Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 3: Chương 3: Suy Nghĩ Về Ngươi…




CHƯƠNG 3 : SUY NGHĨ VỀ NGƯƠI…

.

Trừng mắt! Thiệu Đường trừng mắt nhìn Lục Vô Song thần tình đỏ bừng, kêu lên một cái. Lục Vô Song đại quẫn, tự biết mình đuối lí nhưng vẫn hét lên: “Ai bảo ngươi nhỏ nhắn và yếu ớt như vậy! Còn có khuôn mặt này, giống nữ nhân đến bảy phần!” Nàng lúc nãy thật sự nhìn không rõ, ánh trăng lại không sáng, trong mông lung đại khái cũng nhìn thấy nhân ảnh này, một bộ dáng nhỏ nhắn và yếu ớt, hơn nữ còn có ngũ quan tinh xảo xinh đẹp …

Giận! Thiệu Đường tức giận đến thiêu mi, thật muốn thưởng cho nàng mấy cái đấm. Ghét nhất là khi người khác nói mình giống nữ nhân, vóc dáng của mình không cao, nhưng cũng được một thước bảy mươi lăm a! “Ngươi! …”

“Ta cái gì? Thực đúng là chưa từng thấy qua nam nhi nào như ngươi vậy!” Lục Vô Song thấy hắn tức giận đến đỏ cả mặt mày, đắc ý nói, “Đúng không, đầu đất.” Nói xong quay đầu hỏi Dương Quá.

Dương Quá nhếch miệng cười, cũng không thể phủ nhận, người trước mặt thật sự rất đẹp, có thể nói là đẹp hơn cả Lục Vô Song … hoặc là nói … đẹp giống như cô cô, đem đến một cảm giác phiêu lượng. Ánh trăng mông mông lung lung chiếu lên trên người, nhuộm lên một ánh sáng trắng bạc, càng tôn thêm làn da trắng nõn của thiên hạ trước mắt, ngũ quan như tranh vẽ, cơ hồ được vẽ đến vô cùng khéo léo, cái cằm hơi nhọn, làm người ta có một cảm giác nhu hòa nhẹ nhàng lại khoan khoái, một chút cũng không cảm thấy cay nghiệt.

Dương Quá đánh giá thật kĩ Thiệu Đường, không khỏi nhíu mày, nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy trên cái cổ thon dài là dấu tay xanh tím, hiển nhiên chính là dấu vết mình lưu lại do bóp cổ hắn khi nãy. Ấn ký màu xanh tím, được in trên một khối bạch ngọc không tỳ vết, thật chói mắt.

“Cổ của ngươi …” Ma xui quỷ khiến, Dương Quá khẽ nâng tay, chỉ chỉ cổ của Thiệu Đường, bỗng nhiên có chút khó mở lời, “Cổ của ngươi … có khỏe không …”

“…” Không nói gì, cái gì gọi là cổ của ngươi có khỏe không? Lỗi dùng từ, lỗi dùng từ! Thiệu Đường thân thủ sờ sờ cổ của mình, có chút đau, bất quá cũng không thấy được gì.

“Hơi bầm …” Dương Quá cũng ý thức được lời nói của mình bị lỗi, vì thế vội bổ sung.

“Không sao …”

Thiệu Đường thấy bộ dáng có chút áy náy của đối phương, cũng không so đo, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Lục Vô Song bên cạnh đã đánh gảy, “Đầu đất! Ngươi quan tâm hắn làm gì? Chúng ta còn không biết rõ hắn nữa!” Nói xong liếc mắt nhìn Thiệu Đường, “Dẫn Lí Mạc Sầu đến, suýt nữa hại chết chúng ta …”

“Ngươi cái xú nha đầu!” Thiệu Đường không chút khách khí cắt đứt lời nói của nàng, “Ngươi đừng có vu oan, cùng Lí Mạc Sầu có thâm cừu đại hận là ngươi, người Lí Mạc Sầu đến giết cũng là ngươi, liên quan ta cái rắm! Lại nói, suýt chút hại chết các ngươi? Nếu hại chết, cũng là ngươi làm hại!”

Tức chết lão tử! Thiệu Đường nhíu màu, Lục Vô Song này đúng thật là điêu ngoa, giống như trong sách viết, không bao giờ nhận tội về mình, nếu Quách Phù xếp thứ nhất, nàng chắc chắn sẽ vững vàng đứng ở vị trí thứ hai!

“Ngươi!” Mày liễu của Lục Vô Song thiêu thiêu, tức giận đến môi cũng run rẩy, thấy xương sườn đã được nối tốt, không phải rất đau, đứng dậy vọt đến trước mặt Thiệu Đường, nâng tay lên, muốn cho hắn một cái tát.

“…” Không đau?

Thiệu Đường chọc giận Lục Vô Song, thấy động tác của nàng cực nhanh, mình căn bản không kịp né tránh, chỉ phải cắn răng nhắm mắt chờ bị đánh … Nhưng là, không đau? Không có tiếng “ba” như trong suy nghĩ của mình.

“Đầu đất! Ngươi làm gì?” Lục Vô Song vừa giận vừa sợ kêu lên.

Tiếng kêu bén nhọn kéo suy nghĩ của Thiệu Đường trở lại, mở mắt nhìn đối diện, Dương Quá đang giữ chặt tay muốn giơ lên đánh mình của Lục Vô Song.

“Chúng ta vẫn nên đi nhanh, nếu không chỉ sợ không thể đi được.” Dương Quá cũng không trả lời câu hỏi của Lục Vô Song, mà là chuyển đề tài. Trong lòng cũng khó hiểu, người tên Thiệu Đường này bất luận là hành vi hay y phục đều rất kỳ quái, thân thế thì không rõ, không biết là địch hay bạn … Nhưng vẫn cảm thấy hắn không phải người xấu, có lẽ là vậy … là bởi vì hắn có một đôi mắt trong trẻo đến nỗi có thể phản xạ ngược lại hình ảnh của mình sao, không có dơ bẩn, không như những đôi mắt mà mình đã từng gặp qua …

Trước đây vẫn cảm thấy chỉ có đôi mắt của cô cô là đẹp nhất, độ cung nhu hòa, con ngươi đen láy … Nhưng hiện tại lại cảm thấy đôi mắt của cô cô tuy đẹp, nhưng chỉ hơi đẹp mà thôi, như một bức tranh bình thường … Nhưng đôi mắt của người trước mặt này, lại đẹp một cách đơn thuần, rồi cảm thấy như có gì đó khang khác … Như ngôi sao, lại như một ngọn đèn … Làm người ta có cảm giác muốn có được nó … làm người ta không thể di dời tầm mắt của mình ra nơi khác.

Dương Quá hơi chút xuất thần, bỗng nhiên đối diện với tầm mắt Thiệu Đường. Lông mi thật dài chớp động, con ngươi trong trẻo mang theo cảm kích, như muốn nói lời cảm tạ với mình vì đã giúp hắn ngăn cản hành động của Lục Vô Song.

“Đúng rồi …” Lục Vô Song giật mình nhớ lại, Lí Mạc Sầu chắc chắn rất nhanh sẽ trở lại, nếu không đi khẳng định sẽ bị nàng bắt được. Bắt lấy ống tay áo của Dương Quá, “Đầu đất, chúng ta đi mau.” Dứt lời dừng lại một chút, nói tiếp: “Ngươi đưa ta đến Giang Nam đi, ta muốn đi Giang Nam.”

Bĩu môi, Thiệu Đường khinh thường xùy một tiếng, đại tiểu thư, thấy Dương Quá lợi hại liền muốn người ta dẫn mình đến Giang Nam? Thật đúng là không chút khách khí, nghĩ người khác là kẻ ngốc à.

Dương Quá không để lại dấu vết thoát khỏi tay của Lục Vô Song, “Ta muốn tìm cô cô, không đi xa như vậy.”

Đứng bên cạnh, Thiệu Đường tính toán hành trình của mình, trên người không có tiền, vấn đề đầu tiên là nơi ăn uống ngủ nghỉ, huống hồ mình muốn về nhà, nhưng không biết làm sao để về, cũng không biết mình phải ở đây đến khi nào … sẽ không phải chờ đến lúc bộ tiểu thuyết này kết thúc mới có thể trở về được chứ?!

Thiệu Đường nghĩ đến đây, bỗng cảm thấy thật … lạnh! Thân thể gầy yếu không khỏi run một chút. Kia cũng không được, đợi đến khi tiểu thuyết này chấm dứt? Dương Quá còn phải đợi Tiểu Long Nữ đến mười sáu năm a! Đó không phải bắt mình chờ mười sáu năm chứ?! … Bất tỉnh, người ta là tình nhân a, còn mình có liên quan gì chứ?

Lắc đầu … Thiệu Đường dùng sức lắc đầu. Mình đang nghĩ cái gì thế? Ai nói phải đợi hoàn tiểu thuyết mới được.

“Ngươi … được, được, được, đầu đất! Ngươi đừng hối hận!”

Thiệu Đường bị âm thanh bén nhọn của Lục Vô Song đánh thức, hoàn toàn không nghe thấy cuộc đối thoại lúc nãy của hai người, chỉ thấy Lục Vô Song mắt hạnh giận dữ, cả người tức run lên, nói xong câu đó liền căm giận phất tay áo xoay người rời đi, một bàn tay đặt trên xương sườn, từng bước từng bước đi xa, lại đi cực chậm, tựa hồ còn muốn sẽ có người đuổi theo nàng.

“Ách?” Thiệu Đường khó hiểu nhìn về phía Dương Quá, “Sao nàng lại đi rồi? Ngươi không đuổi theo à?”

“Ta muốn đi tìm cô cô, không đi Giang Nam.” Dương Quá không cho là đúng nói, không có ý định đuổi theo Lục Vô Song.

“…” Nhưng … chuyện này không giống như trong tiểu thuyết a! Trong lòng Thiệu Đường hét nhỏ một tiếng, sẽ không phải vì sự xuất hiện của mình mà quấy rối tiến trình của tiểu thuyết chứ? … Nhưng, ngẫm nghĩ lại, quấy rối thì có hiệu quả gì? Tựa hồ, tựa hồ … cũng không có gì a, cùng lắm thì những người sau này khi đọc Thần Điêu Hiệp Lữ thì sẽ nói “Tiều, là phiên bản mới của Thần Điêu Hiệp Lữ, lại có sửa chữa.” (“tiều” là từ chửi)

“Ngươi muốn đi đâu?” Dương Quá thấy hắn không nói gì, đối phương đầu tiên là nhíu mày rồi lại mím môi cười, thật là kỳ quái.

“A?” Thiệu Đường nghĩ nghĩ, liếc mắt nhìn Dương Quá nói: “Ta muốn về nhà, nhưng trước mắt không thể về được. Cho nên, vẫn chưa nghĩ ra được nên đi đâu …” Dứt lời dừng một chút, rồi ấp a ấp úng nói tiếp: “Cái kia … cho ta đi cùng với ngươi … được không? … Ta không quen nơi này.”

Ngàn vạn lần đừng cự tuyệt a! Thiệu Đường sợ Dương Quá sẽ nói “Không!”, trộm nhìn biểu tình của đối phương, “Ta cũng không quen nơi này.”

“Không sao!” Thiệu Đường lập tức tiếp lời, “Vừa lúc làm bạn!” Ngươi không quen không quan hệ a, bởi vì này không phải trọng điểm … trọng điểm là … trên người ta không có tiền, một đồng cũng không, cho ngươi đi, khác nào bảo ta gia nhập Cái Bang chứ?

Mắt chớp a chớp, Thiệu Đường dùng biểu tình chờ mong nhìn Dương Quá, thần tình kỳ vọng, mong đối phương đáp ứng. Một vẻ mặt như thế thì ai có thể cự tuyệt đây?

Một trận gió nhỏ thổi qua, Thiệu Đường bị thổi đến có chút lạnh, hai tay đút vào túi quần, chà chà chân, thật cẩn thận lên tiếng hỏi: “Có thể chứ?”

“Ân.” Dương Quá nhẹ nhàng lên tiếng, xem như đáp ứng, lập tức tiến lên từng bước, giữ chặt tay đối phương, nói: “Trước cứ trở lại ngôi miếu đổ nát đi, sao ngươi ăn mặc ít vậy chứ? Rất lạnh sao?”

Bởi vì là mùa hè a! Thiệu Đường không nói gì, ở hiện đại chính là tháng tám của mùa hè a, mình mặc như vậy coi như nhiều rồi, sao tới nơi này liền có âm phong thổi vù vù thế này.

Không nói gì đi theo Dương Quá vào ngôi miếu đổ nát, tìm nơi sạch sẽ ngồi xuống, nhìn người trước mắt vội vàng tìm củi nhóm lửa, sưởi ấm cho mình, chỉ chốc lát sau, ngọn lửa màu đỏ liền nhiệt liệt bốc lên, chiếu lên xung quanh một màu đỏ bừng, ánh lửa nhảy lên, bóng trên tường cũng nhảy theo, như có sự sống.

Yên tĩnh khó có được, sự yên tĩnh như vậy là thứ không tồn tại trong thành thị huyên náo hiện đại hóa. Thiệu Đường chỉ nghe thấy thanh âm “tí tách tí tách” của lửa, trộm đánh giá Dương Quá bên cạnh một chút, thật sự là đánh chết cũng không ngờ mình có ngày cũng có thể ngồi bên cạnh Dương Quá, lại còn tận mắt nhìn thấy bộ dáng của y.

Nói như thế nào đây … Thiệu Đường híp mắt, trước kia đã từng xem Thần Điêu Hiệp Lữ, nhưng không thích lắm, cảm thấy nhân vật trong đó cũng không phải rất xuất sắc. Không quá thích Tiểu Long Nữ, vì sao … cũng giống như cảm giác của mỗi người đối với màu trắng, có người nói bản chất thật của nó là nhiều màu sắc chồng lên nhau, không tinh khiết, ngược lại là màu hỗn tạp nhất.

Còn Dương Quá thì sao? Nhân vật Dương Quá trong sách, Thiệu Đường cũng không quá sùng bái, chỉ cảm thấy y như một tiểu hài tử chạm vào liền “Oa” một tiếng khóc lớn. Thiệu Đường cũng nghi ngờ Dương Quá có thật sự yêu Tiểu Long Nữ sao? Cảm thấy nó giống kính trọng hơn tình yêu … và xen lẫn thêm chút cảm kích, vậy gọi là thích ư? Nếu người đầu tiên đối tốt với y là người khác, nếu người đầu tiên thu lưu y là người khác, có lẽ … y sẽ thích người khác, là Lục Vô Song? Trình Anh? Quách Phù? Lục Ngạc? Quách Tương? … Càng có thể là người khác nữa?

Có chút nực cười, Thiệu Đường trộm nhìn Dương Quá thêm lần nữa, nhưng là, tựa hồ không giống hiện tại. Người ngồi bên cạnh mình này, rõ ràng không giống với người trong tiểu thuyết. Không có đến một chút tính trẻ con nào, tuy nói không nhiều, nhưng làm người khác cảm giác y rất lão luyện … Còn đối với Lục Vô Song … Dương Quá không phải vừa thấy Lục Vô Song trừng mắt liền ngoan ngoãn bồi nàng đến Giang Nam hay sao? Nhưng sự thật, tình huống hiện tại, lại hoàn toàn khác hẳn.

“Suy nghĩ cái gì thế? Bộ dạng vui vẻ như vậy?” Dương Quá thấy hắn cười sáng lạn như ánh mặt trời, tâm tình không tự giác cũng tốt lên, ngừng động tác cho củi vào đóm lửa trên tay, quay đầu mỉm cười nhìn về phía Thiệu Đường.

“Suy nghĩ về ngươi đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.