Sau khi dùng xong bữa, Sở Mộ Vân trở về tẩm điện của mình, giọng Linh đột nhiên vang lên:“ Một góc trên đầu Mạc Cửu Thiều đã sáng. “
Sở Mộ Vân hơi giật mình.
Linh vui vẻ:“Tối qua ngươi bị thượng cũng không phải vô ích. “
Sở Mộ Vân nghẹn lời.
Linh:“Có câu ' làm nhiều sẽ yêu'. Ta cảm thấy nếu ngươi cứ cố gắng.... “
Sở Mộ Vân:“Trẻ con không được đọc sách vớ vẩn. “
Linh:“...”
Sở Mộ Vân bổ sung thêm một câu:“ Nếu làm nhiều có thể tạo ra tình yêu thì ta sống đến nay không ít người yêu ta.”
Linh:.... Ký chủ kinh nghiệm đầy mình tuyên bố thì không thể nào phản bác.
Ngoài miệng thì đùa giỡn với Linh nhưng Sở Mộ Vân lại hơi nghi hoặc.
Ngạo mạn động tâm với hắn? Vì sao?
Chưa nói đến tối hôm đó y không làm gì hắn, cho dù gì có làm, Sở Mộ Vân cũng không tin làm tình sẽ khiến tên biến thái này động tâm.
Nếu vậy điều gì khiến y động tâm với hắn?
Sở Mộ Vân vẫn không thấy khác thường ở chỗ nào.
Không thể khống chế mọi chuyện khiến hắn trở nên cảnh giác. Hắn biết có chuyện gì đã xảy ra trong lúc hắn không hề hay biết.
Sở Mộ Vân khẽ nhíu mày, hỏi:“Linh, lúc chiều ngươi có cảm giác Mạc Cửu Thiều ở gần đây không? “
Linh:“...Không có. “
Tuy nói là không thấy, nhưng với tu vi của Mạc Cửu Thiều, nếu y đã cố tình che dấu dù là Linh cũng không thể nào phát hiện ra.
Buổi chiều xảy ra chuyện gì đặc biệt sao? Điều gì khiến Mạc Cửu Thiều phải để ý đến?
Sở Mộ Vân hồi tưởng lại nhưng không có manh mối gì.
Cũng may động tâm là chuyện tốt. Tuy đáng tiếc không rõ nguyên nhân để công lược nhưng cứ từ từ không lo không có cách.
Ba ngày liên tiếp Mạc Cửu Thiều không hề xuất hiện.
Sở Mộ Vân vui vẻ ở chỗ Yến Quân Khanh, xoát hảo cảm của đứa bé này khiến hắn rất có cảm giác thành tựu.
Dù sao cũng là 'con dâu nuôi từ bé' của mình, nên hắn biết cậu có bao nhiêu là ngoan ngoãn, nhưng đáng tiếc lại là thẳng nam, nuôi lớn không thể cưới về nhà.
Buổi chiều ngày thứ tư, Mạc Cửu Thiều trở về. Sở Mộ Vân nghe quản sự nói, vội vàng đi đón y.
Ráng chiều phủ lên Thiên Loan điện một tầng kim xa mỏng, nam tử như tuyết bước xuống từ xe ngựa, thân hình thon dài, tóc đen rũ sau lưng, khuôn mặt đầy tinh xảo, chiều tà phủ bốn phía lưu luyến quên về.
Sở Mộ Vân thở dài:“Không ngờ ta có đứa con xinh đẹp như vậy.”
Linh:“....”
Mạc Cửu Thiều nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng, giọng nói đầy bao dung sủng nịch:“Trời rét như vậy con ra ngoài làm gì? “
Sở Mộ Vân lập tức đi đến, trong mắt tràn đầy sự vui mừng:“Nghe nói phụ thân trở về, Vân nhi muốn đi đón người.”
Mạc Cửu Thiều rũ mắt, nhìn thiếu niên đang thẹn thùng đỏ mặt, trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt hòa hoãn, cười vô tư...
Khóe miệng y khẽ nhếch, ánh mắt thâm trầm:“Nhớ ta?”
Sở Mộ Vân cúi đầu, vành tai phiếm hồng:“Vâng.”
Mạc Cửu Thiều mỉm cười, ngón tay trắng nõn nâng cằm hắn, nhẹ nhàng hôn xuống.
Sở Mộ Vân chủ động ngẩng đầu làm nụ hôn thêm triền miên.
Hôn xong, Mạc Cửu Thiều nói nhỏ vào tai hắn:“Về tẩm điện trước? “
Sở Mộ Vân thẹn thùng gật đầu:“... Vâng.”
....
Sau khi tuốt một phát, Sở Mộ Vân đầy lười biếng nói:“ Tiểu Quân Khanh rất đáng yêu, đáng tiếc là không ăn được. Ngạo mạn tuy biến thái nhưng kỹ thuật lại không tệ.”
Vừa mở mắt ra, Linh bảo bảo đã nhìn thấy bộ dạng thích thú của hắn, không khỏi bội phục: Ký chủ quả thực rất giỏi, co được giãn được, từ công biến thành thụ vẫn có thể bình, ung dung.
Mạc Cửu Thiều trở về, Sở Mộ Vân liền không thể tìm đến Yến Quân Khanh được nữa.
Tuy vậy Sở Mộ Vân không hề nóng nảy. Ba ngày này hắn không ngừng xoát hảo cảm, dù không thể là 100% nhưng được 80% là chắc chắn. Không đi một hai ngày cũng không sao.
Tuy không biết Mạc Cửu Thiều đang thần kinh gì nhưng lúc trở về vẫn luôn sủng Sở Mộ Vân. Buổi tối ngọt ngào với nhau cả đêm, ban ngày lúc nào cũng mang hắn theo, sáng dạy hắn luyện kiếm, chiều dạy thi họa.
Hai ngày trôi qua, Sở Mộ Vân hơi lo lắng về Yến Quân Khanh, thừa dịp nói:“Phụ thân, người đã trở về cũng nên đi thăm Tiểu Khanh. “
Bàn tay nắm tay hắn viết trên giấy Tuyên Thành hơi cứng lại, đầu bút vẽ một nét trên trang giấy:“ Không ghen?”
Cơ thể Sở Mộ Vân khẽ run, khuôn mặt ửng hồng:“ Phụ thân đang nói...nói gì vậy? “
Mạc Cửu Thiều bỏ bút xuống, cúi đầu cười hắn:“Tối nay cùng nhau dùng bữa?”
Sở Mộ Vân đáp:“Vâng.”
Hai ngày không gặp, Yến Quân Khanh thấy Sở Mộ Vân vô cùng vui vẻ:“Vân ca!”
Khóe miệng Sở Mộ Vân khẽ nhếch. Vừa muốn đáp lời, lại ý thức được Mạc Cửu Thiều đang ở bên cạnh, vội vàng đổi sang cười nhẹ:“Tiểu Khanh. “
Mạc Cửu Thiều nhìn hắn chằm chằm. Sự chuyển biến của hắn rất nhỏ, người khác có thể không phát hiện ra, nhưng y lại thấy được.
Lúc dùng bữa, Mạc Cửu Thiều ngồi ở giữa, Sở Mộ Vân bên trái, Yến Quân Khanh bên phải.
Tuy chỉ có ba người nhưng Thiên Loan Phong trước giờ xa hoa, thức ăn tinh xảo lần lượt được mang lên, phong phú khiến người bình thường khó thể tưởng tượng.
Một bàn bày biện cũng rất có ý tứ.
Đồ Sở Mộ Vân thích ăn lại đặt trước mặt Yến Quân Khanh, mà đồ Yến Quân Khanh thích lại ở gần chỗ Sở Mộ Vân.
Sở Mộ Vân nhìn bố cục này, tâm tư hơi động. Yến Quân Khanh lại không nghĩ nhiều như vậy. Tâm tư cậu đơn thuần, muốn đối xử tốt với ai thì không hề che giấu. Cậu không ngừng gắp đồ ăn cho Sở Mộ Vân khiến hắn ngại ngùng nói cảm ơn.
Mạc Cửu Thiều nhìn vậy liền khẽ cười:“Hai người các con rất hợp nhau. “
Yến Quân Khanh không nghi ngờ gì, tiếp lời:“Tôn thượng, Vân ca là người hiền lành, lại rất uyên bác. Mấy ngày nay vẫn luôn chiếu cố con!”
Mạc Cửu Thiều cười ôn nhu.
Trái tim Sở Mộ Vân rơi lộp bộp:“Linh, chuyện này không đúng lắm. “
Linh:“... Hay là ngươi hại Yến Quân Khanh rồi?”
Trong bữa tiệc, ba người họ làm ra vẻ phụ tử từ hiếu, huynh đệ hòa thuận, một nhà vui vẻ.
Sở Mộ Vân cho rằng Mạc Cửu Thiều sẽ chuyện xấu gì đó, nhưng đến khi dùng bữa xong, y vẫn không làm gì cả.
Thậm chí lúc rời đi, Mạc Cửu Thiều còn lấy ra một thứ:“Vân nhi, con cầm cái này sẽ không sợ Yến Quân Khanh chạm vào. “
Sở Mộ Vân nhận lấy hạt châu màu lam, hơi ngẩn ra.
Trong mắt Yến Quân Khanh lại tràn đầy hưng phấn:“ Tôn thượng! Vân ca cầm thứ này sẽ đến gần con được sao? “
Mạc Cửu Thiều cười như gió xuân:“ Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi. Ngày mai các con có thể thử.”
Nghe y nói như vậy, Yến Quân Khanh dù chờ mong cũng đành nhịn xuống:“Vâng, tôn thượng ngủ ngon, Vân ca ngủ ngon!”
Sở Mộ Vân tạm biệt cậu, quay đầu nói với Mạc Cửu Thiều:“Đa tạ phụ thân. “
Mạc Cửu Thiều kéo hắn lại, hôn xuống:“Không sao, hiếm khi con có bạn chơi cùng.” Y nhẹ giọng nói:“Con về nghỉ ngơi đi, ta còn có chút việc phải xử lý.”
Sở Mộ Vân gật đầu, xoay người về tẩm điện. Vừa cởi áo ngoài đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ai tới?
Sở Mộ Vân khoác lại áo, đứng dậy mở cửa.
“Tiểu Khanh? “ Sở Mộ Vân hơi kinh ngạc:“Sao đệ chưa nghỉ ngơi... Ưm..”
Hắn chưa nói dứt lời, thiếu niên thấp hơn hắn nửa cái đầu đã kéo lấy áo trước, lấp kín môi hắn.
Sở Mộ Vân:“...”
Linh:“... Ai nói cậu ta thẳng hơn cột cờ vậy?”
***********************************
Chương hôm nay hơi ngắn \(≧▽≦)/