CHƯƠNG 73: VÌ AI SINH, VÌ AI TỬ EDIT: HÂN
Beta:Hân
.
Thiệu Đường thét lên, sợ mới mức mặt trắng bệch không còn chút máu, chạy tới đỡ Dương Quá. Gia Luật Tề vươn tay giữ chặt hắn không cho hắn đi, bây giờ Dương Quá đã trúng độc Tình Hoa, để Thiệu Đường đến đó sẽ càng thêm phiền toái.
“Buông ra!”
Thiệu Đường tức giận, hắn sao có thể không biết gai của Tình Hoa có độc, nhưng hắn thấy rất rõ, vừa rồi số cương châm mà Công Tôn Chỉ phóng ra đều ghim chặt vào vai Dương Quá. Còn Dương Quá sau khi ngã vào bụi Tình Hoa thì lập tức hôn mê, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, bảo sao hắn còn có thể bình tĩnh đây?
“Thiệu Đường! Ngươi điên rồi!” Gia Luật Tề không buông tay, ngược lại tay càng nắm chặt hơn. Hắn bình tĩnh hơn Thiệu Đường, dù sao hắn cũng là người đã sống hai kiếp. Nếu như bảo hắn không lo lắng cho Dương Quá thì đó là giả, tình hình lúc nãy, Gia Luật Tề quả thật cũng rất hoảng sợ, nhưng hiện tại không phải là lúc xử trí theo cảm tính. Có lẽ nên nói, hắn tin tưởng vào năng lực của Dương Quá…
Khí lực của Thiệu Đường đương nhiên không thể sánh với Gia Luật Tề, liều mạng giãy giụa, sốt ruột đến nỗi hai mắt đỏ lên.
“Quá nhi…” Tiểu Long Nữ bị Dương Quá đẩy té ngã xuống đất, sắc mặt đỏ bừng, vẫn chưa hồi phục lại từ trạng thái thiếu dưỡng khí, lúc này nghe thấy tiếng ồn mới ngẩng đầu, mê mang nhìn xung quanh, nàng không biết Dương Quá đang ở đâu.
“Thiệu Đường!” Gia Luật Tề bẻ tay Thiệu Đường ra sau, Thiệu Đường càng giãy mạnh hơn, lảo đảo quỳ xuống đất: “Ngươi bình tĩnh đi! Ngươi…”
“Thiệu Đường…”
Lời nói của Gia Luật Tề bị cắt ngang, Thiệu Đường nghe thấy thanh âm ấy, toàn thân chấn động, nhìn Dương Quá chậm rãi đứng dậy, khóe miệng vẫn nhếch lên cao, lộ ra một nụ cười thật tươi, chỉ là trên gương mặt tuấn lãng đã xuất hiện vài vết xước đang rỉ máu, từng giọt từng giọt máu nhỏ ngưng tụ lại, màu sắc đỏ tươi, khiến khuôn mặt vốn đã tuấn lãng càng tăng thêm vẻ cuồng ngạo.
“Thiệu Đường…” Tiếu ý của Dương Quá vẫn không giảm đi, bước ra từ bụi hoa, dường như không có gì khác biệt với lúc nãy.
Thiệu Đường ngốc lăng một hồi, cảm thấy Gia Luật Tề đã buông tay, lập tức đứng lên chạy tới. Vừa muốn ôm lấy Dương Quá, đã bị y ngăn lại.
Dương Quá lùi về sau nửa bước, cười khẽ: “Trên người ta có gai của Tình Hoa, cẩn thận nó đâm trúng ngươi.” Nói xong thì giơ tay tựa như đang chứng minh lời mình, sau đó xoa xoa tóc Thiệu Đường, khóe miệng lại nhếch lên cười nói: “Khóc cái gì, ta không đau.”
Thiệu Đường sững sờ, khóc ư? … Nghe y nói thế mới cảm giác trên mặt hơi ngứa, nâng tay sờ… quả nhiên đã khóc, đầu ngón tay ướt đẫm bởi những giọt lệ trong suốt.
Thiệu Đường có lại ý thức, nước mắt càng không thể khống chế, môi run run, không tài nào nói thành lời, cũng không thể động nữa.
Dương Quá không dám tiến lên ôm hắn, sợ gai trên người mình sẽ đâm trúng hắn, chỉ đành đặt hai tay lên vai hắn, đưa mặt tới gần hơn, cúi đầu khẽ giọng: “Đừng khóc, đừng khóc, ta sẽ đau lòng…”
Thiệu Đường giương mắt nhìn y, đôi mắt đỏ ửng bao phủ bởi một màn nước mắt, nhăn mặt nhăn mày: “Ngươi có thể vì cô cô ngươi mà không cần mạng sống sao?”
Dương Quá nghe thế mỉm cười, cúi đầu thấp hơn một chút: “Những lời ta đã nói ngươi đều không tin ư? … Ta đây sẽ nói lại lần nữa, ta có thể vì rất nhiều người mà chết, nhưng, ta chỉ vì một mình Thiệu Đường ngươi mà sinh!”
Thiệu Đường cau chặt mày, không thể kiềm chế những giọt lệ nóng hổi, trong lòng không biết nên cao hứng hay nên bi thương, cuối cùng bất đắc dĩ trừng Dương Quá, nâng khuỷu tay đánh vào ngực Dương Quá.
Dương Quá biết Thiệu Đường không giận mình nữa, lại trở về với bộ dáng không nghiêm túc, nâng tay ôm chỗ bị đánh giả vờ trưng ra bộ mặt bị đau.
Thiệu Đường hoảng sợ, trở nên sốt ruột, mình chỉ là tức giận với y nên ra tay hơi mạnh, nghĩ tới chuyện Dương Quá đã trúng độc Tình Hoa, lại ăn thêm một quyền của mình, hắn bắt đầu hối hận, nhanh chóng đỡ lấy y, cuống quýt hỏi y thế nào, sau đó toàn thân run lên, bàn tay chạm vào ngực Dương Quá ướt đẫm như bị nhúng vào nước… lúc này mới phát hiện Dương Quá đã chảy một thân mồ hôi… là do đau…
“Ta không sao.” Dương Quá thấy Thiệu Đường lo lắng cho mình, nói: “Ta gạt ngươi thôi, không đau.”
“Ngươi…” Tâm Thiệu Đường như có cái gì bóp chặt, “Độc Tình Hoa… đau không?”
“… Không đau, thật mà.” Dương Quá cũng giật mình, không ngờ hắn lại hỏi vấn đề này, ôn nhu mỉm cười.
“Gạt người!” Thiệu Đường thấy Dương Quá nói thật thoải mái, đột nhiên rất xúc động, làm sao có thể không đau?! Không đau thì vì sao vô duyên vô cớ toàn thân đều đầy mồ hôi chứ?!
Tiếu ý của Dương Quá vẫn chứa đầy ôn nhu hướng về phía Thiệu Đường, không tài nào nhìn ra chút đau đớn nào từ mặt y. Đau, sao lại không đau, đau đến nỗi như có vô số tiểu trùng đang gặm cắn xương cốt, đau đến nỗi y không thể nào cảm giác được cơn đau nữa, đau đến nỗi toàn thân không ngừng toát mồ hôi lạnh. Nhưng loại đau đớn này không là vấn đề, y không hề để nó vào mắt… hay nên nói, y hơi thích cảm giác đau đớn này… hôm nay Dương Quá đã phát hiện ra một điều, đôi khi “đau” cũng là một niềm hạnh phúc! Chẳng phải càng đau đớn bao nhiêu thì càng chứng tỏ y thích Thiệu Đường bấy nhiêu sao? Như vậy, cơn đau này cũng có thể khiến người khác dễ dàng tiếp nhận nó.
“Đau” đôi khi là một niềm hạnh phúc. Dương Quá mỉm cười, hạnh phúc, hiện tại y có thể cảm nhận được rất rõ xúc cảm này!
Dáng vẻ khóc đến đỏ mắt của Thiệu Đường thật đẹp, Dương Quá tâm động, mỉm cười hôn trán hắn. Y cảm nhận được mồ hôi lạnh men theo lưng mình chảy xuống ngày càng nhiều hơn, ngày càng đau hơn, nhưng, không lo.
“Quá nhi ngươi thế nào?” Tiểu Long Nữ thấy sắc mặt Dương Quá tái nhợt, lo lắng bước đến hỏi.
“Ta không sao.” Dương Quá nhàn nhạt đáp, nhìn về phía Công Tôn Chỉ cách đó không xa, cười lạnh: “Công Tôn cốc chủ, không biết lúc này ngươi có thể thực hiện lời hứa không. Nếu vẫn còn cao kiến, Dương Quá đây phụng bồi!”
Công Tôn Chỉ quả thật rất hoảng sợ, hắn nghĩ sau khi trúng độc Tình Hoa Dương Quá sẽ đau đớn đến nỗi phải lăn lộn trên đất, nào ngờ đối phương vẫn vững vàng đứng đó, căn bản nhìn không ra vẻ thống khổ nào. Chẳng lẽ độc Tình Hoa không hiệu quả với y? Công Tôn Chỉ bắt đầu hoài nghi, không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn vẫn có một số kiêng kỵ với võ công của Dương Quá.
“Nếu không còn gì nữa thì chúng ta sẽ không phụng bồi.” Phượng nhãn của Dương Quá thoáng nhướng lên, vô cùng nguy hiểm, dứt lời lại tiếp tục: “Cô cô, Gia Luật huynh, chúng ta đi.”
Công Tôn Chỉ hiển nhiên không cam lòng, nhưng tâm khẽ động, không cản trở bọn họ, chỉ lạnh lùng nói: “Liễu muội, nếu ngươi cầu ta, ta có thể nghĩ cách cứu y.”
Tiểu Long Nữ trầm mặc, không rõ ý của hắn, nhưng thấy Dương Quá nắm tay Thiệu Đường cùng đám người Gia Luật Tề xoay người ra khỏi cốc, chần chừ một hồi, cũng đi theo không hề quay đầu lại.
Thiệu Đường đi được mấy bước, lông mày đột nhiên nhíu lại, dường như nhớ ra điều gì, chạy trở về.
“Thiệu Đường?!” Dương Quá cả kinh, nhanh chóng giữ chặt Thiệu Đường, không biết hắn muốn đi đâu, nhưng y đã chậm một bước. Nhìn Thiệu Đường một mình chạy tới chỗ một lục y nữ tử đứng phía sau Công Tôn Chỉ, nhỏ giọng nói vài câu với nàng, dáng vẻ rất thần bí, sau đó chạy trở lại.
Dương Quá nhíu mày, y vẫn còn nhớ nữ tử lục y ấy, là thiếu nữ đầu tiên bọn họ gặp khi vào cốc, thật không biết Thiệu Đường đã nói gì với nàng.
Thiệu Đường vừa đỡ Dương Quá vừa cười trộm, nhìn thấy dáng vẻ tò mò của đối phương, cầm tay y tiếp tục bước đi: “Ta nói với Công Tôn cô nương một chuyện quan trọng.”
“Chuyện gì?” Dương Quá hỏi.
“Có nói ra ngươi cũng không biết.” Thiệu Đường không chút nể mặt.
Gia Luật Tề quay đầu lại nhìn, lục y nữ tử đó đương nhiên là Công Tôn Lục Ngạc. Công Tôn Lục Ngạc nghe Thiệu Đường nói xong thì ngốc lăng, biểu tình trên mặt không biết vui hay buồn, và rõ hơn cả là sự ngạc nhiên không thể tin nổi.
Gia Luật Tề mỉm cười, nói với Thiệu Đường: “Tại hạ bội phục.”
Thiệu Đường nói gì với Công Tôn Lục Ngạc, đơn giản là chuyện mẫu thân nàng. Thiệu Đường liếc nhìn Gia Luật Tề: “Cái này gọi là trả thù hiểu không!” Chờ Công Tôn Lục Ngạc thả Cừu Thiên Xích ra rồi, thì Công Tôn Chỉ sẽ đẹp mặt!
Gia Luật Tề bật cười, cầm chiết phiến gõ đầu Dương Quá, trêu ghẹo: “Dương huynh, ngươi phải cẩn thận, Thiệu huynh là người có thù tất báo, ngươi đừng nên làm chuyện có lỗi với hắn đó nha.”
Dương Quá không biết chuyện gì, nhưng vẫn cười khẽ, lảo đảo vài bước rồi ngã xuống. Y dẫn theo một tia ý thức cuối cùng mà ngất đi, đó là suy nghĩ, may mình đã ra khỏi Tuyệt Tình Cốc.
Thiệu Đường bị tình huống đột ngột xảy ra này dọa sợ, vươn tay kéo Dương Quá, bị trọng lực của y kéo theo. Gia Luật Tề lập tức đỡ lại, một tay nâng Dương Quá lên, “Dương huynh!”
“Dương Quá!” Thiệu Đường lay lay Dương Quá, đối phương đã mất ý thức.
Gia Luật Tề thấy không ổn, một tay kéo Dương Quá lại, vác lên lưng. Dương Quá có thể kiên trì đến bây giờ đã tốt lắm rồi, lúc đầu y và Công Tôn Chỉ so hơn bốn năm trăm chiêu, thể lực tiêu hao quá nhiều, lại trúng độc Tình Hoa, hơn nữa còn bị Công Tôn Chỉ ám toán, cho dù là người làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Gia Luật Tề không kịp nói nhiều, chỉ lên tiếng: “Đi tìm Quách đại hiệp!”
Khi Dương Quá tỉnh lại, sắc trời đã tối như mực, thái dương đương nhiên đã khuất núi, hắc hắc ám ám. Đầu óc y mơ hồ, đột nhiên nhớ đến mình té xỉu trước cửa Tuyệt Tình Cốc, không khỏi sốt ruột, mở miệng, một thanh âm khàn khàn thốt ra từ yết hầu: “Thiệu Đường…”
“Ta ở đây ta ở đây!” Thiệu Đường thấy Dương Quá tỉnh dậy mới thở phào, lập tức chạy đến bên giường nói: “Ngươi thế nào rồi? Có chỗ nào đau không?”
“… Không sao.” Dương Quá xoa huyệt Thái Dương, cả người vô cùng đau đớn, được Thiệu Đường đỡ ngồi dậy, phản thủ cầm tay Thiệu Đường hỏi: “Còn ngươi thì sao?”
“Ta?” Thiệu Đường lặng đi, nói: “Ta không có bị thương.”
Dương Quá gật đầu, lúc này mới thấy mình đang ở trong một căn phòng rất lạ: “Thiệu Đường, nơi đây là…?”
“Nơi đây là Tương Dương, ngươi đang ở chỗ của Quách bá bá ngươi.”
“Tương Dương?!” Dương Quá ngạc nhiên: “Chúng ta sao lại đến Tương Dương?”
Thiệu Đường rót chung trà cho y: “Bởi vì Quách đại hiệp muốn tìm giải dược Tình Hoa cho ngươi.”
“…” Dương Quá trầm mặc một hồi, nhắc tới Quách Tĩnh, lòng Dương Quá vẫn còn vướng mắc, không thoải mái, không phải hận ý, mà là không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.
Thiệu Đường biết y đang suy nghĩ cái gì, không nói xen vào, đỡ y nằm xuống nói: “Được rồi, ta đi nói với Quách bá bá và bọn Gia Luật Tề ngươi đã tỉnh. Ngươi bất tỉnh hai ngày rồi, bọn họ tựa như kiến đang bò trên chảo.”
“Đừng.” Dương Quá kéo tay Thiệu Đường, để hắn ngồi xuống giường mình: “Sắc trời đã muộn thế này, có lẽ tất cả mọi người đều đã ngủ rồi, sáng mai mới thông báo cho bọn họ, dù sao thì ta cũng không hề gì.” Nói rồi dịch người vào trong, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Thiệu Đường ngươi cũng nghỉ ngơi chút đi, lên đây nằm cùng ta.”
Thiệu Đường suy nghĩ một chút cũng không từ chối, nằm xuống cạnh Dương Quá nói: “Vậy ngươi có đói không, có muốn ăn chút gì không, ta đến trù phòng lấy cho ngươi.”
“Không cần đâu. Sáng mai ăn.” Dương Quá nghiêng người, vươn tay, kéo Thiệu Đường lại gần, ôm vào lòng, cố ý thổi hơi vào tai hắn: “Bây giờ ta chỉ muốn ôm Thiệu Đường ngủ.”
Tai và cổ bị Dương Quá thổi truyền đến xúc cảm ngưa ngứa, mặt Thiệu Đường nóng lên, xấu hổ nghiêng đầu đi. Dương Quá thấy thế càng vui vẻ, nhìn cái tai và cái cổ trắng nõn của người trong lòng dần biến thành màu hồng, sau đó, cúi đầu hôn lên cổ đối phương.
“Ngươi!…” Thiệu Đường hoảng sợ suýt chút nhảy dựng lên, thật ra, nếu không phải hắn bị Dương Quá ôm chặt thì quả thật hắn đã nhảy lên. Hai má vốn hồng nhạt của Thiệu Đường “đinh” một cái biến thành đỏ bừng. Cổ tê dại, không phải một nụ hôn nhẹ nhàng, cánh môi đối phương không lập tức rời đi, mà đang chậm rãi ma sát trên cổ hắn. Môi Dương Quá mang đến cho hắn cảm giác lành lạnh, nhưng nơi bị y chạm vào lập tức trở nên nóng bỏng.
Cảm giác tê ngứa khiến toàn thân Thiệu Đường run lên, vừa muốn vươn tay đẩy y ra, đã nghe tiếng rên đau đớn của Dương Quá.
Thiệu Đường lập tức nhớ ra, trong người Dương Quá còn độc Tình Hoa! Cánh tay lúc nãy giam chặt hắn nới lỏng, Thiệu Đường liền xoay người ngồi dậy, thấy Dương Quá nhíu mày một tay ấn ngực, lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ?” Muốn đến dìu y, muốn xem y thế nào rồi, nhưng rồi lại không dám, sợ Dương Quá sẽ càng đau đớn hơn. Thiệu Đường hoảng sợ!
“Không sao.” Dương Quá nháy mắt đã giãn hàng lông mày, mỉm cười nhìn Thiệu Đường, tựa như ban nãy vỗ vỗ chỗ bên cạnh nói: “Đến đây, sao lại giống như đang thấy quỷ thế, ngủ nào.”
“Ngươi…” Thiệu Đường chần chừ, muốn nói mình sẽ ngủ ở một gian khác, lời chưa ra khỏi miệng đã bị Dương Quá ôm lấy ngã xuống giường.
Dương Quá đặt một cánh tay của Thiệu Đường lên ngực mình, ôm chặt người vào lòng, hôn nhanh lên trán hắn, nói: “Ngủ đi.”
“…” Thân thể Thiệu Đường cứng lại không dám giãy giụa, trái tim co thắt, không biết là tư vị gì, hốc mắt cay cay, sóng mũi nghẹn lại. Thiệu Đường không biết từ khi nào mình lại trở nên đáng thất vọng như vậy, biến thành một con quỷ khóc nhè? Âm thầm phỉ nhổ mình…
Bị Dương Quá ôm vào lòng, thân thể hắn và Dương Quá kề sát nhau, có thể cảm nhận rõ ràng quần áo của đối phương ướt đẫm, là do bị mồ hôi thấm ướt…