Phải Thêm Tiền

Chương 1: Chương 1




Lần đầu đến nơi phong nguyệt, tiểu công tử nhà giàu Thời Dập vì sĩ diện không muốn tỏ ra chưa trải đời nên bỏ ra một số tiền lớn mua Alpha đầu bảng của club đó, mua hắn một tháng, rước về nhà ngay tại chỗ.

Alpha tên là Ứng Hoài Thành, không giống với bất cứ ai trong club ấy, lúc Thời Dập tới gần hắn, cậu liền cảm thấy nhịp tim tăng vèo vèo, nóng ran từ ngực đến tai, lúc cùng Ứng Hoài Thành ngồi trên xe, cậu căng thẳng cứ như mình mới là người bị bao vậy.

Ứng Hoài Thành không hổ là người đứng đầu bảng, tướng mạo dáng người và đẳng cấp pheromone thì khỏi phải bàn rồi, EQ lại còn cao, không kiêu ngạo nịnh bợ, ở trước mặt Thời Dập thì dịu dàng lễ độ, hoàn toàn không giống người ở nơi phong nguyệt, trông còn có vẻ quý phái hơn cả Thời Dập.

Nhưng dù sao thì bỏ tiền ra mua hắn, chuyện nên làm thì vẫn phải làm chứ.

Đây là lần đầu của Thời Dập, không biết cái gì, Ứng Hoài Thành nghe xong thì sửng sốt, nhưng nhanh chóng đã hiểu ra, bế Thời Dập lên giường, mấy đồ cần có thì đã có đủ, hắn dựa vào người cậu hỏi bắt đầu được chưa?

Tim Thời Dập đập nhanh như sắp đứt phanh, vừa sợ vừa ngại.

Ứng Hoài Thành kiên nhẫn giúp cậu mở rộng, hôn cổ và ngực cậu rồi lại hôn lên mặt, thao tác của hắn rất thành thạo, ánh mắt lại còn dịu dàng, mỗi lần Thời Dập muốn cắn môi theo bản năng, hắn đều chậm lại đúng lúc, dùng đầu ngón tay khẽ xoa khóe miệng và má lúm đồng tiền của Thời Dập.

Mới bắt đầu hắn chỉ dám dùng toys mà Thời Dập phải mất rất lâu mới thích ứng được, chôn mặt vào cổ Ứng Hoài Thành nức nở. Ứng Hoài Thành bắt đắc dĩ, ôm cậu hỏi còn muốn tiếp tục không?

Ý là, còn muốn tiến thêm bước nữa không?

Thời Dập không hiểu đó nghĩa là gì, mãi đến lúc Ứng Hoài Thành đặt cậu dưới thân, đâm đâm cậu.

Mặt Thời Dập đỏ đến nổ tung, giả vờ bình tĩnh nói: Ngày mai.

Ngày hôm sau, Ứng Hoài Thành đã sớm chờ cậu trong phòng ngủ, mặc áo ngủ, lộ ra gần nửa bộ ngực, cơ thể cường tráng rất là hút mắt. Thời Dập đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn áo ngủ con gấu nhỏ của mình mà cứ thấy quái quái thế nào.

Lúc c=3 đi vào, cậu có hơi hối hận rồi đấy. Cậu ngẩng đầu nhìn Ứng Hoài Thành, Ứng Hoài Thành tưởng cậu đau, dịu dàng hôn lên đầu vai và cổ cậu, giống như một đôi tình nhân thân mật, Thời Dập lại không thấy hối hận nữa.

Làm cũng đã làm rồi, hơn hai chục ngày nay, Thời Dập đã bị Ứng Hoài Thành đem ra khiêu chiến với đủ các loại tư thế có độ khó cao, cậu vốn là một con thỏ đơn thuần không biết gì, bây giờ đã biến thành một bé hồ ly lên giường liền thuần thục mở chân ra quấn lấy thắt lưng đàn ông. Có lúc Ứng Hoài Thành còn đang tắm rửa, cậu sẽ chờ không nổi mà víu vào khung cửa phòng vệ sinh nhìn lén Ứng Hoài Thành tắm, bị phát hiện liền cuống quýt trốn về phòng ngủ, nhưng thường thì chưa kịp nhảy lên giường đã bị bắt lại.

Bọn họ làm tất cả những chuyện thân mật mà người yêu bình thường đều sẽ làm.

Nhưng Thời Dập có một chút tiếc nuối, đó là bọn họ còn chưa hôn môi.

Club đó có một cái quy củ kì lạ, đó là có thể làm bất cứ chuyện gì, ngoại trừ hôn môi.

Hôm nay vất vả mãi cậu mới 'cưỡi ngựa' xong, dựa vào ngực Ứng Hoài Thành thở gấp, một lát sau, cậu ngẩng đầu lên, nhìn môi Ứng Hoài Thành do mới vận động xong nên đỏ lên.

Quyến rũ quá, cậu dán lại gần, nhưng Ứng Hoài Thành né ra.

Ứng Hoài Thành nở nụ cười khéo léo lại dịu dàng, ôm lấy Thời Dập, cánh tay vòng qua thắt lưng cậu, giam cậu vào trong lòng mình.

“Tại sao không thể hôn vậy?”

Ứng Hoài Thành cười, đùa cậu: “Phải thêm tiền đó, cục cưng.”

Thời Dập tủi thân lấy điện thoại ra, gửi lì xì, sau đó ném di động lao tới gặm.

Ứng Hoài Thành đơ ra nửa khắc sau đó bất đắc dĩ đáp lại.

Hôm sau lúc thức dậy, Ứng Hoài Thành đang làm điểm tâm trong bếp, Thời Dập nhìn điện thoại, lì xì tối hôm qua cậu gửi, Ứng Hoài Thành không nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.