Sau khi biết về thuộc tính của Băng Linh Thú, Sở Mộ Vân có chút cảm khái.
Đồng nhân ((Ma giới)) vẫn chưa mở rộng đủ. Nếu đã viết thì phải viết nhân vật chính biến thành Băng Linh Thú huyết thống, sau đó cùng bảy Ma tôn lăn giường... Tấm tắc, thật là ma tính!
Dâm đãng thụ kết hợp với bảy tên biến thái công, còn không phải quá tuyệt vời sao!
Đáng tiếc....tiểu (đồng) thuyết (nhân) không được viết ra, cho nên hắn chỉ có thể ở đây tự ảo tưởng.
Đều nói tiểu thuyết phản ánh cuộc sống sinh hoạt, Sở thần tỏ vẻ, cuộc sống sinh hoạt còn đau trứng hơn tiểu thuyết nhiều.
Sau khi biết vì sao Đố kỵ muốn chơi NTR, Sở Mộ Vân cũng biết công lược y như thế nào.
Đố kỵ không giống Ngạo mạn.
Ngạo mạn là lâu ngày sinh tình, đúng vậy, là ý nghĩa 'thượng' lâu ngày thì sinh tình.
Nói cho cùng, Đố kỵ là tiểu dâm đãng. Nhưng lại là tiểu dâm đãng cực kì thiếu cảm giác an toàn.
Ngạo mạn bề ngoài là một người ôn hòa lễ độ, trên thực tế y rất miệt thị con người, thậm chí còn có bệnh rối loạn nhân cách phản xã hội nghiêm trọng.
Đố kỵ bề ngoài yêu thích mọi thứ, nhưng lại vĩnh viễn không thể thoát khỏi cảm xúc âm u. Mà cảm xúc này chính là ghen tỵ.
Ghen tỵ với tất cả, cho nên hận không thể hủy diệt hết tất cả.
Sở Mộ Vân nghiêm túc suy xét một chút, tạm thời quyết định bỏ công lược Phẫn nộ, trước tiên nên cho Đố kỵ một đòn cảnh cáo.
Linh bảo bảo không hề phản đối, gật đầu phụ họa với hắn.
Sở Mộ Vân:“Chỉ mong sau khi cầu hôn thành công không nhảy ra một cái nhiệm vụ nữa.”
Linh: (⊙﹏⊙)b
Sở Mộ Vân:“Ngươi sẽ không để trong lòng chứ?”
Linh:“...”
Sở Mộ Vân trấn an nó:“Không sao, đi một bước biết một bước. Dù sao ngươi cũng chỉ là dos2.0 đơn xuẩn*.”
*đơn thuần +ngốc nghếch
Linh: Ký chủ đại đại quả thật là tri kỷ! Đương nhiên nếu hai chữ kia là đơn thuần chứ không phải đơn xuẩn sẽ càng tri kỷ hơn. Lệ nóng quanh tròng.gif
Cách thời hạn ba ngày chỉ còn một ngày.
Yến Trầm tận lực mà dạy dỗ Sở Mộ Vân. Từ tinh thần đến cơ thể, từ ngôn ngữ đến hành động đều có vẻ muốn tự cắm sừng trên đầu mình.
Sở Mộ Vân nhìn y nghiêm túc như vậy, không khỏi nghĩ: Không cắm cho y cái sừng xinh đẹp thì thật là tội lỗi...
Đương nhiên suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, có trải sẵn đường cũng không thể thực hiện.
Yến Trầm càng liều mạng khiến tiểu thú nhân NTR, tiểu thú nhân lại càng không muốn xa rời y.
“Yến Trầm thúc thúc... “
“Ân?”
“Ta có thể vĩnh viễn ở lại Chiếu Mai Sơn không? “
Yến Trầm:“Chỉ sợ lúc ngươi trưởng thành sẽ không còn nghĩ như vậy.”
Tiểu thú nhân dùng sức ôm lấy eo y, vội vàng nói:“Sẽ không, ta vĩnh viễn không rời xa ngài.”
Yến Trầm mỉm cười vuốt ve đôi tai mềm mại của hắn, thấp giọng nói:“Lựa chọn của mười sáu tuổi và hai sáu tuổi, tuyệt đối không giống nhau.”
Tiểu thú nhân dán mặt trước ngực y, rầu rĩ mà lắc đầu:“Ta không biết, nhưng ta thực sự thích thúc thúc, thích đến... Thích đến... “
“Như thế nào? “
Tiểu thú nhân không ngẩng đầu, chỉ run nhè nhẹ nói:“Thích đến mức nếu như phải rời xa ngài, trái tim ta đau như bị kim châm.”
Vì lời này của hắn mà tay Yến Trầm hơi ngừng lại.
Nếu không phải sớm biết Băng Linh Thú sẽ không yêu ai, Yến Trầm đã cho rằng hắn thực sự động tình với mình.
Đại khái là do sự ỷ lại quá mức, từ nhỏ lại mất đi cha mẹ, sau đó lại bị Phẫn nộ ngược đãi một thời gian. Khi đến Chiếu Mai Sơn, Yến Trầm tuy lợi dụng hắn nhưng cuộc sống ở đây vẫn tốt hơn lúc trước gấp mấy lần. Vì vậy do ám ảnh, tiểu thú nhân đã coi y như cha mẹ của mình, toàn tâm toàn ý mà ỷ lại.
Tuy tình cảm đơn thuần này khiến Yến Trầm có chút thỏa mãn, nhưng khi nghĩ đến Ngạo mạn và Sở Mộ Vân, y lại cảm thấy không cam lòng, cực kì không cam lòng.
Vì sao bọn họ lại có được tình cảm chỉ thuộc về nhau như vậy, trong khi y...chỉ được coi là người thân.
Khóe miệng Yến Trầm khẽ nhếch, nở nụ cười thật đẹp, nhưng đáy mắt đầy lạnh lẽo:“Tiểu Vân, nếu ngươi thực sự thích thúc thúc, vậy ngươi sẽ nghe lời thúc thúc sao?”
Tiểu thú nhân ngẩng đầu, ánh mắt đầy thành kính, giống như sợ bị vứt bỏ, cực kỳ nghiêm túc mà nói:“Ta nhất định sẽ nghe lời thúc thúc.”
“Thật ngoan. “ Yến Trầm hôn hắn, giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc:“Đứa trẻ nghe lời nhất định được khen thưởng. “
Một đêm kiều diễm.
Sở Mộ Vân vì trải đường sẵn mà cố ý quấn lấy y vài lần.
Yến Trầm nghĩ đến ngày mai sẽ có chuyện hay xảy ra, nên cũng theo nguyện ý của hắn. Hai người lại điên đảo loan phượng. Đến tận lúc trời tối, tiểu thú nhân mới cảm thấy mỹ mãn, nhắm mắt lại an tĩnh mà ngủ.
Yến Trầm cũng không ở đây qua đêm. Thấy hắn đã ngủ liền khoác áo bào, chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa mới xuống giường, còn chưa kịp bước đi, y đã cảm thấy khác thường.
Quay đầu lại, đế tôn Đố kỵ thấy được một cảnh khiến y kinh ngạc.
Dù cực kì mệt mỏi mà ngủ say, tiểu thú nhân vẫn duỗi tay nắm chặt lấy vạt áo y.
Hắn không phải nhận thấy y sắp đi mới túm lấy, mà do lúc ngủ say vô tình làm vậy. Vạt áo nhẵn mịn nằm trong lòng bàn tay nho nhỏ, giống như trân bảo được hắn gắt gao cầm lấy.
Đôi mắt tím của Yến Trầm hơi lóe, nụ cười thường treo trên khóe miệng không còn thấy. Y cúi người, định kéo tay tiểu thú nhân ra.
Nhưng tiểu thú nhân bướng bỉnh mà túm chặt.
“Tiểu Vân? “ Yến Trầm nhẹ giọng gọi hắn.
Tựa như đang nằm mơ, tiểu thú nhân mơ màng nói:“Đừng bỏ đi, thúc thúc đừng bỏ ta...”
Đồng tử Yến Trầm hơi co lại, trong mắt hiện lên tia do dự.
Suốt một đêm Sở Mộ Vân vẫn không thả vạt áo Yến Trầm ra, mà Yến Trầm cũng không rời đi.
Nhưng y cũng không ngủ, chỉ ngồi ở mép giường cho đến hừng đông chờ Sở Mộ Vân ngủ dậy.
Sở Mộ Vân:“Linh, vẻ mặt của Yến Trầm như thế nào? “
Linh:“Một mảnh xám xịt. “
Sở Mộ Vân cũng không ngoài ý muốn.
Mở mắt ra, tiểu thú nhân nhìn người ngồi bên cạnh, trong mắt tràn đầy kinh hỉ:“Yến Trầm thúc thúc! “
Một đêm không ngủ không ảnh hưởng gì với đế tôn Đố kỵ. Y mỉm cười với tiểu thú nhân:“Ngủ ngon không? “
Tiểu thú nhân rất vui vẻ, liên tục gật đầu:“Rất ngon! “
Yến Trầm ghé sát vào hắn, ánh mắt giống như tử la lan* động lòng người:“Chuẩn bị đi, ta sẽ đưa ngươi đi gặp một người.”
* Hoa tử la lan, hay còn gọi là hoa chuông tình yêu (valentine)
Tiểu thú nhân không nghi ngờ y, hưng phấn xuống giường đi rửa mặt.
Lười biếng đến vô cùng đúng giờ.
Yến Trầm nắm tay Sở Mộ Vân đi xuyên qua rừng mai, đạp lên sương tuyết, đi giữa biển cánh hoa mỹ lệ, mang theo hơi gió lạnh mà tiến vào chủ điện.
Đã qua mấy tháng, đế tôn Lười biếng xuất hiện giống như lần trước. Y ngồi xuống bảo tọa, mái tóc bạc tuyệt đẹp tuôn xuống như thác nước, màu mắt nhạt như hồ nước, vĩnh viễn không gợn sóng. Y mặc một bộ trường bào màu xám bạc, dung mạo tuấn mỹ nhưng màu da tái nhợt như bị bệnh. Cả người y đều mộc mạc đến cực điểm, ngoại trừ khối đá quý màu lam nhạt, đẹp như pha lê rực rỡ nằm ở bên hông.
Sở Mộ Vân hơi nhíu mày, sau đó nhanh chóng lướt qua.
Tầm mắt Quân Mặc dừng lại trên người hắn, đánh giá một lát, sau đó nói:“ Ta đến đón hắn.”
Yến Trầm còn chưa kịp nói gì, trên không trung đột nhiên xuất hiện một đám sương đen, sau đó một nam nhân tóc đỏ chậm rãi hạ xuống.
Nam nhân một thân trường bào đen, thân hình thon dài, ngũ quan tuấn mỹ, đôi mắt đỏ diễm lệ khẽ nhếch tạo nên vẻ tùy ý khó giải thích.
Lăng Huyền mở miệng, giọng nói đầy bình tĩnh nhưng lại vô cùng bá đạo:“Hắn là của ta.”
Quân Mặc quay lại, con ngươi màu bạc khóa lấy gã.
Lăng Huyền đối diện với y.
Lười biếng:“Ngươi muốn thứ gì ta sẽ cho ngươi.”
Phẫn nộ:“Ta không cần. “
Quân Mặc khẽ nheo mắt:“Ngươi muốn đổi ý?”
Lăng Huyền cười đến cuồng vọng:“Đúng vậy, ta đổi ý.”