Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 17: Chương 17: Xin Đừng Bỏ Đi Nữa




CHƯƠNG 17: XIN ĐỪNG BỎ ĐI NỮA

.

Lão nhân chết tiệt! Thiệu Đường thầm oán Hồng Thất Công, không phải trong sách viết là ngươi đã ăn uống no đủ, hiện tại nên ngủ rồi hay sao? Mau gọi Dương Quá canh giữ giúp ngươi a! Nếu không chúng ta nhanh một chút cũng được, kêu Âu Dương Phong ra đây, dạy võ công ngay bây giờ cũng không sao.

“Thiệu Đường, ngươi còn lạnh sao?” Dương Quá cảm giác được hắn không ngừng run lên vì lạnh, cực kỳ đau lòng.

“Nói … nhảm …” Lạnh đến nỗi khớp hàm đánh “khanh khách” vào nhau, mở miệng nói chuyện, thiếu chút cắn trúng đầu lưỡi mình.

Dương Quá ôm chặt hắn, “Vậy sao còn ngốc ở đây nữa? Chúng ta xuống núi nào.”

“Không được!” Vẫn kiên quyết như cũ, Thiệu Đường thật muốn gõ đầu Dương Quá, đều là vì y, y còn ở đây làm dao động ý chí của mình, vốn nó đã không đủ kiên định rồi.

“…” Không còn ngôn ngữ, Dương Quá hiển nhiên không rõ Thiệu Đường vì sao lại phải khổ thân trong cái nơi băng thiên tuyết địa này, rõ ràng đã lạnh muốn chết rồi, nhưng vẫn cắn răng không chịu đi, ngay cả bản thân cho dù có võ công, nội lực cũng tốt, ngốc ở cái nơi phong tuyết này cũng thấy có chút ăn không tiêu.

“Di?” Kinh ngạc, không biết có phải ảo giác hay không, tại sao Thiệu Đường bỗng cảm thấy không phải là rất lạnh? Có một cỗ ấm áp vây quanh mình?

“Dương Quá! Ngươi …” Đợi đến lúc hắn phản ứng lại liền biết đây căn bản không phải là ảo giác, Dương Quá một tay đặt trên lưng hắn, truyền nội lực vào, một cỗ ấm áp liền chậm rãi chảy trên lưng lan truyền khắp tứ chi trăm hài, thực thoải mái!

Nhưng, Thiệu Đường hiện tại cũng không thoải mái hơn là bao, xoay người giữ chặt tay y, “Đúng là ngốc, ngươi mất đi nội lực lát nữa không phải sẽ bị đông chết sao!”

Nắm lấy bàn tay của hắn, đem bàn tay lạnh lẽo đó ủ vào lòng bàn tay của chính mình, Dương Quá cười, “Ta không vô năng đến như vậy chứ? Ngươi không phải rất lạnh sao? Như vậy đã khá hơn chút nào chưa?”

“… Ân.” Trả lời đơn giản, không cách nào che dấu được cảm động trong lòng, thật sự rất ấm áp.

“Vậy là tốt rồi.” Dương Quá vừa lòng nở nụ cười, sau một lúc lâu mới thu hồi nội lực, càng ôm chặt cánh tay của Thiệu Đường, “Thiệu Đường ngươi có mệt không? Mắt ngươi có thật nhiều tơ máu, muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc hay không?”

“Không cần.” Tuy rằng mệt muốn chết, nhưng không thể ngủ. Nguyên nhân thứ nhất là vì nơi này rất lạnh, nguyên nhân thứ hai là Thiệu Đường phải nhìn Hồng Thất Công cách mình mấy bước này, để ngừa vạn nhất hắn diễn trò không tuân theo kịch bản! Nếu không cẩn thận để cho hắn chạy mất vô tung vô ảnh, cái lạnh này chẳng phải sẽ mất công sao?

“Không sao.” Dương Quá nói, “Nếu khi ngươi ngủ mà cảm thấy lạnh, ta sẽ truyền nội lực cho ngươi, không cần lo lắng.”

“Ta …”

“Ách? Dương huynh đệ, tiểu gia hỏa kia ngủ không được, nhưng lão ăn mày này lại rất mệt mỏi. Ngươi nếu đang rảnh rỗi không chuyện gì làm thì phiền ngươi trông giúp ta, ta phải ngủ một giấc ba ngày ba đêm! Trời có sập cũng không được gọi ta dậy!”

“Được!” Dương Quá còn đang do dự, Thiệu Đường đang nằm trong lòng y đã lập tức đáp ứng, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên biểu tình vừa hưng phấn vừa vui sướng.

“Vậy là tốt, vậy lão ăn mày ta ngủ đây.” Hồng Thất Công ngáp một cái, ngưỡng mặt ngã xuống tuyết, lập tức đi vào giấc ngủ.

“… Này …” Dương Quá khó xử nhìn Hồng Thất Công đã ngủ. Hắn nói muốn ngủ ba ngày?!

Thiệu Đường nhìn bộ dáng sốt ruột của y, bĩu môi nói: “Ngươi yên tâm, chỉ có ba ngày thôi, sẽ không trở ngại ngươi đến Anh hùng đại hội tìm Tiểu Long Nữ!” Ngữ khí có chút không tốt, nhưng đã đạt tới trình độ kiên nhẫn nhất!

“Thiệu Đường …” Dương Quá không rõ vì sao hắn lại mất hứng, lập tức lấy mảnh giấy trắng nhỏ trong lòng ra, hỏi: “Ngươi lưu lại mảnh giấy này ý là bảo ta đến Đại Thắng Quan tìm cô cô?”

Thiệu Đường liếc nhìn mảnh giấy, không nhanh không chậm “Ân” một tiếng, ít nhiều cũng có chút hối hận, sao lại mềm lòng mà lưu lại mảnh giấy cho y a? Lại còn thúc giục y đi tìm Tiểu Long Nữ nữa chứ? Đó là tình địch của hắn a! … Bất quá, nghiêm túc mà nói cũng vậy thôi, bởi vì … có lẽ trong lòng của Dương Quá chỉ có một mình cô cô của y, sao lại thích mình chứ? Huống hồ mình lại là một nam nhân! … Loại tình cảm này, ở thời hiện đại còn không được đại đa số chấp thuận, nói chi đến Đại Tống luôn lấy lễ pháp làm trọng!

“Đừng thở dài nữa.” Dương Quá thấy vẻ mặt đăm chiêu rồi thở dài của hắn, nói: “Không cần sốt ruột để đến Đại Thắng Quan, ta chỉ cảm thấy nếu ở nơi băng thiên tuyết địa này ba ngày, ngươi sẽ chịu không nổi.”

“Sẽ không đâu!” Thiệu Đường vội nói: “Ta đây dù gì cũng là một nam nhân, ngươi có thể đương nhiên ta cũng có thể!”

“Vậy thì được.” Dương Quá gật gật đầu, “Kỳ thật … ở nơi nào cũng được, chỉ cần nơi đó có ngươi.”

Lăng! Thiệu Đường nghe Dương Quá nói ra những lời này, bất giác ngốc lăng một hồi, tim đập nhanh hơn hai nhịp. Dương Quá vẫn tiếp tục nói, “Ngày đó … ta mở mắt ra đã không còn thấy ngươi, Gia Luật huynh nói ta biết ngươi đã đi rồi … Ta lúc ấy thật sự rất không vui, thậm chí còn cực kỳ thương tâm. Vốn nghĩ mình sẽ không còn một mình nữa, sẽ không còn cô đơn nữa, nhưng khi mở mắt ra lại không thấy gì, như trở lại những năm tháng trước đây, mẫu thân qua đời, không nơi nương tựa, không có hy vọng, cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ có hy vọng …”

“Ta …” Thiệu Đường ngẩng đầu, Dương Quá híp lại phượng nhãn, tiêu cự không rõ ràng, như nhớ lại những kí ức trước kia. Nắm chặt tay Dương Quá, càng thêm rút sâu vào lòng y, rầu rĩ nói: “Ta sẽ không ly khai nữa …” Sẽ không bao giờ ly khai, chỉ cần ngươi không đuổi ta đi!

Ta hiểu nỗi đau của ngươi, thật sự hiểu được … Mặc dù trên sách nó chỉ được diễn tả bằng hai ba chữ, nhưng thật sự ngươi đã trải qua mười mấy năm cô đơn cùng thống khổ, nếm qua trăm mùi của cuộc đời. Rõ ràng còn nhỏ tuổi hơn mình, nhưng lại biết cách xử sự khéo léo, nói chuyện cũng biết chú ý đến sắc mặt kẻ khác. Cá tính ngang ngạnh của ngươi, phong thái tiêu sái của ngươi, tính cách sắc sảo rồi lại ngốc nghếch của ngươi, ta sẽ không dứt bỏ nó, quay lưng mà đi …

Gật đầu, Dương Quá nở nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, nói thêm, “Ngươi đừng gạt ta a … Đợi đến khi tìm được cô cô, ngươi cũng không bỏ đi có phải không …?”

“Ân … Không nghĩ đến sẽ đi …” Chỉ có thể nói không nghĩ đến sẽ đi thôi, không phải là không đi … Đến thời điểm này, ta đã không thể quyết định cái gì nữa rồi, bởi vì không muốn thấy ngươi khó xử, cũng không muốn nhìn người bên mình gần trong gang tấc lại như trời biển cách mặt … Cho nên, có lẽ thời gian cũng không quá dài, thực ngắn thực ngắn. Thiệu Đường khẽ nhắm mắt lại, thời gian không thể trôi qua chậm một chút sao … Quyển sách này có thể không cần sang trang khác có được không …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.