Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1239: Chương 1239: Ác đấu Quỷ Linh Tử




Dịch: NguyenDzung

Biên: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Lam Nhan đứng cạnh Hàn Lập, nhìn hư không xung quanh ngưng trệ, trong lòng khiếp sợ không thôi.

Hàn Lập lúc này chau mày lại, tay vung lên, chém một kiếm về phía trước.

Tiếng nổ vang lên “Ầm ầm“.

Một lôi trụ kim quang bắn ra, đánh thẳng vào đám quỷ vật đang bị giam cầm, phá mở một thông đạo rộng mấy chục trượng.

Nhìn xuyên qua thông đạo trống rỗng kia, Hàn Lập có thể trực tiếp thấy mặt quỷ trên vách tường.

Vừa rồi vội vàng nên không thấy rõ, bây giờ Hàn Lập mới phát hiện sự khác biệt của mặt quỷ này.

Gương mặt nó giống hệt Nhân tộc, chỉ là cái miệng thật sự quá lớn, cả khuôn mặt đều chen chúc với nhau, trông hơi giống một loại Yêu thú.

Đỉnh đầu nó đội một cái mũ miện cổ quái, phía trước và sau đều có châu ngọc buông xuống, nhìn giống như mũ đế vương của vương triều thế tục, oai phong uy nghiêm.

Còn trên cái miệng đầy máu của nó có thể thấy hai hàm răng trắng lành lạnh, trên dưới đều có hai đôi răng nanh sắc nhọn.

Giữa răng nanh kia lại ẩn hiện những điểm kim quang.

Hàn Lập hơi ngạc nhiên, ánh mắt chăm chú phát hiện vài ánh kim quang kia là những thanh kiếm nhỏ màu vàng kim, rõ ràng chính là Thanh Trúc Phong Vân Kiếm của hắn.

Tâm niệm hắn vừa động, bước một bước ra ngoài, thân hình lóe lên, bay vụt qua hư không như điện xẹt tới chỗ mặt quỷ to lớn.

Lúc này, một tiếng cười giễu cợt làm người run sợ từ bên ngoài truyền đến: “Khà khà... Đang chờ ngươi đây.”

Hai cánh tay Quỷ Linh Tử bỗng thò ra, mười ngón tay nhanh chóng kết ấn, đánh về phía pháp trận.

Trong thoáng chốc, tất cả quỷ vật bị Linh Vực của Hàn Lập giam cầm, bắt đầu chuyển động.

Bọn chúng lập tức ép về phía trung tâm, Hàn Lập liền rơi vào trong vòng vây của quỷ triều.

“Cút ngay...”

Hàn Lập quát lớn một tiếng, trường kiếm trong tay xoay chuyển như quạt gió, từng luồng điện quang màu vàng bắn ra. Tất cả quỷ vật đến gần đều bị đánh thành khói xanh, không thể ngăn cản hắn chút nào.

Đang định xông ra khỏi vòng vây quỷ triều, quỷ vật phía trước Hàn Lập đột nhiên tự động tản ra.

Trong lòng Hàn Lập thầm kêu một tiếng “Không ổn”, nhưng đã trễ.

Một cái lưỡi dài màu đỏ tươi từ trong quỷ triều đột nhiên thò ra, lao thẳng tới chỗ hắn.

Hàn Lập phản ứng cực nhanh, dừng thân đúng lúc, trường kiếm trong tay đâm thẳng, một đạo lôi quang màu vàng ngưng lại một chỗ, đánh thẳng đến cái lưỡi dài kia.

Nhưng chỉ sau một cái nháy mắt, một màn khiến hắn kinh dị vạn phần xuất hiện..

Cái lưỡi dài đỏ tươi kia sáng lên những đường vân lôi điện màu vàng, một cột sáng lôi điện bạo kích ra, không khoan nhượng, trực tiếp đâm nát kiếm quang lôi điện của Hàn Lập, đánh lên người hắn.

Cả người Hàn Lập như chết lặng, ngay cả Tiên linh lực lưu chuyển cũng rất khó khăn, thân hình đang lao tới liền bị ép khựng lại.

“Đây là...” Hắn không ngớt kinh nghi.

Vừa rồi, thứ mà cái lưỡi dài kia phóng ra, có thể chính là Tịch Tà Thần Lôi, mặc dù uy lực không bằng thần lôi nguyên bản, nhưng cũng đủ để dọa người rồi.

Không chờ hắn suy nghĩ rõ ràng, cái lưỡi kia lại thò ra một lần nữa giống như rắn độc, nhưng lần này không tiếp tục phóng ra lôi điện, mà lại xông thẳng đến, cuốn vào người hắn.

Hàn Lập điểm mũi chân một cái, lùi lại phía sau, nhưng lại đụng phải vòng vây âm hồn quỷ vật.

Tuy rằng pháp lực của đám quỷ vật này không cao, nhưng cũng khó có thể chịu đựng số lượng nhiều, dù Hàn Lập có kim lôi hộ thể vẫn cảm thấy bứt rứt, khó chịu.

Sau chút do dự, hắn vung tay lên, một quang môn màu bạc hiện ra trước người hắn.

Quang môn vừa ra, ban đầu những quỷ vật vây quanh hơi chậm lại, sau đó chúng lại như phát điên, lao vào trong quang môn, chỉ trong nháy mắt đã che lấp cả quang môn.

Thấy những thứ này, Quỷ Linh Tử kinh hỉ nói: “Động Thiên Chi Bảo, tiểu tử khá lắm, vậy mà còn có dị bảo như thế, ha ha... Cứ cho những tiểu quỷ của ta vào chiếm lĩnh trước, sau đó bản tọa mới chính thức đổi chủ.”

Thế nhưng, còn không đợi gã cao hứng xong, những quỷ vật tràn vào trong quang môn kia, tựa như người sống gặp quỷ, từng con quỷ chạy ra như điên.

Tuy nhiên, quang môn màu bạc chật hẹp, ra vào không dễ, trong lúc nhất thời hàng ngàn hàng vạn quỷ vật bị tắc ở đó, ra vào không được, những tiếng quỷ khóc sói tru không ngừng truyền ra từ trong quang môn.

Không lâu sau, những tiếng quỷ khóc kia dần nhỏ lại, quỷ vật mắc lại rốt cuộc cũng tản ra, tạo thành một khoảng trống hình quạt, tất cả run sợ nhìn chằm chằm vào quang môn, e ngại không dám tiến lên.

Lúc này, một bóng người từ trong quang môn bước ra, đó là thiếu nữ có khuôn mặt trắng xanh, thân mang váy dài xanh.

“Đây là?” Nhìn thấy Đề Hồn, lông mày Quỷ Linh Tử không khỏi nhíu chặt, kinh ngạc nói.

“Nấc...”

Vừa hiện xuất, thiếu nữ nấc lên một tiếng no nê không hề thục nữ, rồi hơi ngượng ngùng nhìn Hàn Lập.

Hàn Lập mỉm cười nói: “Đề Hồn, gia hỏa này cũng tu Quỷ Đạo, chỉ là hơi cổ quái, lúc đầu ta định tìm hiểu rõ ràng rồi mới gọi ngươi ra, nhưng trước mắt không thể lo được nhiều..”

Đề Hồn cười “ha ha” đáp: “Giao cho ta đi.”

Dứt lời, nàng xoáy chuyển ánh mắt, nhìn đám quỷ vật lúc nha lúc nhúc khó lòng đong đếm kia. Ánh mắt nàng lạnh như băng đảo qua người chúng, giống như kiểm kê khẩu phần lương thực của mình.

“Gầm...”

Sau một tiếng hét, hắc quang trên người nàng nhanh chóng lưu chuyển, hai mắt trở nên đỏ như máu, thân hình đột nhiên cao vụt lên, mau chóng hóa thành một con vượn to lớn màu đen cao hơn trăm trượng.

Quanh thân nó, lông tóc đen nhánh, dựng thẳng như cương châm, đầu mọc sừng quái, răng nanh lộ ra hoàn toàn, da thịt trên mi tâm tách ra để lộ huyết hồng yêu mục thứ ba, sau lưng mọc ra ba gai xương đen sì, quanh thân âm khí bức người.

Trước thanh âm cuồng hống, tất cả quỷ vật như muốn vỡ mật, rối rít lùi lại.

Quỷ Linh Tử cũng biến sắc, kêu lên không ngớt: “Hình Thú, lại là Hình Thú...”

Chỉ là lời nói của y vội vàng, hai mắt trợn lên, mặt mũi đầy vẻ kích động, nhất thời không rõ là kinh hỉ hay sợ hãi.

Xa xa, thần sắc Lam Nhan càng hoảng sợ, ngày trước thấy Đề Hồn luôn trong bộ dáng một thiếu nữ, dù không nói chuyện nhiều với nàng, nhưng nhìn chỉ giống như một tiểu cô nương vô hại, nào ngờ sau khi hiện ra chân thân lại khủng bố như vậy?

Về phần Đề Hồn hóa thân thành Hình Thú, đồ ngon trước mắt đương nhiên sẽ không khách khí. Mũi nó hít một cái, một dải sáng không ngừng phun ra. Những nơi dải sáng đi qua, vô số quỷ vật lập tức tan thành mây khói, bị nó hút vào trong bụng.

Trong toàn bộ thạch thất, vạn quỷ khóc lóc đau khổ, gào thét rung trời.

Thấy vậy, Quỷ Linh Tử nhếch miệng lên, nhe răng cười, cả khuôn mặt đều cong lên.

Không biết tại sao, Hàn Lập vừa nhìn thấy nhịp tim liền đập mạnh, trong lòng có chút bất an, hắn truyền âm cho Đề Hồn: “Ta luôn cảm thấy có gì không đúng, ngươi cẩn thận một chút.”

Không đợi Đề Hồn trả lời, Quỷ Linh Tử ở bên ngoài trận, bỗng tản thân hình ra, hóa thành quỷ vụ biến mất.

Sự cảnh giác trong lòng Hàn Lập càng tăng mạnh.

Đột nhiên, mặt đất thạch thất chấn động dữ dội, từng vòng huyết quang hình tròn không ngừng tỏa ra từ dưới đất, chiếu rọi xung quanh, tạo thành những mảng đỏ như máu.

Hàn Lập lại nhìn sang bốn phía, hắn chợt phát hiện cảnh vật xung quanh đang đổi dời, không còn thấy những thạch bích tinh trụ đâu, trong lúc không để ý, hắn đã bị đưa đến một vùng không gian khác.

Đề Hồn thì khẽ cười xòa một tiếng, những quỷ vật để làm thức ăn kia vậy mà lại biến mất hết.

Vùng không gian này chẳng còn phương vị nam bắc, cũng không có những thứ linh tinh, chỉ có một không gian mờ mịt như máu.

Thần sắc Lam Nhan hoảng hốt, chạy vội đến bên cạnh Hàn Lập.

Lam Nhan nhắc nhở: “Nghe kể rằng, Thánh sứ Quỷ Linh Tử tinh thông tu luyện Linh Vực, đã đạt Thiên Nhân cảnh, chỉ sợ nơi đây là không gian Linh Vực của y, nơi được người ta gọi là “Quỷ Vực“.”

“Hừ, quả nhiên là thứ ăn cây táo rào cây sung, bắt ngươi khai đao trước đã.” Âm thanh tức giận mắng mỏ vang lên, không biết từ chỗ nào khẽ truyền tới.

Đôi mắt âm u của Hàn Lập sáng lên hào quang màu tím, không ngừng chớp sáng, xem xét trái phải, nhưng vẫn không thấy tung tích Quỷ Linh Tử.

“Cẩn thận...”

Hắn đột nhiên nhướng mày, tóm lấy bả vai Lam Nhan, kéo về phía mình.

Vừa rồi, tại vị trí Lam Nhan đứng yên, mặt đất bất ngờ dập dờn một vòng hào quang, vòng xoáy màu máu hiện lên, từ đó có vô số cánh tay ác quỷ đầm đìa máu me thò ra, liên tục chụp vào không trung.

Hàn Lập chém ra một kiếm, lôi điện màu vàng lập tức tuôn trào, đập xuống vòng xoáy màu máu này.

Vòng xoáy kia lập tức bắn ra huyết quang, rồi lại biến mất không thấy đâu.

Đúng lúc này, không trung trên đỉnh đầu ba người bỗng tối sầm lại, giống như bóng ma hạ xuống.

Hàn Lập ngửa đầu nhìn, chỉ thấy một bóng người to lớn, cao như núi, đang đứng ở đó, giơ cái chân khổng lồ lên, giẫm xuống bọn hắn.

Bóng người kia mặc một bộ áo quan màu đen thêu rồng vẽ phượng, thân hình tráng kiện vô cùng, khuôn mặt lại rất xấu xí dữ tợn, trên đầu đội mũ miện có rèm châu buông thõng trước sau, hình như chính là thứ đã xuất hiện trong Hãm Tiên Vạn Linh Trận lúc trước.

Gia hỏa này một tay cầm cuốn sách rất dày màu đen, một tay nắm cây bút lông màu son, rõ ràng bộ dáng là một Phán Quan.

Thậm chí Hàn Lập có thể thấy rõ, dưới đế giày to lớn kia có những vòng phù văn hình tròn phát sáng, hiển nhiên là chạm khắc pháp trận.

“Chẳng lẽ gia hỏa này là Vực Linh sao?” Hàn Lập thầm nghĩ, thân hình tránh sang một bên.

Mặc dù Đề Hồn hiển hóa chân thân, nhưng so với Phán Quan ác quỷ vừa xuất hiện này thì nhỏ hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, nếu đã theo đường Quỷ đạo, Đề Hồn không có nửa điểm sợ hãi, trời sinh bản thân áp chế y. Vậy nên, những cái gai xương sau lưng đột nhiên sáng lên bạch quang, phóng thẳng tắp lên, chạm vào đế giày Phán quan kia.

Hàn Lập thấy thế, thần sắc đột biến, vội vàng la lớn: “Không nên...”

Nhưng đã trễ, gai nhọn trên lưng Đề Hồn đã đánh tới pháp trận trên đế giày phán quan.

Từng vòng hào quang màu máu từ đế giày bỗng nhiên sáng lên, hóa thành bức tường ánh sáng màu máu trấn áp xuống, lực đạo mạnh mẽ khủng bố này ép thẳng thân hình Đề Hồn lún xuống, quỳ sát đất.

Thân hình Hàn Lập vội vàng lóe lên, muốn lao lên trước cứu viện. Đầu phán quan kia đột nhiên vặn quay lại theo một góc kỳ quái, mặt không đổi, mở miệng to như cái chậu máu.

Lưỡi dài như con mãng xà đỏ bắn ra, như một mũi tên lao thẳng về phía hắn.

Tốc độ rất nhanh, tựa như ánh điện đánh lửa, đánh thẳng vào chỗ yếu hại trên trán hắn.

Cái lưỡi dài còn chưa đến, một hơi thở tanh hôi đã xông vào mũi làm thần hồn run lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.