Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 81: Chương 81: Hổ phụ không sinh khuyển tử




Đến lúc này, Sở Mộ Vân cuối cùng cũng biết Thẩm Thủy Yên muốn làm gì.

Thật là thông minh!

Cứng đối cứng chắc chắn là không được. Chiêu thức của Tạ Thiên Lan nhiều như lông trâu. Càng đừng nói đến Tham lam mất ký ức, cho dù có khôi phục ký ức thì y cũng chưa chắc đã đấu lại Dâm dục.

Nhưng y lại giả vờ yếu thế trước Tạ Thiên Lan, thậm chí là cả Sở Mộ Vân (dù sao y cũng đang cho rằng Thẩm Vân yêu Tạ Thiên Lan). Chờ đến khi bọn họ thả lỏng cảnh giác thì y mới bắt đầu thu lưới.

Y lợi dụng chiến trường để đẩy Tạ Thiên Lan vào khe nứt!

Thẩm Thủy Yên vừa ra tay thì Tạ Thiên Lan đã nhận ra, nhưng đáng tiếc đã muộn.

Ngón tay y khẽ gảy, từng luồng khí đập thẳng về Thẩm Thủy Yên. Nhưng Thẩm Vân lại không tránh, sức lực y dồn hết vào đòn trí mạng này, nếu tránh sẽ mất đi chính xác. Mà cơ hội thì chỉ có một lần!

Nhanh như chớp, công kích của hai người đồng thời ập đến đối phương. Thẩm Thủy Yên bị công kích của huyền cầm quét trúng, quần áo bị xé nát, tóc dài cuốn lên, khóe miệng cũng tràn ra vết máu.

Nhưng so ra Tạ Thiên Lan vẫn thảm hơn nhiều. Tuy vào phút cuối cùng y đã vận công pháp ngăn cản, nhưng một kích của Tham lam sao có thể khinh thường!

Mặc dù không phải là đòn trí mạng nhưng cũng ép y lùi về phía sau, gần với khe rách kết giới.

Nói cũng khéo...... Khe rách kia dường như cảm nhận được Tạ Thiên Lan đến gần mà tuôn ra một luồng khí cực lớn, điên cuồng cắn nuốt tất cả mọi thứ xung quanh.

Sở Mộ Vân biết đây là kết giới đã phản ứng với Tạ Thiên Lan.

Dù sao y cũng là người của Yêu giới, khí tức trong cơ thể y hòa vào trong đó. Trước đó vì ở xa nên không xuất hiện, bây giờ lại vì ở gần mà bị kéo vào.

Nhìn thấy bóng dáng Tạ Thiên Lan bị cắn nuốt, Thẩm Thủy Yên chống đỡ thân thể thương tích, trường kiếm bay trên không trung, ánh sáng đỏ trên mũi kiếm vẽ ra một bùa chú.

Sở Mộ Vân nhướng mày kinh ngạc.

Đây là sở trường của Tham lam, trên lý thuyết thì tương tự như trận pháp của hắn nhưng tính thực chiến của bùa chú này mạnh hơn một chút. Những hoa văn phức tạp đó tích lũy năng lượng cực lớn, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, chỉ trong chốc lát luồng sáng đã bay đến khe rách và biến mất trong đó.

Y vậy mà phong ấn Tạ Thiên Lan trong khe rách!

Sở Mộ Vân nhanh chóng nhập vai, hắn kinh ngạc nhìn về phía ranh giới, sau đó hét lên: “Tạ Thiên Lan!”

Vừa dứt lời hắn đã xông lên, trong tay ngưng tụ thuật pháp khiến người ta sợ hãi, nhưng lại....... Không thể dùng được.

Thẩm Thủy Yên thu hồi trường kiếm, đầu ngón tay trắng nõn lóe lên ánh sáng. Y nhanh chóng vẽ ra một bùa chú trên không, sau đó hóa thành một tấm lưới lớn vây lấy Sở Mộ Vân.

Trong nháy mắt Sở Mộ Vân liền không thể cử động, đáng sợ nhất là hắn không thể vận công hay thi pháp được. Biến cố phát sinh quá nhanh khiến hắn hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thủy Yên: “Rốt cuộc ngươi đang làm gì!”

Thẩm Thủy Yên lau vệt máu bên khóe miệng, khuôn mặt nhợt nhạt nở nụ cười diễm lệ: “A Vân, ngươi cuối cùng cũng thuộc về ta.”

Đồng tử mắt Sở Mộ Vân co lại: “Thẩm Thủy Yên...... Ngươi......”

Thẩm Thủy Yên đến gần hắn, túm lấy gáy hắn, thô bạo ép hắn cúi đầu: “Không thể giết được Tạ Thiên Lan thật đáng tiếc, nhưng không sao, ngươi sẽ không bao giờ gặp lại y được nữa.”

Nói xong, y liền ngang ngược cắn xuống môi của hắn.

Đây không thể xem là nụ hôn mà là xâm lược đơn phương đầy đau đớn. Sở Mộ Vân không sức lực kêu lên vì đau, nhưng như vậy càng thêm kích thích Thẩm Thủy Yên.

Y trả thù mà hôn hắn. Âm u trong lòng cuối cùng cũng điên cuồng tuôn ra. Y rất muốn lột sạch quần áo của hắn ngay bây giờ, khiến hắn phải thống khổ, chật vật, khiến cơ thể hắn nhớ kỹ rốt cuộc hắn thuộc về ai!

Chỉ tiếc bây giờ vẫn chưa được, khe rách vẫn còn chưa được phong ấn hoàn toàn. Y không thể để Tạ Thiên Lan thoát ra.

Sau khi hung tợn hôn một lát, chóp mũi Thẩm Thủy Yên chạm chóp mũi Sở Mộ Vân: “Chờ ở đây, nếu không muốn bọn họ biết ngươi là Yêu thú thì ngoan ngoãn nghe lời ta.”

Linh: “...... Mạch não của tra công là một sao? Uy hiếp cũng giống nhau như vậy.”

Sở Mộ Vân: “Ai bảo bọn họ đều nghĩ ta là anh hùng yêu nước thương dân.”

Linh: “.......” Thật là một hiểu lầm tuyệt vời, nhưng mà....... Cứ hiểu lầm tiếp đi! Pikachu!

Trong mắt Sở Mộ Vân đầy kinh ngạc: “Tiểu Yên, con đang nói gì......”

Thẩm Thủy Yên mỉm cười lạnh lùng: “Bị thao sẽ lộ ra hình thái của thú đúng không?”

Làm sao Sở Mộ Vân còn chưa hiểu: “Con......”

“Ngươi vội vàng quấn người làm ở chỗ hoang vu nên nghĩ sẽ không có ai nhìn thấy?” Thẩm Thủy Yên cắn lên cổ hắn trả thù, sau khi đổ máu mới tiếp tục nói: “Đừng mong kéo dài thời gian, ta tuyệt đối sẽ không để Tạ Thiên Lan trở lại.”

Thẩm Thủy Yên đang muốn xoay người đi thì Sở Mộ Vân lại kéo tay y lại. Mắt hắn đầy phức tạp nhưng vẫn mở miệng, giọng nói gần như đang cầu xin: “Thả Tạ Thiên Lan, để y.......”

Một câu đã dễ dàng châm lửa giận trong Thẩm Thủy Yên. Y hất tay hắn ra, nụ cười bên môi không còn duy trì được, giọng nói cũng không còn độ ấm: “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta chưa giết y!”

Sau khi ném Sở Mộ Vân cho thị vệ phía sau, Thẩm Thủy Yên liền chữa thương rồi rút kiếm ra trận. Một mình phong ấn tất cả khe rách kết giới.

Sau trận chiến này, Thẩm Thủy Yên hoàn toàn nổi danh khắp Nhân giới.

Trước đây mọi người đều cho rằng thiếu cung chủ chỉ là một 'bình hoa' xinh đẹp, nhưng bây giờ các tu sĩ tham chiến ở đây đều nhìn thấy thủ đoạn của y.

Có câu hổ phụ không sinh khuyển tử*, nhưng so ra thì thiếu cung chủ dường như còn khí phách, cường thế hơn cả tôn giả!

* người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bất tài.

Y mới 17 tuổi đã có sức mạnh cường hãn như vậy, nếu trưởng thành thì sẽ lợi hại như thế nào?

Quả thật là không dám tưởng tượng!

Mười ngày ngắn ngủi, tất cả khe nứt đều được phong ấn, Thẩm Thủy Yên cuối cùng cũng dẫn quân trở về, gặp lại Sở Mộ Vân.

Vì để hạn chế hành động của Sở Mộ Vân, y đã phong ấn sức mạnh của hắn. Sau đó lấy lý do tôn giả bị thương để ngăn cản hắn tiếp xúc với người khác.

Sở Mộ Vân bị đưa vào xe ngựa của Thẩm Thủy Yên, thùng xe đã hoàn toàn đóng kín. Hơn nữa vì Sở Mộ Vân tích cốc cho nên không cần ăn uống. Bên trong xe còn đốt hương liệu gây tê liệt thần kinh khiến Sở Mộ Vân luôn trong trạng thái mơ màng.

Mãi đến hôm nay, một tia sáng từ bên ngoài chiếu vào. Khuôn mặt ngược sáng của nam nhân mỉm cười gọi hắn: “A Vân.”

Đồng tử Sở Mộ Vân giãn ra, vô thức mà nỉ non: “Tạ........ Thiên Lan.......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.