Tạ Thiên Lan sinh ra ở Tử môn phương nam, hoàn cảnh ở đây ác liệt và tàn khốc hơn Tử môn phương Bắc rất nhiều. Mà nơi y ở lại có một cái hồ rất lớn, trong hồ có vô số yêu thú khát máu ngủ say. Vì là dưới nước nên đa số chúng nó đều là cá.
Tạ Thiên Lan không ít lần bị chúng hại. Nhưng điều đáng lo ngại là Tử môn phương nam không có bất cứ thứ gì bình thường cả, vì vậy cũng không có thức ăn bình thường. Những lúc y không tích cốc chỉ có thể ăn cá, chính là loại yêu thú cá to khủng bố có thịt như sắt thép.
Cứ như vậy, Tạ Thiên Lan vô cùng ghét loại sinh vật này. Cho dù biết ở Tử môn phương bắc, cá là loại thức ăn vô cùng ngon nhưng y vẫn không chút hứng thú.
Nhưng bây giờ Sở Mộ Vân lại làm một bàn đều là cá.
Sắc mặt Tạ Thiên Lan rất khó coi, Sở Mộ Vân nghi ngờ gọi y: “Thiên Lan?”
Y nhìn vẻ mặt hắn ấm áp, trong mắt không giấu được chờ mong y vui vẻ. Dường như chỉ cần y vui thì hắn đã cảm thấy thỏa mãn.
Tâm tư Tạ Thiên Lan khẽ động, y thu lại cảm xúc. Sở Mộ Vân cũng không biết y ghét cá, nên......
Nhưng rất nhanh y lại nghĩ..... Vì sao Sở Mộ Vân lại tưởng rằng y thích ăn cá?
Trái tim Tạ Thiên Lan chùng xuống, nhưng y lại che giấu cảm xúc mà mỉm cười đi tới.
Sở Mộ Vân hôn y.
Tạ Thiên Lan ôm lấy eo hắn, làm sâu thêm nụ hôn này.
Thấy sắp bị đè xuống, Sở Mộ Vân thở hồng hộc đẩy y ra: “Ăn trước đã.”
Tạ Thiên Lan vốn dĩ định hôn hắn tiếp để hắn quên đi......
Nhưng Sở Mộ Vân lại mở miệng trước: “Ta nấu cả buổi sáng, mùi vị không biết như thế nào, ngươi nếm thử xem.”
Câu 'nấu cả buổi sáng' làm Tạ Thiên Lan có chút mềm lòng, nhưng.....những món cá đó.....
Lúc y đang ngây người, Sở Mộ Vân liền kéo y ngồi xuống.
Tạ Thiên Lan nhìn một bàn thức ăn cá.....đột nhiên cảm thấy không khỏe.
Sở Mộ Vân nhìn thấy y bất thường liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Tạ Thiên Lan quay lại, nhìn thấy vẻ mặt hắn lo lắng cùng cẩn thận, đôi mắt kia như chứa biển cả thâm tình. Đây là đồ vật mà y dùng mọi thủ đoạn cũng không chiếm được, bây giờ lại dâng lên trước mặt y, làm sao y có thể không động lòng?
Tạ Thiên Lan cắn răng, cầm lấy đũa.
Trên mặt Sở Mộ Vân nở nụ cười: “Thử xem còn nóng không?”
Hắn gắp một miếng cá đến bên miệng Tạ Thiên Lan. Tạ Thiên Lan mở miệng nuốt xuống. Mùi vị so với tưởng tượng ngon hơn nhiều, hơn nữa Sở Mộ Vân còn chăm chú nhìn y thì cho dù là rau dại cũng ngon.
Sở Mộ Vân tha thiết nhìn y.
Tạ Thiên Lan mỉm cười từ đáy lòng: “Ngon lắm.”
Nhưng rất nhanh nụ cười của y liền cứng đờ vì Sở Mộ Vân bồi thêm một câu: “Tiếc là ở đây không có cá lâm mà ngươi thích nhất. Nếu có cơ hội trở về Nhân giới, ta sẽ bắt cá cho ngươi ăn.”
Tạ Thiên Lan ở Thiên Lâm Cung lâu như vậy đương nhiên biết đó là đặc sản ở nơi đây.
Cá lâm, một loài cá ăn thịt hung dữ không dễ bắt, nhưng thịt lại rất ngon, là......
Món ăn yêu thích của Thẩm Thủy Yên.
Lồng ngực giống như bị hàng trăm cây kim đâm vào, đau đớn đột ngột khiến Tạ Thiên Lan nhíu mày.
Lần này Sở Mộ Vân lại không nhìn thấy vẻ mặt y thay đổi. Hắn vui vẻ mỉm cười, thuần thục gắp đồ ăn cho Tạ Thiên Lan, hiển nhiên là đã thành thói quen.
Thời gian Tạ Thiên Lan quen biết Sở Mộ Vân không ngắn, nhưng ngoại trừ thân cận trên giường thì số lần nói chuyện dưới giường chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Dù sao cũng là y dùng thủ đoạn để có được hắn, mà tính cách Sở Mộ Vân lại thẳng thắn, trong lòng có người khác đương nhiên sẽ không quan tâm y.
Lúc đó Tạ Thiên Lan vẫn không cảm thấy gì, thậm chí còn nghĩ Sở Mộ Vân càng ghét y thì y lại càng muốn chinh phục. Dù sao trò chơi đơn giản thì đều không hay.
Nhưng lúc này..... sau khi được Sở Mộ Vân 'yêu' một thời gian, Tạ Thiên Lan lại không thể chấp nhận nổi.
Sở Mộ Vân mỉm cười nói: “Không sao, chắc chắn Yêu giới còn có thứ ngon hơn. Bữa sau ta sẽ làm cho ngươi ăn.”
Trong lời nói của hắn đầy chiều chuộng là vì hắn vốn nuông chiều Thẩm Thủy Yên, che chở, lo lắng cho y, sau khi trở thành người yêu lại càng không ngần ngại mà chiều chuộng quang minh chính đại.
Tạ Thiên Lan nghe những lời thâm tình này, trái tim y lại như uống một chén thuốc đắng.
Sở Mộ Vân quay lại nhìn y: “Sao lại không ăn nữa?”
Tạ Thiên Lan có thể ăn cá dù ghét cá, nhưng lại không chịu đựng được việc Sở Mộ Vân vì Thẩm Thủy Yên mà nấu ăn.
Y giữ lấy cổ Sở Mộ Vân, hôn xuống môi hắn: “Muốn ăn ngươi trước.”
Sở Mộ Vân hơi giật mình, nhưng hắn lại không đẩy y ra mà nhìn y bằng ánh mắt dung túng, mặc y làm hắn ở trong đại điện rộng lớn này.
Tạ Thiên Lan hưởng thụ sự phối hợp của hắn, chìm đắm trong sung sướng vì triền miên, nhưng sau một lúc y lại nghĩ tới trong đầu Sở Mộ Vân chỉ có Thẩm Thủy Yên.
Thật châm chọc.
Tạ Thiên Lan điên cuồng làm, rõ ràng y đã chiếm được người này, có được cơ thể hắn, có được tình yêu của hắn, nhưng hình ảnh trong mắt hắn lại không phải là y.
Chính là....... cảm giác muốn mà không được.
Cuối cùng Sở Mộ Vân chìm vào hôn mê. Thẩm Thủy Yên phiền chán nhìn bàn đồ ăn, giơ tay liền phá hủy tất cả.
Nhưng phá hủy cũng vô dụng, giống như đống rác bị bọc dải lụa trắng, chẳng khác gì giấu đầu lòi đuôi.
Tạ Thiên Lan ôm Sở Mộ Vân trở về tẩm điện. Khi hai người chuẩn bị đi ngủ thì Sở Mộ Vân lại nói một câu.
Giọng của hắn rất nhỏ, giống như đang lầm bầm, nhưng với tu vi của Tạ Thiên Lan thì dễ dàng nghe được.
“Thiên Lan, ngươi còn trẻ, đừng như vậy...... “ Hắn còn chưa nói hết, nhưng chỉ nửa câu đã khiến trái tim Tạ Thiên Lan như bị dội nước lạnh.
Còn trẻ......
Đã lâu lắm rồi không ai nói với y hai chữ này.
Cho dù dáng vẻ trẻ tuổi nhưng hiếm người ở Yêu giới có thể bằng tuổi với y.
Vì vậy..... đây không phải đang nói y.
Trong mấy ngày nay, có lời nào của hắn là nói với 'Tạ Thiên Lan'?
Bề ngoài ấm áp, ngọt ngào đã che giấu sự thật tàn khốc.
Tuy Sở Mộ Vân yêu hận điên đảo, nhưng tình cảm không thể nào thay đổi được. Ký ức không rõ ràng nhưng có những thứ đã bén rễ lại không thể mất đi.
Ví dụ như hắn vẫn nhớ thứ mà người yêu mình thích, nhớ rõ lúc bọn họ ở chung, vì vậy cho dù hắn yêu hận điên đảo nhưng bản năng vẫn nhớ trái tim chân chính thuộc về ai.
Một ngày sau tỉnh lại, Sở Mộ Vân sau khi thân mật với Tạ Thiên Lan mới nói: “Cơ thể ta cùng hồi phục rồi, chúng ta.... quay về Nhân giới một chuyến đi.”