CHƯƠNG 10: KHÔNG MUỐN NÓI LỜI CẢM TẠ
.
“Đang nghĩ gì thế?” Dương Quá trông thấy Thiệu Đường trầm mặc, “Sao đột nhiên lại yên lặng thế?”
“Nga …” Thiệu Đường tùy tiện trả lời, “Đang nghĩ ta có phải quá yếu hay không? Xem ra phải học võ công mới được!” Không phải lí do để thoái thác cho có lệ, Thiệu Đường thật sự rất lo lắng vấn đề này, bị một tiểu cô nương làm cho tay chân luống cuống? Này không phải quá xấu hổ chứ?
Ngẩng đầu nhìn một cái, không khỏi bĩu môi, chọt chọt Dương Quá nói: “Ta quá yếu, phải nhờ sự giúp đỡ của đại hiệp ngươi.”
“Không sao.” Dương Quá thật muốn đưa tay lên sờ sờ đầu hắn, “Ta cam tâm tình nguyện giúp ngươi a … lại nói ta không phải là đại hiệp.”
“Đó cũng là chuyện sớm muộn thôi.” Thiệu Đường vẫn tiếp tục chọt chọt, “Ngươi sau này sẽ là một đại hiệp thật đại thật đại, rất nhiều người biết đến tên của ngươi, rất nhiều người sùng bái ngươi! Còn có rất nhiều người thần tượng ngươi a!” Sau đó còn làm mê đảo một tiểu cô nương, Quách Tương! Còn làm người ta theo ngươi nhảy vực nữa!
“Ha hả” cười khẽ, Dương Quá lắc đầu, “Làm đại hiệp thì có gì tốt, ta mới không muốn giống Quách bá bá, vì người khác liều sống liều chết, còn bản thận thì bận ra bận vào, không có thời gian làm chuyện mình thích nữa.” Dừng một chút lại hỏi: “Thiệu Đường ngươi … ngươi muốn làm?”
“Ta ư?” Thiệu Đường buồn cười nói: “Ta cũng nghĩ không hơn ngươi, dạng như ta vậy mà làm đại hiệp sao? Ngươi nghĩ cái gì thế a?”
Dương Quá nghĩ nghĩ, nói: “Ta hiện tại muốn tìm cô cô, sau đó …”
“… Báo thù.” Thiệu Đường thấy y dừng lại, không khỏi giúp y nói ra vế sau, không phải ngữ khí nghi vấn, mà là bình tĩnh khẳng định.
“…?!…” Kinh ngạc! Tuy rằng sớm biết Thiệu Đường biết một ít bí mật của mình, nhưng hiện tại nói không ngạc nhiên là không có khả năng.
“… Ngươi …” Thiệu Đường thấy trong mắt y ngoài kinh ngạc ra thì còn đau đớn dày đặc, thật chướng mắt, trong lòng Thiệu Đường không khỏi nhói một cái, bản thân biết, cuối cùng Dương Quá vẫn không báo thù.
Không biết phải nói gì, đối mặt với đau xót dày đặc như vậy, Thiệu Đường cũng không biết nói gì, qua thật lâu sau mới chậm rãi buông ra tiếng thở dài, “… Phụ thân của ngươi là người tốt!”
Không nói gì, thần kinh căng thẳng của Dương Quá chậm rãi trầm tĩnh lại, bỗng nhiên thấy mình ôm Thiệu Đường như vậy cảm giác rất ấm áp. Nhớ đến phụ thân của mình, thật sự không rõ vì sao mẫu thân lại không nói cho mình biết cừu nhân của mình là ai, thật sự không hiểu vì sao đến lúc chết mẫu thân vẫn bắt mình phát thệ rằng không đi báo thù … Chẵng lẽ, thù của phụ thân không thể báo sao? Kia … vì cái gì? … Không muốn hoài nghi, nhưng vẫn nghĩ đến rất nhiều lần, phụ thân của mình … không phải người tốt … hoặc là, chết chưa hết tội …
“Thiệu Đường, Thiệu Đường … Thiệu Đường …” Dương Quá nhẹ nhàng gọi tên người trong lòng mình, không muốn nói lời cảm tạ, tuy rằng thật sự rất cảm tạ hắn, cho dù chỉ là sự an ủi hư vô, nhưng vẫn … thực cảm động, rồi lại không ngừng cảm động …
“Ân?” Nghe không được vế sau, Thiệu Đường ngẩng đầu nhìn y, khi nhìn đến con ngươi kia liền nở nụ cười. Ta không phải đang an ủi ngươi, là thật, thật mà … Ta cảm thấy phụ thân của ngươi là người tốt, không phải dạng bán nước cầu vinh, không phải dạng nhận giặc làm cha, cũng không phải dạng gì gọi là tham vinh hoa phú quý … Chỉ vì hắn quá nặng tình, quá xem trọng cái tên phụ thân dưỡng dục hắn nhưng lại không phải thân sinh của hắn, cho dù không phải là thân sinh phụ thân, nhưng dù sao cũng có tình cảm, sao có thể muốn quên liền quên được chứ? Cái gì gọi là đại nghĩa diệt thân? … Muốn có một kết cục tốt nhất, nhưng sự thật lại không thể như nguyện … Cuối cùng đổi lấy cái kết xấu nhất …
“Dương Quá … tiếp theo ngươi sẽ đi đâu tìm cô cô?” Thiệu Đường bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi, không bao lâu nữa sẽ là Anh Hùng đại hội, đến lúc đó Tiểu Long Nữ sẽ đi Anh Hùng đại hội, Dương Quá nói y muốn tìm Tiểu Long Nữ, phải dẫn đường cho y mới được.
“Không biết.” Dương Quá lắc đầu, sự bi thương trong mắt đã biến mất, lấy lại tinh thần, cười cười nhìn Thiệu Đường, “Ân? Ngươi có nơi nào muốn đi sao.”
Trắng mắt, ngươi này, cái tên có mắt không tròng. Thiệu Đường vui lòng tặng y một ánh mắt xem thường, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là gật đầu, nói: “Đúng vậy. Ta muốn đi Hoa Sơn … Ngươi, có đi hay không?” Anh Hùng đại hội sẽ có một hồi ác chiến, hiện giờ phải đi Hoa Sơn tìm Hồng Thất Công, phải giỏi võ công trước, như vậy mới có thể đánh nhau!
Thiệu Đường nhìn về phía Dương Quá, trong đầu rất nhanh xoay chuyển, nơi này có vẻ cách Hoa Sơn một đoạn, lần trước Lục Vô Song muốn Dương Quá bồi nàng đến Giang Nam, y không đồng ý nói muốn đi tìm cô cô, hiện tại là thời điểm tốt nhất thuyết phục y cùng đi Hoa Sơn với mình!
“… Được thôi, ngày mai sẽ đi.”
“Nga … Ngô?” Thiệu Đường còn đang suy nghĩ đối sách, câu được câu không trả lời, bỗng nhiên phát hiện câu trả lời của Dương Quá là đồng ý, không khỏi ngạc nhiên, đôi mắt thật to tràn ngập nghi vấn, “Ngươi … đáp ứng rồi?”
“Sao lại ngạc nhiên như thế? Như vậy sẽ làm ta nghĩ rằng ngươi còn đang khách khí, chỉ chờ ta nói không đi, ngươi sẽ hảo hảo mà vỗ mông chạy lấy người.” Dương Quá không khỏi chế nhạo nói.
“Nào có a! Ta đây chỉ nghĩ rằng ngươi sẽ không đi … Lần trước ngươi nói không đi xa mà.”
“… Kỳ thật … Hoa Sơn cũng không xa.”
“Vậy sao?”
“Được rồi, ngày mai liền khởi hành. Hiện tại mang ngươi đi xem đại phu!”
“Không muốn đi.” Ghét nhất phải xem đại phu, Thiệu Đường nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
“Không thương lượng gì cả.” Dương Quá nhanh chóng tiếp lời, còn nói thêm: “Bây giờ ngươi cứ nhắm mắt lại đi, sắc mặt ngươi rất không tốt, ngủ một chút, khi mở mắt ra là xem đại phu xong rồi.”
Quả nhiên, khi Thiệu Đường lần thứ hai mở mắt đã là sáng ngày hôm sau, bản thân đang ngủ trên một cái giường lớn êm ái, Dương Quá an vị ở cuối giường, tựa vào cạnh giường, nhắm mắt, hô hấp đều đặn kéo dài, không còn bộ dáng cợt nhả của mọi ngày, không có sự đau xót dày đặc ngẫu nhiên, làm người ta cảm thấy thực yên bình, một sự yên bình đơn thuần, lại thực ấm áp, ấm áp nói không nên lời.
Ánh bình minh nhàn nhạt, không phải quá chói, chiếu vào mặt đất bên cạnh giường … Thiệu Đường bỗng cảm thấy hình ảnh này thật … xinh đẹp, như một tấm thủy tinh trong suốt, không nỡ đánh vỡ nó …
“Ngô … Thiệu Đường tỉnh rồi, ngươi cảm thấy khá hơn chút nào không?” Dương Quá đang ngủ tựa hồ cảm giác được thiệu Đường đã tỉnh, nhanh chóng đứng lên xem thương thế của Thiệu Đường.
“Ta tốt rồi, cũng không phải làm bằng gốm sứ, vừa đánh liền bể.” Thiệu Đường được giúp đỡ ngồi dậy, tuy rằng vai có chút đau, nhưng đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, mình đã thay một thân y phục sạch sẽ, tuy rằng vẫn là màu lam nhạt như cũ, nhưng những vết máu đỏ sẫm loang lỗ đã không còn tồn tại.
Hôm qua ngủ thực quá sâu, y phục này khẳng định là Dương Quá thay cho mình, mình lại không có đến chút cảm giác nào, xấu hổ nhìn quanh, không dám nhìn vào mắt người bên cạnh.
“Phát sốt ư? Mặt thật đỏ, vẫn không thoải mái sao?” Dương Quá đương nhiên không biết Thiệu Đường suy nghĩ cái gì, thấy sắc mặt hắn có chút hồng nhuận, vột vàng lấy tay đặt lên trán hắn, cũng không thấy nóng.
“Ba” Nhẹ nhàng đập tay Dương Quá, càng thêm mắc cỡ, Thiệu Đường chi chi ngô ngô trên giường nhảy dựng lên, “Ngươi mới phát sốt!”
“Uy! Thiệu Đường, ngươi chậm một chút!” Dương Quá xoa xoa mu bàn tay bị đánh đến đau, thấy bộ dáng Thiệu Đường như bị lửa cháy đến mông, nhảy ra khỏi phòng, lúc này mới chậm rãi đi ra ngoài, khóe miệng gợi lên nụ cười hài lòng.
“Nhanh lên, Dương Quá, ngươi thật chậm!”
“Ta đói rồi!”
“Tiểu nhị, mang điểm tâm lên!”
Dương Quá vừa lắc đầu vừa cười, đi theo phía sau Thiệu Đường, nghe hắn “oa lạp oa lạp” nói, nhưng ngay cả bản thân y cũng không phát hiện, nụ cười này của mình lại tràn ngập cưng chiều, còn có … thỏa mãn! …