượu tế tự chứ? Lần trước Tử Kiến thấy người nhớ chuyện, nên lấy vài đấu cam nhưỡng, để tế hảo hữu năm xưa của ta, say sưa như thế, thì có gì quá?”
Tào Thực lại nói: “Ghét tử vong mà vui bất nhân, thì cũng như ghét say mà ép rượu; cô có nhân tâm, ngại gì sướng ẩm?”
Triều Hán trục xuất Bách gia, độc tôn Nho thuật, Tào Thực ngay cả Khổng lẫn Mạnh đều mang hết vào, Gia Cát Lượng chỉ đành mỉm cười, không đáp lời.
Nhưng A Đẩu lại cười, nhìn Tào Thực nói: “Lời Khổng Mạnh đều là nói hươu nói vượn, há có thể tin?”
Tào Thực tức giận nói: “Lịch đại tiên đế đều tôn kính Khổng Mạnh, nếu ngươi đã kế thừa Hán vị, thì cớ sao lại khinh thường?”
A Đẩu cười dài nói: “Bất quá là tùy việc mà xét thôi, Thực vương chớ tức giận. Nên biết có thơ ngôn nói rằng: Khất cái nào lấy được nhị thê? Nhà bên nào dưỡng được nhiều gà? Đương thời còn có Chu thiên tử, cớ gì dồn dập nói Ngụy Tề?”
“Hảo!”
Lời này nhất thời đánh vào tận đáy lòng của quần thần, Gia Cát Lượng nhịn không được quát lớn một tiếng, A Đẩu thình lình bị tiếng quát này hù hết hồn, suýt nữa té khỏi ghế.
Hai câu trước chỉ bắt sơ hở của Mạnh Tử, không truy đến cùng, nhưng khi Mạnh Tử nghiên cứu học vấn, thì Chu thiên tử vẫn còn tại vị, Mạnh Tử không nguyện trung thành với Chu vương thất, mà lại một mực cố chấp đi du thuyết các nước, đòi quan truyền nghĩa.
Lưu Thiện cũng như Chu thiên tử thời Xuân Thu, nếu bàn về ủng hộ chính thống, thì lời lẽ của Mạnh Tử thực sự không cách nào đặt lên bàn mà nói được.
Lần này ngay cả Tào Thực cũng ngạc nhiên, im lặng trước điện một hồi, Tào Thực mới tự giễu nói: “Là Tử Kiến sai rồi”
Tào Thực không ngừng hồi tưởng lại mấy câu thơ đạo của A Đẩu, hồi lâu sau gật đầu thổn thức nói: “Đúng là như thế, Tử Kiến thụ giáo”
A Đẩu khoe mã bêu xấu trước mặt Gia Cát Lượng, một kích trúng ngay, bèn đắc ý đến độ cái đuôi muốn vểnh cả lên. Lập tức thấy đủ rồi thì thu, lưu manh nói: “Đấu võ mồm đúng là vô ích, nói đi, Thực vương gia mang bao nhiêu hoàng kim tới chuộc người?”
Thực vương gia say khướt đưa một bàn tay ra, A Đẩu nhất thời trợn tròn mắt.
“Đá một trận bóng thế nào? Tử Kiến đặt năm vạn lượng hoàng kim, tiểu huynh đệ lấy Tử Đan ra đặt, nếu ngươi thua, thì hoàng kim cứ lấy, ta dẫn Tử Đan đi; còn nếu ngươi thắng, Tào Tử Đan lẫn hoàng kim đều ở lại, coi như từ bỏ…Dùng bóng kết giao, nghe theo thiên ý, tận nhân lực”
A Đẩu trố mắt nghẹn họng suy nghĩ thật lâu, hoàn toàn không hiểu tại sao Tào Thực lại dùng phương thức như vậy để chuộc Tào Chân về, may mà hắn còn nhớ rõ sự dặn dò của Gia Cát Lượng lúc trước, bèn hớn hở nói: “Tào Chân đâu chỉ đáng giá có năm vạn lượng hoàng kim”
Tào Thực đáp: “Không phải mua bán, mà là đặt cược, ngươi còn muốn gì nữa?”
A Đẩu nói: “Trường An lấy Đông Trực cho tới Vũ Quan…”
Tào Thực lười biếng nói: “Chẳng phải các ngươi đã phái binh chiếm cứ rồi sao?” Đoạn không nhiều lời nữa, đứng dậy rời đi.
A Đẩu suy đi nghĩ lại, mới cảm thấy lúc trước quả thật đã khinh thường vị tài tử Kiến An này rồi, Tào Thực đúng là không đơn giản.
A Đẩu nói: “Quy tắc do ta định!”
Tào Thực cười vang nói: “Được!” Xong chẳng hề quay đầu lại mà rời khỏi kim điện Vĩnh Lạc, Lữ Bố nhìn A Đẩu một cái rồi đi theo.
Qua hồi lâu, bị gió lạnh thổi, Tào Thực tỉnh rượu bảy phần, giũ giũ trường bào, trên vạt bào đầy mồ hôi lạnh, hắt hơi một cái, mới lòng còn sợ hãi nói với Lữ Bố: “Mới rồi Tử Kiến…không có thất lễ quá chứ?”
Lữ Bố nghiêng đầu ngắm nhìn Tào Thực hồi lâu, lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ quá nhiều rồi”
Tào Thực dẫn theo hai mươi tên thị vệ, chắc chắn đều là hảo thủ đá bóng, ngày kế A Đẩu chiếu theo quy tắc bóng đá mình biết đặt ra một phần điều lệ đưa đi, lại để ý song phương đều là người mới học nghề, bèn đề xuất yêu cầu đá một trận luyện tập trước.
Dù sao cũng phải đưa Tào Chân trở về, thế nên đám người Triệu Vân, Khương Duy vui vẻ chơi một trận.
Lại ứng theo yêu cầu của Tào Thực, Gia Cát Lượng dứt khoát giải bỏ lệnh giam lỏng Tào Chân, để Tào Chân, Lữ Bố và Tào Thực ba người tự tổ đội bóng đá.
Bóng đá bắt nguồn từ thời Xuân Thu chiến quốc, ở đô thành Lâm Truy của Tề quốc, có một dạo thịnh hành vô cùng, nhưng sau khi Tần diệt Lục quốc thì bị quên lãng.
Cho đến thời kỳ Tây Hán, dân sinh phồn vinh, bóng đá mới được phát triển lại, người triều Hán xem bóng đá làm đạo “Trị quốc tập võ”, là hoạt động thịnh hành bậc nhất trong quân, sĩ tộc quận Hà Nội, quý tộc hoàng cung đều rất giỏi về đạo này. Dưới dáy xã hội còn có câu: Khang trang đua ngựa, hẻm nghèo đá bóng”, có thể thấy phố lớn ngõ nhỏ, bách tính dân chúng đều say mê trò đá bóng này không biết chán.
Bóng đá lưu truyền suốt mấy trăm năm, đã từ tranh tài mang tính đối kháng dần dần chuyển sang biểu diễn mang tính hạng mục, sắp tới Đoan Ngọ, Gia Cát Lượng bèn định trận bóng đá này diễn ra vào buổi sáng cùng ngày tết Đoan Ngọ, để sẵn tiện tăng thêm không khí lễ khánh.
Đương nhiên, trước đó, song phương cần phải quen thuộc với một đống quy tắc quái gở mà tiểu lưu manh lập ra, luyện đá một trận.
Song phương dự thi đều là người thông minh, năng lực ghi nhớ cực tốt…ngoại trừ Lữ Bố, nhưng thế mà lại may, phải biết rằng đống quy tắc quái lạ bên phe chủ cũng phải hao tâm tổn huyết, phí không biết bao nhiêu tế bào não mới soạn ra được.
“Rốt cuộc làm sao mà ngươi nghĩ ra được đa dạng như vậy?”
Triệu Vân bùng nổ nghi hoặc, nhưng A Đẩu lại trêu ghẹo: “Ta đã xóa bỏ khá nhiều quy tắc rồi, bằng không chỉ trong nhất thời, các ngươi học sao vô”
A Đẩu lại nói: “Cứ đá đi, đợi chừng nào phạm quy, ta sẽ giảng kỹ lại cho” Đoạn lấy tay tung tung bóng, đưa mắt nhìn Tào Thực ở đằng xa.
Tào Thực đang thấp giọng nói gì đó với một thiếu niên ở bên cạnh, A Đẩu nhận ra đó chính là Tử Giác, chẳng biết hai người này quen nhau khi nào.
A Đẩu nhướng mày, hiếu kỳ nói: “Rốt cuộc tại sao Tào Tử Kiến lại muốn đấu trận bóng này, trực tiếp lấy hoàng kim đổi người không phải tốt hơn sao?”
Triệu Vân cười buộc ống tay áo, nói: “Vậy là ngươi không hiểu rồi, nếu không đấu một trận như thế, thì sau này Tào Chân phải làm cách nào để ngẩng đầu ở Đại Ngụy được?”
“Lấy hoàng kim chuộc người, Tào Chân ắt sẽ chẳng còn mặt mũi, bại tướng nào dám nói mình anh dũng?”
A Đẩu đã hiểu, cười nói: “Tào Chân cũng đá, như vậy, thì chính là là hắn tự cứu mình…” A Đẩu định thần nghĩ lại, nói tiếp: “Kỳ thực nói toạc ra thì việc này có ý nghĩa thực tế gì? Chẳng phải đều do mình tự lừa mình, gạt luôn đám người Lạc Dương kia sao?”
Triệu Vân cười nói: “Đây chính là cốt khí, cái gọi là cốt khí, ngươi nhận, liền có; không nhận, thì chẳng tồn tại, chỉ xem xem có kiên trì hay không mà thôi”
A Đẩu loáng thoáng minh bạch chút gì đó, lại nhìn sang sân bãi đối diện; Lữ Bố đứng dưới thái dương, ngơ ngẩn nhìn mình và Triệu Vân nói nói cười cười.
Lát sau, Tử Giác rời khỏi Tào Thực, đi về phía Lữ Bố, bị Lữ Bố đá một cước, chẳng biết bay tới nơi nào.
Triệu Vân dở khóc dở cười nói: “Tội tình gì thế này?”
A Đẩu gãi gãi đầu, buộc chặt đai lưng cho Triệu Vân, thấy sắc mặt hắn ửng đỏ, liền biết Triệu Vân muốn hôn mình, không biết phải đáp trả thế nào.
Một lát sau, Triệu Vân mỉm cười, nhận lấy bóng, đứng dậy rời đi.
Nếu đã là biểu diễn bóng đá, vậy thì yêu cầu ăn mặc phải nghiêm khắt, Tào Tử Kiến định buỗi diễn xong, bèn phái người ra roi thúc ngựa về Lạc Dương lấy hai mươi sáu bộ trang phục đá bóng cho hai đội về đây, Hán trắng Ngụy đen, càng lộ vẻ phân biệt rõ ràng.
Nguyệt Anh phân phó thị vệ mang hai chiếc ghế tới, đặt kế bên sân, kéo tiểu Kiều ngồi xuống, nhởn nhơ tự đắc bắt đầu thưởng thức trận tập luyện này.
Nguyệt Anh móc hạt dưa từ trong hầu bao ra, chia cho tiểu Kiều một nửa, ung dung nói: “Khỉ con, phẩy quạt”
A Đẩu tiếp lấy quạt lông, dở khóc dở cười đứng đó, tiểu Kiều cười đến run rẩy cả người, nói: “Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn gọi là khỉ con, coi chừng để Tào đại tài tử nghe thấy, lại không biết Lạc Dương sẽ bép xép thế nào”
Nguyệt Anh “Ừm” một tiếng, nói: “Vậy chủ công, phẩy quạt”
A Đẩu đành hậm hực góp gió giúp hai người tiểu Kiều và Nguyệt Anh, đưa mắt nhìn vào giữa sân, nói: “Mấy ngày nữa mới chính thức bắt đầu đúng không, ta xem thử trước”
Hắn nhét còi trúc treo trên cổ vào miệng, càu nhàu: “Thật con mẹ nó đẹp trai…Ngươi xem sư phụ kìa, siêu cấp thủ môn”
Bên đội Tào Ngụy, Tào Tử Kiến việc nhân đức chẳng nhường ai làm đội trưởng, Lữ Bố hình như là tiền phong? Tào Chân hậu vệ.
Bên Hán quân Triệu Vân làm tướng môn, Khương Duy tiền phong, Tôn Lượng hậu vệ, mỗi người mặc y phục đá bóng trắng viền vàng của mình, càng lộ vẻ anh tuấn bất phàm.
A Đẩu biết rõ trận này tất bại, phải tuân theo nguyên tắc hữu nghị đệ nhất, tranh tài đệ nhị, chế định ra một đống quy tắc lôi thôi dài dòng, là chỉ mong đám tướng quân nhà quê không thiện đá bóng phe mình có thể thua trong vinh dự mà thôi.
A Đẩu thổi còi trúc lên, thấy Lưu Thăng cũng tới thì suýt nữa bị sặc, Nguyệt Anh sẳng giọng: “Mau, để bọn hắn ra sân đi, cho lão nương tử tế nhìn một cái”
A Đẩu lấy hơi thổi một tiếng sắc bén, thông báo song phương vào sân, tiếng còi kia mới vang lên được một nửa thì chợt biến âm.
“Má ơi! Bởi ta cứ bảo sao không có đội trưởng!” A Đẩu gào khóc thảm thiết nói: “Tên cao to kia là ai!”
Nguyệt Anh thình lình bị A Đẩu hét, làm rớt hạt dưa đầy đất, tức giận nói: “La cái gì! Chẳng phải là tiên sinh ngươi sao? Chưa từng thấy à?”
Khổng Minh cư nhiên thay y phục đá bóng, vào sân chào hỏi chúng nhân Hán Trung! A Đẩu bị nhát lôi giáng bất ngờ này đánh cho quay mòng mòng, suýt nữa trợn trắng mắt té xỉu.
Tiểu Kiều cười dài nói: “Dù sao cũng thua, mọi người cứ việc vui chơi thỏa thích a”
Nguyệt Anh cười dài nói: “Đúng vậy, đừng thấy tiên sinh ngươi già khọm mà chê nhé, rất bản lĩnh đấy”
Tiểu Kiều lại cười nói: “Người đã ăn tiên đan vào rồi đương nhiên khác hẳn, ô, tiên sư cũng tới kìa”
Vu Cát cười hi hi nói: “Đúng nha_____” Nguyệt Anh vội lấy lòng mà hốt một nắm hạt dưa đưa vào tay Vu Cát, lại phân phó người mang ghế tới. Vu Cát lắc lư lắc lư ngồi, cười nói: “Ca, cũng quạt quạt gió cho ta với”
“Bíp_____” Một tiếng còi vang lên, Vu Cát thổi một hơi vào cây đàn hương tính giờ kia, đốt nó cháy lên, A Đẩu một cước đá bóng ra, rơi vào giữa sân, chủ soái song phương ai nấy dẫn bảy tám thị vệ đội viên đồng loạt xông lên.
Nguyệt Anh, tiểu Kiều cười nghiêng cười ngã, chỉ xem đây là trò xiếc khỉ, A Đẩu mặt mày hết sức thê thảm, cầu cho trận tập luyện này trôi qua mau chút.
Nén nhang đầu tiên.
Vu Cát cười nói: “Nhìn không ra tiểu Lượng cũng lành nghề ghê ha?”
Nguyệt Anh tức giận nói: “Ôn hầu lộn xộn quá! Không đá bóng cho người phe mình mà cứ đụng tới đụng lui! Yo, hắn đụng ngã thị vệ kia rồi kìa!”
“A_____!” Tiểu Kiều và Nguyệt Anh đồng thời thét to: “Tử Long chụp được rồi! Tuyệt vời!”
“Bíp_____”
Tiếng còi vang lên, Lữ Bố dẫn bóng đụng trúng người khác, phạt bóng.
A Đẩu cười hung ác: “Hiện tại đã hiểu rõ quy tắc tiểu gia ta định ra chưa, hắc hắc hắc!”
Ta không thắng được, Tào Tử Kiến ngươi cũng đừng mong sống tốt, đây chính là dự tính ban đầu của A Đẩu, nhưng sau khi ra trận được nửa nén hương, song phương đều đã quen thuộc sân bãi và quy tắc, bắt đầu đá ra hình ra dáng hơn.
Gia Cát Lượng chỉ huy toàn đội người, tiến có thể công, lùi có thể thủ, A Đẩu không khỏi âm thầm tán thưởng, xem ra tuyệt không thể đánh giá thấp trí thông minh của cổ nhân được. Tôn Lượng và Khương Duy phối hợp nhau, truyền bóng qua lại, càng hoàn mỹ vô cùng.
Nhìn sang đội Tào doanh, trái lại loạn cào cào, nguyên nhân cũng chẳng có gì, vấn đề chủ yếu là do Lữ Bố.
Lữ Bố chẳng chịu phối hợp với đội hữu chút nào, tiếp được bóng là một mạch tiến quân thần tốc, có người phòng thủ, lách được thì lách, lách không được thì tông thẳng, này rõ khổ cho Tào Tử Kiến và Tào Chân.
Vì thế tình hình trong sân trở thành cảnh Lữ Bố dẫn bóng đâm ngang lao dọc, thành viên đội Thục Hán rối rít đuổi theo sau lưng Lữ Bố, đội Tào Ngụy lại đồng loạt ùa lên, đuổi theo phía sau phe Hán.
Lữ Bố dẫn bóng tới cách cầu môn hơn năm mươi bước, đá mạnh một phát, quả bóng hóa thành một đạo lưu tinh bay về phía Triệu Vân, Triệu Vân nhạy bén chí cực bắt giữ được vòng cung kia, giẫm một cước lên cột dọc, chụp gọn nó, kế tiếp tung mình một cái trên không trung, vững vàng tiếp đất.
Lữ Bố gạt mồ hôi, quay đầu hậm hực chạy đi.
Nguyệt Anh và tiểu Kiều thấy vậy thích thú không thôi, Nguyệt Anh tán thưởng: “Vậy mới đáng xem chứ!”
“Hắn phạm quy rồi!” A Đẩu dở khóc dở cười nói: “Phạm quy rồi! Như vậy không được! Hai người rốt cuộc là tới xem trai đẹp hay xem đá bóng vậy!”
Nguyệt Anh mỉa mai: “Tranh nhau quả bóng bé tí thì có gì đáng xem, đương nhiên là xem nam nhân rồi! Bằng không ngươi nghĩ lão nương khăng khăng dời ghế tới làm gì!”
Tiểu Kiều cười muốn té ghế, A Đẩu phát cuồng nói: “Phạt bóng!” Kế tiếp thổi còi, không nhiều chuyện với hai nữ nhân này nữa, bằng không bóng còn chưa đá xong mà mình đã quy thiên mất rồi.
Từ xa, Gia Cát Lượng hướng về phía A Đẩu chỉa ngón cái xuống.
Nửa nén hương thứ hai.
Đội Tào Ngụy rốt cuộc cũng lập ra chiến thuật, Tào Thực cao giọng chỉ huy, cùng phối hợp với Tào Chân, đuổi theo sau Lữ Bố một tấc không rời, ba người hình thành nên một mũi nhọn, hậu phương trái lại phòng thủ suy yếu.
Tiến công chính là phòng thủ tốt nhất, A Đẩu nhìn ra ý đồ của Tào Thực, nhưng mỗi lần Lữ Bố tiếp được bóng, chạy được có vài bước liền phạm quy. Lát sau, Gia Cát Lượng cư nhiên vô cớ lĩnh ngộ được chiêu gian dẫn dụ Lữ Bố việt vị!
A Đấu trố mắt nghẹn họng đứng bên sân, hoàn toàn không biết dùng từ gì để hình dung đám người này. May mà mình đã thủ tiêu quy định thẻ vàng và thẻ đỏ, bằng không đá nửa ngày trời như vậy, thế nào Lữ Bố cũng bị một loạt thẻ đỏ đuổi ra tới Thành Đô luôn.
Lần này Lữ Bố xung phong gian nan hơn nhiều, quanh quẩn hơn nửa nén hương, phạt phạt ngừng ngừng, cuối cùng thành công bức gần tới cầu môn, kế tiếp sút mạnh một cái, Triệu Vân nhảy vọt lên chụp bóng, lại chụp được rồi!
Động tác nhảy vọt chụp bóng có độ khó cực cao, cần một chân dùng lực giẫm xuống đất, toàn thân bay lên, sau khi tiếp bóng rơi xuống đất còn phải cuộn người để bảo vệ bóng. Động tác này Triệu Vân dùng hết sức tuyệt vời, lại giành được tiếng reo hò trên khắp toàn sân.
Lữ Bố thở ra, sau khi sút xong theo bản năng quay đầu sang nhìn trọng tài, A Đẩu cười nói: “Không có phạm quy!” Kế tiếp phất tay đuổi hắn về vị trí.
Nghỉ giải lao giữa trận.
Tiểu Kiều ngượng ngùng đứng dậy, trở về tìm đường đỏ đậu xanh, Nguyệt Anh đi vào trù phòng phân phó người nấu chè đậu xanh giải nhiệt.
Đội viên song phương đều tụ tập trước cầu môn của phe mình, để nghe đội trưởng giảng giải chiến thuật.
A Đẩu nhìn cảnh tượng này, cảm thấy thực sự rất vui vẻ.
Lát sau, Lữ Bố mặt mày mờ mịt, đội bên Tào Thực bất đắc dĩ tản ra, ai nấy tự đi nghỉ ngơi, dù sao đối với Lữ Phụng Tiên thì, có nói gì cũng thừa thãi.
A Đẩu thủ ở bên sân, thấy Tào Thực đi qua, bèn thuận tay múc gáo nước đưa tới, cười hỏi: “Ngươi quen Tử Giác à?”
Tào Thực giống như hết sức ngoài ý muốn, gật gật đầu, tiếp lấy nước uống ừng ực, A Đẩu lại hỏi: “Ngươi nói gì với hắn thế?”
Tào Thực gạt mồ hôi, cười nói: “Ta nói với hắn rằng: trên thế gian này, chẳng hề có cái đạo lý ai không xứng với ai cả”
A Đẩu vốn muốn hỏi cặn kẽ nội dung cuộc trò chuyện, nhưng lại bị Tào Thực khéo léo đánh vòng, hắn chỉ đáp rằng mình đã nói gì với Tử Giác, chứ chẳng chút đề cập tới Tử Giác nói gì, để mặc cho A Đẩu suy đoán.
Chẳng có ai không xứng với ai cả? Tử Giác muốn nói A Đẩu không xứng với Lữ Bố, hay là bản thân không xứng với Tư Mã Chiêu? Hoặc giả Tử Giác không xứng với Hầu gia? Tám phần là trường hợp thứ nhất rồi.
Trong lòng A Đẩu khẽ động, nói: “Dương Tu cũng từng hỏi như thế sao?”
Tào Thực cười nói: “Ta cũng đã từng nói như thế”
A Đẩu đã hiểu.
Bên đội Thục Hán, Gia Cát Lượng nói chiến thuật xong, chúng tướng giải tán, Triệu Vân cũng đi tới bên sân, dội một gáo nước, cười nói: “Sư phụ thủ thế nào?”
A Đẩu cười đáp: “Bảnh chết được, lần sau khi ngươi dùng nắm đấm đánh bóng, hãy la như vầy:” Nói xong A Đẩu làm một động tác, hét: “A a a_____thiên mã lưu tinh quyền*_____” [*xem hình minh họa bên dưới]
Vẻ mặt Tào Thực cổ quái, Triệu Vân có lẽ đã nghe quen mấy lời quái lạ này rồi, nên chỉ cười cùng Tào Thực rời đi, A Đẩu nhìn vào trong sân, Lữ Bố không chút nhúc nhích nằm trước cầu môn, nheo hai mắt nhìn lên bầu trời.
A Đẩu nói: “Uống nước! Lữ Phụng Tiên, nằm ngay đơ vậy!”
Lữ Bố ngồi bật dậy, mặt cỏ sau lưng bị đè ướt nhẹp, hiện ra dấu người hình chữ “Đại” (人).
A Đẩu đưa nước qua, Lữ Bố uống, hai người nhìn nhau một cái, Lữ Bố hờ hững nói: “Không có gì muốn nói với ta à?”
A Đẩu nghĩ ngợi, rồi nói: “Ừm, ngươi…rất bảnh, Hầu gia thật uy mãnh! Ờ thì…ngươi dẫn bóng tông người bảnh thì có bảnh đấy, bất quá phạm quy rồi! Ta đây cũng chẳng có cách nào, đúng rồi, lần tới khi ngươi sút bóng, nhớ phải hét lên như vầy, như vầy”
A Đẩu hét: “A da da_____Phật sơn vô ảnh cước*_____” [*xem hình minh họa bên dưới]
“Lải nhải như đàn bà” Lữ Bố mỉa mai, xong xoay người bỏ đi.
A Đẩu nghiến răng nghiến lợi, quăng gáo nước ra, trúng lên đầu Lữ Bố cái “Bốp”, Lữ Bố sờ sờ đầu, giống như có chút đau, quay lại cười nói: “Ta sẽ không phạm quy nữa!” Đoạn hoạt động cánh tay, vọt vào trong sân, người của hai phe tề tựu đủ, hiệp hai bắt đầu.
Nguyệt Anh kéo tiểu Kiều vội vội vàng vàng ngồi vào vị trí.
Hiệp hai.
Lữ Bố quả nhiên không còn phạm quy nữa!
A Đẩu há hốc miệng, cái còi rớt xuống, lắc qua lắc lại trước ngực, lúc này nguyện vọng duy nhất của hắn chính là lao vào sân bóp chết Lữ Bố.
Lữ Bố đã lĩnh ngộ được cách giả té! A Đẩu dở khóc dở cười, nhìn Lữ Bố lao qua Khương Duy, lát sau, ôm chân ngã xuống.
A Đẩu ngậm còi trong miệng, thổi cũng không được, mà không thổi cũng chẳng xong.
Còi vang…Phạt bóng, Khương Duy đáng thương nhìn nhìn trọng tài, rồi nhìn sang Lữ Bố.
Lữ Bố hưng phấn vui vẻ đứng dậy, sút một phát penalty, vào! Triệu Vân bó tay, đội Tào Ngụy hoan hô như sấm rền.
“Hầu gia đúng là gian tà thật” Nguyệt Anh nói như thế.
“Ừm” Tiểu Kiều tỏ vẻ đồng ý.
Nén hương thứ ba mới cháy được một nửa, mà quả bóng đã bị đá nát bét, lông đuôi ngựa, sợi bông lòi tán loạn, thấy thế, A Đẩu đành ra hiệu trận luyện tập hôm nay kết thúc trước thời hạn.
Xích Thố đã trở thành con ngựa trọc đuôi, có muốn cắt nữa cũng chẳng còn gì để cắt, A Đẩu nghĩ tới nghĩ lui, ra trận đều là đội hình minh tinh, không phải bóng tốt thì không thể hiển lộ rõ sự cao quý ưu nhã lãnh diễm tà mị của nó, bèn ôm quả bóng kia đi tìm Trảo hoàng phi điện và Đích lô, việc này gác lại, không bàn tới nữa.
Vài ngày nữa là tới Đoan Ngọ, năm nay thi đấu thuyền rồng ở sông Phong Thủy trái lại trở thành hạng mục giải trí không đáng kể, Gia Cát Lượng mở đại điện trước Vĩnh Lạc cung, phái binh sĩ ra duy trì trật tự.
Cũng có quan lại quyền quý từ các nơi như Thượng Đường, Hán Trung, Trần Thương chuyển nhà tới, chỉ để chiêm ngưỡng trận bóng đá giữa tài tử Lạc Dương và các tướng lĩnh Trường An.
Trong năm Đoan Ngọ này, Trường An đã nghênh đón một giai đoạn huy hoàng phồn hoa nhất kể từ sau thời kỳ tam phân thiên hạ đến nay.
Phố lớn ngõ nhỏ không ai mà không bàn về trận bóng đá, ngoài Vĩnh Lạc cung tiếng người huyên náo, sáng sớm cửa cung vừa mở, tức khắc đã chen chúc đến nước chảy không lọt.
Các nam nhân xem bóng đá, các nữ nhân thì ngắm tài tử võ tướng, tiếng cười, tiếng bàn tán khi Tào Thực đi lên giữa sân đấu lập tức đạt đến đỉnh điểm!
“Má ơi_____!” A Đẩu thấy biển người tấp nập này thì hết hồn, ít nhất cũng gần vạn người vây quanh sân đấu, trên lầu các ngoài cung cũng chen chật ních người.
Chỉ cần là chỗ cao, thậm chí ngay cả nóc tửu lâu, bên tường cung, cũng đông nghịt dân chúng bíu lên xem đấu.
Nhìn vào trong trận, ít nhất cũng có gần năm sáu vạn người…A Đẩu lòng còn sợ hãi, bị tiếng hô vang từng đợt này làm tức ngực vô cùng.
“Lần này khỉ con không tụ tập đánh cược nữa à?” Nguyệt Anh cười nói.
A Đẩu gãi gãi đầu, lớn tiếng nói: “Đánh tới đánh lui cũng đều là tiền ta thôi, không cược nữa”
Vu Cát cười hì hì nói: “Khỉ con mông đỏ mặt đỏ đỏ_____” Đoạn vung cờ phướn Đạn chỉ thiên cơ, lăng không gõ một cái lên chiếc chiêng vàng khổng lồ treo phía đối diện sân đấu.
Chiêng vang, tiếng tựa rồng ngâm, tức khắc lấn át toàn bộ tiếng người huyên náo khắp toàn thành.
Tất cả mọi người đều rùng mình trong lòng, vạn dân im lặng.
Đội trưởng song phương dẫn dắt đội viên đứng đúng vào vị trí, ôm quyền hành lễ với nhau.
A Đẩu định thổi còi trúc, nhưng Gia Cát Lượng lại giơ tay lên ra hiệu chậm đã.
Trong lòng A Đẩu khẽ động, cười nói: “Vào một quả, thưởng một trăm lượng hoàng kim!”
Đội Thục Hán cười vang, kế tiếp sĩ khí dâng cao, Gia Cát Lượng trêu ghẹo: “Tạ chủ long ân!”
Lữ Bố và Tào Thực nói gì đó với nhau, Tào Thực lại thấp giọng giao đàm với Gia Cát Lượng, nửa ngày sau Khổng Minh định xoay người đi tới chỗ A Đẩu, thì bị Tào Thực kéo lại.
Tào Thực cất cao giọng nói với trọng tài trên đài: “Ôn hầu có một yêu cầu quá đáng, nếu hôm nay, dưới sự phòng thủ của Tử Long tướng quân mà có thể vào ba quả, thì hoàn thỉnh thế tử Lưu gia đáp ứng một việc”
A Đẩu ngạc nhiên, còn chưa lên tiếng thì Triệu Vân đã giành trước, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Trong ngoài sân mọi người nín thở, châm rơi có thể nghe, mấy vạn ánh mắt tụ lên người Lữ Bố toàn thân trang phục bóng đá đen nhánh.
Giọng Tào Thực trong trẻo, vang vọng hoàng thành.
“Ôn hầu muốn dùng ước hẹn ba quả bóng này, mời thế tử cùng vui chơi tết Đoan Ngọ, mong thế tử chớ chối từ!”
Mấy vạn quan chúng im lặng chốc lát, kế tiếp đồng loạt ồ lên! Đây là cầu ái ư?! Lữ Bố đang…Ôn hầu đang công khai cầu ái với thái tử Hán gia trước mắt mấy vạn người đó sao?!!
Tiếng ồn ào kinh thiên động địa, gần như lật đổ cả Vĩnh Lạc cung!
Dù sớm biết tính tình Tào Thực xưa nay không kiêng kỵ gì, nhưng vị đại tài tử này cư nhiên đám thay mặt Lữ Bố lớn tiếng nói ra lời đó, Đoan Ngọ năm nay đúng là nhiều chuyện giải trí bát quái thật! Vì thế mỹ nhân cũng có, anh hùng cũng có nốt, trái lại A Đẩu bị coi thành vật đánh cược trên khán đài giờ mới thanh tỉnh ra.
Vu Cát lần nữa liệu sự như thần, mặt A Đẩu thoáng chốc đỏ tới mang tai, chẳng khác nào cái mông khỉ, nghe được lời này trước mắt bao nhiêu người, chỉ hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào.
Nhưng sự việc còn lâu mới kết thúc.
Đang không biết đối đáp thế nào, thì lại nghe trong sân Triệu Vân trầm giọng bảo: “Khoan đã!”
“Nếu Ôn hầu đã nói trước, vậy hôm nay, Tử Long cũng có một yêu cầu quá đáng!”
Trong nháy mắt đó, hoàng thành Trường An lập tức sôi trào!