Ứng Hoài Thành muốn dẫn Thời Dập đi ăn cơm tối nên hỏi cậu muốn ăn gì, Thời Dập ngơ ngác nắm tay Ứng Hoài Thành, gật đầu rồi lại lắc đầu, hoàn toàn không nghe được Ứng Hoài Thành đang hỏi cậu cái gì.
Bỗng nhiên Thời Dập hiểu được vì sao người ta hay nói “người có tình yêu thì uống nước cũng no”, một cái nhìn thoáng qua dưới tàng cây đã hút mất hồn Thời Dập rồi.
Ứng Hoài Thành ở club mờ tối vẫn chưa đủ kinh diễm, Ứng Hoài Thành hào phóng tự nhiên đứng trước mặt mọi người mới xứng với bốn chữ nhất kiến chung tình, tình yêu vốn chưa từng giảm đi, nhưng qua vài giây vừa nãy, tình yêu của Thời Dập lại nhiều thêm gấp mấy lần.
Sao có thể có một người như vậy được cơ chứ?
“Em nghe người ta nói, lúc mới yêu thì đừng nồng nhiệt quá, yêu quá nồng nhiệt sẽ nhanh thấy mệt mỏi, cuối cùng sẽ càng lúc càng xa.” Thời Dập ngồi xuống xe liền khom người ôm lấy Ứng Hoài thành, lòng hoảng hốt nói.
Ứng Hoài Thành nâng mông Thời Dập kéo đến bên người mình, “Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này?”
Thời Dập thấy tủi thân, khoác hai tay lên vai Ứng Hoài Thành, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em chưa yêu ai bao giờ, không biết lúc yêu có cấm kỵ gì không, em sợ mình làm gì sai.”
Lòng Ứng Hoài Thành tan thành nước, hắn không biết có phải đứa nhóc này đang cố tình quyến rũ hắn hay không, cho nên mới nói những lời khiến người ta đau lòng như vậy. Hắn nhéo mông Thời Dập, đụng mũi với cậu, “Đúng thật là có cấm kỵ đấy.”
Thời Dập căng thẳng, ôm cổ Ứng Hoài Thành theo bản năng.
Mùi hương thảo phả vào mặt, Ứng Hoài Thành nói bên tai Thời Dập, “Những lời này chỉ cho phép em nói một lần thôi, nếu lần sau anh còn nghe em nhắc lại một lần nữa, tôi sẽ ——”
“Anh sẽ làm gì?” Thời Dập nuốt nước miếng hỏi.
“Tôi sẽ tự trách mình vô dụng, không thể khiến em có cảm giác an toàn.”
Thời Dập thở phào, cậu cúi đầu gặm môi Ứng Hoài Thành, còn chưa kịp cởi thắt lưng thì đã bị Ứng Hoài Thành ấn trở về, môi Ứng Hoài Thành vẫn còn hôn môi cậu, nhưng tay hắn đã tự do đi lung tung khắp người cậu rồi.
Cơ thể xảy ra phản ứng, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn.
Cậu dựa vào ngực Ứng Hoài Thành thở dốc, lén liếc nhìn Ứng Hoài Thành, Ứng Hoài Thành còn động tình hơn cả cậu, dường như không dừng được, kỹ thuật cũng muốn vứt ra sau đầu, chỉ muốn thân thiết hơn một chút.
Chỉ là miếng dán ức chế sau gáy vẫn chưa bị xé ra, pheromone cũng không bị phát tán, Ứng Hoài Thành động tình, hoàn toàn là bởi vì Thời Dập.
Lúc ấy Thời Dập mới biết mình vẫn luôn lo lắng và phiền não vì điều gì.
Là bởi vì sợ Ứng Hoài Thành sẽ coi tình yêu như một thói quen.
Ứng Hoài Thành đã gặp qua nhiều người và cũng thấu hiểu lòng người hơn cậu, hắn biết rõ ưu thế của mình, am hiểu cách dịu dàng và chăm sóc. Làm việc ở club đã lâu, nhưng chưa bao giờ hắn mâu thuẫn với người khác, thậm chí ngay cả khi hắn trở thành người thừa kế nhà họ Vinh thì bartender ở club vẫn còn có thể nói tốt cho hắn, nhờ Thời Dập giúp hắn.
Hắn khéo léo, yêu hay không yêu cũng không để lộ dấu vết.
Thời Dập biết Ứng Hoài Thành thích cậu, nhưng sợ Ứng Hoài Thành không thích cậu đến vậy, chẳng qua bởi vì Thời Dập chủ động và trả giá vì hắn, cho nên hắn mới giả bộ nặng tình để dỗ cậu vui.
Nếu Ứng Hoài Thành thật sự làm vậy thì cho dù Thời Dập có lớn thêm mấy tuổi cũng chưa bao giờ là đối thủ của Ứng Hoài Thành.
Nhưng cậu vĩnh viễn không biết rằng, cho đến bây giờ Ứng Hoài Thành vẫn luôn cam tâm tình nguyện làm kẻ thua cuộc.
Ứng Hoài Thành nhìn thấy hết tất cả xúc động của Thời Dập, hắn chở Thời Dập đến một căn nhà mới thuê gần trường học, vừa vào cửa hắn liền bế Thời Dập đến giường.
Thời Dập nhìn 'đồ' trên tủ đầu giường, lầm bẩm hỏi: “Khi nào thì sinh cục cưng đây anh?”
Ứng Hoài Thành xé bao, cười cười, “Chờ em lớn.”
“Lớn là gì nào? Tốt nghiệp hả anh?”
“Không.” Ứng Hoài Thành nâng chân Thời Dập lên, hôn mắt cá chân và cẳng chân cậu, hắn nói: “Chờ đến khi em nhìn thấy tất cả phong cảnh trên đời mà vẫn còn cảm thấy anh rất tốt.”
Bỗng nhiên Thời Dập nở nụ cười ngọt ngào.
Hóa ra Ứng Hoài Thành và cậu đều lo lắng cùng một chuyện.
Cậu bám lấy cổ Ứng Hoài Thành, “Không được, em quyết định rồi, tốt nghiệp được hai năm thì bắt đầu chuẩn bị, em nhất định phải khiến Ứng Hoài Thành làm ba trước năm 30 tuổi.”