Phải Chăng Tôi Thích Cậu? Bạn Cùng Bàn!

Chương 27: Chương 27: Ngọc được Tỏ Tình




Ngọc...Có người tìm Cậu kìa- là giọng lớp trưởng nhìn Ngọc cười

Được Tớ ra ngay đây- Ngọc nhìn lớp trưởng cười lại, xong nhìn hai người kia khó hiểu nhưng cũng nhanh chóng đi ra.Cậu và hai người kia cũng đi ra theo

Phong?Phong tìm Ngọc có chuyện gì vậy?- Ngọc đi ra cũng khá ngạc nhiên Phong là một người chỉ quan tâm đến việc ít quan tâm đến người khác cực kỳ lạnh lùng nhưng không ngờ lại đến tìm Ngọc

Có chuyện gì thế?- Cô và Hoàng đang nói chuyện thì thấy Ngọc đi ra rồi ba người kia cũng ra nên nhìn Quang Trường,Cô cũng biết con người Phong lạnh lùng không quan tâm đến người khác vậy mà giờ lại tìm Ngọc

Không biết- Quang Trường nhún vai bó tay nhìn Cô

Ngọc...Tớ có chuyện muốn nói với Cậu- Bây giờ Phong mới lên tiếng nhìn Ngọc

Được...Có chuyện gì Phong cứ nói đi- Ngọc cũng khó hiểu nhìn Phong mặc dù tiếp xúc ít nhưng chưa bao giờ thấy Phong như vậy cả

Phong...Phong Thích Ngọc!Ngọc còn nhớ lần Phong đụng trúng Ngọc ở thư viện không?Từ đó hình dáng Ngọc luôn ở trong tâm trí Phong khiến ngày nào cũng nghĩ đến Ngọc!- Phong nhìn Ngọc ánh mắt đầy ấm áp.Còn mấy người Cô đừng đấy thì ai cũng tròn mắt nhìn nhau,Hoàng cũng vì những lời nói đó mà mặt tối sầm lại

'mày sắp mất người trong lòng rồi'- Cô nói nhỏ với Hoàng,Hoàng đang khó chịu Cô còn nói thêm khiến Hoàng giận cá chém thớt lườm Cô đến cháy mặt

Ồ- Quang Trường- Thế Anh lên tiếng giọng nói đấy nham hiểm ánh mắt liếc nhìn sang khuôn mặt Hoàng

Phong...Ngọc...- Ngọc nghe Phong nói thì đơ người khuôn mặt trắng bệch mãi mới lấy lại được tinh thần ấp úng nhìn Phong

Ngọc...cho Phong cơ hội được chứ?- Phong nhìn Ngọc cười ấm áp

Thảo Phương đi canteen không?- Hoàng thấy Ngọc cứ đắn đo suy nghĩ có chút khó chịu nên nhìn sang Cô

Hả- Cô ngạc nhiên trong cái tình huống này mà Hoàng còn nghĩ đến đi canteen được sao

Phong...Ngọc...Ngọc xin lỗi...Ngọc thích người khác rồi!Phong tìm người khác tốt hơn nhé!- Ngọc thấy Hoàng không quan tâm đến chuyện của mình cũng có chút buồn nhưng trái tim không muốn cho ai vào ngoại trừ Hoàng nên nhìn Phong nói nhanh rồi chạy vào lớp.Ngọc không muốn thấy cảm xúc của Phong khi bị từ chối nên đi nhanh vào lớp

Ngọc...- Phong nghe vậy thì như sét đánh vào tai nhìn Ngọc đi vào lớp cho dù có gọi như nào Ngọc cũng chẳng quay lại

Phong...Cậu về lớp đi đừng giận Ngọc nhé!Ngọc cũng có lý do của Mình!- Cô cũng không ngạc nhiên cho lắm đi gần lại chỗ Phong vỗ vai an ủi,Phong nghe vậy mặt buồn ủ rũ đi về lớp

Ba người vào với Ngọc đi- Cô thấy Phong đi xa,nhìn lại Ba người kia.Họ nghe vậy cũng gật đầu đi vào.Đợi họ đi vào Cô đi lại đứng gần Hoàng

Nhìn gì?- Hoàng thấy Cô đứng cứ nhìn chằm chằm Mình ánh mắt nguy hiểm

Trong lòng chắc đang vui lắm nhỉ?- Cô nói giọng điệu đầy đắc ý

Vui gì?- Hoàng vẫn tỏ ra không hiểu chuyện gì

Vậy sao?Còn không mau tỏ tình để đến lúc bị người khác cướp mất người trong lòng thì đừng buồn nhé!- Cô vỗ nhẹ vai Hoàng

*Lúc Hoàng và Cô ra ngoài nói chuyện*

Có chuyện gì?- Cô tâm trạng đang lẫn lộn vì vừa mất nụ hôn đầu nên nhìn Hoàng khó chịu

Mày...muốn biết người trong lòng của Tao không?- Hoàng nói ánh mắt nhìn về phía xa xa

Ai thế?- Cô nghe vậy thì trí tò mò lên mức cao nhìn Hoàng

Ngọc...Bạn thân Mày- Hoàng cười nhìn Cô

Cái gì?Ngọc sao?- Cô như không tin vào những gì Mình nghe thấy

Ừm!Mày phải giúp Tao đấy!- Hoàng nhìn Cô khuôn mặt năn nỉ

Để Tao nghĩ cách!- Cô gật đầu nhìn Hoàng,vậy là Cô cũng chẳng lo Ngọc đơn phương Hoàng mãi rồi

- ----------

Sao?Còn suy nghĩ gì nữa không bày tỏ thật à?- Cô với Hoàng cứ đứng im lặng mãi Cô khó chịu nhìn Hoàng

Nhưng...- Hoàng có vẻ như lo sợ,sợ bị Ngọc từ chối

Hazzz...thật ra Ngọc nó cũng thích Mày đấy!Ngọc ra đây có chuyện muốn nói!Chỉ mình Mày thôi!- Cô thở dài nhìn Hoàng quay mặt vào cửa lớp gọi Ngọc ra còn nhìn ba người kia vì Cô biết thế nào ba người họ cũng hóng hớt mà đi ra

....- Hoàng nghe Cô nói vậy vừa không tin vừa ngạc nhiên vì tự dưng Cô gọi Ngọc ra làm gì?Hoàng chưa chuẩn bị được tâm lý

Có chuyện gì thế Thảo Phương?- Ngọc khó hiểu đi ra không biết là có chuyện gì

Ngọc...Hai người có gì thì nói đi!- Cô vỗ nhẹ vai Ngọc cười rồi nhìn sang Hoàng

Chuyện gì chứ? Tao...- Ngọc còn chưa hiểu ra vấn đề Cô muốn nói

Hazzz...cứ phải giấu trong lòng làm gì cứ nói hết ra đi!Tao đi vào cho chúng mày tự nhiên nhé!- Cô nhìn Ngọc cười

Hoàng...?Có chuyện gì thế!- Ngọc nhìn Cô đi vào khó hiểu nên nhìn Hoàng

Ngọc...Hoàng...- Hoàng nãy giờ im lặng vì chưa biết nên nói như nào với Ngọc,đột nhiên Ngọc hỏi khiến Hoàng lúng túng

' Có chuyện gì thế '- nói là đi vào nhưng Cô lại vẫy tay cho ba người họ đi ra rồi chốn ở một góc nào đó nghe lén,Thế Anh không hiểu chuyện gì nhìn Cô

' Xem đi rồi biết '- Cô nhìn ba người họ cười

Có chuyện gì sao Hoàng?- Hoàng cứ ấp úng càng khiến Cô khó chịu hơn

Có...Có phải Ngọc...thích...Hoàng không?- Hoàng nhìn lên bầu trời không dám nhìn thẳng Ngọc

Ngọc...- Nghe Hoàng hỏi vậy mặt Ngọc trắng bệch

Không phải sao?- Hoàng thấy Ngọc suy nghĩ nên sợ Ngọc không còn thích mình nữa nên hỏi tiếp

Phải!Đúng Ngọc thích Hoàng!- Ngọc hít thở sâu lấy căn đảm mà nói ra còn hơn phải giữ trong lòng mãi

Hoàng...Hoàng có người trong lòng rồi?- Hoàng vẫn không dám nhìn Ngọc nhưng cũng không hiểu sao mình lại nói như vậy

Hả?- Ngọc nghe vậy thì sắc mặt bắt đầu không tốt

' Sao lại như vậy chứ? '- Quang Trường nghe hết mọi chuyện nhìn Cô khó hiểu

' Nghe hết đi rồi biết '- Cô cũng khó hiểu nhưng vẫn khẳng định Hoàng sẽ tỏ tình với Ngọc...không lẽ là Ngọc lớp khác sao?Nhưng Hoàng chỉ quen biết mỗi Ngọc bạn Cô chứ có quen ai khác đâu

Vậy...Hoàng gọi Ngọc ra để nói chuyện này sao?- Ngọc vẫn cố gắng giữ trạng thái bình thường nhìn Hoàng chứ bây giờ trong lòng Ngọc đang khó nức nở rồi

Hoàng...- Hoàng nghe vậy thì không biết nói gì

Chắc người đó xinh đẹp tốt bụng lắm mới được hoàng để ý nhỉ- Ngọc nở nụ cười đầy giả tạo nhìn Hoàng

Ngọc...có muốn biết người đó không?- Hoàng bây giờ mời dám nhìn lại Ngọc

Cũng đươc Ngọc cũng muốn biết người đó là ai!- Trong lòng thì không buồn biết vì sợ đau lòng còn ngoài mặt thì vẫn cố nở nụ cười che giấu đi điều đó

Ngọc...- Hoàng đang nói thì dừng lại

Hả?- Ngọc nhìn Hoàng không hiểu chuyện gì

Ngọc nói...Ngọc Thích Hoàng vậy...Ngọc có thể đợi Hoàng không?Bây giờ Hoàng phải thi đấu nhiều không có thời gian quan tâm Ngọc...Vậy Ngọc có đồng ý đợi Hoàng không?- Hoàng nhìn Ngọc ánh mắt đầy ấm áp khuôn mặt hiện ra sự mong chờ

Hả...Hoàng...- Ngọc vẫn ngơ người như chưa hiểu ra vấn đề nhìn Hoàng

Người trong lòng của Hoàng là...Ngọc.Hoàng thích Ngọc lâu lắm rồi từ cái lần gặp Ngọc đi với Thảo Phương...Ngọc nhìn Hoàng cười từ lúc đó đã thích Ngọc rồi thật đấy!Ngọc cho Hoàng cơ hội được chứ?- Hoàng nhìn Ngọc cười

Ngọc...Được!- Ngọc lưỡng lự suy nghĩ rồi vui vẻ nhìn Hoàng vì đơn phương cũng đến phần kết thúc thay vào đó là một mối tình đẹp đẽ

Ghê à nha- Cô với đám Cậu đi ra,Quang Trường lên tiếng trêu trọc

Vừa từ chối một người...giờ lại được một người khác tỏ tình rồi- Thế Anh nhìn Ngọc cười

Không cảm ơn à?- Cô thì vui mừng những vẫn tỏ ra không quan tâm đến hất mặt nhìn Hoàng

Muốn gì?- Hoàng cũng hất mặt lại nhìn Cô

Đùa thôi Mày đừng có làm Ngọc buồn là được rồi!- Cô nhìn Ngọc cười

Cảm ơn Mày nhé!- Ngọc vui vẻ đi lại ôm chầm lấy Cô vì vui mừng

Không có gì- Cô nhìn Ngọc.Ngọc vui vẻ gật đầu rồi đi lại đứng gần Hoàng

Hơ...Có cần chúng Tớ cho Ngọc không gian riêng không?- Quang Trường thấy Ngọc như vậy thì trêu trọc

Hazzz...Bao giờ Mình mới được người ta tỏ tình nhỉ- Cô thở dài vừa nói vừa nhìn xung quanh

Xa tận chân trời gần ngay trước mắt- Hoàng nhìn Cô cười

Đúng rồi!- Quang Trường- Ngọc hiểu ý nên cũng lên tiếng trêu trọc

Chúng Mày...Tao đi vào lớp đây- Cô chỉ nói cho vui không ngờ bị trêu nên ngại quá đi vào lớp

Minh Thiên Cậu thấy sao?- Hoàng thấy mọi người nói chuyện nhưng Cậu chẳng nói câu gì thấy Cô đi vào lớp rồi nên nhìn sang Cậu nói

Tớ...Tớ- Cậu nghe Hoàng hỏi thì cũng biết ý là gì nên lúng túng

Còn không tỏ tình sao?- Quang Trường lên tiếng

Tớ...Thôi Tớ đi vào lớp đây- Cậu nghe Cô nói vậy nên đang suy nghĩ đến vấn đề này bị Quang Trường- Hoàng hỏi đang suy nghĩ nên không muốn nói ra nên chuồn vào lớp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.