Phát hiện Ma Lang Độc Nhãn đã chết, Ma Lang Tặc như rắn mất đầu bỏ chạy khắp nơi, đương nhiên là những tên còn chạy được, chưa bị Lạc Phi đánh cho nằm im trên đất.
- Tiểu Cơ Nhi, muội có sao không? - Lạc Phi hấp tấp hỏi.
Tiểu Cơ Nhi đỏ mặt, giãy ra khỏi lòng Lạc Phi, lườm nó:
- Muội không có sao, huynh là cái tên biến thái.
- Oan uổng a, muội không biết ta mất bao nhiêu sức để kết thúc mấy tên lâu la rồi quay lại giúp muội a…
Đinh Bộ Lĩnh đi tới bên Ngô Vân, kiểm tra thương thế của nó. Từ trong xe Như Hoa cũng tiến đến. Nàng nói:
- Nếu ta không nhầm thì Cửu Cung Thần Công chia cơ thể người tu luyện làm chín cung, mỗi cung ứng với một Trọng Thiên. Vân đệ đệ mới là Nhất Trọng Thiên mà đã có thể sử dụng thực lực của Tam Trọng Thiên làm cho ta thật sự kinh ngạc đấy. - Nàng tỉ mỉ xem xét - Tuy nhiên lần sau nếu không có ta, ta khuyên đệ không nên sử dụng thực lực vượt quá khả năng chịu đựng của cơ thể, bằng không sẽ có nguy cơ lớn trở thành phế nhân.
Ngô Vân sắc mặt trắng bệch, hơi đỏ lên nói nhỏ:
- Như Hoa tỷ quá lời, đệ chỉ là thấy trường hợp quá nguy cấp nên dùng hết khả năng thôi.
Bộ Lĩnh mỉm cười cốc đầu nó:
- Tiểu Vân cũng mạnh lên rồi, cố gắng đột phá Nhị Trọng Thiên, huynh đệ ta sẽ tung hoành ở Tử Địa Chi Thành.
Như Hoa liếc nhìn Bộ Lĩnh:
- Bộ Lĩnh đệ giấu diếm chúng ta thật khổ, tam nguyên tố Lôi, Hỏa, Thổ, trong đó có một nguyên tố Lôi là biến dị, thực lực đạt đến Nhị Trọng Thiên thượng giai, đệ mới thật sự là tên biến thái. Tất cả các ngươi đều là biến thái.
Bộ Lĩnh cười cười không nói, lúc này mới thấy Lạc Phi kéo tay Tiểu Cơ Nhi chạy đến, nó híp mắt cười:
- Tiểu Vân Vân mạnh mẽ thiệt nha, có điều vẫn thua trên tay ta.
Ngô Vân trợn mắt nhìn Lạc Phi, động đậy cơ thể làm ảnh hưởng đến vết thương trên người làm mặt nó nhăn lại, trán đổ mồ hôi hột, nó rít qua kẽ răng:
- Tên vô sỉ, ngươi chờ đó.
Như Hoa đá vào mông Lạc Phi:
- Ồn ào quá, đệ tránh sang một bên cho ta.
Tiểu Cơ Nhi nhìn chằm chằm Nguyễn Bặc, kéo góc áo Bộ Lĩnh, sắc mặt cô bé trắng bệch:
- Bộ Lĩnh ca ca, Bặc ca ca đang làm gì vậy.
Đinh Bộ Lĩnh lơ đãng đáp:
- Huynh ấy đang xem tên nào còn sống thì bổ cho một đao. Bọn chúng đáng chết, ta không gặp thì thôi, ta mà gặp thì tiêu diệt hết.
Tiểu Cơ Nhi sợ hãi nói:
- Nhưng như thế thì tàn nhẫn quá.
- Tàn nhẫn sao? Không đâu. Khi muội chứng kiến những thôn xóm bị bọn chúng áp bức, bóc lột, nhìn thấy những người dân lương thiện bị bọn chúng hãm hiếp, giết chết thì muội sẽ thấy chúng đáng bị như vậy. - Bộ Lĩnh đáp, khuôn mặt nó giờ đây tràn đầy sát khí.
Tiểu Cơ Nhi sợ hãi chạy lên xe, trốn trong lòng Âu Dạ Trưởng Lão. Lạc Phi trầm mặc, nó biết tội những tên này thật đáng chết, nhưng nó cũng không thể xuống tay được. Ngay cả lúc nãy sử dụng Bất Diệt Ấn Kỹ, nó chỉ đả thương bọn chúng và giết Ma Lang chứ không giết chết tên nào. Đinh Bộ Lĩnh vứt một thanh trường thương dưới đất cho nó. Đẩy nó đến cạnh một tên sơn tặc bị thương nằm gần đó, quát:
- Tiểu Phi, giết!
Tên sơn tặc là một đại hán râu rậm, cơ thể cao lớn, người đen nhẻm. Đôi mắt hắn từ lúc tràn ngập sát khí giờ đã biến thành nỗi sợ hãi khi nhìn Lạc Phi. Hắn khàn giọng nói:
- Đừng giết ta, xin ngươi đừng giết ta, người bắt ta làm gì cũng được. Đại hiệp tha mạng…
Tay Lạc Phi run run, giơ lên rồi lại hạ xuống, sắc mặt nó trắng bệch. Như Hoa im lặng, nàng hiểu đây là cửa ải mà ai cũng phải vượt qua. Nếu đã có người làm người ác thay nàng, nàng sẽ rất vui lòng đứng xem. Bộ Lĩnh quát lớn:
- Tiểu Phi, giết hắn!
Lạc Phi giật mình, đánh rơi cây thương. Bộ Lĩnh nhặt lên, ấn lại thanh trường thương vào tay nó, đẩy tay nó đâm thẳng vào cổ họng tên sơn tặc. Mắt tên sơn tặc trợn to nhìn Lạc Phi rồi một mạng ô hô. Nó vội chạy sang một bên nôn mửa, sắc mặt trắng bệch.
Bộ Lĩnh tới vỗ vai nó:
- Sau này đệ sẽ quen, thời buổi loạn lạc chúng ta muốn yên ổn thì phải làm như vậy. Chúng ta đi thôi.
Đại Hắc đi đến cạnh Lạc Phi, hất nó lên lưng. Nguyễn Bặc sau khi xử lý tên sơn tặc cuối cùng cũng trở về chỗ của phu xe, Như Hoa đã đưa Ngô Vân lên xe trị thương từ trước đó. Đoàn người tiếp tục di chuyển, để lại một bãi chiến trường chết chóc đầy những thi thể người và Ma Lang.