Phàm Nhân Lộ

Chương 16: Chương 16: Ngô Vân vs Lạc Phi




Xuất hiện trước mắt Lạc Phi đầu tiên là Tiểu Cơ Nhi. Hôm nay cô bé mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, tóc buộc thả sang hai bên, trên tay còn đeo một cái lắc kêu rất vui tai. Tay nàng kéo lấy tay của Âu Dạ trưởng lão đi nhanh ra ngoài.

Phía sau nàng là thiếu niên Bộ Lĩnh, thiếu niên đã hồng hào khỏe mạnh hơn một tháng trước rất nhiều. Trên tay nó đang cầm một cái quạt xếp phe phẩy, trên môi thường trực nụ cười thân thiện.

Sau cùng là một thiếu niên mặc áo bào màu xanh, trên trán buộc một cái khăn nhỏ màu đỏ, khuôn mặt lạnh lùng khó gần. Trên lưng đeo một thanh đao rất dài, thoạt nhìn còn dài hơn cả thân thể nó, thế nhưng đi lại lại rất nhẹ nhàng, thậm chí vỏ đao còn không hề chạm đất.

- Oa Oa, ca ca xấu đến rồi, huynh đã đột phá Nhất Trọng Thiên chưa?

Lạc Phi ưỡn ngực đáp:

- Đương nhiên là rồi, ta là ai chứ, ta là một thiên tài.

Thiếu niên Ngô Vân xì một tiếng:

- Không biết xấu hổ.



Lạc Phi mặt không đỏ tim không nhảy:

- Vị tiểu huynh này, ta tên là Lạc Phi, tiểu huynh có phải Ngô Vân huynh chăng, có thể huynh chưa biết, ta đã đánh bại Ngô Thanh chỉ bằng một chiêu đấy.

Ngô Vân bĩu môi:

- Ngô Thanh là tên tiểu tử bất thành khí, luyện tập không đâu vào đâu lại chui ra ngoài giễu võ giương oai, thua là chuyện nằm trong dự tính. - Nó từ từ rút đao ra - Tuy nhiên việc ngươi đánh bại Hàn Lực bằng một chiêu là ngoài dự đoán của ta, chuẩn bị tiếp chiêu đi.

Đại Hắc sáng mắt lên, cái đuôi quất vào mông Lạc Phi. Nó chưa kịp phản ứng đã bị đẩy lên phía trước.

Lạc Vũ, Như Hoa, Đại Hắc tự động lùi lại. Bên kia Bộ Lĩnh cũng kéo tiểu Cơ Nhi lùi ra, Âu Dạ trưởng lão mỉm cười ra hiệu cho hai tên lính canh cửa không cần can thiệp, ông cũng rất tò mò với thực lực của tiểu tử này. Cũng dễ hiểu thôi, Tiểu Cơ Nhi là bảo bối của gia tộc, tuy rằng ông rất tự tin với khả năng của nàng cũng như Trần Bộ Lĩnh, có thể bảo hộ được Tiểu Cơ Nhi, tuy nhiên càng nhiều lớp bảo hiểm thì càng tốt.

Lạc Phi nuốt nước bọt:

- Con mẹ nó, Đại Hắc, nhớ mặt ta. - Liếc thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Cơ Nhi khi nhìn mình, nó lại ưỡn ngực - Tới đây, ta tiếp.

Ngô Vân vuốt ve thanh đao:

- Đao này tên là Kim Huyết Đao, dài bốn xích hai thốn, từng uống máu vô số Ma Tộc, Yêu Tộc. Rút vũ khí của ngươi ra.

Lạc Phi vỗ bồm bộp vào ngực:

- Cơ thể ta chính là vũ khí. Tới đây.

Mắt Ngô Vân lóe sáng:

- Vậy đừng trách ta không hạ thủ lưu tình. - Nó lập tức lao lên - Cửu Cung Thần Công, Cung thứ nhất, mở. - Đao của nó bắn ra một luồng đao khí dài một thước, quét ngang về phía Lạc Phi.

***

- Tỷ tỷ, tại sao không cho đệ luyện tập binh khí.

Như Hoa lắc đầu:

- Tiểu Phi, đệ là tên biến thái, ta không thể chọn vũ khí cho đệ, kinh nghiệm của ta không đủ, với chúng ta cũng không thể kiếm ra vũ khí nào vừa tay với đệ.

Lạc Phi đỏ mặt nhìn mấy thanh đao thương kiếm kích vỡ nát trên đất, nó đã thử một số binh khí, nhưng không loại nào chịu được Khí của nó, chỉ vừa vận công pháp là vũ khí sẽ bị vỡ nát ngay.

- Như vậy, nếu đệ gặp một tên cầm binh khí, đệ phải đánh thế nào?

Như Hoa giơ lên hai ngón tay:

- Một, đệ phải lấy thời gian ngắn nhất và tổn thương ít nhất, tiếp cận cự ly gần với đối phương. Hai, tuyệt đối không sử dụng thân thể để đỡ lấy binh khí của địch trừ khi đệ chắc chắn binh khí của đối phương không thể thương tổn đến cơ thể mình. - Nàng lại giơ lên ngón tay thứ ba - Và một điều cuối cùng, không được khinh địch, một đòn đã trúng là phải chết.

- Nhưng đệ không tiếp cận được thì sao?



Như Hoa mỉm cười:

- Đệ biết không, cao thủ không đáng sợ, đáng sợ chính là một tên điên không sợ chết.

***

Lạc Phi không lùi lại mà lao lên, ngã ra đất thiết lập một thế Thiết Bản Kiều. Đao Khí của Ngô Vân sượt qua khuôn mặt nó. Chân nó đá thẳng vào cánh tay cầm đao của Ngô Vân.

Phía ngoài trận đấu, tim Tiểu Cơ Nhi nhảy lên một cái, sắc mặt nàng trắng bệch. Âu Dạ thầm gật đầu: “Đảm lược này, sự tinh tế khéo léo này, thật không tầm thường.”

Thiếu niên Bộ Lĩnh trầm tư nhìn trận đấu, bật thốt:

- Tiểu Phi sẽ thắng.

Tiểu Cơ Nhi giật mình:

- Bộ Lĩnh ca ca, sao lại như vậy, trận đấu mới bắt đầu mà.

Bộ Lĩnh mỉm cười:

- Bởi vì Ngô Vân chỉ là một thiên tài, còn Tiểu Phi ngoại trừ thiên tài ra còn là một tên điên, một tên điên với bản năng chiến đấu thượng thừa!

Cánh tay Ngô Vân ngoặt một góc 90 độ lên trên, né khỏi cú đá của Lạc Phi, tay kia chuyển thành trảo chụp xuống vai Lạc Phi, trên năm đầu ngón tay hiện lên năm chữ cổ, uy lực thoạt nhìn đã thấy không thể coi thường. Nó quát:

- Kim Phược Ấn, Phong.

Chân Lạc Phi lập tức đổi hướng, đá thẳng vào đầu Ngô Vân, hoàn toàn bỏ qua phòng thủ. Ngô Vân biến sắc thu trảo lại đỡ lấy một cước này, tay kia xoay tròn thanh Đao, chém thẳng xuống.

Crak.. Xoẹt..

Ngô Vân bay ngược ra. Tay trảo đỡ một cước của Lạc Phi đã bị gãy. Tay kia cầm Đao cắm xuống đất giảm đi lực xung kích. Phía bên kia một tay Lạc Phi cũng bị chém đến máu chảy đầm đìa, buông thõng một bên. Nó lập tức lao về phía Ngô Vân:

- Hư Vô Bộ Kỹ, Hư Kỹ. - Thân thể nó hóa thành ba phân thân lao đến với một tốc độ không tưởng.

Ngô Vân cũng không hề chậm, nhảy lên không trung, thoát khỏi tầm tấn công của Lạc Phi:

- Kim Chi Linh, Huyết Chi Đao, Nghênh Phong Phá Lãng Trảm!!!

Trên thanh đao của nó xuất hiện hai luồng Khí màu vàng, đỏ, lấy khí thế không thể chống đỡ bao trùm cả ba phân thân của Lạc Phi.

Ầm...

Bụi tung mù mịt, Kim Khí, Đao Khí sắc bén bắn ra ngoài, tạo nên nhiều vết nứt xoắn lên mặt đất, lan ra xung quanh. Lạc Vũ phất tay, toàn bộ Đao Khí dừng lại, biến mất. Tiểu Cơ Nhi lấy tay che mắt không dám nhìn. Thiếu niên Bộ Lĩnh mỉm cười:

- Đúng như ta dự tính.



Phía trong đám bụi, có một bóng người đứng lên đi ra ngoài. Là Lạc Phi, trên vai nó vác theo Ngô Vân đã hôn mê bất tỉnh nhưng cánh tay cầm đao vẫn nắm chặt không buông. Nó gọi vội:

- Hoa Tỷ, tỷ mau chữa trị cho Ngô tiểu huynh, đệ không kịp thu tay lại a.

Như Hoa bật cười liếc mắt thị uy với Lạc Vũ:

- Đây là thiên tài do bổn tiểu thư dạy ra đấy, huynh thấy thế nào? - Nàng đon đả tiến lên tiếp lấy Ngô Vân từ tay Lạc Phi - Tiểu Phi yên tâm, đệ còn yếu lắm, tiểu huynh đệ này tuy lãnh trọn một đòn của đệ nhưng còn chưa chết được.

Lạc Vũ gật gù:

- Tiểu Phi Phi đúng là có phong thái của ta năm đó, Đại Hắc, xem ra ngươi phải cố gắng nhiều hơn, nếu không ngươi sẽ không đủ tư cách đồng hành cùng tiểu Phi.

Đại Hắc trợn mắt ngó hắn, cố ý hắt xì một lần nữa vào người Lạc Vũ, tên này cười ha hả nhảy tránh, biến mất:

- Ta còn chút việc, sẽ quay lại sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.