- Thế nào rồi Tiểu Xảo muội muội, Bộ Lĩnh ca ca tỏ tình như thế nào? – Tiểu Cơ Nhi mắt chớp chớp hình trái tim, ôm chặt một cánh tay của Tiểu Xảo. Hiện tại đã là ban đêm, mặc dù mỗi người một phòng, nhưng Tiểu Cơ Nhi lại nhất định đòi ngủ chung với Tiểu Xảo để “tra hỏi“.
Tiếu Xảo dở khóc dở cười, nói:
- Bộ Lĩnh ca ca hỏi muội xem muội tu hành Công Pháp gì, đưa ra một số Chân Kỹ cho muội chọn lựa thôi. Muội sẽ tham gia Kỳ Tuyển Chọn với mọi người.
Tiểu Cơ Nhi reo lên:
- Hay quá, có thêm muội muội tham gia cùng chúng ta. Muội yên tâm, ta sẽ đảm bảo an toàn cho muội. - Xong cô bé lại xìu xuống - Vậy là không có tỏ tình thật à?
- Thật sự không có a. Tên đầu heo... Bộ Lĩnh ca ca không quan tâm đến nhi nữ tình trường đâu. Đầu huynh ấy toàn âm mưu hại người thôi.
Tiểu Cơ Nhi lúc lắc đầu, kể:
- Thật ra hoàn cảnh huynh ấy rất đáng thương. Đây, để tỷ kể cho muội nghe. Huynh ấy không phải họ Trần, mà là họ Đinh. Ngày xưa Đinh Gia...
***
Trong khi đó, ở một căn phòng khác, Lạc Phi đang nhắm mắt ngồi trên giường tu luyện.
“Thiên tài không tự dưng mà có. Cái gọi là thiên tài chính là chín phần nỗ lực, một phần thiên bẩm. Thiếu một cái cũng không được. Tiểu Phi, đệ đã có một phần thiên bẩm, liệu có đủ chín phần còn lại không thì phải phụ thuộc vào đệ rồi.” - Đây là những lời Như Hoa đã nói với nó từ khi nó mới tu luyện, Lạc Phi luôn khắc ghi trong tâm. Nhìn bên ngoài có vẻ nó rất mạnh, cũng rất vui vẻ, lạc quan, lười biếng. Nhưng ít ai biết được phía sau nó đã phải nỗ lực, cố gắng như thế nào.
Từ ngày đầu tiên bắt đầu việc tu luyện, Lạc Phi chưa bao giờ ngủ. Toàn bộ thời gian ban đêm nó luôn chìm trong trạng thái tu luyện, tự rèn luyện bản thân. Lâu dần thành quen, mặc dù không ngủ nhưng nó vẫn luôn có tinh thần sảng khoái, thoải mái.
Nó bỗng nhiên mở mắt, cánh tay phải hóa thành màu đen, tỏa ra khí tức đáng sợ, nhưng sau đó lập tức biến mất. Nó thở dài:
- Vẫn không được. Hắc Ám Chi Quang thật khó dùng. Tiếp tục.
***
Lò rèn, phủ thành chủ.
Từng tiếng đập búa vang lên liên tục. Ngô Vân không ngừng nghỉ đánh xuống phôi kiếm đang thành hình. Cuộc gặp với Lý Hạo làm nó có áp lực rất lớn. Nó cảm thấy nếu gặp lại trong Kỳ Tuyển Chọn, rất có thể Lý Hạo sẽ hạ sát thủ với mình. Lý Gia và Ngô Gia thế đã như nước với lửa, ngay cả thế hệ sau, chỉ cần có cơ hội sẽ không ngần ngại ra tay diệt sát đối thủ. Lần này đến lượt nó và Lý Hạo.
Choang...
Ngô Vân chán chường vứt búa sang một bên, trầm tư suy nghĩ. Thực tế nó vẫn đang tìm cách để khắc chế thuộc tính Huyết của Lý Hạo, không giữ được sự tập trung khi rèn nên quyết định dừng lại. Thuộc tính này quá quỉ dị, trong hai lần đụng độ trước nó đã rất cẩn thận nhưng máu huyết trong cơ thể nó vẫn bị Lý Hạo điều khiển, suýt chút nữa là bạo thể mà chết. Cũng may những lần trước là so tài công khai, nhưng lần này thì khác. Trong Kỳ Tuyển Chọn thập tử nhất sinh này, đệ tử các đại gia tộc tử vong là chuyện rất bình thường, cho dù có chết trong tay người khác cũng không ai quan tâm.
- Con đang lạc lối rồi, Tiểu Vân. - Cái bóng của Ngô Xương Văn hiện lên trên cánh cửa, rõ ràng hắn đã ở đây từ lâu, quan sát Ngô Vân.
Ngô Vân cũng không hề ngạc nhiên, hắn biết hoặc là Ngô thúc thúc, hoặc là Đinh Bộ Lĩnh sẽ cho hắn lời khuyên, luôn luôn là như vậy.
- Huyết quá quỷ dị, con thực sự không tìm được cách khắc chế nó.
Ngô Xương Văn bật cười, nói:
- Không có một thuộc tính nào là hoàn hảo. Tất cả các thuộc tính biến dị đều có cơ sở là một trong ngũ hành. Ta chỉ nói đến vậy, con tự suy nghĩ đi. - Hắn định rời đi, nhưng lại nói thêm. - Sau này nếu không có ta, con cần phải tự chiến đấu, tự phán đoán. Tự đặt mình vào vị thế của kẻ địch, con sẽ tìm được điểm yếu của chúng. Đừng sợ hãi thất bại, hãy cứ làm đi, tin vào bản thân. Cùng lắm thì chết, mười tám năm sau lại là một trang hảo hán.
Ngô Xương Văn bỏ đi, để lại một Ngô Vân ngồi lặng im bên lò rèn, đôi mắt nó bập bùng ánh lửa, không rõ là phản chiếu ánh lửa hay chính là ngọn lửa của nó.
***
- Trưởng Lão, ta muốn biết tất cả thông tin về thế hệ thiên tài thời điểm này. - Đinh Bộ Lĩnh hỏi. Nó không ngủ, nó cần chuẩn bị kĩ càng hơn.
Âu Dạ Trưởng Lão ngạc nhiên, nói:
- Ta nghĩ tiểu tử ngươi phải có tình báo của bản thân chứ?
Thiếu niên gật đầu rồi lại lắc đầu:
- Đúng là ta có lực lượng của bản thân, nhưng nguồn thông tin của Trưởng Lão nhiều hơn ta. Hơn nữa Trưởng Lão có kinh nghiệm mấy trăm năm đối phó với đủ loại kẻ địch với khả năng kỳ dị mà ta không có. Trưởng Lão, xin thành toàn cho tiểu tử.
Âu Dạ Trưởng Lão hài lòng gật đầu:
- Tốt, rất tốt. Tiểu Bộ Lĩnh, ngươi nghe cho kỹ. Các thế lực Nhất Tháp, Nhị Bảo, Tứ Sơn Trang đều có những đặc điểm rất riêng, rất bá đạo và khủng bố. Còn Cửu Đại Gia Tộc thì khác một chút, thực lực cũng không thể coi thường. Ngoài ra còn có Hoàng Tộc...
***
Lạc Vũ và Như Hoa đang đi dạo xung quanh khu nhà. Nơi đây rất vắng vẻ, im ắng, thậm chí còn không có tiếng động từ các loài động vật nhỏ. Xa xa vẫn thấy bóng dáng tên người hầu của phủ thành chủ đang ngủ gật, tiếng ngáy của hắn vang lên khe khẽ.
- Huynh định đi Vô Biên Hải Vực bao lâu. - Như Hoa nói, phá tan bầu không khí im lặng.
Lạc Vũ nhìn lên trời, hắn như nhìn thấy quả trứng với đứa con còn chưa ra đời của hắn, hắn còn nhìn thấy hình bóng của người con gái hắn yêu:
- Ta cũng không biết, nhanh thì mười năm, chậm thì mãi mãi cũng không thể trở về.
Như Hoa trầm mặc, từng giọt nước mắt như những hạt trân châu lấp lánh trong đêm rơi xuống từ khuôn mặt nàng, nảng bặm môi, nói rất nhỏ:
- Huynh không thể quên được quá khứ sao? Huynh không thể vì muội mà ở lại sao?
Lạc Vũ thở dài, cuộc đời hắn đã từng huy hoàng, đã từng sai lầm. Sai lầm lớn đến nỗi không thể cứu vãn được. Hắn chỉ có thể cố gắng sửa chữa phần nào mà thôi. Hắn không dám nhìn Như Hoa, người con gái thứ hai đã dành trọn cả trái tim cho hắn. Hắn biết, hắn hiểu, nhưng hắn không muốn và cũng dám tiếp nhận:
- Tiểu Hoa, muội là một người con gái tốt. Ta thật sự không xứng đáng mới muội. Ta chỉ là một kẻ tội đồ lưu vong mà thôi. Khi Tiểu Phi tiến vào Kỳ Tuyển Chọn, ta sẽ rời đi. Cám ơn muội, vì tất cả. Hãy chăm sóc tốt cho Tiểu Phi. - Lạc Vũ quay lưng bước đi, chìm vào trong bóng tối.