Toàn bộ Chiếu Mai Cung, thậm chí là toàn bộ Chiếu Mai Sơn, Sở Mộ Vân đều có thể tùy ý ra vào.
Tuy nhiên có hai nơi đặt cấm chế với hắn.
Một nơi là thư phòng lần trước Sở Mộ Vân nghĩ mọi cách để vào, thậm chí vì bày trận mà bại lộ trước mặt Phẫn nộ. Nơi thứ hai là tẩm điện của Yến Trầm.
Lúc Sở Mộ Vân vẫn còn là tiểu thú nhân, Yến Trầm thường ôm hắn ngủ ở tẩm điện. Nhưng từ lúc hóa hình người hắn liền có tẩm điện của chính mình, rời khỏi nơi đây.
Trong bảy đế tôn Ma giới, Đố kỵ là vị âm u nhất, lại vô cùng thiếu cảm giác an toàn nên không tín nhiệm kẻ nào, yêu thích nhất là đùa bỡn tình cảm. Cho dù là tình thân hay tình yêu, y đều thích chia rẽ tất cả, bôi đen mọi thứ. Nhưng giết người không đủ thỏa mãn y, cái y theo đuổi chính là sự hủy hoại, mà tính cách ác độc nhất là ghen ghét. Bởi vì khó có thể áp chế được cảm xúc nên y không ngừng hủy hoại mọi thứ.
Mà lúc này Sở Mộ Vân muốn y biết một điều, chỉ có buộc y suy nghĩ cẩn thận, góc vuông trên đầu Đố kỵ mới có thể sáng lên.
Trong bóng đêm, tiểu thú đứng yên ngoài cửa điện, mãi đến khi trên người hắn lạnh băng, thậm chí sương tuyết bị gió cuốn lên bám vào quần áo hắn, cửa điện mới thong thả mở ra.
Yến Trầm đương nhiên biết hắn đã đến, y là cố ý bắt hắn đợi ở đó.
Nhưng tiểu thú nhân cũng không tức giận, môi của hắn lạnh đến tím tái, đôi mắt bởi vì khóc quá nhiều mà trở nên đỏ ửng, cả người giống như lữ nhân lạc đường trên sa mạc, cứ đi một bước lại ngã xuống, nhưng lại kiên cường qua vô số ngày đêm.
Yến Trầm nhìn hắn, đôi mắt tím không có chút thương tiếc thậm chí còn châm chọc: “Làm xong rồi? “
Y vừa mở miệng đã đâm dao vào tim, tiểu thú nhân vốn dĩ đứng bên bờ tuyệt vọng mở to mắt đầy vô vọng.
Yến Trầm cúi đầu nhìn hắn chằm chằm, nở nụ cười lương bạc: “Hay nên nói là Ngạo mạn không thể thỏa mãn ngươi?”
Y nhéo cằm hắn, nhìn như sắp hôn lên.
Tiểu thú nhân chưa từng cự tuyệt y đột nhiên quay đầu né tránh.
Ánh mắt Yến Trầm tối sầm lại, bàn tay y bóp lấy mặt hắn mạnh mẽ quay lại: “Sao vậy? Vì Mạc Cửu Thiều mà thủ thân như ngọc?”
Tiểu thú nhân nhìn y nhưng đôi mắt lam nhạt lại trống rỗng.
Đáy mắt Yến Trầm tràn đầy sự vui sướng tàn nhẫn: “Mạc Cửu Thiều nói gì với ngươi? Trong thời gian ngắn như vậy sao ngươi lại đắm chìm trong đó? Y thật là có năng lực, chiêu dụ dỗ trẻ con với ai cũng dùng được, phải không? Cho dù là Băng Linh Thú cũng vì y mà hiểu được tình yêu? “
Nghe thấy câu cuối cùng, tiểu thú nhân vô cùng khổ sở ngẩng đầu lên nhìn y: “Với ngài, ta chỉ là một con Băng Linh Thú thôi sao?”
Trên mặt Yến Trầm không chút ấm áp: “Vậy ngươi nghĩ sao.”
Tiểu thú chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, chua xót trong lồng ngực lan khắp cơ thể, tư vị mạch máu bị ăn mòn thật sự quá thống khổ.
“Ta đến đây để từ biệt ngài.”
Yến Trầm không nói gì.
Tiểu thú nhân nỗ lực khống chế cảm xúc, không để cho mình quá hèn mọn: “Ta muốn cùng đế tôn Ngạo mạn rời đi....”
Hắn còn chưa dứt lời, Yến Trầm đã âm ngoan nói: “Ngươi có biết y chỉ coi ngươi là thế nhân?”
“Biết. “ Tiểu thú nhân bình tĩnh nói: “Ta giống Sở Mộ Vân như đúc, đó là ái nhân của y....” Hắn nhìn Yến Trầm: “Ngài cũng thích hắn, không phải sao?”
Yến Trầm nhìn đôi mắt mờ mịt của hắn: “Đúng vậy, ta thích hắn. “
Tiểu thú nhân tự giễu cợt cong khóe miệng, không nói thêm gì nữa: “Đêm nay ta đến đây là muốn từ biệt ngài. Đa tạ ngài chiếu cố, ta rất cảm kích. “
Lời nói vẫn nghẹn ngào nhưng lại không còn gì tiếc nuối.
Hắn xoay người muốn đi, Yến Trầm lại nắm chặt cổ tay hắn.
Sức lực vô cùng lớn, tuy không dùng khí lực nhưng vẫn khiến cổ tay hắn một mảnh xanh tím.
Tiểu thú nhân đau đớn quay đầu lại, nhíu mày nhìn y.
Yến Trầm gằn từng chữ hỏi hắn:“Mạc Cửu Thiều mang ngươi đi vì muốn làm Sở Mộ Vân sống lại. “
Tiểu thú nhân:“Ta biết, y đã nói với ta.”
Đôi mắt tím của Yến Trầm sâu không đáy: “Cho dù vậy ngươi vẫn muốn đi với y?”
Tiểu thú nhân: “Phải.”
Yến Trầm tàn nhẫn nói: “Ngươi có biết, chỉ cần Sở Mộ Vân sống lại, ngươi không là gì cả!”
Tiểu thú nhân hơi run rẩy, một lúc lâu mới nói: “Ta biết. “
Yến Trầm cuối cùng cũng không áp chế được hỏa khí trong lồng ngực: “Y rốt cuộc đã nói gì với ngươi! “
Tiểu thú nhân ngẩng đầu nghiêm túc nhìn y, nhưng cuối cùng cùng chỉ lắc đầu, vô lực nói: “Không có gì, ta chỉ làm chuyện mà mình muốn. “
Yến Trầm kéo hắn qua, hung tợn cắn môi hắn. Nụ hôn không chút dịu dàng, chỉ có phát tiết và trả thù. Phát tiết phẫn uất trong lòng, ác ma không ngừng gặm cắn nội tâm y, hắc ám càng bành trướng, khói mù mãi mãi không tan, trái tim y càng ngày càng chìm xuống.
Tiểu thú nhân đột nhiên đẩy y ra, lần nữa kiên quyết cự tuyệt y.
Yến Trầm nhìn hắn, đột nhiên ý thức được không phải Băng Linh Thú không hiểu yêu là gì, cũng không phải không có tim, chỉ là hắn vĩnh viễn không yêu y mà thôi.
Giống như lúc này không có ai, trước sau vẫn không có ai... Chân chính quan tâm y.
Vĩnh viễn chỉ có y, vĩnh viễn, vĩnh viễn.
Yến Trầm thu lại cảm xúc, cong khóe môi đầy lạnh lùng. Y nói với tiểu thú nhân:“Chúc ngươi may mắn. “
Tiểu thú nhân hít sâu, miễn cưỡng đứng lên đi ra ngoài. Lúc sắp ra khỏi cửa, hắn rốt cuộc không nhịn được quay lại nhìn Yến Trầm:“Nếu Sở Mộ Vân sống lại, ngài sẽ theo đuổi hắn sao? “
Yến Trầm lạnh lùng nhìn hắn.
Giọng tiểu thú nhân run rẩy, trong mắt tràn đầy cầu xin và chờ đợi:“Hắn sẽ yêu ngài, nhất định sẽ.”
Yến Trầm mỉm cười, hiểu rõ tâm tư hắn.
Xem đi, chỉ cần rơi vào tình yêu, dù đơn thuần thế nào cũng sẽ trở nên ích kỷ, thiện lương thế nào cũng trở nên độc ác.
Y dốc lòng nuôi lớn tiểu thú nhân, hắn lại chỉ coi y là người nhà. Sẽ không ghen ghét vì y, chỉ biết thuận theo giống đứa trẻ nghe lời.
Nhưng lúc này, tiểu thú nhân đơn thuần đã có dục vọng chiếm hữu, thậm chí vì một người mà không từ thủ đoạn.
Đúng vậy, hắn muốn trở thành Sở Mộ Vân. Nếu thành công, Mạc Cửu Thiều có phải sẽ chỉ nhìn tiểu thú nhân?
Rốt cuộc tiểu thú nhân vì Mạc Cửu Thiều mà làm Sở Mộ Vân sống lại, hy sinh lớn như vậy cho Mạc Cửu Thiều, nếu cuối cùng Sở Mộ Vân phản bội Mạc Cửu Thiều, tiểu thú nhân chẳng phải sẽ có được Ngạo mạn?
Tâm tư như vậy thật tốt đẹp biết bao.
Sự âm u ghen ghét mất nhân tính này.