Giam cầm Sở Mộ Vân trong thời gian dài như vậy, Thẩm Thủy Yên vốn định ngày mai dẫn hắn ra ngoài một chút. Đương nhiên y đã đuổi hết tất cả mọi người đi, nhưng tốt xấu hắn cũng có thể đi lại dưới ánh mặt trời. Bị nhốt lâu như vậy thì dù cơ thể có khỏe mạnh thế nào cũng không chịu được.
Thế nhưng....... Sở Mộ Vân lại nói vậy với y.
Thẩm Thủy Yên đứng cạnh cửa, sắc mặt lạnh lẽo như sương: “Tạ Thiên Lan rốt cuộc có gì tốt đẹp?”
Sở Mộ Vân đâu nghe rõ y nói gì, chỉ nghe loáng thoáng ba chữ Tạ Thiên Lan: “Ta muốn gặp y, ta thật sự rất..... Ưm......”
Hắn còn chưa dứt lời đã bị Thẩm Thủy Yên bóp lấy miệng, ép hắn rút lại lời chưa kịp nói.
Làn da khỏe mạnh của Sở Mộ Vân vì không được tắm ánh mặt trời mà trở nên tái nhợt. Nhưng gò má lại ửng đỏ bất thường, thậm chí còn vì dục vọng mà thất thần...... Dáng vẻ như vậy càng thêm quyến rũ, khiến người ta hận không thể xâm phạm hắn, khinh nhục hắn, hủy diệt hắn!
Thẩm Thủy Yên lại gần hắn, giọng nói của y như đóa hoa héo rũ: “Đừng mong ta để ngươi gặp y, không...... Từ nay về sau ngươi đừng mong gặp ai khác.....” Y kéo y phục vốn lỏng lẻo của hắn, cường thế đè lên.
Thần hồn Sở Mộ Vân điên đảo, không hưởng thụ và khao khát. Tuy hắn cảm nhận được sung sướng to lớn nhưng lại không đủ, thế nào cũng không đủ.
Vì sao lại biến thành bộ dạng này?
Sở Mộ Vân nghĩ không ra. Hắn chỉ biết khát vọng sinh lý ảnh hưởng đến lý trí.
Hắn yêu Thẩm Thủy Yên nhưng bây giờ hắn lại có chút hận y.
Vì sao lại tra tấn hắn như vậy? Vì sao lại cầm tù hắn. Vì sao lại khiến quan hệ của bọn họ không thể cứu vãn được?
Mỗi lần tỉnh táo lại, Sở Mộ Vân lại cầu xin: “Tiểu Yên, thả ta đi. Cầu xin ngươi thả ta đi.”
Từng lời của hắn chỉ đổi lại Thẩm Thủy Yên càng thêm thô bạo, ngang ngược.
Ngày tháng như vậy dường như không nhìn thấy kết thúc, cơ thể Sở Mộ Vân nhanh chóng trở nên gầy yếu mà vóc dáng Thẩm Thủy Yên lại càng cao hơn. Y vốn dĩ thấp hơn Sở Mộ Vân, bây giờ lại cao hơn hắn một chút; Sở Mộ Vân vốn dĩ có thể ôm y trong lòng, giờ đây lại bị Thẩm Thủy Yên dễ như trở bàn tay bế lên.
Bởi vì không có người ngoài cho nên Sở Mộ Vân không mặc quần áo ở trong phòng. Lúc đầu Thẩm Thủy Yên còn nhẫn nại dỗ dành hắn, nhưng hắn lại không ngừng cầu xin được gặp Tạ Thiên Lan. Cuối cùng Thẩm Thủy Yên không chịu được nữa, mỗi lần trở về đều chỉ làm tình. Mãi đến khu Sở Mộ Vân ngất đi, y mới có thể ôm hắn yên tĩnh suốt một đêm.
Mà chỉ cần tỉnh lại thì trong miệng Sở Mộ Vân lại là Tạ Thiên Lan.
Như một vòng tuần hoàn, hai người rõ ràng ngủ chung một giường, làm chuyện thân mật nhất nhưng lại không nói chuyện bình thường được với nhau.
Lần đầu tiên trong lòng Thẩm Thủy Yên dâng lên cảm giác bất lực.
Y đã quên mất vì sao lại muốn nam nhân này, nhưng muốn chính là muốn. Đơn giản đến mức trong đầu y chỉ có điều này.
Muốn như vậy nhưng lại không chiếm được.
Nhưng không chiếm được lại càng muốn.
Đây là một vòng tuần hoàn ác tính. Những gì Thẩm Thủy Yên muốn đều phải 'có được', vì mục đích này mà y không từ thủ đoạn nào.
Hãm hại Tạ Thiên Lan, giam cầm Sở Mộ Vân, khiến hắn không thể nhìn thấy ai khác, không thể nghe thấy gì khác, không thể tiếp xúc với bên ngoài.
Khiến hắn chỉ có mình y, nhưng......
Chiếm được cơ thể nhưng không chiếm được trái tim.
Y chiếm được tất cả của Sở Mộ Vân nhưng lại không thể khống chế được suy nghĩ của hắn.
Bọn họ rõ ràng đã làm hết tất cả chuyện mà tình nhân nên làm, nhưng trong lòng hắn lại chỉ có mình Tạ Thiên Lan.
Rốt cuộc là sai ở đâu? Y rốt cuộc......đã sai ở chỗ nào?
Vì sao thứ đã thuộc về y lại càng ngày càng cách xa y?
Thẩm Thủy Yên không thể chịu đựng được!
Lúc Sở Mộ Vân sắp bị 'hủy hoại', hắn đột nhiên bình tĩnh lại.
Khả năng thích ứng của con người thật đáng sợ. Sau khi trải qua dục vọng không ngừng, hắn cuối cùng đã thích ứng được dục vọng này.
Không phải là hắn không còn dục vọng mà hoàn toàn ngược lại, hắn càng khao khát nó nhiều hơn. Nhưng như vậy thì lại không đi đến đâu, vì vậy hắn bắt đầu nghĩ cách.
Lúc Thẩm Thủy Yên trở về, hiếm khi mà nhìn thấy Sở Mộ Vân đang ngồi trước cửa sổ.
Hắn đã gầy đi rất nhiều, mái tóc không buộc xõa tung ở sau lưng, gần như che khuất toàn bộ vòng eo. Nghe thấy tiếng cửa mở, hắn liền quay lại, khuôn mặt anh tuấn vô cùng ôn hòa: “Tiểu Yên.”
Thẩm Thủy Yên giật mình.
Đã lâu lắm rồi y mới nghe hắn gọi như vậy, lâu lắm rồi y mới nghe được âm thanh ấm áp này.
Sở Mộ Vân đứng lên, đến gần y: “Xin lỗi ngươi chuyện lần trước.” Hắn vươn tay ôm lấy y.
Thẩm Thủy Yên vì hắn đến gần mà trái tim chậm nửa nhịp: “A Vân.”
Sở Mộ Vân hôn y, đầy tình ý mà chủ động triền miên với y.
Một đêm này Sở Mộ Vân vẫn luôn gọi Thẩm Thủy Yên. Hắn dường như đã quên mất Tạ Thiên Lan, đem tất cả tình yêu nồng cháy kia cho Thẩm Thủy Yên.
Hạnh phúc đột ngột khiến Thẩm Thủy Yên không thể tin được.
Nhưng mấy ngày tiếp theo, Sở Mộ Vân cũng không nhắc đến Tạ Thiên Lan nữa. Hắn giống như trước kia mà sủng Thẩm Thủy Yên, trong mắt cũng chỉ có Thẩm Thủy Yên.
Hắn biết y thích ăn gì, biết thói quen của y, hơn nữa còn thuận theo y trong mọi chuyện.
Bảy, tám ngày sau, Thẩm Thủy Yên cuối cùng cũng thả lỏng cảnh giác, thậm chí còn mang Sở Mộ Vân ra ngoài.
Sở Mộ Vân rất dịu ngoan và an tĩnh, ánh mắt cũng chỉ dừng lại trên người Thẩm Thủy Yên, giống như hoa viên mỹ lệ cũng không đẹp bằng thiếu niên trước mắt.
Thẩm Thủy Yên bị hắn nhìn đến ngứa ngáy, muốn hắn ngay ở hoa viên.
Sở Mộ Vân cũng không từ chối mà thuận theo, từ đầu đến cuối chỉ nhìn y, gọi y, hoàn toàn hưởng thụ.
Thẩm Thủy Yên vô cùng thỏa mãn, y cho rằng mình đã làm được.
Quả nhiên...... Chỉ cần kiên trì thì y sẽ có được. Cuối cùng hắn cũng là của y!
Sở Mộ Vân ngoan ngoãn khiến Thẩm Thủy Yên không giam cầm hắn nữa.
Phạm vi hoạt động của hắn đổi từ tẩm điện đến sau hoa viên, cuối cùng là toàn bộ Thiên Lâm Cung.
Tuy nhiên Thẩm Thủy Yên lại đuổi tất cả mọi người đi. Cung điện to lớn như vậy cuối cùng chỉ còn hai bọn họ.
Lúc thời tiết tốt Sở Mộ Vân còn ra sau núi bắt cá. Bởi vì tu vi của hắn bị hạn chế, thể lực cũng không được như trước cho nên bắt cá xong người cũng đầy thương tích.
Buổi tối khi Thẩm Thủy Yên trở về liền nhìn thấy món mà y thích nhất do chính tay Sở Mộ Vân làm.
Lúc y nhìn thấy thương tích trên người Sở Mộ Vân liền nhíu mày: “Đừng đi bắt cá nữa.”
Sở Mộ Vân mỉm cười: “Ngươi thích ăn cá cho nên ta làm cho ngươi.” Dù sao Thiên Lâm Cung cũng chỉ có hai người họ.
Thẩm Thủy Yên dừng một chút: “Muốn ta tìm hạ nhân về không?”
Sở Mộ Vân lắc đầu: “Không cần, như vậy rất thanh tĩnh.”
Lời này của hắn đã lấy được lòng Thẩm Thủy Yên. Sau khi dùng cơm xong, Sở Mộ Vân vụng về đi thu dọn bát đũa. Thẩm Thủy Yên liền giơ tay dùng pháp thuật xử lý.
Trong mắt Sở Mộ Vân có chút buồn bã, thế nhưng vẫn không nói gì.
Thẩm Thủy Yên thấy được nhưng lại giả vờ không thấy.
Y ôm Sở Mộ Vân vào phòng tắm. Hai người ngâm mình trong linh tuyền, sau đó cùng triền miên.
Ngày tháng tốt đẹp trôi qua rất nhanh. Mỗi ngày Sở Mộ Vân không ngại phiền mà đi bắt cá, nấu món mà Thẩm Thủy Yên thích nhất.
Hắn thay đổi cách làm mà đi lấy lòng Thẩm Thủy Yên. Không mất bao lâu, thiếu niên liền rơi vào lốc xoáy ngọt ngào của hắn, hoàn toàn không còn đề phòng.
Trong một lần trở về, Thẩm Thủy Yên nhìn thấy Sở Mộ Vân đang bôi thuốc. Y cuối cùng cũng nói: “Ta giải chú cho ngươi.”
Sở Mộ Vân ngẩng đầu nhìn y, nhưng sau đó lại nói: “Không cần, như bây giờ cũng tốt.”
Thẩm Thủy Yên hôn hắn, thấp giọng nói: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, chỉ nhìn ta, chỉ nghĩ đến ta, ta sẽ không để ngươi bị thương dù một chút.”
Sở Mộ Vân hơi run rẩy.
Thẩm Thủy Yên ôm hắn, thở dài: “A Vân, ta thích ngươi, rất thích ngươi.”
Đáng tiếc lời âu yếm ngọt ngào như vậy lại đến từ ác ma.
Sở Mộ Vân quay lại ôm y, thuận theo dựa vào ngực y, thấp giọng nói: “Ta cũng thích ngươi.”
Cơ thể Thẩm Thủy Yên cứng đờ, ấn vai hắn, nhìn thẳng hắn hỏi: “A Vân, ta là ai?”
Sở Mộ Vân dịu dàng nhìn: “Tiểu Yên, tiểu Yên của ta.”
Trong mắt Thẩm Thủy Yên tràn ngập vui sướng, nụ cười bên khóe miệng nở rộ, vô cùng diễm lệ, vô cùng động lòng.
Sở Mộ Vân rũ mắt, trên môi cũng nở nụ cười nhẹ.
Một đêm ân ái này, hai người ôm nhau ngủ đến tận hừng đông.
Lúc trời sáng, Thẩm Thủy Yên thật sự giải chú tu vi cho Sở Mộ Vân.
Đột nhiên có lại sức mạnh, trong mắt Sở Mộ Vân tràn ngập không thể tin.
Thẩm Thủy Yên hôn hắn: “A Vân, ta muốn ăn cá lâm, muốn ăn con lớn nhất, tươi nhất!”
Cá lâm là loài cá ăn thịt, có tính công kích cao. Trước kia Sở Mộ Vân không dám xuống nước bắt, thế nhưng bây giờ hắn chỉ cần giơ một ngón tay là được.
Sở Mộ Vân dung túng cười với y: “Được, tùy ngươi.”
Cả ngày hôm đó, tâm trạng của Thẩm Thủy Yên rất tốt.
Y cuối cùng cũng được như tâm nguyện, hoàn toàn có được A Vân.
Y nghĩ những ngày về sau chỉ cần A Vân hoàn toàn thuộc về y, y sẽ không ngại cho hắn nhiều tự do hơn chút.
Tình yêu rốt cuộc là cái gì?
Chính là A Vân yêu y, y yêu A Vân. Hai người ở bên nhau lâu dài, mỗi ngày đều hài lòng như vậy.
Y thích A Vân, trên đời này không gì tốt bằng A Vân.
Cho dù món cá lâm cũng kém A Vân một chút.
Thẩm Thủy Yên mong chờ trở về Thiên Lâm Cung. Vừa xử lý mọi chuyện xong, y liền vội vàng trở về.
Mà chờ đợi y trong cung điện hoa mỹ chỉ có sự trống vắng lạnh lẽo.