Phàm Nhân Lộ

Chương 34: Chương 34: Sự đáng sợ của Đinh Bộ Lĩnh (2)




- Hắc Thủ không hẳn là một thế lực của Tử Địa Chi Thành. Trên lý thuyết, tòa thành này chỉ tồn tại duy nhất một bá chủ là Phá Diệt Viện. Cho đến một tháng trước, đệ còn chưa thể điều tra được Hắc Thủ có phải là tay sai của Phá Diệt Viện hay không? - Bộ Lĩnh gật đầu, nói.

Như Hoa hỏi:

- Vậy là một tháng trước đệ đã tìm ra?

- Đúng - Bộ Lĩnh tiếp tục giải thích - Một tháng trước khi tỷ chữa bệnh cho đệ, đệ đã tìm hiểu thông tin về Phí Lão Ma. Tình cờ đệ phát hiện ra hắn chính là một trong những tên đứng đầu Hắc Thủ, trước đây đệ luôn cho rằng hắn chỉ là một tên ác nhân độc hành thích giết người. Trong quá khứ, hắn từng ám sát người của Phá Diệt Viện và bị Viện chủ truy sát. Đệ còn nghe nói lúc đó Viện Chủ đã có một trận chiến với năm thần bí nhân, một người trong đó là Phí Lão Ma, trận chiến đó đã khiến Bồng Lai Sơn bị san bằng thành bình địa. Từ những manh mối thu thập được, đệ khá chắc chắn Phá Diệt Viện không phải người đứng sau Hắc Thủ.

Nó hít sâu một hơi, nói:



- Tuy nhiên đại đa số các thế lực lớn khác lại không biết, hoặc có biết nhưng không ra tay với Hắc Thủ. Điều này đã giải thích được vì sao khu vực này cho tới bây giờ vẫn còn hỗn loạn. Đệ tin là cũng có vài Đại gia tộc chướng mắt hoặc thèm muốn nơi này. Thế nhưng họ phân vân nếu thế lực đứng sau sơn tặc là Tử Địa Chi Thành, hay nói đúng hơn là Phá Diệt Viện, vậy phải suy nghĩ lại. Chỉ cần lũ sơn tặc biết điều, không trêu chọc các thế lực lớn, vậy thì cũng sẽ không có ai bất trí đến mức động vào chúng. Dù sao lợi ích các bên không xung đột lẫn nhau, không cần thiết phải có thêm một kẻ địch mạnh mẽ trong bóng tối.

Như Hoa hiểu ra, giật mình quát:

- Đệ để cho Tiểu Phi đi tiêu diệt sơn tặc để biến thành mồi nhử, đệ muốn lôi Hắc Thủ ra ánh sáng. Nhỡ đâu có chuyện gì thì sao?

- Sẽ không. - Bộ Lĩnh khẳng định - Tiểu Phi rất an toàn.

Nguyễn Bặc cũng nói:

- Như Hoa tỷ yên tâm, Tiểu Bộ Lĩnh luôn nói được làm được. Đệ ấy bảo Tiểu Phi an toàn là tiểu tử đó tuyệt đối an toàn.

Như Hoa vẫn còn khó chịu, nàng khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm Bộ Lĩnh:

- Cho ta lý do.

- Ngay từ đầu đệ đã bảo Tiểu Phi chỉ tiêu diệt những nhóm sơn tặc từ Tam Trọng Thiên trở xuống. Ngoài sáng, chúng ta chỉ có Âu Dạ Trưởng Lão, và đã chia làm hai đường. Như vậy Tiểu Phi chỉ đi một mình, và đệ tin rằng chúng đã đoán ra người ra tay là Tiểu Phi. Điều này sẽ tạo nên phán đoán sai lầm cho bọn chúng là nhánh của Tiểu Phi đi thủ tiêu đám sơn tặc chỉ có từng đấy thực lực. Vì vậy nếu có người đến ám sát, chỉ có thể từ Tứ Trọng Thiên đến Ngũ Trọng Thiên. Để đối phó một tiểu tử còn chưa đến Nhị Trọng Thiên như Tiểu Phi, như vậy là quá ưu ái rồi. Đệ đã bố trí ba người trong Nam Châu Thất Hùng mai phục xung quanh đệ ấy với thực lực mạnh nhất là Lê Hoàn Lê đại ca, huynh ấy sắp đột phá Lục Trọng Thiên.

Như Hoa vẫn chưa được thuyết phục:

- Vạn nhất phía Tử Địa Chi Thành phái đến người thực lực mạnh hơn? Với đệ làm sao chắc chắn được chúng sẽ ra tay?

Bộ Lĩnh giơ lên ba ngón tay:

- Thứ nhất: Hắc thủ sau màn không phải đại diện cho Tử Địa Chi Thành. Có thể chúng rất mạnh, nhưng chắc chắn sẽ phải sống dưới cái bóng của Phá Diệt Viện. Chúng sẽ không dám làm gì rầm rộ mà chỉ âm thầm hành động. Như vậy, nếu đệ là chúng đệ sẽ phái người đến ám toán Tiểu Phi là xong.

- Thứ hai: Bọn chúng không muốn cũng phải động thủ. Nếu địa bàn của mình cũng không bảo vệ được, vậy bọn chúng chờ các thế lực khác xâu xé đi. Đây là dương mưu, bắt buộc chúng phải tham dự vào.



- Thứ ba: Đệ còn chuẩn bị một át chủ bài khác, là Đoạt Mệnh Tiễn Ngô thúc thúc.

Như Hoa sửng sốt:

- Đoạt Mệnh Tiễn Ngô Xương Văn!?

Bộ Lĩnh âm trầm gật đầu:

- Ngô thúc thúc luôn luôn mai phục gần đó, đảm bảo an toàn cho Tiểu Phi. Cho nên trong bất kì tình huống nào, đệ tin là chúng ta sẽ tóm được ít nhất một tên. Kỳ lạ, chúng thật sự án binh bất động. Vậy biến số ở đâu? - Nó nhìn về phía tiểu cô nương mới đến, biến số hiện tại chỉ có một, Tiểu Xảo.

Nó truyền âm: “Đệ muốn tìm hiểu thông tin về một tiểu cô nương 7 tuổi, tên là Tiểu Xảo. Bán kính 20 dặm xung quanh Đồ Phu Sơn Trại. Tiểu Xảo có một vị tỷ tỷ.”

“Tiểu Bộ Lĩnh thật biết cách bán hành cho chúng ta a. Thông tin như vậy chúng ta biết làm thế nào?”

“Ta nói, biết đâu cái thôn đó chết hết rồi thì sao?”

“Câm miệng, đi làm việc đi.”

Đinh Bộ Lĩnh cười khổ, mấy vị huynh trưởng này nhiều lúc tính tình cũng thật trẻ con a.

Như Hoa tròn mắt nhìn nó, lần đầu tiên nàng cảm thấy run sợ trước trí tuệ của một đứa bé còn chưa đến 15 tuổi. Thảo nào Trần Gia phải giết nó bằng cách đẩy nó đi tham gia Kỳ Tuyển Chọn. Có một đứa trẻ như vậy trong nhà rất áp lực, đặc biệt đứa trẻ này còn có mối thù không đội trời chung với gia tộc mình. Khoan đã, Trần Gia! Nàng thất thanh:

- Trần Gia sẽ phái người đến ám sát đệ, để chắc chắn đệ phải chết. Ta không tin Trần Gia tin rằng đệ sẽ chết trong Kỳ Tuyển Chọn.

Bộ Lĩnh bật cười:

- Với tất cả chuẩn bị đệ dành cho Hắc Thủ, Trần Gia có phái ai đến thì cũng chỉ có một kết cục mà thôi. Chỉ cần chúng ta giết chết sát thủ của Trần Gia, hủy thi diệt tích, Trần Gia cũng sẽ không biết chuyện gì xảy ra ở đây.



Như Hoa hỏi tiếp:

- Nhưng ta vẫn không hiểu, đành rằng chúng ta có Âu Dạ Trưởng Lão, có Ngô Xương Văn. Nhưng đệ lấy cái gì đảm bảo chúng ta có thể chống lại chúng. Vạn nhất mấy tên thần bí nhân đó tự thân đến đây thì sao.

Bộ Lĩnh mỉm cười:

- Chính là Như Hoa tỷ tỷ, và Lạc Vũ ca ca. Đệ không tin rằng một người có thể cùng một lúc đánh bại cả ba người Ám Dạ Phi Phong, Đoạt Mệnh Tiễn, Kim Cang Chiến Thần như Lạc Vũ ca ca lại thua thần bí nhân của Hắc Thủ được. Không phải sao?

Như Hoa lạnh người, nàng không thể ngờ mình tự nhiên lại trở thành một quân át chủ bài như vậy. Tất cả đã bị một tiểu tử chưa ráo máu đầu tính toán, sắp xếp. Bọn họ là những cao thủ, nhưng đều trở thành những quân cờ trên một bàn cờ bố cục sẵn mà không ai hay biết. Nàng tin tưởng nếu Hắc Thủ dám cho người đến ám toán Lạc Phi, khả năng rất cao Bộ Lĩnh sẽ lần ra được năm tên đứng đầu và tiêu diệt chúng. Còn Trần Gia, không tính tiền, đến bao nhiêu chết bấy nhiêu! Tiểu tử này, quá khủng bố.

Bộ Lĩnh vẫn còn một vài suy đoán, nhưng nó không nói ra. Trong mọi trường hợp nó luôn tin rằng nên giữ lại một chút bí mật sẽ tốt hơn. Nó cất bước về phía Tiểu Xảo, nở nụ cười thân thiện:

- Nếu đã vậy, hãy bắt đầu từ tiểu cô nương này đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.