Nếu trước đó không có hình ảnh cay mắt và video diệt sạch nhân tính của Linh bảo bảo, tám phần lúc này Sở Mộ Vân sẽ bị quyến rũ đến tâm phiền ý loạn, gặp được mỹ nhân như vậy cũng không do dự mà làm luôn.
Mà chỉ cần làm, hoặc nên gọi là trầm mê trong đó thì chẳng khác nào tự sát.
Có tam đầu yêu thú không chút liêm sỉ như vậy nhưng thật ra bản thân Dâm dục cũng không dâm loạn.
Với y mà nói hưởng thụ là quá dễ dàng. Y trời sinh như vậy, lại có Mê thú và Mị thú trợ trận, nếu chỉ khiến người ta trầm luân trong cá nước thân mật thì thật không có tính khiêu chiến.
Nhưng trái tim lại là thứ khó nắm bắt.
Tình yêu lại càng là thứ kỳ diệu, nó có thể liên quan đến bề ngoài, địa vị hay quyền thế, nhưng rồi cũng có thể lại không liên quan. Có đôi khi sớm chiều ở chung mấy ngàn năm cũng không thể sinh ra tình yêu, nhưng rồi lại có thể vì một lần gặp gỡ mà nhất kiến chung tình.
Không có quy luật, không có nguyên tắc, không thể đoán trước nhưng lại đầy bất ngờ và có tính khiêu chiến rất lớn.
Cho nên thật thú vị cũng thật quyến rũ.
Vì vậy Tạ Thiên Lan chán ghét những người tâm trí không kiên định, bị dục vọng chinh phục liền muốn nhào lên người.
Chán ghét những kẻ nhìn thấy gương mặt này của y liền không còn lý trí mà rơi vào ảo tưởng vô hạn; càng chán ghét những kẻ chỉ vì vài lời ngon tiếng ngọt mà không phân biệt nổi đông tây nam bắc, thậm chí không phân biệt được đâu là đường mật, đâu là cạm bẫy.
Người rác rưởi như vậy cũng xứng với tình yêu? Không bằng tự đi tìm chết.
Sở Mộ Vân nhìn chằm chằm y, đôi mắt đen nhánh không chút trầm mê, thậm chí bên trong còn có chút cảm xúc phức tạp, giống như.....đã biết y từ lâu.
Đã từng gặp sao, Băng Linh Thú? Tạ Thiên Lan chắc chắn mình không quen hắn. Sống lâu như vậy y chỉ từng nghe về sự tồn tại của Băng Linh Thú, nhưng lại chưa từng nhìn thấy.
Vì vậy..... chỉ là ảo giác sao?
Sở Mộ Vân nhíu mày, thu lại thần sắc, khí thế đột nhiên dâng lên, hắn đề phòng nói: “Ngươi là ai?”
Tạ Thiên Lan nhìn hắn, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Trạng thái cơ thể ngươi không tốt.”
Sở Mộ Vân nheo mắt: “Không liên quan đến ngươi.”
Tạ Thiên Lan mỉm cười, khí tức mê người thu liễm hơn phân nửa. Khuôn mặt y vốn xinh đẹp, sau khi vẻ gợi cảm rút đi thì lại càng đẹp, đặc biệt đa tình, dường như y nhìn ai cũng yêu.
“Băng Linh Thú thành niên sẽ có kỳ phát tình, ngươi không phải vẫn luôn chịu đựng sao?”
Thân thể Sở Mộ Vân rõ ràng hơi cứng lại một chút, nhưng vẻ mặt vẫn ngưng trọng: “Ta và ngươi đều giống nhau, những chuyện này ta không có gì để nói!”
Từ đầu đến cuối hắn đều tràn ngập địch ý, hiển nhiên không hề bị Tạ Thiên Lan mê hoặc. Mà sở dĩ không động thủ là vì chưa rõ Tạ Thiên Lan cực kỳ giống nhân loại này rốt cuộc là người hay là yêu thú.
Tạ Thiên Lan càng hứng thú, thần thái y ôn hòa, đến gần Sở Mộ Vân nói: “Ngươi rất lợi hại, thân thể như vậy còn có thể phá ảo cảnh, lại còn không bị Mê thú mê hoặc...... Chắc hẳn là rất khó chịu? Ta giúp ngươi được không? Sẽ không có nguy hại gì, cũng không có ai biết, chỉ....khiến ngươi thoải mái một chút.”
Linh: “Vừa gặp liền hẹn tình một đêm! Quả nhiên là Dâm dục!”
Sở Mộ Vân không muốn đánh thức hệ thống bảo bảo ngây thơ vô số tội, dù sao hắn cũng hy vọng nó vĩnh viễn ngây thơ như vậy. Đừng nói là mười năm, chỉ cần nhớ lại hình ảnh và video cay mắt kia thì dù có mười cái mười năm hắn cũng nguyện ý đánh đổi ==!
Sở Mộ Vân đương nhiên sẽ không bị Tạ Thiên Lan mê hoặc, hắn lùi lại một chút, ánh sáng xanh trên người càng cường thịnh: “Ngươi rốt cuộc là người hay là thú?”
Hắn vừa hỏi xong thì phía sau đã truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, đồng thời có vô số khí tức của tu giả xuất hiện.
Lấy tu vi của Sở Mộ Vân và Tạ Thiên Lan từ xa cũng đã dễ dàng cảm nhận được.
Tạ Thiên Lan giơ tay thu lại tam đầu yêu thú, mỉm cười đứng yên tại chỗ.
Sở Mộ Vân lại càng thêm đề phòng, chiến sĩ Nhân tộc vội vàng tới chính là thủ hạ của hắn. Tốc độ của bọn họ đương nhiên kém xa Sở Mộ Vân tu vi cao cường, cho nên lúc họ tới thì trời đã khuya.
Nhưng bọn họ tới thì Sở Mộ Vân vẫn không thả lỏng cảnh giác, hắn chắc chắn Tạ Thiên Lan không có ý tốt, tam đầu yêu thú lại thuộc về y, y làm sao có thể là nhân loại bình thường!
Mà những người tới cũng không thể giúp đỡ Sở Mộ Vân, ngược lại còn cần hắn phân lực ra bảo vệ. Dù sao với tu vi của bọn họ còn không đánh lại tam đầu yêu thú chứ đừng nói đến Tạ Thiên Lan tu vi sâu không lường được.
Có người nhìn thấy nam tử hồng y tuấn mỹ thì không nhịn được mà mở miệng: “Tôn thượng...... Yêu thú kia đâu? Đây là......”
Không đợi Sở Mộ Vân mở miệng, Tạ Thiên Lan đã nói trước: “Yêu thú từ trong khe rách đi ra đã bị tôn thượng diệt trừ.”
Giọng y rất dễ nghe, tuy là giọng nam gợi cảm nhưng thanh tuyến lại đè thấp khiến nam nữ đều bị chinh phục.
Sở Mộ Vân nhận thấy Tạ Thiên Lan đã che giấu tu vi cho nên nhân tộc kia mới không chút nghi ngờ.
Người kia nghe Tạ Thiên Lan nói liền nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại hỏi: “Không biết vị công tử này là?”
Tạ Thiên Lan hạ giọng, có chút gian nan nói: “Kẻ hèn này họ Tạ, tên Thiên Lan, là một tán tu ngưỡng mộ danh tôn giả từ lâu cho nên muốn giúp tôn giả một tay, nhưng lại vì kiêu ngạo mà thiếu chút nữa chết dưới chân yêu thú, cuối cùng phải nhờ tôn giả giết chết yêu thú hung tàn kia để cứu tại hạ!”
Bản lĩnh trợn mắt nói dối này cũng thật giỏi, quả nhiên không phải người một nhà thì không cùng vào gia môn.
Dựa theo thiết lập, Sở Mộ Vân nên lên tiếng phản bác, nhưng Tạ Thiên Lan dám nói như vậy đương nhiên là đã có chuẩn bị.
Tạ Thiên Lan: “Nếu ngươi không muốn bọn họ biết được thân phận của mình thì tốt nhất đừng lên tiếng.”
Sở Mộ Vân: “Tộc của ta không phải là yêu thú tàn bạo khát máu!”
Tạ Thiên Lan: “Nhưng ngươi là yêu thú nha.”
Sở Mộ Vân: “Thì sao? Chúng ta là linh thú che chở......”
Tạ Thiên Lan: “Nhân loại dù sao cũng không biết..... Ranh giới bị tổn hại, yêu thú tràn ra, Nhân tộc đã mất đi ký ức viễn cổ từ lâu thì làm sao phân biệt ra yêu thú với linh thú?”
Sở Mộ Vân cứng họng.
Tạ Thiên Lan: “Ngươi được bọn họ tôn sùng là tôn giả, nếu bọn họ biết tôn giả được Nhân tộc toàn tâm tín nhiệm là một yêu thú.... Ha ha.”
Uy hiếp này thật đáng sợ, Sở tổng tỏ vẻ có thể thuận nước mà đẩy thuyền.
Sở Mộ Vân: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Tạ Thiên Lan: “Giúp ngươi, kỳ phát tình của Băng Linh Thú rất khó chịu, ta có thể khiến ngươi thoải mái.”
Sở Mộ Vân: “Ta đã nói là không cần!”
Tạ Thiên Lan: “Không thử sao biết là không cần?”
Sở Mộ Vân không muốn nói chuyện với y, nhưng hắn cũng không thoát khỏi nam nhân này.
Đối mặt với tầm mắt còn nghi ngờ của các chiến sĩ phía sau, hắn hơi nhíu mày, theo ý Tạ Thiên Lan nói: “Y thật sự đến giúp ta, thân thủ cũng không tệ, về sau sẽ theo ta.”
Hắn nói như vậy nhưng lại không ai có ý kiến gì. Dù sao uy nghiêm của Sở Mộ Vân cũng rất lớn, từ trước đến nay cũng không ai dám nhiều lời.
Nhưng lại không ngăn được suy nghĩ lung tung của thuộc hạ. Không thể trách họ được, thật sự là Tạ Thiên Lan quá đẹp, cho dù có là nữ nhân đẹp nhất Thiên Lâm Cung chỉ sợ cũng không bằng một phần mười của y. Y đẹp như vậy, lại tôn sùng tôn giả như vậy..... Tôn giả lại cố tình mang y đi theo, chuyện này...... Sao bọn họ có thể không nghĩ nhiều?
Tuy nói yêu thú đã bị 'xử lý', nhưng khe hở vẫn chưa thể sửa lại, mà cái khe lại lớn như vậy, cho dù có là Sở Mộ Vân thì cũng cần tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể phong ấn.
Chưa kể không dừng lại tại đây, lục tục lại xuất hiện vài khe rách, Sở Mộ Vân mang theo các chiến sĩ một đường chinh phạt, nháy mắt cũng đã qua một tháng.
Tạ Thiên Lan vẫn luôn rất yên phận, ở bên cạnh Sở Mộ Vân không làm ra chút chuyện xấu nào.
Sở Mộ Vân thì lại vô cùng đề phòng y, từ đầu đến cuối vẫn không thích y.
Mà trong một ngày nghỉ ngơi chiến sự, người truyền tin đi vào doanh trướng: “Tôn thượng! Là thiếu cung chủ gửi thư.”
Sở Mộ Vân đột nhiên đứng dậy, dù kiềm chế nhưng trong mắt vẫn toát ra sự vui mừng.
*****************
Chương sau có biến:))))