CHƯƠNG 11
Từ sau khi lên làm tể tướng Quân Du Trần của chúng ta, ai, càng ngày càng khổ a! Không chỉ mỗi ngày phải phê duyệt một lượng lớn tấu chương còn phải thừa nhận các loại phương thức khiêu khích (đỏ mặt) … từ con sâu vạn năm động dục Trầm Diệc Hiên, nói ngắn gọn là tiếp theo đó ngay cả thánh nhân cũng không kìm lòng nổi a!
Một buổi trưa mùa hè, ve kêu râm ran, thỉnh thoảng có một vài cơn gió thổi qua ngọn cây, mà Quân Du Trần do “cảm ứng” được Chu công đang vẫy gọi hắn tới bồi lão nhân gia uống trà, trà mới uống được hơn phân nửa a! Quân Du Trần chợt cảm thấy trên mặt có gì đó hơi ẩm ướt mềm mềm, cố sức mở mắt ra, thiếu chút nữa tim hắn ngừng đập bởi khuôn mặt Trầm Diệc đang ở ngay trước mắt.
“Tỉnh!” Trầm Diệc Hiên khàn khàn lên tiếng “Đang trong lúc làm việc lại ngủ, Trần Nhi, hiện giờ ngươi đã bị trẫm nắm được nhược điểm a!” Đột nhiên cảm thấy chóng mặt, Quân Du Trần đã an an ổn ổn rơi vào vòng tay của Trầm Diệc Hiên.
“Thánh… Thánh thượng!” Quân Du Trần hơi tránh né, tuy nói việc thân mật hơn bọn họ cũng đã làm không ít lần nhưng Quân Du Trần vẫn không quen được, hơn nữa nơi này chuyên để tể tướng xử lý công việc, hắn không dám cam đoan sẽ không có người đến a!
“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi! Gọi tên trẫm!” Trầm Diệc Hiên tự tiện “nghiêm phạt” bằng cách cắn nhẹ vành tai Quân Du Trần khiến Quân Du Trần đột nhiên kêu lên.
“… Hiên, ngươi thả ta xuống!” Quân Du Trần thử lên tiếng.
“Bây giờ mới được, bất quá, đang ôm mỹ nhân trong tay sao có thể buông ra chứ!” Nói xong lại càng ôm chặt hơn, dụi đầu vào chiếc cổ trắng nõn của Quân Du Trần, kể cũng lạ, Quân Du Trần tuy là nam tử nhưng làn da lại vừa mềm mại vừa nhẵn nhụi trắng trẻo, tuyệt đối không thua gì nữ tử ngoài ra còn có một loại mùi thơm nhẹ nhàng của cơ thể, khiến cho Trầm Diệc Hiên yêu thích không thể buông tay. Phi tần nam sủng trong hậu cung thường cả ngày chỉ biết tranh thủ tình cảm, trên người trát son phấn nhiều tới mức cách xa ba trượng cũng có thể ngửi thấy được khiến hắn cảm thấy ghê tởm, sao có thể so với Trần Nhi của hắn, gần đây hắn cũng không triệu phi tần tới thị tẩm nữa, đối với hắn mà nói có Trần Nhi là đủ rồi.
“Hiên… Ngươi không nên như vậy, lỡ có người tới!” Quân Du Trần không dám khước từ, kinh nghiệm trong quá khứ làm hắn được khắc sâu bài học: đối với con sâu vạn
năm động dục Trầm Diệc Hiên mà nói càng chống cự chỉ càng tăng thêm hứng thú của hắn mà thôi.
“Tiểu Du Trần, ngươi ở đâu?” Tiếng nói của hảo bằng hữu Cố Viêm Võ vang lên khiến cho Quân Du Trần giật mình, vội vã thoát ra khỏi vòng tay Trầm Diệc Hiên khiến cho người ở phía sau mang sau vẻ mặt bất mãn nhìn hắn.
“Tiểu Du Trần! Hoàng thượng! Nô tài tham kiến hoàng thượng!” Cố Viêm Võ thấy Trầm Diệc Hiên liền vội vã hành lễ.
“Tiểu Du Trần, nghe gọi thật là thân thiết a! Hừ!” Trầm Diệc Hiên hậm hực phẩy tay áo bỏ đi, từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám cự tuyệt hắn như vậy, Quân Du Trần, ngươi là người đầu tiên.
“Tiểu Du Trần, ta làm sai cái gì sao?” Cố Viêm Võ không hiểu gì bèn quay sang nhìn Quân Du Trần.
“…” Quân Du Trần không nói gì, chỉ lắc đầu khiến cho Cố Viêm Võ vẫn không hiểu tại sao.
“Tiểu Võ, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?” Quân Du Trần tiếp tục trưng ra khuôn mặt tươi cười.
“Hôm nay là sinh nhật của ngươi a, ngươi đã quên sao?” Cố Viêm Võ cười hì hì
nói.
“Đúng a! Ngày hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của ta a!” Quân Du Trần kinh ngạc nói.
“Ta và Tiểu Thạch Đầu định mang ngươi đi ra ngoài ăn!” Cố Viêm Võ nói.
“… Không cần phải phô trương thế, ăn ngay trong phủ đi!” Quân Du Trần luôn luôn chủ trương tiết kiệm a.
“Vậy được rồi! Khi nào ngươi hồi phủ? Ta đi cùng ngươi!” Cố Viêm Võ hỏi.
“Đợi ta phê xong tấu chương là được! Hôm nay ngươi không phải làm gì sao?” Quân Du Trần hỏi lại.
“Hôm nay ta chỉ làm buổi sáng, cho nên mới nói tới sớm không bằng tới đúng lúc
a! Ha hả!” Cố Viêm Võ vẫn luôn mang nụ cười rực rỡ trên mặt cho dù mẫu thân mới mất.
Hai canh giờ sau.
“Hô! Cuối cùng cũng xong!” Quân Du Trần không nhịn được xoay lưng một cái, “Tiểu Võ!” Quân Du Trần gọi Cố Viêm Võ đã ngủ say từ lâu.
“A!” Cố Viêm Võ tỉnh dậy, “Chuyện gì vậy? Ta còn muốn ngủ tiếp a!” Nói xong lại nằm xuống.
“Ha hả! Tiểu Võ, chúng ta trở về thôi!” Quân Du Trần đẩy đẩy Cố Viêm Võ vẫn đang nằm trên bàn.
“Nga! Chờ chút!” Thấy Cố Viêm Võ vô tri vô giác đứng lên, đi ra ngoài cửa. Quân Du Trần bất đắc dĩ lắc đầu.
Hàng lang hoàng cung.
“Tiểu Du Trần! Hôm nay ngươi muốn ăn gì? Ta làm cho ngươi!” Cố Viêm Võ ngoài một thân võ công còn nấu ăn rất ngon, mỗi lần hắn ra tay Quân Du Trần và Tiểu Thạch Đầu luôn luôn tranh giành nhau túi bụi, để làm gì? Để ăn a!
“Ân! Tốt! Tốt!” Quân Du Trần trở nên giống hài tử, đôi mắt mỹ lệ tràn ngập mong chờ nhìn Cố Viêm Võ, Cố Viêm Võ không nhịn được giơ tay xoa xoa véo véo hai gò má Quân Du Trần như khi còn bé. Mà hết thảy mọi việc đều rơi vào mắt của một người đang đứng cách đó không xa.
“Các ngươi có nghe nói gì không? Hôm nay hoàng thượng triệu tên Hoa Ngôn Xảo Ngữ ấy vào cung đấy!” Thái giám Giáp (= thái giám A) nói.
“Đúng vậy! Ta cũng nghe nói, ta còn lén liếc mắt nhìn Hoa Xảo Ngữ! Trông bộ dạng yếu ớt ấy ngay cả ta cũng động tâm a! Không cần phải nói nhiều, hôm nay chắc chắn hắn sẽ ngủ lại trong cung!” Thái giám Ất (= thái giám B) nói.
“Vớ vẩn! Mấy người các ngươi căn bản là chưa được thấy nhiều! Hoa Xảo Ngữ tuy rằng đẹp nhưng sao so được với Quân tương (= Quân Du Trần)!” Thái giám Bính (= thái giám C) nói.
“Lời này không sai! Nếu như Hoa Xảo Ngữ và Quân tương đứng chung một chỗ thật là một người là ma tước một người là phượng hoàng a!” Thái giám Ất nói.
“Mấy người các ngươi không có việc gì làm sao?” tiếng Vương thái giám vang
lên.
“Vương … Vương công công!” Tiếng tranh cãi ầm ĩ nhanh chóng ngừng lại.
“Còn không mau cút đi!” Vương thái giám cất cao giọng khiến cho mấy thái giám kia nhanh chóng chạy mất, “Lời bọn họ nói Quân tương không cần để trong lòng!” Vương thái giám nhìn Quân Du Trần chăm chú một lát rồi mới rời đi.
“…” Quân Du Trần thoáng chốc cảm thấy như có một chậu nước đá dội xuống từ đỉnh đầu, thất vọng, đau khổ đến tận xương, hắn không nhịn được run lên nhè nhẹ, có được “ái” từ đế vương quả thật là quá xa vời, mình thật đáng thương, thật ngốc nghếch khi tin vào lời nói dối của hắn, tình yêu của đế vương là không thể muốn cũng không thể có được a.
“Tiểu Du Trần! Ngươi không sao chứ!” sự thay đổi thái độ của Quân Du Trần thay đổi khiến cho kẻ thần kinh thô như Cố Viêm Võ cũng nhận thấy.
“Không, không có việc gì! Chúng ta đi thôi!” Quân Du Trần giả vờ trấn tĩnh, nhanh chóng rời đi.
Phủ tể tướng.
“Thiếu gia, tiểu Võ, các ngươi đã trở về!” Vừa vào tới cửa Tiểu Thạch Đầu đã kêu to lên, nếu là bình thường Quân Du Trần nhất định sẽ cùng Tiểu Thạch Đầu cãi nhau vài câu nhưng hiện tại hắn không có tâm tình này.
“Các ngươi cứ nói chuyện đi, ta hơi mệt, muốn đi ngủ một chút!” Quân Du Trần hữu khí vô lực nói, còn chưa bước ra khỏi cửa, một trận chóng mặt kéo tới khiến Quân Du Trần bất tỉnh nhân sự.
“Thiếu gia”, “Tiểu Du Trần!”
“Tiểu Thạch Đầu, nhanh đi gọi đại phu! Nhanh!” Cố Viêm Võ vội vàng ôm lấy Quân Du Trần, Tiểu Thạch Đầu vừa muốn đi tìm đại phu đã bị một giọng nói thanh thoát như chim hoàng oanh ngăn lại.
“Không cần đi tìm đại phu, để ta xem cho!” Một người bộ dạng tuấn mỹ có vẻ mặt tương tự Quân Du Trần năm phần nhưng lại có vẻ từng trải, lớn tuổi hơn hắn.
“Ngươi là…” Cố Viêm Võ hỏi.
“Ta là Nhị thúc của hắn, Quân Tử Khâm!” Quân Tử Khâm vừa đón lấy Quân Du Trần vừa trả lời.
“Nhị gia!” Tiểu Thạch Đầu kinh ngạc nói, “Ngươi không phải đã mất tích sao?”
“Nói ra cũng dài lắm! Phòng của Tiểu Trần ở đâu?” Quân Tử Khâm gượng cười
nói.
“Ta dẫn ngài tới đó!” Tiểu Thạch Đầu vội vã dẫn đường cho Quân Tử Khâm, Cố Viêm Võ đi phía sau vẫn vò đầu bứt tóc, kỳ quái!
Phòng của Quân Du Trần.
Sau khi bắt mạch một lúc lâu, Quân Tử Khâm không nén được cười khổ vì số phận của cháu trai hắn, Tiểu Thạch Đầu và Cố Viêm Võ đứng bên không hiểu gì chăm chú nhìn Quân Tử Khâm.
“Nhị gia, Thiếu gia sao rồi?” Tiểu Thạch Đầu e dè hỏi.
“Tiểu Thạch Đầu tới hiệu thuốc mua mấy thang thuốc dưỡng thai, người khác có hỏi thì nói là mua cho một vị nữ quyến trong phủ!” Lời Quân Tử Khâm nói tựa như sấm nổ bên tai, Tiểu Thạch Đầu và Cố Viêm Võ đứng ngây ra như phỗng.
“Nhị gia, ngươi, ngươi đang nói … dưỡng … thuốc dưỡng thai?” Cố Viêm Võ chỉ chỉ Quân Du Trần hỏi.
” Thể chất của nam tử Quân gia khác hẳn với người thường, phụ thân của Tiểu Trần cũng thế!” Ngữ khí Quân Tử Khâm giống như là hỏi ‘ngươi ăn không?’ “Tiểu Thạch Đầu, còn không mau đi!”
“Nga! Vâng!” Tiểu Thạch Đầu biến mất trong nháy mắt.
“Cố công tử, ta thấy ngươi và Tiểu Trần là tâm đầu ý hợp, ta muốn ngươi tạm thời giữ kín bí mật này!” Quân Tử Khâm nhẹ nhàng nói.
“Ân!” Cố Viêm Võ vội vàng gật đầu, “Bất quá, ta muốn hỏi một chút, tiểu hài tử trong bụng Tiểu Du Trần là của ai?” Cố Viêm Võ vẫn luôn yêu quý tiểu hài tử a.
“Cái này, ha hả, đến lúc đó ngươi sẽ biết!” Quân Tử Khâm thần bí cười.