Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 25: Chương 25: Cố Nhân Tề Tụ




CHƯƠNG 25: CỐ NHÂN TỀ TỤ

.

“Đã tới Lục gia trang rồi!” Võ Tu Văn xuống ngựa, đứng trước một tòa đại trang viên.

“Nga.” Dương Quá gật đầu một cái, căn bản không nhìn hồng môn kim biển trước mắt, chỉ cúi đầu nhìn Thiệu Đường còn đang ở trong ngực mình ngủ say, tựa hồ không có dấu hiệu sắp tỉnh.

“Đi thôi, chúng ta vào đi. Ta mệt sắp chết rồi!” Quách Phù lập tức nhảy xuống, giao cương ngựa cho Võ Đôn Nhu đứng bên cạnh, chạy vội vào trong trang, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

“Ách……” Võ Tu Văn muốn lên tiếng gọi Dương Quá vào trang, nhưng vừa mở miệng mới phát hiện, người ta còn chưa nói tính danh cho mình, nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào, do dự chốc lát mới nói: “Chúng ta cũng vào thôi. Sắc trời đã muộn, vào bữa tối ở đại thính sẽ có yến tiệc, hai vị có thể đến tham dự.”

Dương Quá dường như không nghe thấy lời của Võ Tu Văn, tuy rằng không muốn quấy nhiễu mộng đẹp của Thiệu Đường nhưng cuối cùng vẫn quyết định đẩy đẩy tiểu thiên hạ trong ngực mình, “Thiệu Đường, thức dậy nào.”

“Không!” Thiệu Đường nhíu mày, mắt càng nhắm chặt thêm, kêu một tiếng kháng nghị.

“Thức dậy nào!” Dương Quá lại lắc lắc vai hắn, “Nếu ngủ nữa tối sẽ ngủ không được.”

“Không muốn!” Lại là một tiếng kháng nghị mơ hồ.

Dương Quá nhìn bộ dáng của Thiệu Đường, bất giác cảm thấy buồn cười, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên vươn tay, ôm chặt lấy Thiệu Đường, nói: “Vậy thì, ta sẽ ôm ngươi vào!” Dứt lời tung người lên không, sau đó thả người nhảy xuống.

“A!” Thiệu Đường hoảng sợ la lên một tiếng, vốn đang mơ mơ màng màng, bỗng nhiên thấy một trận choáng váng, thiên xoay địa chuyển dọa hắn nhảy dựng lên, không cần nói đến cái gì mà buồn ngủ, hiện tại hắn phi thường thanh tỉnh, đôi mắt mở đến thật to.

“Ngươi!” Thiệu Đường trừng mắt với Dương Quá, từ trong lòng y nhảy ra, “Ngươi muốn hù chết ta à!”

“Nào có?” Dương Quá tựa tiếu phi tiếu nói: “Vì ta thấy ngươi ngủ say quá không chịu tỉnh, nên có lòng tốt ôm ngươi vào mà.”

“Người xấu!” Thiệu Đường chớp mắt, không thèm để ý người xấu Dương Quá nữa, đảo mắt nhìn qua, trước mặt là một đại gia trang to lớn khí phái!

“Đây là Lục gia trang.” Thiệu Đường cảm khái một câu, mình vốn sinh trong một gia đình giàu có, nơi ở cũng là biệt thự hoa viên thật lớn, tuy chúng xinh đẹp cao quý, nhưng không giống với gia trang trước mắt này.

“Đúng a đúng a.” Võ Đôn Nhu nghe thấy lời nói của Thiệu Đường, là người đáp lại đầu tiên: “Thiếu trang chủ của Lục gia trang chính là vãn bối của sư nương ta, ta……”

“Đi thôi!” Thiệu Đường không đợi hắn nói xong, đã nắm chặt tay Dương Quá đi vào gia trang, cười hì hì nói: “Không biết nơi này và Quy Vân Trang ở Thái Hồ nơi nào khí phái hơn nhỉ?”

“Quy Vân Trang?” Dương Quá khó hiểu hỏi.

“Đúng thế.” Thiệu Đường nghe thấy Dương Quá hỏi về Quy Vân Trang, không khỏi cười rộ lên, “Lão trang chủ Lục gia trang này chính là sư huynh của Hoàng Dung – Lục Thừa Phong, hắn còn có thêm một Quy Vân Trang ở Thái Hồ nữa. Bất quá đã bị thiêu hủy hết rồi.”

“Thiêu rồi? Vậy chẳng phải rất đáng tiếc sao?” Dương Quá cùng Thiệu Đường đi phía trước, hai huynh đệ Võ gia đi phía sau nghe thấy lời của Thiệu Đường thì cực kỳ kinh ngạc, việc này ngay cả bọn họ còn chưa từng nghe qua.

Thiệu Đường tiếp tục nói: “Đúng thế, thực đáng tiếc. Năm đó Hoàng Dung vì trốn tránh Âu Dương Phong, nên đã dẫn hắn đi vào Ngũ Hành Trận trong Quy Vân Trang. Kết quả Âu Dương Phong giận dữ liền thiêu hủy cả Quy Vân Trang.”

Nghĩa phụ! Dương Quá sửng sốt, Quy Vân Trang là do nghĩa phụ đốt? Đại Võ tiểu Võ đi phía sau cũng đồng dạng sửng sốt.

Thiệu Đường vẫn cười hì hì như trước nói: “Cái này gọi là cựu bất khứ tân bất lai.” (cũ không đi thì mới sẽ không tới)

Vừa nói xong, thì bọn họ cũng đã đi vào đại thính. Đại thính rất sáng, người thì đông, đang tụ lại mà hàn huyên. Thiệu Đường vươn đầu ra trái nhìn phải ngắm, những người này đều là các nhân vật nổi tiếng trên giang hồ sao? Cần phải hảo hảo mà nhìn mới được.

“Thiệu Đường, ngươi nhìn gì thế? Xem bộ dáng ngươi còn sợ mình không đủ mắt để nhìn.” Dương Quá kéo kéo hắn, con ngươi đối phương cứ đảo qua đảo lại, thực đáng yêu.

“Ta đang nhìn những người này a.” Thiệu Đường nói, “Quách bá phụ Quách bá mẫu của ngươi đâu? Ở đâu, bộ dáng thế nào?” Quách Tĩnh có bộ dáng ngốc đầu ngốc não không?

“…… Không biết.” Dương Quá cũng nhìn tứ phía, đại Võ tiểu Võ bên cạnh sớm đã bị người gọi đi, người xung quanh tuy nhiều, nhưng đến một người y cũng không nhận ra.

“Dương Quá?! Là Dương Quá, tiểu tử này cũng đến đây?!” Phía sau bỗng vang lên một thanh âm, mặc dù rất nhỏ, nhưng Dương Quá vẫn nghe được rõ ràng.

Triệu Chí Kính! Dương Quá quay đầu đối diện với ánh mắt của Triệu Chí Kính, đối phương tựa hồ hơi giật mình, nhiều hơn chính là hoảng sợ, tựa như gặp phải quái vật.

“Ách? Người kia là Triệu Chí Kính?” Thiệu Đường cũng phát hiện ra Triệu Chí Kính trong đám người, vận một thân đạo sĩ phục. Bên cạnh hắn cũng là một tên đạo sĩ, vẫn còn rất trẻ, chẳng lẽ là Chân Chí Bính? (lúc đầu tên của Chân Chí Bính là Doãn Chí Bình, nhưng trong lần tái bản thứ 3, Kim Dung đã sửa tên Doãn Chí Bình thành Chân Chí Bính, Chân Chí Bính là người đã … Tiểu Long Nữ khi nàng bị nội thương)

“Đúng vậy.” Dương Quá khinh thường nhìn Triệu Chí Kính và Chân Chí Bính.

“Ha hả.” Thiệu Đường cười trộm, nói với Dương Quá: “May là ngươi không làm môn hạ của Toàn Chân Giáo.”

“Nga? Vì sao?” Dương Quá cười, kỳ quái hỏi.

“Đám đạo sĩ kia giống y như đang mặc giáo phục, khó coi chết được.” Thiệu Đường bĩu môi.

“Giáo phục?”

“Đúng, ngươi mặc kiện đạo sĩ phục kia khẳng định sẽ rất lãng phí!” Thiệu Đường nói với vẻ mặt mình rất có kiến thức.

Triệu Chí Kính ở phía đối diện đương nhiên nghe không rõ bọn họ nói cái gì, chỉ thấy Dương Quá liếc nhìn mình một cái, rồi sau đó xem mình như không khí, hoàn toàn không thấy, cùng bằng hữu bên cạnh nói cười.

Lúc này, đại thính một mảng ồn ào, có người nói: “Nhìn kìa, trang chủ đích thân ra đón khách, không biết người tới là đại nhân vật nào?” Lời vừa dứt, ngoài cửa đã có mấy người tiến vào, ngoài Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung ra thì còn ai vào đây?

“Nguyên lai là Quách đại hiệp cùng Hoàng bang chủ đến!” Đoàn người càng thêm ồn ào, đều đi lên nghênh tiếp, ôm quyền, tiếp đón nhiệt tình.

Dương Quá có chút do dự, y không biết có nên đến đó tiếp đón Quách bá bá cùng Quách bá mẫu hay không. Cúi đầu nhìn mình một thân thô y phục lại đầy phong trần, sao có thể so được với những người khác sạch sẽ gọn gàng, tiến lên chắc chắn sẽ bị người chê cười.

“Dương Quá, ngươi không đi ư?” Thiệu Đường nhìn Dương Quá, kéo kéo góc áo y.

“Ta……”

Dương Quá còn chưa nói xong, Võ Đôn Nhu đứng phía sau Quách Tĩnh đã phát hiện ra hai người, cao hứng vẫy tay với bọn họ, “Nhị vị, bên này.”

Võ Đôn Nhu lời vừa nói ra, Quách Tĩnh theo bản năng nhìn theo. Khi nhìn thấy, liền vừa mừng vừa sợ, thiếu niên đứng ở đó, không phải Dương Quá thì là ai. Lập tức kích động đẩy đám người ra chen vào, đi đến trước mặt Dương Quá, giữ chặt tay y, kích động đến nỗi giọng nói cũng có chút run run: “Quá nhi, Quá nhi ngươi cũng đến đây! Hai năm qua sống có tốt không? Võ công học đến đâu rồi? Sao vẫn gầy yếu như thế?……”

Dương Quá bị hắn kéo, lúc đầu thấy có chút xấu hổ, nhưng khi nghe được những lời quan tâm của Quách bá bá, không khỏi cảm động, muốn nói cho hắn mình rất tốt, nhưng vừa ngẩng đầu lại thấy Hoàng Dung ở phía sau đi đến, chỉ trong mấy bước chân, mà đã đánh giá mình đến mấy lần, ánh mắt vẫn đề phòng như hai năm trước khi mình còn ở Đào Hoa Đảo!

“Dung nhi, ngươi xem này, ngươi xem ai đã tới!” Quách Tĩnh cao hứng kéo Hoàng Dung.

Dương Quá lễ mạo gọi Hoàng Dung một tiếng, nhưng đối phương lại không có biểu tình cao hứng gì, chỉ thản nhiên nói một câu, “Ngươi cũng đến à.”

Gương mặt Dương Quá cứng lại, y vốn không mong gì nhìn thấy bộ dáng thân thiết của Quách bá mẫu, nhưng cũng không ngờ đối phương lại lãnh đạm đến thế.

Thiệu Đường đứng bên cạnh Dương Quá, không nói lời nào, hắn thấy rất rõ thái độ của Quách Tĩnh và Hoàng Dung. Trên sách viết Hoàng Dung có thành kiến với Dương Quá, vì cảm thấy Dương Khang không phải là người tốt, nên con hắn chắc chắn cũng không phải là người tốt. Nhưng vẫn không ngờ Hoàng Dung lại lạnh lùng với Dương Quá đến thế, không khỏi cười lạnh vài tiếng.

Đại Võ tiểu Võ và Quách Phù đứng bên cạnh lắp bắp kinh hãi, sao bọn họ có thể ngờ được thiếu niên đi cùng mình một đường đến đây lại là tên Dương Quá trước kia ở trên Đào Hoa Đảo chứ? Đánh giá lại Dương Quá, đúng là cùng lúc trước không quá thay đổi, chỉ là gương mặt càng có vẻ lợi hại, đường nét góc cạnh trên khuôn mặt thêm rõ ràng, thiếu đi vẻ non nớt, còn có vẻ lão thành không ít.

Võ Đôn Nhu sau một lúc giật mình lại nhìn thấy Thiệu Đường đứng phía sau Dương Quá, vì vậy lại nhiệt tình nói với hắn: “Chúng ta đừng đứng ở đây nữa, ta mang ngươi đi ngồi trước, yến hội lập tức sẽ bắt đầu.”

“Không cần.” Thiệu Đường bình thản nói, không nhìn hắn.

Lúc này Dương Quá cũng đã nghe thấy lời nói của Võ Đôn Nhu, không chút do dự giãy khỏi bàn tay đang kéo tay mình của Quách Tĩnh, nói: “Quách bá bá, ngươi vội thì cứ đi trước, còn rất nhiều người đang đợi ngươi, không cần tiếp đón Quá nhi. Ta đi tìm một chỗ ngồi trước.” Nói xong nắm chặt tay Thiệu Đường đang đứng phía sau, xoay người kéo hắn đi.

Một khắc xoay người kia, Thiệu Đường thấy đôi mày kiếm của Dương Quá nhíu lại một chút, trong mắt không chỉ có lạnh lùng mà còn có chán ghét…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.