Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 12: Chương 12: Gió, Đi Rồi …




CHƯƠNG 12: GIÓ, ĐI RỒI …

.

“Dương huynh, ngươi tỉnh rồi!”

Dương Quá nâng lên mí mắt vẫn còn nặng trĩu, không thể lập tức nhìn rõ tình huống trước mắt, người trước mặt tựa hồ là Gia Luật Tề, thử hỏi: “Gia Luật huynh?”

“Dương huynh ngươi tỉnh rồi, nếu không tỉnh ta thực sự phải đi mời đại phu. Thế nào, uống quá nhiều rượu sao? Tam muội đã đi lấy nước cho ngươi, trước đứng lên rửa mặt đã.”

Dương Quá nghe Gia Luật Tề nói, nhưng trong đầu vẫn ong ong không thể thanh tỉnh được, nhìn nhìn chung quanh, tựa hồ là gian phòng hôm qua mình đưa Thiệu Đường vào, nhưng là … “Gia Luật huynh, ngươi như thế nào lại ở đây, ta hình như là đang uống rượu, sao lại …”

Nhớ rõ hôm qua sau khi buông Thiệu Đường xuống liền nhanh chóng trở lại tìm cô cô, còn chưa tới chợt nghe người ta nói đã đi rồi, cho đến khi y đến góc đường, thì đám người đã biến mất, trống trơn, sao có thể còn bóng dáng của Tiểu Long Nữ chứ? Dương Quá bỗng cảm thấy thật khó chịu, thậm chí là ủy khuất … sau đó … tựa hồ liền uống rượu, không lên lầu tìm Thiệu Đường, chỉ ngồi dưới lầu hét cả ngày, uống đến bất tỉnh nhân sự, sau đó nữa …

“Gia Luật huynh, Thiệu Đường đâu?” Dương Quá nhìn trái nhìn phải không thấy bóng dáng của Thiệu Đường, cũng không biết vết thương trên đầu gối hắn đã tốt chưa.

“Ách?” Người lên tiếng trả lời chính là Gia Luật Yến vừa đẩy cửa vào, bưng một bồn nước, nói: “Thiệu huynh đệ không phải đi rồi sao? Dương huynh đệ ngươi quên rồi à? Thật sự là ngủ đến hồ đồ.”

“Đi rồi?!” Dương Quá cả kinh từ trên giường nhảy dựng lên.

“Đúng vậy.” Gia Luật Tề bị phản ứng của Dương Quá làm sợ hãi, “Đêm qua vừa đi …”

“Sao lại có thể?!” Dương Quá không đợi hắn nói xong, đã kêu lên.

“Hắn không có nói với ngươi sao?” Gia Luật Yến kỳ quái nói: “Hôm qua chạng vạng Thiệu huynh đệ đến tìm chúng ta, bảo chúng ta đến khách *** này tìm ngươi, nói ngươi uống rượu, hắn thì có việc gấp phải rời khỏi, kêu chúng ta sang chiếu cố ngươi một chút.”

Không nói gì, đầu Dương Quá có chút loạn, Thiệu Đường đi rồi? Vì sao lại bỏ đi?

“Gia Luật huynh! Thiệu Đường hắn đi đâu?” Dương Quá bỗng nhiên tỉnh táo lại, bắt lấy Gia Luật Tề hỏi.

“Này … không biết. Hắn đi rất gấp, chỉ nói là mượn ta chút bạc vụn, tựa hồ ngay cả đồ tế nhuyễn (châu báu, nữ trang) cũng chưa lấy, nói là có việc gấp phải đi.” Gia Luật Tề nói.

“Ách? Dương huynh đệ, Thiệu huynh đệ không phải đã nói có lưu cho ngươi một mảnh giấy sao?” Gia Luật Yến không hiểu Dương Quá bị gì, thực lo lắng, liền vội vàng nói.

“Mảnh giấy?!” Dương Quá vội hỏi, “Mảnh giấy gì?”

“Không phải thứ trên tay ngươi sao.”

Cúi đầu, quả nhiên, kẽ tay của Dương Quá có một mảnh giấy nhỏ, khi mình thanh tỉnh đến giờ cũng không chú ý. Xòe ngón tay, mảnh giấy đã bị xếp đến nhăn không chịu nổi, mở ra, bên trên chỉ có mấy chữ — “Nàng ở Anh Hùng đại hội”

“Anh Hùng đại hội?” Dương Quá nhíu mày, Anh Hùng đại hội gì? “Nàng” kia là ai?

“Dương huynh cũng đi Anh Hùng đại hội sao?” Gia Luật Yến nghe vậy liền nói: “Mấy ngày nữa Lục gia trang sẽ mở Anh Hùng đại hội, Dương huynh đệ ngươi cũng muốn đi?”

Lục gia trang? Anh Hùng đại hội? Thiệu Đường muốn đi Lục gia trang sao? Dương Quá lại nắm chặt mảnh giấy vào lòng bàn tay, cơ hồ muốn đẩy nó vào da thịt mình, không đầu không đuôi hỏi: “Khi nào?”

“A?” Gia Luật Yến khó hiểu.

“Giữa tháng sau, nếu hiện tại lên đường thì thời gian vẫn còn dư dả!” Gia Luật Tề mở miệng nói.

Dương Quá vừa nghe liền muốn xông cửa mà ra, bỗng nhiên nhớ đến mình căn bản không biết vị trí của Lục gia trang, “Cái kia, Gia Luật huynh … ở đâu?”

Gia Luật Tề không khỏi buồn cười, Dương Quá này quả nhiên là người có tính tình vội vàng, liền nói cho y nghe vị trí của Lục gia trang.

Dương Quá nói tạ ơn, trước khi đi lại hỏi một câu: “Lục gia trang có phải cùng đường với Hoa Sơn hay không.” Tiếng “Đúng” của đối phương còn chưa dứt, đã không thấy bóng dáng của Dương Quá đâu.

Ra khỏi khách ***, Dương Quá tùy tiện mua một con ngựa, vội vã chạy nửa ngày đường, khi phát hiện ra thời gian đã qua rất lâu rất lâu rồi, sắc trời đã tối sầm xuống, nắm chặt dây cương, cho ngựa đi chậm lại. Dương Quá không khỏi có chút mờ mịt …

Ánh chiều nhuộm đỏ một mảng không trung, đám mây màu trắng tựa hồ như bị đốt cháy …

Đột nhiên xuất hiện, rồi đột nhiên ra đi, đến cũng như đi, tựa một trận gió, không có điềm báo khi đến, để rồi, cũng tựa hồ không lưu lại vết tích nào …

Dương Quá không biết vì sao lòng mình lại cảm thấy không thoải mái, một trận gió thổi qua, làm bay tóc y, phiêu động vài lần, lại chậm rãi hạ xuống. Theo bản năng nâng tay, nắm chặt … cái gì cũng không thể nắm được, trận gió mát mẻ kia, tựa hồ xuyên qua từng khe hở, không lưu lại bất cứ thứ gì …

Vô lực muốn cười, Dương Quá ảo não vò vò mái tóc mình, có phải mình thật sự rất ngốc hay không? Vì sao mỗi lần đều như vậy? Cô cô đi, không một tiếng động liền biến mất … Còn sau đó thì sao, Thiệu Đường cũng đi rồi, đồng dạng không một âm thanh …

Dương Quá rùng mình, rụt cổ …

Đồng dạng đều là gió, nhưng không phải cùng một trận, độ ấm không quen thuộc, không có hương vị quen thuộc, không hiểu vì sao lại cảm thấy cô đơn … Sau khi hắn đi rồi, liền cảm thấy thực cô đơn …

Nực cười … Cẩn thận ngẫm lại, bất quá quen nhau chỉ mới hai ngày … Dương Quá cưỡi ngựa tùy tiện chạy đi có thật là đã hai ngày không?! … Bản thân cùng tiểu tử gọi là Thiệu Đường kia cũng chỉ quen nhau có hai ngày mà thôi. Tựa hồ còn chưa quen thuộc lẫn nhau, không hiểu rõ về nhau lắm … Không, có lẽ chỉ có mình không hiểu, không quen thuộc Thiệu Đường, còn đối phương dường như mỗi một chuyện đều biết, rõ ràng là chuyện cũ của mình, rõ ràng là tính tình của mình, rõ ràng là suy nghĩ của mình, thậm chí là những lúc mình cao hứng hay mất hứng …

Mở tay ra, mảnh giấy nhiều nếp nhăn vẫn còn ở đó …

“Nàng ở Anh Hùng đại hội?” Dương Quá nhíu mày thì thầm. Không rõ ý tứ của Thiệu Đường, “nàng” kia là ai? Lúc nào Thiệu Đường cũng luôn luôn biết mình đang nghĩ gì, còn lúc này thì sao? …

“Nàng” kia là chỉ cô cô sao?

… Sai rồi …

Dương Quá cất mảnh giấy vào trong ngực, phấn chấn tinh thần, dây cương run lên, giục ngựa chạy thật nhanh. Lúc này thì sai rồi … Anh Hùng đại hội mình sẽ đi! … Nhưng không phải chỉ một mình mình đến đó …



Còn muốn có người bồi mình …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.