Tất cả mọi người đều không cho rằng ông cụ Vinh thật sự có lòng bồi dưỡng Ứng Hoài Thành, họ đều nghĩ Ứng Hoài Thành chỉ là tấm bia chắn Vinh thị khỏi những phong ba của dư luận, cùng lắm sau khi xong việc thì chia cho anh chút tiền là được.
Bởi vì cơn phong ba này là do chính Ứng Hoài Thành tạo nên.
Với tính tình ông cụ Vinh, sao có thể để Ứng Hoài Thành nhúng tay vào công việc của Vinh thị, thậm chí đạt tới trình độ có thể khống chế.
Có người bảo sức khỏe của ông ta sắp không xong, dù sao thì Ứng Hoài Thành cũng chảy dòng máu giống ông, là đứa con ruột của ông; có người lại nói Ứng Hoài Thành rất giỏi giang, có thiên phú kinh doanh; cũng có người cho rằng Ứng Hoài Thành rất dẻo mồm, nịnh ông cụ Vinh lên trời, muốn nói gì thì nói.
Tóm lại, bây giờ đối với bên ngoài, Ứng Hoài Thành đã là người có thể đại diện cho Vinh thị.
Mưu cầu danh lợi là bản tính trời sinh của mỗi người, sau khi chuyện này được truyền khắp giới kinh doanh thì có không ít người đề đạt ý muốn kết thông gia với ông cụ Vinh.
Ba mẹ Thời Dập cũng có ý này, nhưng vấn đề là tin tức Thời Dập và thiếu gia nhà họ Vinh ngày xưa sắp đính hôn không phải là bí mật gì, lúc ấy bọn họ đã tốn rất nhiều công sức mới kết thân được với nhà họ Vinh, cuối cùng nửa đường Ứng Hoài Thành lại xuất hiện đảo lộn hết kế hoạch của bọn họ, khiến cho bọn họ tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Ba Thời Dập trò chuyện trên bàn cơm với vợ mình, “Đêm nay có lẽ Tạ Danh Đình sẽ giới thiệu con gái ông ta cho Ứng Hoài Thành, con gái ông ta là một Beta xuất sắc, mới từ nước ngoài trở về.”
“Ngoài lợi dụng sơ hở ra thì Tạ Minh Đình còn làm được cái gì nữa?”
Ba Thời lại hỏi: “Mấy bữa nay Thời Dập đi đâu vậy, cả cái bóng cũng chẳng thấy, còn mấy ngày nữa là nó khai giảng?”
“Cuối tuần này.”
“Lần trước có người thấy Tiểu Dập và Ứng Hoài Thành nói chuyện với nhau trong toilet, cử chỉ rất thân mật, nhưng tôi hỏi Tiểu Dập rồi, nó nói nó không quen Ứng Hoài Thành.”
Mẹ Thời bỏ bát cơm xuống, “Dù sao thì Thời Dập và Ứng Hoài Thành cũng hết khả năng rồi, ông đừng nghĩ nữa, ông còn ép con nó nữa thì nó lại trở mặt đấy.”
“Bà cho rằng chuyện này chúng ta quyết định được chắc? Lần này ông cụ Vinh rõ ràng là muốn kết thông qua với Tạ Danh Đình.”
“Tiệc từ thiện tối nay, Tiểu Dập có cần tham gia không?”
“Để nó tham gia đi, quen thêm người cũng tốt.”
...
Không gọi được cho Thời Dập, tin nhắn thì bốn tiếng rồi chưa trả lời, Ứng Hoài Thành đã sắp nổi điên.
Hắn nói với Thời Dập: Em yên tâm, tôi không phải quân cờ, tôi sẽ không bị ông ta sai khiến, em đừng hiểu lầm, tin tưởng tôi có được không?
Nhưng Thời Dập vẫn không trả lời lắn.
Tiệc từ thiện chưa bắt đầu mà ông Vinh đã dẫn người đến trước mặt hắn, “Đây là Tạ Quân Dao, là con gái của chú Tạ, mới từ nước ngoài về.”
Tạ Quân Dao mặc váy liền màu trắng, nhìn qua rất động lòng người, nụ cười dịu dàng, dáng vẻ tao nhã lễ độ, rất phù hợp với thẩm mỹ “ngoan ngoãn” của ông Vinh.
Cô vén một bên tóc, cười nói: “Ứng tiên sinh, chào anh.”
Ông cụ Vinh vỗ lưng Ứng Hoài Thành, “Thanh niên các con nên nói chuyện nhiều vào, ba và chú Tạ của con cũng là bạn tốt mười mấy năm, thế nhé, bữa tiệc còn chưa bắt đầu, con với Quân Dao tâm sự trước đi.”
Ứng Hoài Thành tỉnh bơ tránh khỏi tay của ông cụ Vinh, hắn gật đầu với Tạ Quân Dao, “Tạ tiểu thư, mời.”
Bọn họ cùng tới một nơi ít người.
“Không giấu gì anh ——”
“Tôi có chuyện ——”
Hai người đồng thời lên tiếng, Ứng Hoài Thành để Tạ Quân Dao nói trước.
Tạ Quân Dao hơi xoay người, thu lại nụ cười ngọt ngào, “Tôi cảm thấy ép duyên là một chuyện rất buồn cười, tôi tới đây không phải theo sự sắp xếp của ba tôi, chỉ là tôi nghe nói trước đây anh làm trong club, cho nên tôi muốn hỏi thăm một người.”
“Ai?”
Tạ Quân Dao lấy điện thoại trong túi ra, “Chụp không rõ lắm, anh có nhận ra không?”
Ứng Hoài Thành nhìn qua, giật mình, “Nhận ra chứ, bartender của club.”
Đây là A Tùng.
Nét cười của Tạ Quân Dao sâu hơn, “Anh ấy có độc thân không? Lần trước tôi muốn xin số điện thoại của anh ấy, anh ấy bảo anh ấy bán nghệ chứ không bán thân.” . Truyện Phương Tây
Ứng Hoài Thành dứt khoát bán luôn bạn bè, “Độc thân.”
Tạ Quân Dao nháy mắt, làm động tác OK với anh, “Vậy thì tốt, tôi có thể ra tay rồi. À lúc nãy anh định nói gì?”
Ứng Hoài Thành vừa định lên tiếng thì nghe phía sau có tiếng cười nói ầm ĩ, ông cụ Vinh bị mọi người vây quanh, ông ta kéo Ứng Hoài Thành và Tạ Quân Dao đến đứng hai bên mình, cười nói: “Ta càng nhìn càng thấy hai con xứng đôi.”
Người xung quanh cũng nói hùa vào: “Đúng vậy, thật sự là kim đồng ngọc nữ.”
Tạ Danh Đình cười toét cả miệng.
“Tổng giám đốc Tạ, không biết đứa con trai này của tôi có phúc có thể cùng con gái ——”
“Không thể!” Còn chưa dứt lời thì có người cao giọng hô.
Khách khứa nhanh chóng nhìn về phía phát ra âm thanh, hóa ra là tiểu công tử nhà họ Thời.
Thời Dập xuyên qua đám người bước đến trước mặt ông cụ Vinh, cậu cười rất vui vẻ, nhưng lời nói ra lại khiến tất cả kinh ngạc, “Hắn không thể, bởi vì cháu đã mang thai con của anh ấy rồi, làm sao anh ấy kết hôn với người khác được?”
Ba Thời nhanh chóng đi tới giữ chặt Thời Dập, “Con nói bậy cái gì đó?”
Thời Dập không nhìn Ứng Hoài Thành, chỉ nói với ông cụ Vinh: “Ứng Hoài Thành chỉ có thể kết hôn với cháu thôi.”
Mẹ Thời tức giận mặt đỏ phừng phừng, bà nhanh chóng đi tới kéo lấy Thời Dập, cả giận nói: “Con phát điên cái gì đấy? Không cần thanh danh nữa sao?”
Lúc này Thời Dập mới nhớ đến Ứng Hoài Thành, cậu cong khóe miệng, khôi phục lại giọng điệu mềm mại khi nói chuyện với Ứng Hoài Thành, “Không cần. Ứng Hoài Thành, anh còn điều gì băn khoăn nữa không?”