CHƯƠNG 83: DẠ TẬP EDIT: HÂN
Beta: Hân
.
Thiệu Đường cũng không chần chừ, nhếch môi nói: “Đúng… cũng có thể nói là bởi vì quá nguy hiểm nên mới muốn Long cô nương đi cùng…” Nói rồi nhẹ nhàng thở ra, có lẽ hắn thật sự ngày một giống Hoàng Dung, xấu xa ích kỷ, nhưng dù sao vẫn có chút khác… ít ra hắn không muốn giấu giếm điều này, dù là “toan tính” thì cũng khiến người ta cam tâm tình nguyện…
“Ta hiểu rồi.” Tiểu Long Nữ gật đầu, gương mặt bình tĩnh không chút biểu cảm, lát sau bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thiệu Đường, “Ngươi cũng muốn đi theo, có phải không?”
“Ta?” Thiệu Đường không ngờ nàng lại đột nhiên hỏi chuyện này, im lặng, Dương Quá mở miệng, “Thiệu Đường không biết võ công, đương nhiên không thể đi!”
Tiểu Long Nữ nhìn Dương Quá, sau đó nhìn Thiệu Đường, dường như đang chờ câu trả lời của hắn. Thiệu Đường lắc đầu nói: “Ta không đi.”
“… Không đi…?” Tiểu Long Nữ dời tầm mắt, khẽ cúi đầu, “Bởi vì không biết võ công sao?… Ta còn cho rằng ngươi muốn đi cùng, dù sao ngươi cũng đã nói chuyện này rất nguy hiểm… Ngươi yên tâm để Quá nhi đi?… Nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ đi, mặc dù không biết võ công cũng phải đi, không thể để Quá nhi mạo hiểm một mình… sống chết có nhau, như vậy mới… thì ra, ngươi không đi cùng?!…”
Tiểu Long Nữ cô đơn ngây ngốc nói, lời cuối cùng cứ như đang nói cho chính nàng nghe vậy.
Dương Quá nghe vậy nhíu mày, Thiệu Đường đương nhiên quan tâm y, chuyện này y rõ ràng hơn bất kỳ ai khác, y muốn đến quân doanh Mông Cổ, Thiệu Đường mặc dù không vui nhưng cũng không ngăn cản, y chỉ sợ khi Thiệu Đường nghe xong lời cô cô sẽ muốn đi cùng, vừa định mở miệng thì Tiểu Long Nữ phía đối diện lại tiếp tục nói…
“Ta sẽ không băn khoăn, dù có nguy hiểm hay không, chỉ cần ở bên nhau là được…” Nói rồi tầm mắt chuyển đến mặt Thiệu Đường, “Nếu, nếu thật sự gặp nguy hiểm… Ta và Quá nhi đánh không lại, thế thì sẽ chết cùng nhau. Ta tình nguyện, và ta cũng vui…”
“… Ta không thể đi.” Thiệu Đường nhìn Tiểu Long Nữ, hắn chỉ nói như vậy đương nhiên Tiểu Long Nữ không hiểu gì, còn Dương Quá thì thở phào.
Thiệu Đường đương nhiên cũng rất lo lắng cho Dương Quá, nhưng không phải đi theo thì sẽ khiến hắn an tâm hơn. Dù sao hắn cũng là một “công dân tốt” của thế kỷ hai mươi mốt hiện đại, ngoại trừ mấy trò đánh nhau không quá tệ thì chẳng biết võ công gì cả. Thật ra Thiệu Đường đã từng tưởng tượng qua dáng vẻ khi cầm trường kiếm của mình ra sao. Chẳng qua nếu có thể, hắn càng thích dùng đao, như vậy mới tiêu sái hơn đúng không. Nhưng ngẫm lại, hắn không có thiên phú về mặt này, nói đến nói đi, so với mấy chuyện như múa đao múa kiếm thì cầm súng bắn càng đẹp trai hơn cả! Vả lại trình độ bắn súng của hắn cũng rất cao…
Biết mình chỉ có công phu mèo cào, Thiệu Đường quyết định không đi, hắn không thể đi mà không phải là không muốn đi. Hắn biết hắn không thể giúp Dương Quá, và hắn cũng không muốn Dương Quá phải lo cho mình! Còn câu nói sống chết bên nhau của Tiểu Long Nữ, có lẽ Thiệu Đường hiểu, nhưng chỉ giới hạn tới đó mà thôi, khó có thể giải thích được. Chẳng phải Dương Quá đã từng nói rồi sao, chỉ nguyện sống vì một mình hắn, còn điều mà Thiệu Đường muốn chỉ là mong y sống thật tốt… Dù sao Thiệu Đường cũng là người của thời hiện đại, những chuyện như luân hồi chuyển kiếp chỉ có trong truyền thuyết, điều hay nhất là sống càng lâu càng tốt, cho dù có nói thế nào đi nữa hắn cũng cười cho qua thôi. Cũng như chuyện xuyên qua xảy ra với mình! Dù hắn không phải nhân vật chính cũng tuyệt đối tin rằng… chết rồi thì không còn gì nữa.
Thiệu Đường cùng với Dương Quá và Tiểu Long Nữ nói ra ý kiến mình với Quách Tĩnh và Hoàng Dung, sau đó cáo từ về phòng.
Sáng hôm sau, Quách Tĩnh và Hoàng Dung cho mời họ vào phòng thương nghị. Cuối cùng Hoàng Dung cũng để Dương Quá đi, giao tấm bản đồ Tương Dương mà tối qua nàng đã vẽ cho Dương Quá.
Bản đồ được vẽ rất chi tiết, chỗ nào là rừng cây, chỗ nào là quân doanh chỉ cần nhìn là biết ngay. Hoàng Dung vạch mấy đường đỏ trên tấm bản đồ nói: “Quá nhi, lần này ngươi và Long cô nương đến quân doanh Mông Cổ phóng hỏa thì cứ đi theo những vạch đỏ ta đã để lại trên đây, ta đã nghiên cứu về khí hậu mấy ngày gần đây, nếu phóng hỏa ở chỗ này chắc chắn sẽ khiến bọn Mông Cổ vất vả. Dù không thành công cũng không sao.”
Dương Quá cẩn thận xem bản đồ, sau đó xếp lại bỏ vào ngực, gật đầu với nàng.
Hoàng Dung quyết định sẽ hành động vào buổi tối hôm sau, mọi người ăn xong cơm trưa lập tức đi chọn người chuẩn bị cho buổi dạ tập. Đến khi hoàn tất thì đã là giữa khuya.
Đến tối hôm sau, mọi người tập hợp trên cổng thành Tương Dương, sắc trời đã sẫm tối, Quách Tĩnh nắm tay Dương Quá dặn dò, Hoàng Dung mỉm cười đứng bên cạnh.
Đuốc đã được đốt lên, gió trên cổng thành vù vù thổi, gió ở đây mạnh hơn trong thành rất nhiều, một cảm giác mát mẻ khó có thể cảm nhận, chậm rãi thẩm thấu vào tận xương.
Dương Quá cởi chiếc áo choàng trên người mình xuống choàng lên người Thiệu Đường. Thiệu Đường ngẩng đầu nhìn y, vừa muốn quay đi thì chợt nghe Dương Quá nói: “Ta sắp đi rồi, ngươi khoác đi, ta khoác sẽ vướng tay vướng chân.”
Áo choàng dường như vẫn còn lưu giữ nhiệt độ cơ thể của Dương Quá, rất ấm, Thiệu Đường bỗng vươn tay vỗ đầu Dương Quá, lần nào cũng là y sờ tóc mình, bây giờ được làm ngược lại khiến Thiệu Đường hài lòng đến híp cả mắt, “Mau trở về, ta ở đây chờ ngươi, chỗ này rất lạnh.”
“Được.” Dương Quá cười đầy cưng chiều, cũng không xua đi cái móng vuốt đang làm loạn trên đầu mình, ngược lại còn vuốt những lọn tóc con trên trán Thiệu Đường nói: “Ta sẽ nhanh chóng trở lại.”
Đoàn người đứng trên cổng thành chốc lát thì đã đến giờ. Hoàng Dung lại phân phó Dương Quá mấy câu, sau đó Dương Quá và Tiểu Long Nữ cùng thả mình nhảy xuống, cổng thành rộng mở, khoảng mười binh lính cưỡi ngựa chạy ra.
Tường thành mặc dù không cao, nhưng Thiệu Đường ở phía trên và vì sắc trời rất tối nên bóng lưng Dương Quá trông rất mơ hồ.
Tất cả mọi người vẫn còn đứng trên cổng thành không một ai về phòng, Quách Tĩnh khuyên Hoàng Dung nên đi nghỉ ngơi trước, nàng đang có mang nên không thể thổi gió, nhưng Hoàng Dung muốn ở lại, nói rằng lỡ như xảy ra chuyện gì thì có thể giúp đỡ nhau.
Qua ước chừng chưa đến nửa canh giờ, chợt thấy rừng cây phía xa bừng sáng, một lát sau khói lửa nghi ngút bốc lên. Quách Phù là người đầu tiên trông thấy, nàng hét lên, Quách Tĩnh cũng vô cùng mừng rỡ vỗ tay kêu to “Thành công rồi!” Hoàng Dung mỉm cười ôm cánh tay Quách Tĩnh.
Thiệu Đường siết chặt nắm tay, thành công hay không… hắn không quan tâm, hắn đã biết trước lịch sử về quốc gia “Đại Tống” này, cái mà hắn quan tâm chính là sống chết của Dương Quá, Dương Quá có an toàn rời khỏi quân doanh Mông Cổ hay không?…
Người trên cổng thành đều kích động vạn phần. Toàn bộ đều hướng tầm mắt về phía rừng cây, nơi ấy chỉ trong chốc lát đã bị bao phủ trong biển lửa, và cũng nhờ có cây cối và hướng gió mà ngọn lửa ấy gần như nuốt trọn cả quân doanh. Cổng thành truyền ra nhiều tiếng nhảy nhót và hoan hô, dường như trận hỏa hoạn đó là tiếng “bùm bùm” của pháo đốt trong ngày tết. Lúc này quân doanh Mông Cổ quả thật đang trong tình thế rối loạn…
Qua thêm nửa nén hương vẫn chưa thấy bóng dáng Dương Quá trở về, lòng bàn tay Thiệu Đường đã chảy đầy mồ hôi, theo đúng thì phải trở về rồi chứ, nhưng vì sao vẫn không thấy bóng dáng?… Vì sao, Thiệu Đường không dám nghĩ nữa…
Quách Tĩnh dường như cũng sốt ruột, cố gắng nhìn ra xa, nhưng vẫn không thể nhìn thấy gì, lo lắng nắm tay Hoàng Dung bên cạnh nói: “Dung nhi, tại sao Quá nhi họ vẫn chưa trở lại? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?!”
“Tĩnh ca ca.” Hoàng Dung trấn an, “Quá nhi có Long cô nương hỗ trợ sao có thể xảy ra chuyện gì chứ? Huynh suy nghĩ nhiều thôi.”
Quách Tĩnh nghe Hoàng Dung nói vậy chỉ đành kiên nhẫn chờ. Một lát sau, trong rừng cây chợt xuất hiện những đốm sáng lẻ tẻ, nghe thấp thoáng tiếng hò hét của binh sĩ.
Tất cả mọi người chấn động, cho rằng mình nghe lầm, sau một hồi ngưng thần lắng nghe, Quách Phù hét lên: “Cha, nương, có phải người Mông Cổ đã đuổi tới hay không! Hai người nhìn xem! Có phải không?!” Nói xong đưa tay chỉ về hướng đó.
Hoàng Dung hoảng sợ, quả nhiên không sai, những đốm sáng đó không gì khác ngoài đuốc! Thiệu Đường vọt lên trước tường thành nhìn xuống, căng thẳng và hoảng hốt đến nỗi gần như quên cả hô hấp…
“Làm sao đây? Cha, nương?!” Quách Phù hỏi. Âm thanh bén nhọn khiến Thiệu Đường tỉnh táo lại, hắn cau mày, xoay người chạy xuống cổng thành.
“Thiệu Đường!” Gia Luật Tề chặn Thiệu Đường lại, hắn không cần nghĩ cũng biết Thiệu Đường muốn làm gì, “Đừng làm bậy! Ngươi ra ngoài cũng không giúp được gì!”
Quách Tĩnh lập tức hô hào binh sĩ mở cổng thành, để đám người của Dương Quá vào. Binh sĩ kia vừa xoay người muốn đi thì bị tên tướng thủ thành ngăn lại: “Quách đại hiệp, tuyệt đối không thể làm vậy, lỡ như người Mông Cổ thừa dịp này phá cổng thành thì sao! Chúng ta hy sinh mười mấy người cũng không sao cả mà!”
Quách Tĩnh vừa nghe lập tức nổi giận, tên tướng thủ thành đó không nghe lời Quách Tĩnh, ngược lại còn gọi thêm cung tiễn thủ chuẩn bị bắn!
Tướng thủ thành thấy Quách Tĩnh không chịu nhượng bộ thì nói: “Quách đại hiệp, lúc này thừa dịp quân Mông Cổ ít, chúng ta cứ bắn tên, tiêu diệt hết họ chẳng phải tốt hơn sao!”
Thiệu Đường nghe xong những lời này thì tim lạnh đi, Dương Quá đang ở trước cổng thành… Hàng lông mày đẹp nhíu lại, lập tức thoát khỏi cánh tay Gia Luật Tề, nhưng có giãy thế nào cũng không ra. Cổ tay bị bóp chặt, Thiệu Đường cũng không màng đau đớn hay không, chỉ một mực gỡ ngón tay của Gia Luật Tề ra khỏi tay mình.
Gia Luật Tề chặn lại tay Thiệu Đường, hắn cũng biết tình huống bây giờ rất nguy cấp, quát: “Ngươi chờ ở đây! Đi theo chỉ thêm phiền thôi! Ta đi giúp Dương huynh!”
Thiệu Đường chưa kịp phản ứng thì Gia Luật Tề đã buông hắn ra, thả người nhảy xuống cổng thành. Gia Luật Yến đứng phía sau trông thấy nhị ca mình đi cũng muốn đi theo, đáng tiếc khinh công nàng kém người khác, từ trên tường thành cao như vậy nhảy xuống thì…
Quách Phù hoảng sợ kêu lên, giữ chặt Hoàng Dung bên cạnh nói: “Nương…”
Quách Tĩnh thấy thế không chút chần chừ, lập tức nhảy theo Gia Luật Tề.
Thiệu Đường bên cạnh chỉ biết lo lắng, con ngươi chuyển động, đột nhiên rút ra bội kiếm bên hông Gia Luật Yến, chạy nhanh đến chỗ tướng thủ thành “cheng” một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ gác lên vai hắn nói: “Mau hạ lệnh mở cổng thành! Mau cho người ra ngoài tiếp viện!”
Tên tướng thủ thành hoảng sợ không dám động đậy, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Ngươi ngươi… ngươi đang uy hiếp ta… Ta cũng không…”
“Đừng nhiều lời!” Ánh mắt Thiệu Đường tối lại, đặt kiếm sát vào cổ hắn, lạnh lùng nói: “Mở cổng thành!”
Tướng thủ thành thấy cổ mình đau đớn, dường như có thể ngửi được mùi máu, hắn sợ tới mức run lẩy bẩy. Hoàng Dung đứng đối diện thấy vậy mắng thầm một tiếng, thành Tương Dương chỉ trông chờ vài mấy võ lâm nhân sĩ như họ thì làm sao thủ được. Mi nhíu lại, nói với một tên binh sĩ đứng bên trái: “Ngươi hạ lệnh mở cổng thành! Phái một đội nhân mã ra ngoài tiếp viện!”
Người nọ chần chờ một lát, nhưng địa vị của Quách Tĩnh và Hoàng Dung trong lòng các binh sĩ rất nặng, hơn nữa tướng lĩnh đang bị người kề kiếm vào cổ, ngay cả câu phản đối cũng không thể thốt ra!
“Vâng! Hoàng bang chủ!” Người nọ đáp lời rồi chạy đi truyền lệnh. Lúc này mọi người trên cổng thành mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng Dung nâng tay đánh ngất tướng thủ thành kia, kẻo cho lại xảy ra xung đột. Lúc này cổng thành “kẹt kẹt” mở ra, không ai có thể kiềm chế được nữa, Gia Luật Yến là người đầu tiên lên tiếng nói phải đi giúp đỡ, sau đó nhất hô bách ứng, mọi người cũng vội vàng chạy theo.
Hoàng Dung lực bất tòng tâm, thân lại hoài thai, hành động bất tiện sao có thể động võ chứ? Thế nên vẫn đứng trên cổng thành không động đậy. Thiệu Đường khẽ thở phào, vừa rồi đầu hắn loạn đến mức không còn tỉnh táo nữa, bây giờ đương nhiên sẽ không muốn gây thêm chuyện phiền phức nào.
Qua một lúc bỗng trông thấy một bóng đen thả người nhảy lên đi về phía bọn họ. Hoàng Dung hoảng sợ không biết là ai, tưởng rằng cao thủ của địch, nhưng sau khi trông thấy người đến thì thở phào, người kia không phải Quách Tĩnh thì là ai?
Quách Tĩnh nhảy mấy cái, đáp vững lên cổng thành, Hoàng Dung đứng gần đó trông thấy trên lưng Quách Tĩnh là một người, bạch y, khắp người nhuộm đầy máu, là Tiểu Long Nữ!
Thiệu Đường hoảng sợ! Nhanh chóng bước tới đỡ Tiểu Long Nữ xuống, đối phương gần như đang trong trạng thái hấp hối. Hoàng Dũng cũng sững sờ, vội tiến đến hỏi: “Tĩnh ca ca… Long cô nương?!…”
“Dung nhi!” Quách Tĩnh không chờ Hoàng Dung dứt lời đã cắt ngang, “Thương thế của Long vô nương rất nặng, muội giúp ta trông nàng, ta còn phải xuống giúp Quá nhi!”
“Tĩnh ca ca…” Quách Tĩnh không nghe Hoàng Dung nói đã thả người nhảy xuống cổng thành. Hoàng Dung không biết làm sao, thấy vết thương của Tiểu Long Nữ rất nặng, nàng nhíu mày, may mà cũng hiểu sơ về Kỳ Hoàng thuật, nhanh chóng giúp nàng xử lý miệng vết thương.
Thiệu Đường không biết y thuật nên cũng chẳng giúp được gì, sau khi Hoàng Dung đã xử lý xong miệng vết thương, bấy giờ Tiểu Long Nữ mới dần tỉnh lại.
Thiệu Đường lo lắng, Tiểu Long Nữ dường như không trông thấy hắn, vẫn vẻ mặt bình tĩnh, hàng lông mi dài run rẩy nhìn Hoàng Dung, sau đó run run muốn đứng lên.
Thiệu Đường đứng cách nàng khoảng ba bước, Hoàng Dung bên cạnh hắn đỡ Tiểu Long Nữ dậy nói: “Long cô nương, ngươi khoan động, ngươi mất rất nhiều máu…”
Thiệu Đường thấy Tiểu Long Nữ không có chuyện gì, vừa muốn thở phào, nhưng chợt giật mình, dường như trông thấy cái gì đó lóe lên, hắn lập tức phản ứng…
“Cẩn thận!”
Lời nói không nhanh bằng động tác, vừa dứt lời thì cảm thấy ngực trái của mình đau đến chết lặng, Hoàng Dung đứng phía sau hắn hoảng sợ trừng to hai mắt.
Tiểu Long Nữ cũng thét lên một tiếng, con dao trên tay rơi xuống đất, “Ngươi, ngươi, đây…”
Thiệu Đường không còn nghe thấy lời nàng nói nữa, ngực dường như chảy rất nhiều máu, nóng và đặc, lại bị gió lạnh thổi. Lắc lắc đầu, cảnh vật trước mắt xoay vòng, thân thể lắc lư rồi ngã xuống đất…