Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 41: Chương 41: Y không yêu ngươi




“Không sao, rất thoải mái. “

Những lời này của thiếu niên thật sự có chút không bình thường.

Mạc Cửu Thiều hơi sửng sốt, nhưng sau đó lại hiểu rõ. Kỳ thật chỉ cần biết tính cách của Đố kỵ thì có thể dễ dàng lý giải mọi chuyện là như thế nào.

Y mỉm cười, dịu dàng nói:“Thật là đứa trẻ ngoan.”

Tiểu thú nhân nghe y khích lệ nhưng lại không thể nào vui vẻ. Hắn quay lại nhìn Yến Trầm, đôi mắt sạch sẽ có chút chờ mong cùng bất an. Hắn dường như không biết mình muốn nghe thấy điều gì. “

Đế tôn Đố kỵ mặt không biểu tình lúc này mới cong khóe môi, nhưng độ cong không hề có chút ấm áp mà chỉ tràn đầy châm chọc:“Nếu thoải mái thì các ngươi cứ tiếp tục. “

Tiểu thú nhân bỗng nhiên mở to mắt.

Yến Trầm đến gần, bàn tay vỗ lên cổ hắn, hơi thở phảng phất phả lên gò má, giống như muốn hôn môi. Nhưng trước sau vẫn cách một khoảng không xa không gần. Giống như lồng hai trái tim vào nhau, trước sau vẫn không thể đến gần.

Giọng nói của tiểu thú nhân run rẩy, cơ hồ là nhẹ giọng cầu xin:“Thúc thúc... “

Con ngươi Yến Trầm vẫn như đêm lạnh đầu đông, thấm cảm lạnh ý, cái lạnh không khiến người bị thương nhưng đủ làm người run bần bật:“Cố gắng biểu hiện, đế tôn Ngạo mạn sẽ thích ngươi.”

Nói xong, y không chút lưu luyến rời đi.

Tiểu thú nhân muốn giữ y lại nhưng lại không dám nói thêm câu nào nữa. Hắn suy sụp ngã ngồi, giống như trời sập, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tuyệt vọng.

Mạc Cửu Thiều nhìn chằm chằm hắn, thấy biểu tình này trái tim y đột nhiên co lại một chút.

Thật sự quá giống, khuôn mặt giống nhau làm ra biểu tình này.... Đánh thức toang bộ hồi ức của y.

Mạc Cửu Thiều hơi rũ mi, chậm rãi hỏi:“Vì sao ngươi lại thích Yến Trầm? “

Tiểu thú nhân nhìn thẳng tắp về phía trước, thất thần nói:“Vì y nuôi lớn ta.”

Đôi mắt Mạc Cửu Thiều hơi lóe lên.

Tiểu thú nhân nhẹ giọng nói:“Ta biết sinh mệnh ta rất ngắn ngủi. Từ khi sinh ra đến bây giờ mới hai năm, nếu là con người thì vẫn còn là trẻ nhỏ. Nhưng ta không phải là con người. Từ khi sinh ra ta cái gì cũng biết, ta nhớ rõ Lăng Huyền, nhớ rõ gã làm gì với ta, cũng biết mình làm thế nào sống sót trong địa ngục đó. Ta cho rằng mình sẽ vĩnh viễn như vậy, vĩnh viễn không thoát khỏi Lăng Huyền, nhưng y lại mang ta đi... Ta biết y mang ta đi là có mục đích, nhưng... Y đối với ta rất tốt, cực kì cực kì tốt....

Nói đến đây, giọng tiểu thú nhân nghẹn ngào:“Y sẽ dịu dàng chảy lông cho ta, sẽ cho ta đồ ăn mỹ vị, sẽ dùng giọng nói dễ nghe nói chuyện với ta... Thời gian một năm đối với các ngươi chỉ là cái chớp mắt, nhưng lại là một nửa sinh mệnh của ta. Hiểu rõ người này, hơn nữa sâu trong lòng, ta biết y rất sợ cô đơn, ta còn biết y sẽ tỉnh giữa đêm, ta cũng biết y rất thích hoa mai, thích đến mức dù sống giữa núi tuyết lạnh lẽo cũng cam tâm tình nguyện. “

Giọng nói tiểu thú nhân trong trẻo, nhưng lại tràn đầy tình cảm có thể khiến không khí cháy bỏng. Hắn tiếp tục nói:“Nếu có thể, ta không muốn biến thành con người. Lúc ở hình dạng thú, ta và y như hình với bóng, bất kể là ngày hay đêm chúng ta đều ngủ chung, có thể ôm nhau mà ngủ. Ta có thể đến gần y cho y ấm áp; cũng có thể cho y an ủi những lúc y bừng tỉnh. Ta không sợ lạnh, ta có thể đi trên nền tuyết tìm bông mai đẹp nhất đặt ở trước cửa sổ y, có thể nhìn y thư thái không cười lạnh lùng như vậy.

“Nhưng... Ta hóa hình thành người, từ đó trở về sau chúng ta vẫn gặp mặt mỗi ngày... Nhưng buổi tối lại không thể ngủ chung. Y không cho ta bước vào phòng y, không cho ta chạm vào đồ của y, càng không cho phép ta tìm hoa mai. Nhưng khác trước là y sẽ hôn ta, sẽ vuốt ve ta, sẽ làm ít chuyện thân mật thoải mái. Lúc ta đang vui sướng vì được biến thành người, y lại nói.... Những chuyện này không phải thích nhau mới làm....”

Nói đến đây, đôi mắt tiểu thú nhân đã ẩn nước, hắn quay đầu nhìn Mạc Cửu Thiều, nhẹ giọng hỏi:“Thật sự... Không phải vì thích mới làm sao?”

Mạc Cửu Thiều nhìn hắn, trầm mặc thật lâu mới trả lời:“Nếu thích thì đích xác sẽ làm chuyện này. “

Đôi mắt tiểu thú nhân đột nhiên sáng lên.

Nhưng rất nhanh, câu tiếp theo của Mạc Cửu Thiều lại khiến con ngươi hắn trống rỗng rồi tiêu thất.

“Nhưng làm chuyện này cũng không có nghĩa là thích.”

“Ta... Không hiểu. “

Mạc Cửu Thiều nhẹ giọng giải thích:“Thích lẫn nhau sẽ làm tình, nhưng nếu chân chính là thích sẽ không chấp nhận đối phương phát sinh quan hệ như vậy với người khác.”

Tiểu thú nhân nhìn thẳng về phía trước, long mi run rẩy liên tục, hốc mắt ẩn nước sắp tràn ra.

Mạc Cửu Thiều:“Thật xin lỗi, tuy nói ra ngươi rất khổ sở, nhưng... Yến Trầm không thích ngươi. “

Tách.

Nước mắt tích thành giọt chảy xuống, cảm xúc đè nén thật lâu đột nhiên bùng nổ, giống như mưa tầm tã, khiến người ta đều cảm thấy chật vật và bất kham.

Trái tim Mạc Cửu Thiều truyền đến đau đớn cực độ, nhưng y vẫn tiếp tục nói:“Ngươi yêu Yến Trầm sao?”

Tiểu thú nhân căn bản không nói được một câu hoàn chỉnh.

Mạc Cửu Thiều tiếp tục hỏi:“Nếu có một ngày Yến Trầm gặp nguy hiểm, ngươi sẽ cứu y cho dù phải trả giá bằng tính mạng của mình sao?”

Tiểu thú nhân đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy nước mắt, nhưng lời nói lại kiên định chấp nhất:“Y sẽ không gặp nguy hiểm! Y nhất định sẽ tồn tại! “

Mạc Cửu Thiều nhìn hắn chằm chằm:“Ngươi có thể vì y từ bỏ sinh mệnh của mình không? “

Tiểu thú nhân giật mình, bản năng huyết mạch khiến hắn không thể nói ra những lời này. Nhưng chỉ cần tưởng tượng Yến Trầm gặp nguy hiểm, hắn lại đè ép bất an và khủng hoảng xuống:“Sẽ, ta nguyện y...vì y làm bất cứ chuyện gì. “

Mạc Cửu Thiều:“Cho dù y không yêu ngươi? “

Sắc mặt tiểu thú nhân tái nhợt như tờ giấy:“Cho dù y không yêu ta.”

Mạc Cửu Thiều duỗi tay, ngón tay thương tiếc chạm vào trán của hắn:“Ta sẽ nói cho ngươi biết y nghĩ gì, được không? “

Tiểu thú nhân giật mình, dường như đã biết đáp án, nhưng hắn vẫn căng da đầu hỏi:“Cái gì? “

Mạc Cửu Thiều trầm giọng nói:“Y muốn Sở Mộ Vân sống lại. “

Tiểu thú nhân ngồi yên không nhúc nhích, không nói gì.

Mạc Cửu Thiều không nháy mắt nhìn hắn, gằn từng chữ xuyên vào tim hắn:“Hoàn Hồn Đan có thể gọi hồn Sở Mộ Vân, nhưng hắn còn cần một thân thể. “

Sở Mộ Vân nháy mắt hiểu được lời của y.

Sở Mộ Vân:“Linh Linh?”

Linh:“Đây là chế độ tự động nhắn lại, doc2.0 đã khóc thành sông.”

Sở Mộ Vân:“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.