Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 49: Chương 49: Khụ Khụ, Tiếp Tục Cẩu Huyết




CHƯƠNG 49: KHỤ KHỤ, TIẾP TỤC CẨU HUYẾT

.

Dương Quá tựa như hiểu được Tiểu Long Nữ không rõ ý mình, cánh tay dùng lực, nâng Thiệu Đường lên, mạnh mẽ ôm vào lòng, nói: “Là thích! Ta thích Thiệu Đường! Nếu nói phải thú một người, ta chỉ muốn thú Thiệu Đường!”

Hiệu quả của một câu này thật sự không tồi, khiến Tiểu Long Nữ và cả Thiệu Đường cũng đều ngẩn ra. Vẫn là Thiệu Đường phản ứng trước, hai má trắng nõn biến xanh, xanh rồi lại biến đỏ, lập tức nâng tay đánh một quyền lên ngực Dương Quá. Cái gì gọi là “thú” mình chứ?!

Dương Quá đau cũng không dám kêu lên, ra vẻ tội nghiệp nhìn Thiệu Đường. Võ công của Dương Quá tuy chưa đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, nhưng dù sao cũng được coi là người có năng lực thuộc hạng nhất, y đương nhiên phát hiện động tác nâng tay của Thiệu Đường, theo bản năng muốn ngăn lại, nhưng ngẫm ngẫm vẫn là không nên, dù sao mình chiếm tiện nghi lớn rồi, để hắn đánh một cái trút giận cũng không có hại gì.

“Quá nhi…” Tiểu Long Nữ đánh giá Thiệu Đường, tầm mắt dừng trên cánh tay đang đặt trên ngực Dương Quá của Thiệu Đường, trong mắt dường như có chút gì đó hỗn loạn, mở miệng nói: “Quá nhi, ngươi nói cái gì? Ta không hiểu.”

Nàng không phải không hiểu, thật ra lúc vừa bắt đầu Tiểu Long Nữ thật sự không biết ý nghĩa từ “thích” trong miệng Dương Quá là gì, nhưng sau khi Dương Quá nói muốn “thú” Thiệu Đường, cho dù có ngốc nàng cũng hiểu “thích” của Dương Quá là “thích” thế nào. Nhưng, nàng vẫn không thể giải thích được, sư phụ đã từng nói với nàng, “thích” là chuyện xảy ra giữa nam tử và nữ tử, mà Thiệu Đường rõ ràng là một nam tử. Sao giữa bọn họ lại có thể tồn tại từ “thích” chứ?…

Nàng không phải không hiểu, mà là không tiếp thu… Có lẽ từ một góc độ nào đó, nàng thật sự không hiểu…

Thiệu Đường bỗng cảm thấy có chút không đành lòng, mình tuy không thích Tiểu Long Nữ, sự đạm mạc của nàng khiến mình khó chịu. Nhưng không thể nói đạm mạc là lỗi của nàng, nói cho cùng, nàng không có lựa chọn nào khác. Thiệu Đường không biết đây thật ra là lỗi của ai… nếu không có sự xuất hiện hoang đường của mình, có lẽ Dương Quá sẽ giống như trong nguyên tác, đối xử thật tốt thật tốt với Tiểu Long Nữ, có lẽ tốt này ban đầu không phải thích chân chính, nhưng sau mười sáu năm chờ đợi đằng đẳng, tình cảm đó mới dần biến thành thích chân chính… hoặc… có lẽ… thật ra, là mình đã sai rồi…

Thiệu Đường ngây ngốc, Dương Quá lại bỗng nhiên vươn tay trái, nâng cằm hắn lên, lực đạo hơi lớn, y thấy Thiệu Đường đang miên man suy nghĩ gì đó, điều này khiến y buồn bực.

Thiệu Đường theo bản năng muốn tránh nhưng không thể, cằm bị y nâng lên, tuy đối phương dùng lực lớn nhưng vẫn có thể nói là ôn nhu. Còn chưa chờ hắn phản ứng lại, môi Dương Quá đã áp sát lên môi hắn, không xâm nhập, chỉ là chạm vào nhau, rất nhanh liền rời đi, nhưng cũng không phải sự đụng chạm hời hợt, mà có hơi dùng sức.

Thiệu Đường cả kinh! Mở to mắt nhìn Dương Quá.

Tiểu Long Nữ chấn động, thân mình run rẩy lay động, vươn tay vịn cửa, dường như đang tìm một vật gì đó để chống đỡ, “Ngươi…”

Đây là câu trả lời! Là câu trả lời của Dương Quá. Y không nói, nhưng đã trả lời câu hỏi của Tiểu Long Nữ, và cũng trả lời Thiệu Đường. Tiểu Long Nữ có thế nào không rõ, thì lúc này hành động của Dương Quá đã đủ để nàng hiểu tất cả.

“Các ngươi…” Mắt Tiểu Long Nữ lập tức đỏ lên, sương mù lan rộng, thật khiến người thương tiếc.

Dương Quá có chút áy náy, y không muốn để cô cô tức giận hay tổn thương, dù sao trong hai năm này, cô cô rất tốt với mình, không chỉ thu lưu mình, còn dạy mình võ công. Nhưng Dương Quá không thể không làm rõ chuyện này, y không muốn cô cô lại hiểu lầm, càng không muốn Thiệu Đường chịu ủy khuất. Y thích một người, là chuyện quang minh chính đại.

Dương Quá cảm thấy mình hơi tuyệt tình, cũng hơi ích kỷ. Y muốn nói với cô cô, y vốn đã muốn nói với cô cô, rằng mình thích Thiệu Đường. Cho dù cô cô không đến, y vẫn muốn dẫn Thiệu Đường đi tìm cô cô. Dương Quá muốn Tiểu Long Nữ chấp nhận, thậm chí là chúc phúc, dù sao cô cô cũng là vị trưởng bối quan trọng nhất của y.

Đôi mắt hạnh của Tiểu Long Nữ nhìn chằm chằm Dương Quá, dường như đang đợi y giải thích, hoặc nói với nàng đây chỉ là chuyện đùa mà thôi. Đáng tiếc Dương Quá lại không nói gì thêm nữa, bởi vì những điều y nói là sự thật, y thật sự rất thích rất thích Thiệu Đường, không muốn tách khỏi hắn.

“Xoạt” một tiếng vang nhỏ. Sau một hồi yên tĩnh là tiếng vang của y phục, thân ảnh màu trắng ngoài cửa nhoáng lên, biến mất trong màn đêm. Ngoài cửa vắng vẻ, đã không còn thân ảnh của Tiểu Long Nữ nữa, tựa như nàng chưa từng xuất hiện ở đây.

“…” Thiệu Đường sửng sốt, vội vàng muốn đuổi theo, nhưng đã quên rằng Dương Quá đang ôm thắt lưng hắn. Cánh tay đối phương dùng chút lực đã kéo hắn trở về.

“Cô cô ngươi…” Thiệu Đường còn chưa nói hết, liền cảm thấy thân thể nhẹ đi, bị Dương Quá ôm lên.

Dương Quá ôm Thiệu Đường bước hai bước đã đến bên giường, nhẹ nhàng thả hắn xuống, sợ chạm vào chân bị thương của Thiệu Đường, kéo chăn qua, cẩn thận đắp cho tiểu thiên hạ, lúc này mới phun ra hai chữ, “Nghỉ ngơi.”

“… Ngươi không đuổi theo?” Thiệu Đường nâng người dậy, nhưng bàn tay đối phương lại đặt trên vai hắn, giữ lại không cho hắn động.

“…” Dương Quá nghĩ nghĩ rồi nói: “Vẫn nên để cô cô một mình trong chốc lát. Sáng mai chúng ta lại đi tìm cô cô.”

Trợn trắng mắt, Thiệu Đường không chút khách khí cho Dương Quá một ánh mắt xem thường, “Sáng mai sẽ không thấy người nữa!” Thiệu Đường bắt đầu nghiêm túc hoài nghi chỉ số thông minh của Dương Quá, đợi đến ngày mai, Tiểu Long Nữ sớm đã biến mất vô tung, xem y làm sao mà tìm.

Dương Quá mỉm cười vươn tay vuốt vuốt phần tóc trên trán Thiệu Đường, vẫn là bộ dáng nói đùa: “Hiện tại ngươi phải nghỉ ngơi, không mệt sao? Nghỉ ngơi nhiều mới tốt cho vết thương trên đùi.”

“Ta không sao…”

Không chờ Thiệu Đường nói xong, ngón tay Dương Quá bỗng nhiên khẽ chạm vào đôi môi hé mở của hắn. Thiệu Đường kinh ngạc, lập tức quên phát ra tiếng.

Dương Quá bày ra biểu tình ai oán nói: “Ngươi quan tâm cô cô như vậy, ta sẽ ghen.”

Thiệu Đường trợn trắng mắt xem thường, chợt nghe Dương Quá tiếp tục nói: “Hiện tại chúng ta có đuổi theo thì cô cô cũng sẽ không để ý. Hơn nữa khinh công của cô cô rất lợi hại, ta mang theo ngươi, chắc chắn đuổi không kịp cô cô.”

“Hừ” Thiệu Đường khẽ hừ một tiếng, bất mãn nói: “Cũng không bắt ngươi phải mang theo ta, tự mình đuổi theo là được rồi…”

“Nhưng ta muốn mang theo ngươi.” Dương Quá cắt ngang câu nói của Thiệu Đường, nói: “Ta muốn mang theo ngươi, sau này bất luận đi đâu đều mang ngươi theo, cột ngươi vào bên cạnh ta, không cho ngươi rời đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.