Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1204: Chương 1204: Âm thầm theo dõi




Dịch giả: Độc Hành

“Chủ nhân, người cảm thấy bọn hắn nói Phệ Kim Tiên kia có phải là Kim Đồng không?” Đề Hồn hỏi.

“Cái gì? Các ngươi tìm được manh mối lão đại rồi hả?” Trong không gian Hoa Chi, Tiểu Bạch nghe Đề Hồn nói lời này, lập tức kêu to lên.

“Không phải là không có khả năng này... Kim Đồng cơ trí hơn người, rất có khả năng đã trốn khỏi Cửu Nguyên quan.” Hàn Lập không để ý đến Tiểu Bạch, trầm giọng nói.

Chỉ là, nếu như Kim Đồng đang ở phụ cận, vì sao hắn không cảm ứng được chút nào?

Bất quá Kim Đồng bây giờ đã đạt đến Đại La cảnh, lực lượng thần hồn thăng hoa, luyện hoá ấn ký Hàn Lập lúc trước lưu trong cơ thể nàng cũng khó nói.

“Chủ nhân, những người kia đã rời đi.” Ánh mắt Đề Hồn sáng lên, mở miệng nhắc nhở.

Hàn Lập nghe vậy quay đầu nhìn lại, sáu người kia giờ phút này đã rời khỏi sương phòng, bước nhanh ra bên ngoài.

“Đi, theo mấy người kia.” Hàn Lập nói, bất động thanh sắc đứng lên.

Đại hội đấu giá mặc dù còn chưa tiến hành đến một nửa, phía sau khẳng định còn có rất nhiều bảo vật được đưa ra bán, bất quá bây giờ hắn cũng không đoái hoài tới nữa.

Chờ sáu người kia đi xa, Hàn Lập và Đề Hồn lúc này mới rời phòng, đi theo, rất mau rời khỏi sàn bán đấu giá.

Sáu người kia ra Nhật Nguyệt các, lập tức bay về phía xa.

Trong thành giờ phút này tụ tập đầy các loại người, người mặc các loại kỳ trang dị phục đều có, cho nên sáu người dù áo đen phủ đầy thân, cũng không làm người khác chú ý.

Hàn Lập và Đề Hồn theo phía sau xa xa. Tiểu Bạch ở trong không gian Hoa Chi la hét ầm ĩ, Hàn Lập không cách nào đành thả nó ra ngoài.

Sáu người kia rất mau đến biên giới Lưu Kim thành, tạm thời ngừng lại.

Nơi này đã rời xa chỗ phồn hoa, cư trú ở nơi này phần lớn là tu sĩ cấp thấp, còn có một số phàm nhân.

Một người áo đen vượt qua đám người, lật tay lấy ra một tinh cầu màu lam, bấm niệm pháp quyết thôi động, trong tinh cầu màu lam hiện ra một đoàn lam quang giống như vòng xoáy.

Vào thời khắc này, trong vòng xoáy có một đạo kim quang nhỏ bé không thể nhận ra lóe lên một cái rồi biến mất.

“Không sai, người kia ở ngay chỗ này.” Người áo đen mở miệng nói ra, lại là giọng nữ, chính là thanh âm Lam Nhan.

“Tốt, rốt cuộc tìm được nơi hạ lạc của người này.” Thân ảnh yêu kiều kia vui vẻ nói, sau đó lập tức bấm niệm pháp quyết vung lên.

Từng đạo ngân quang từ trong tay áo người đó bắn ra, lại là từng thanh trận kỳ màu bạc, chui vào hư không phụ cận.

Hư không phía trước hơi rung động, một màn sáng hình bán cầu trong suốt nổi lên, bao phủ một mảng lớn khu vực phụ cận vào trong đó.

Trên màn sáng có vô số đường vân màu bạc, nhìn huyền diệu không gì sánh được.

Màn sáng trong suốt vừa mới xuất hiện, lập tức nhanh chóng lóe lên biến mất, không làm tu sĩ phụ cận chú ý chút nào.

“Có Càn Khôn Nhất Khí đại trận này, Phệ Kim Tiên kia mơ tưởng chạy thoát.” Một người áo đen khác cười nói.

“Bớt nhiều lời đi, bắt lấy người kia mới là việc cần làm đấy!” Bóng người yêu kiều hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu bay tới, dung nhập vào hư không phía trước.

Chung quanh hiện ra từng gợn sóng trong suốt, nhưng rất nhanh biến mất.

Năm người khác theo sát phía sau, cũng chui vào trong hư không phía trước.

Sau khi thân ảnh sáu người hoàn toàn biến mất, giữa không trung lóe lên, ba bóng người nổi lên như ẩn như hiện, chính là ba người Hàn Lập.

Trên thân ba người đều chớp động một tầng thanh quang như ẩn như hiện, nhìn giống như phủ lên một tấm áo khoác màu xanh.

Tầng thanh quang này triệt để che giấu khí tức ba người, mảy may không phát tán ra.

Hàn Lập bấm niệm pháp quyết vung lên, đầu ngón tay bắn ra một vệt kim quang bay vụt tới, chui vào trong hư không phía trước.

Hư không phía trước nổi lên từng tia ngân quang, ngưng tụ thành từng nét phù văn, ngăn trở sợi kim quang kia lại.

Song phương kiềm chế lẫn nhau, nhao nhao tán loạn biến mất.

“Thật là cấm chế không gian lợi hại, mặc dù phá vỡ không khó, nhưng sợ là sẽ bị năm người kia phát giác được tung tích của chúng ta.” Hàn Lập nhíu mày nói ra.

“Cấm chế không gian cứ giao cho ta là được, hai người trước trốn vào bụng của ta đã.” Tiểu Bạch nghe vậy cười một tiếng, trên thân chớp động bạch quang, hóa thành hình dạng Tỳ Hưu.

Tiểu Bạch há to miệng rộng, nuốt Hàn Lập và Đề Hồn vào trong miệng, sau đó miệng lẩm bẩm, bên ngoài thân hiện ra một tầng bạch quang như nước.

Bạch quang chớp động, thân thể Tiểu Bạch thình lình chậm rãi dung nhập vào hư không chung quanh, hóa thành một đoàn bóng trắng lơ lửng trong hư không, bay về phía trước, rất nhanh chạm đến cấm chế phía trước.

Hư không phía trước lập tức hiện ra đạo đạo phù văn màu bạc, định ngăn cản Tiểu Bạch biến thành bóng trắng.

Bất quá bóng trắng kia quay tít một vòng, phảng phất như mây mù phiêu tán ra, thình lình dung nhập trong những phù văn màu bạc kia, chậm rãi xuyên thấu qua.

Trong hư không sau cấm chế, từng đạo bạch quang giống như mây mù xuất hiện, sau đó hội tụ về một chỗ, ngưng tụ thành thân ảnh Tiểu Bạch.

Nó há miệng phun một cái, hai đạo nhân ảnh bắn ra, hiện ra thân hình Hàn Lập và Đề Hồn.

“Tiểu Bạch, không ngờ ngươi còn có loại thần thông này, vậy mà có thể xuyên thấu qua không gian cấm chế.” Hàn Lập kinh ngạc nói.

“Hắc hắc, trong cơ thể Mặc Nhãn Tỳ Hưu chúng ta mang theo không gian, trong huyết mạch vốn ẩn chứa một ít lực lượng không gian.” Trên thân Tiểu Bạch chớp động bạch quang, lần nữa hóa thành hình người, mặt lộ vẻ đắc ý.

Hàn Lập mỉm cười, sau đó nhìn lại phía trước, lông mày đột nhiên nhăn lại.

Thân ảnh sáu người kia đã biến mất không thấy gì nữa, triệt để không còn tung tích.

“Chủ nhân, những người kia cũng không biến mất, mà là thi pháp ẩn nặc hành tung, giờ phút này đang ở trước mặt, chúng ta mặc dù mượn nhờ Độn Thiên Phù của Tiểu Bạch ẩn giấu hành tung, nhưng tới quá gần có khả năng sẽ bị phát hiện.” Trong mắt Đề Hồn hiện ra một tầng u mang, chỉ về phía trước nói ra.

Hàn Lập thầm vận Cửu U Ma Đồng, lập tức phát hiện tung tích sáu người ở xa phía trước, đang đi đến một khu ngã tư tiểu viện vắng vẻ, rồi vây kín lại.

“Đi.” Mắt Hàn Lập sáng lên, lập tức bay về phía đó.

Đề Hồn và Tiểu Bạch vội vàng đuổi theo.

Ba người Hàn Lập tự mình che đậy khí tức, Đề Hồn lại lấy bí thuật ngăn chặn khí tức thần hồn của bọn hắn, lúc này mới tới gần tòa tiểu viện kia.

Chỉ là không đợi mấy người tới gần, bên trong tiểu viện kia liền bộc phát ra một tiếng oanh minh kịch liệt.

Một mảnh huyễn quang màu vàng bỗng nhiên bộc phát ra, hóa thành một vòng xoáy kim quang bỗng dưng quét ra, cuốn theo cuồn cuộn phong lôi trùng kích bốn phương tám hướng, trực tiếp phá nát mảnh sân nhỏ, triệt để hóa thành một vùng phế tích.

Ba người Hàn Lập vọt tới trước vội dừng lại, tránh né núp sau một gốc cổ thụ.

Hắn chăm chú nhìn lại, chỉ thấy trong bụi mù cuồn cuộn, có năm sáu đạo nhân ảnh bay ra, rơi vào trên đất trống bốn phía, tự nhiên chính là đám người trước đó gặp ở Bách Tạo đại hội.

Mà theo dư ba tầng kim quang kia dập dờn toả ra, lông mày Hàn Lập bỗng nhiên nhíu một cái, từ đó đã nhận ra một cỗ khí tức quen thuộc.

“Không phải Kim Đồng, lại là hắn...” Hàn Lập hơi kinh ngạc nói.

“A, vậy mà không phải lão đại, đó là ai vậy?” Tiểu Bạch nghe vậy, cũng nghi ngờ hỏi.

Nó vừa dứt lời, trên phế tích khói bụi tản đi, liền xuất hiện một thanh niên nam tử thân mang trường bào màu vàng.

Dung mạo người này có chút anh tuấn, trên mặt còn mang theo thần sắc lười biếng mà Hàn Lập lần đầu nhìn thấy, chính là Đại La Phệ Kim Tiên Khúc Lân.

“Ai... Những người các ngươi sao lại như âm hồn bất tán vậy?” Ánh mắt Khúc Lân quét qua đám người vây quanh mình, thở dài một hơi, hỏi.

“Đạo hữu, kỳ thật chúng ta cũng không cần phải động thủ, chỉ cần ngươi cùng chúng ta trở về Thiên Đình, sẽ biết lúc trước ta nói không giả, chúng ta thật chỉ muốn lấy lễ để tiếp đón, mời ngươi tham gia Bồ Đề thịnh yến mà thôi.” Thanh âm một nữ tử vang lên.

Hàn Lập nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện chính là một nữ tử mặc hắc bào dáng người linh lung, đường cong thướt tha.

“Bọn hắn là người của Thiên Đình? Không phải người của Cửu Nguyên quan sao?” Đề Hồn nghi ngờ hỏi.

Trong lòng Hàn Lập cũng không hiểu, không nghĩ ra vì sao Lam Nhan lại đi cùng những người Thiên Đình này.

“Trước đó đã nếm qua thua thiệt với người Thiên Đình các ngươi, thật vất vả mới từ trong Tuế Nguyệt Tháp thoát thân, các ngươi lại tìm tới cửa, như vậy làm sao ta dám tin tưởng chứ?” Khúc Lân cười lạnh một tiếng, hỏi.

“Trước kia sợ là có hiểu lầm.” Thanh âm nữ tử mặc hắc bào không mang theo tình cảm nói.

“Ít nói lời vô ích đi, các ngươi nếu thật sự lấy lễ tiếp đón, vậy lão tử không muốn đi, các ngươi có thể đi rồi.” Khúc Lân cười nói.

“Nếu đã cho mặt mũi lại không cần, vậy không oán trách chúng ta được.” Nữ tử hiển nhiên cũng không phải tính tình tốt lành gì, lạnh giọng trả lời.

Nàng vừa dứt lời, đột nhiên khoát tay, trong tay áo lập tức tiếng thét đại tác, một mảnh sương mù xích hồng phồng lên tuôn ra, hóa thành một mảnh hỏa hồng, che hư không trên đỉnh đầu Khúc Lân lại.

Cùng lúc đó, điểm điểm nhỏ bé dày đặc trên mặt đất không ngừng sáng lên màu đỏ, một tầng chằng chịt Hỏa Nghĩ (kiến) màu đỏ từ dưới đất không ngừng chui ra, những nơi đi qua phế tích tàn viên nhao nhao nóng chảy ra, hóa thành một mảnh chất lỏng như nham tương.

“Không phải oan gia không chạm trán, lại là nàng ta?” Hàn Lập thấy cảnh này, lông mày lập tức nhíu một cái.

“Thế nào, chủ nhân, nữ tử kia là tình nhân cũ của người?” Tiểu Bạch nghe vậy, kinh ngạc hỏi.

“Nói bậy bạ gì đó, nữ tử kia là Xích Mộng, tinh tu lực lượng pháp tắc Hoả thuộc tính, cũng là tu sĩ Đại La, thủ đoạn không tầm thường, ngàn vạn lần không được chủ quan.” Hàn Lập nghe vậy, cốc cho nó một cái, nói ra.

Tiểu Bạch nghe vậy, vuốt vuốt đầu, tiếp tục nhìn lại bên kia.

Chỉ thấy Hoả Nghĩ đầy đất cơ hồ vây quanh khu vực này, chỉ lưu lại một vòng đất trống mười trượng quanh Khúc Lân, cũng không biết là nữ tử kia tạm thời chưa cho công kích, hay là những con kiến này trời sinh e ngại Phệ Kim Tiên.

“Nói lời vô dụng với hắn làm gì, động thủ đi.” Trong sáu người áo đen, một nam tử thân hình cao lớn, tiếng nói già nua, hiển nhiên tính tình càng thêm nóng nảy, gầm thét một tiếng.

Mấy người còn lại ngoại trừ Lam Nhan, cũng nhao nhao thi pháp, công kích đến Khúc Lân.

Người thân hình cao lớn kia dẫn đầu xuất thủ, mạnh mẽ vung tay áo về phía trước, trong ống tay áo kia âm phong đại tác, cuồn cuộn hắc vụ tuôn ra mãnh liệt, bảy tám đầu La Thiên Quỷ Vương tướng tá dữ tợn từ đó đột nhiên tuôn ra, xông về phía Khúc Lân.

“Xem ra khi trước phát hiện, gia hoả tu luyện Thần Hồn pháp tắc chính là hắn, con đường có điểm tương tự với ta, chỉ tiếc không có thuộc tính thiên phú như ta, một mực đi về phía âm sát, ngược lại trở nên tầm thường.” Đề Hồn thấy thế, có chút tự đắc nói.

“Điêu trùng tiểu kế, cũng dám bêu xấu?” Đối phương tuy là tu sĩ Đại La, Khúc Lân cũng hồn nhiên không sợ.

Gã bước một chân ra, đạp một cái như núi lở, phát ra tiếng vang “Ầm ầm” thật lớn!

Một gợn sóng màu vàng từ dưới chân gã bỗng nhiên chấn khai, hóa thành từng vòng từng vòng gợn sóng chấn động trùng kích bốn phương tám hướng, chấn văng những Hỏa Nghĩ lao đến gã, tiếp đó một quyền oanh kích ra.

Chỉ thấy trên đầu quyền quang mang tăng vọt, hóa thành một mảnh kim mang loá mắt, như hỏa diễm mãnh liệt cuốn qua, trực tiếp nuốt sống tất cả La Thiên Quỷ Vương vào.

Nương theo trận trận tiếng rú thảm thê lương, tất cả thân thể La Thiên Quỷ Vương vỡ ra, hóa thành một mảnh bụi xám đen.

Theo sát phía sau, trong ráng hồng trên đỉnh đầu, tiếng oanh minh đại tác, khắp nơi là hoả diễm nóng rực như dầu lửa dội xuống đầu, trực tiếp che khuất thân thể Khúc Lân vào.

Cùng lúc đó, một thanh cự kiếm màu vàng dài hơn trăm trượng, mặt ngoài chớp động phù văn, trên đó tản mát ra trận trận kim mang sắc bén làm người sợ hãi, từ trên cao rơi thẳng xuống, chém thẳng hỏa diễm xích hồng và hư không một phân thành hai, chém trúng Khúc Lân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.