CHƯƠNG 53: KHÔNG ĐỂ Ý
.
“Vậy ngươi nói phải làm sao?” Lục Vô Song không có hảo cảm với Thiệu Đường, lại nghe thấy những lời khiến người nản lòng này, không khỏi hét to.
Dương Quá lập tức đen mặt, Thiệu Đường cũng không để ý mà cười cười, lặng lẽ lùi về phía sau, tay trái nắm lấy tay trái của Dương Quá, hai chiếc nhẫn bạch kim tiếp xúc nhau, tựa như có thể nghe thấy tiếng vang nho nhỏ khi chúng va chạm.
Dương Quá hiểu ý của Thiệu Đường, tuy không vui nhưng cũng không làm trái, chỉ đành im lặng. Thiệu Đường nghĩ nghĩ rồi nói: “Trận pháp này của Hoàng bang chủ có thể kéo dài được mấy canh giờ, chẳng bằng chúng ta cứ làm thế này. Để đám ruồi bọ bọn chúng không có đầu mà cứ loạn đánh, như vậy xem như giảm một chút lực lượng của chúng. Chờ thời điểm tốt thì mở ra một chỗ hỏng của trận pháp cho bọn chúng tiến vào, đến lúc đó phóng ám khí hầu hạ được.
“Thiệu công tử nói có lý.” Trình Anh có chút suy tư gật đầu.
“Nói thật dễ!” Lục Vô Song nói: “Trên người chúng ta căn bản không mang ám khí! Phải làm sao?”
“Chuyện này không cần lo lắng.” Thiệu Đường cười cười xoay người nhìn Dương Quá: “Ngọc Phong Châm của ngươi có đủ không?”
Dương Quá cũng cười, đưa tay vào ngực tìm kiếm, sau khi rút ra, thì trong lòng bàn tay là một đám Ngọc Phong Châm sáng bóng và mảnh như sợi tóc, “Hẳn là đủ. Nhưng… Thiệu Đường, loại Ngọc Phong Châm này, ta sợ bọn họ sử dụng không quen, ám khí rất nhẹ, nếu không luyện qua thì rất khó cầm chính xác.”
Thiệu Đường nhìn những cây châm trên tay Dương Quá, tò mò cầm lên xem, quả nhiên gần như không có cân nặng, nghe nói đây là dùng vàng thật tạo ra, “Không cần lo lắng, chỉ cần mở lỗ hỏng kia nhỏ một chút, để bọn chúng từng người bước vào, một mình ngươi là có thể ứng phó.”
“Cũng đúng.” Dương Quá nhìn Thiệu Đường nghiên cứu cây châm, đôi mắt hoa đào thật to chớp chớp, lông mi dày như cánh quạt đưa lên đưa xuống, thật xinh đẹp, cũng thật đáng yêu. Không nhịn được nâng tay vuốt tóc Thiệu Đường nói, “Được.”
Dương Quá cũng không cảm thấy lúc này mình có gì không ổn, nhưng những người khác thì cực kỳ ngạc nhiên. Dương Quá cười thực thản nhiên, ngay cả trong mắt đều ẩn chứa ý cười nhẹ nhàng, hơi cuồng rồi lại thật nhu hòa, biểu tình như vậy, dường như gọi là “cưng chiều”.
Trong lòng Hoàng Dung cảm thấy có chút không ổn, nhưng lại không hiểu tại sao không ổn, nhất thời không nói gì. Mọi người đều tìm một chỗ ngồi xuống, an tâm điều tức, vừa rồi trước khi Dương Quá đến, mấy người bọn họ đã đại chiến với Kim Luân Pháp Vương hồi lâu, mất đi không ít khí lực, hiện tại đúng lúc nghỉ ngơi một chút.
Dương Quá cũng không quan tâm phản ứng của những người đó, kéo Thiệu Đường đến một gốc đại thụ. Dương Quá kéo Thiệu Đường ngồi xuống, không chút khách khí ôm người vào lòng. Thiệu Đường buồn cười, Dương Quá không hổ là Dương Quá, dường như một chút cũng không để người khác vào mắt mà cứ hành động theo ý mình, lộ ra tính cách khinh cuồng.
Thiệu Đường quay đầu nhìn mấy người kia, thân cây thô to phía sau chặn tầm mắt, căn bản không thể trông thấy cái gì. Kết quả cũng không từ chối, im lặng ngồi trong lòng Dương Quá để y ôm.
Lúc này Dương Quá không vui, ôm chặt người trong lòng, đột nhiên dùng răng không mạnh không nhẹ cắn vành tai Thiệu Đường.
Thiệu Đường cả kinh, thiếu chút la lên, xoay người trừng y nói: “Ngươi làm gì?”
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Dương Quá không đáp mà hỏi lại.
Thiệu Đường khó hiểu, thành thật nói: “Nhìn bọn họ.”
“Ngươi không muốn người khác biết ta và ngươi ở bên nhau đến vậy sao?”
“Ngô?”
Thiệu Đường nhất thời không hiểu ý của y, không hiểu vì sao lời nói của y lại lộ ra chút bi thương. Nghĩ nghĩ không khỏi “khanh khách” cười ra tiếng, thì ra là đang giận dỗi.
Dương Quá thấy hắn còn cười, vươn người lên trước, lập tức cắn một cái trên đôi môi cánh hoa của Thiệu Đường. Đừng nhìn bộ dáng hùng hổ của Dương Quá, y vốn sợ Thiệu Đường bị thương nên không dám dùng sức, cắn vẫn là không mạnh không nhẹ.
Thiệu Đường biết Dương Quá thật sự tức giận, nên cũng không né tránh. Hắn thấy Dương Quá không xâm nhập, chỉ cắn nhẹ rồi rời đi, dường như đang thử mình…
Thiệu Đường ngay tại một khắc y rời đi thì xoay người, hai tay vòng qua cổ Dương Quá, chủ động dâng môi mình lên chạm vào môi y, không xâm nhập, chỉ thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, chạm nhẹ một cái rồi rời đi.
Ngây ngốc, Dương Quá hoàn toàn không ngờ hắn sẽ có hành động như vậy, không khỏi ngây ngốc, ngơ ngác nhìn Thiệu Đường. Thiệu Đường nhìn bộ dáng không thể tin của đối phương, cảm thấy thật buồn cười, liền vùi đầu lên vai y cười lớn.
Dương Quá phản ứng lại, vui vẻ, càng thêm ôm chặt người trong lòng, hưng phấn nói: “Thiệu Đường, ngươi…”
“Ta thế nào?” Thiệu Đường cố ý đùa y, ngẩng đầu trừng to đôi mắt, chờ y nói tiếp.
Dương Quá cảm thấy tâm tình không tốt lúc nãy lập tức sáng hẳn lên, “Ta nghĩ ngươi để ý… nên rất tức giận.” Dương Quá nói, ngữ khí trở nên bá đạo, “Ngươi là của ta, ta muốn bọn họ biết! Kẻo có nhiều người đến bám theo ngươi!”
“Có sao?” Thiệu Đường cười vui vẻ, Dương Quá thật sự để ý hắn.
“Đương nhiên!” Dương Quá nói: “Không phải ngươi không biết sao? Tên Võ Đôn Nhu kia nhìn ngươi đến ngây ngốc, chỉ còn kém trừng hết con mắt ra. Còn “bạch bạch” chạy tới nịnh nọt ngươi.”
Thiệu Đường bỗng cảm thấy tính tình Dương Quá thật trẻ con, như đang không ngừng kể ra ủy khuất của bản thân. Vì thế chỉ cười không mở miệng, nghe y tiếp tục nói.
Đột nhiên nghe Dương Quá hỏi: “Còn nữa, hôm qua ngươi và Gia Luật Tề ở trong phòng làm gì?”
“Ngô?” Thiệu Đường bị y nhắc một cái liền nhớ ra, lập tức hắc tuyến. Hắn chưa bao giờ biết Gia Luật Tề trong Thần Điêu Hiệp Lữ lại là một người phúc hắc.
Dương Quá không thấy hắn trả lời, cho rằng hắn quanh co không muốn nói, lần này giấm trong bụng ngày càng nhiều, “Hắn còn dám ôm thắt lưng ngươi! Ngươi cũng không đẩy hắn ra!”
“Ta cũng muốn mình có thể đẩy hắn ra.” Thiệu Đường theo bản năng mở miệng, lúc đó mình rõ ràng bị điểm huyệt, tay nhuyễn chân nhuyễn không thể động. Nếu mình có sức, chắc chắn sẽ không chút khách khí cho hắn một quyền, tốt nhất là đánh cho hắn tím mặt.
Đáng tiếc, lời này nghe vào tai Dương Quá lập tức bị đổi ý nghĩa. Y đen mặt, ôm vai Thiệu Đường, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới, còn sốt ruột hỏi: “Thiệu Đường, hắn có làm gì ngươi không? Có bị thương không?”
Thiệu Đường ngẩn người, cảm thấy hình như mình không theo kịp tốc độ suy nghĩ của y, nhìn Dương Quá hồi lâu, bỗng nhiên “ba” một cái che mặt mình lại, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?” Lúc này hắn mới hiểu được ý của Dương Quá.
Dương Quá ngẩn ra nói: “Không phải hắn…” Sử dụng vũ lực với ngươi sao? Nửa câu sau còn chưa nói ra, đã bị một ánh mắt như đao của Thiệu Đường làm nuốt trở vào.
Thiệu Đường vừa tức giận vừa buồn cười, nói: “Hôm qua Gia Luật Tề cố ý, hắn điểm huyệt đạo của ta, cố ý ôm ta, chỉ là muốn ngươi hiểu lầm, xem phản ứng của ngươi.”
Dương Quá cũng không nhịn được bật cười, ôm Thiệu Đường hỏi: “Kia, phản ứng của ta, ngươi có vừa lòng không? Ân?”
Thiệu Đường cúi đầu suy nghĩ, rồi gật gật, nói: “Tạm được.”
“Vậy, phải là phản ứng gì thì Thiệu Đường mới thực vừa lòng?” Dương Quá nói xong cười xấu xa, đột nhiên ôm chầm lấy thắt lưng hắn lật một cái.
Thiệu Đường không kịp thở đã đầu váng mắt hoa, một trận thiên địa đảo huyền, ngực bị ép đến có chút thở không thông. Đúng là đã bị Dương Quá đặt dưới thân.
Hai tay Dương Quá đặt ở hai bên tai Thiệu Đường, chậm rãi nói: “Như vậy, thế nào?”
Lúc này hai người không được đại thụ che chở, Thiệu Đường bị Dương Quá đặt dưới thân, gần như là chóp mũi chạm chóp mũi, có thể nghe rất rõ nhịp hô hấp của nhau, thật sự muốn có bao nhiêu ái muội liền có bấy nhiêu ái muội.
Thiệu Đường nâng tay đẩy y, tên này đúng là được một tấc muốn tiến thêm một thước, quá xấu xa, “Mau đứng lên! Sẽ bị nhìn thấy.”
Dương Quá không vui bĩu môi, “Không phải ngươi nói là không để ý sao?” Dứt lời cúi đầu hôn Thiệu Đường.
Thiệu Đường buồn bực, nhanh chóng nghiêng đầu, nụ hôn rơi lên cổ, xúc giác nóng nóng mang theo chút ướt át. Thiệu Đường nhịn không được run rẩy, buồn bực nói: “Mau đứng lên! Ta nói không để ý! Nhưng không nói ta không ngại diễn đông cung sống trước mặt người khác!”
Dương Quá thấy phản ứng của hắn, cười khẽ ngồi lên, quyết định không nên tiếp tục trêu đùa hắn, rất nghe lời đứng dậy, vươn một tay kéo Thiệu Đường lên, lấy lòng: “Đừng lo lắng, bọn họ còn đang điều tức, không nhìn thấy.”
Xem thường, Thiệu Đường hung hăng trừng y một cái, lẩm bẩm một câu, “Mặc kệ ngươi.” Sau đó ra phía sau đại thụ ngồi xuống.
Tâm tình Dương Quá vui sướng, bạch bạch chạy theo Thiệu Đường, ngồi xuống cạnh hắn, cười tươi như ánh mặt trời, nâng cao tinh thần mặt dày, nói này nói nọ, tâm sự với Thiệu Đường, đối phương không phản ứng cũng không thấy buồn bực, tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất.
Kết quả Thiệu Đường không chống đỡ được nữa, hắn vốn không sinh khí với Dương Quá, Dương Quá thấy thế cười càng thêm vui vẻ.
Lúc này mấy người cách đó không xa đã điều tức xong, đều mở mắt. Sau khi Lục Vô Song mở mắt thì nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy bóng dáng Dương Quá, không khỏi suy tư, chẳng lẽ Dương Quá đi rồi sao.
Nàng vừa đứng dậy, chợt nghe phía sau đại thụ truyền đến những tiếng vui cười. Dương Quá đang chọc Thiệu Đường vui vẻ, nói về những chuyện trước đây. Khi còn nhỏ phụ mẫu mất sớm, một mình không hiểu gì, không khỏi làm ra những chuyện ngốc nghếch. Dương Quá không chút kiêng kị nói ra, chọc đến Thiệu Đường cười không ngừng, cười đến mắt đỏ lên, hàng mi như cánh quạt rơi ra một giọt lệ trong suốt, thân mình nghiêng nghiêng dựa vào ngực Dương Quá, bả vai còn đang run rẩy.
Dương Quá thấy Thiệu Đường cười đến vui vẻ, cũng mỉm cười, người mình thích cao hứng, đương nhiên y cũng cao hứng. Rất muốn cứ như vậy, mỗi ngày đều chọc cho hắn vui, nhìn hắn cười trong ngực mình…
“Chàng ngốc!”
Thanh âm của Lục Vô Song khiến Thiệu Đường hoảng sợ, hắn chỉ lo cười, hoàn toàn không nghe thấy tiếng người bước đến. Nhưng thật ra Dương Quá đã thấy từ trước, sớm nghe được động tĩnh của sáu người, cũng nghe thấy tiếng bước chân đang tiếp cận, lúc nặng lúc nhẹ đi tới, tiếng bước chân này không phải của Lục Vô Song thì còn ai? Nhưng y không phản ứng, nói đúng hơn là không muốn để ý.
Lục Vô Song thấy Thiệu Đường thì không khỏi cau mày, hiển nhiên có chút mất hứng. Nàng không thích nhìn thấy Thiệu Đường, Dương Quá luôn rất thân mật với hắn, điểm này từ lần thứ hai gặp Thiệu Đường nàng liền cảm giác được. Mà mấy mươi ngày sau gặp lại, hai người càng thêm thân mật, khiến người khác không thể gia nhập.
Cảnh này làm Lục Vô Song rất buồn bực. Nàng còn nhớ lần đầu tiên gặp Dương Quá, vốn là bình thủy tương phùng, Dương Quá ra tay cứu mình, hơn nữa bảo hộ mình. Khuôn mặt tuấn lãng bị mình gọi là chàng ngốc cũng không tức giận, ngược lại còn mỉm cười. Nhưng bây giờ, người nọ vẫn tuấn lãng như cũ, nhưng sâu trong đôi mắt đó tựa như không chứa thứ gì khác, cho dù đang nhìn mình, nhưng lại không có bóng dáng của mình. Tựa như sớm đã bị ai đó chiếm đầy, một khe hở nhỏ cũng không còn, tất cả đều là bóng dáng của người kia.
Dương Quá ngẩng đầu nhìn Lục Vô Song, thực khách khí mỉm cười, nói: “Lục cô nương, có việc gì sao?”
Lục Vô Song cứng người, một câu hỏi lơ đãng của đối phương, nghe như rất có phong độ, nhưng lại không chút dấu vết kéo xa khoảng cách giữa hai người.
“Không có.” Rất nhanh Lục Vô Song đã bình tĩnh trở lại, nói: “Vừa rồi ta thấy ngươi trúng một chưởng của Kim Luân Pháp Vương, không biết có bị thương không?”
Dương Quá không khỏi nhíu mày, trong mắt thoáng qua thần sắc bất định, ngẩng đầu nhìn Lục Vô Song. Lục Vô Song chống lại ánh mắt của Dương Quá, bất giác có chút sợ hãi.
Thiệu Đường nghe vậy, lập tức ngồi thẳng người, kéo cánh tay Dương Quá, khẩn trương nói: “Ngươi bị thương? Ở đâu? Tại sao không nói? Bây giờ thế nào?”
“Không có.” Dương Quá thu hồi ánh mắt, đôi mắt nhìn Thiệu Đường vẫn ôn nhu như trước, nắm lại hai tay đang sờ soạng cao thấp của hắn, nói: “Ta không bị thương, Kim Luân Pháp Vương căn bản không thương tổn đến ta. Lục cô nương nhìn lầm rồi.”
“Vậy sao? Có thể, lúc ấy rất loạn, có lẽ là nhìn lầm rồi.” Lục Vô Song tiếp tục nói. Nàng không nhìn lầm, bởi vì Kim Luân Pháp Vương căn bản không làm Dương Quá bị thương. Nàng chẳng qua muốn xem tay của Thiệu Đường thôi, bàn tay trái của Thiệu Đường. Vừa rồi khi đánh nhau Lục Vô Song có chú ý, thấy trên tay trái của Dương Quá đeo một chiếc nhẫn rất đặc biệt. Vốn đây cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên, nhưng vừa rồi khi Thiệu Đường cầm Ngọc Phong Châm quan sát, dường như trên tay trái của hắn cũng có một chiếc nhẫn màu bạc.
Lục Vô Song không dám xác định mình có nhìn lầm hay không, liền thuận miệng bịa ra chuyện Dương Quá bị thương, để Thiệu Đường nâng tay lên, nhìn thật rõ ràng. Mà kết quả, đúng là vậy, trên ngón giữa bên tay trái của Thiệu Đường cũng đeo một chiếc nhẫn màu bạc, giống y như chiếc trên tay Dương Quá, không chút khác biệt.
Trên mặt Lục Vô Song vẫn giữ nguyên nụ cười, cũng ngồi xổm bên cạnh Dương Quá, chỉ vào chiếc nhẫn trên tay Dương Quá, nói: “Di? Chàng ngốc! Chiếc nhẫn này thật đẹp, tặng ta được không?”
Lục Vô Song vươn tay muốn chạm vào, nhưng Dương Quá lật tay lại, không chút dấu vết rụt trở về, tránh đi tay của Lục Vô Song. Đây là chiếc nhẫn mà Thiệu Đường tặng y, y không muốn người khác chạm vào.
Lục Vô Song vẫn tươi cười như trước, nói: “Chàng ngốc, ta rất thích chiếc nhẫn này, tặng ta được không?” Lời nói nhẹ nhàng hơn, có chút ý làm nũng.
“Xin lỗi.”