Dịch giả: loki1994
Hơn nửa tháng sau.
Tại một chỗ hiếm ai biết trong Hắc Phong Hải Vực, phân bố lẻ tẻ hơn trăm hòn đảo nhỏ màu xám trắng.
Những hòn đảo này lớn nhỏ khác nhau, nhưng diện tích đều không quá vạn dặm, thoạt nhìn giống như những chuỗi hạt trân châu được khảm nạm trên phỉ thúy màu ngọc bích.
Trên đảo, rừng rậm thưa thớt, linh khí mỏng manh, không có bất cứ sinh vật nào tồn tại. Thậm chí, ngay cả tung tích của các loài chim biển cũng chẳng thấy đâu. Thật sự cô đơn tĩnh mịch.
Thực tế, quần đảo này đều bị một màn sáng gần như trong suốt bao phủ. Nếu ở bên ngoài màn sáng, chỉ có thể thấy được một mảng hải vực xanh thẳm, cho dù là tu sĩ Chân Tiên kỳ bình thường chủ động sử dụng thần thức để tra xét thì cũng không phát hiện được bất kỳ chấn động nào ở nơi này.
Lúc này, bên trong một hòn đảo, một gian mật thất được xây dựng bí mật trong lòng núi, thân ảnh một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau ở một cái bàn đá hình tròn.
Nam tử dáng người khôi ngô, mang một cái mặt nạ che kín mặt, đó chính là Tổ thần Hàn Khâu của Hàn Tinh tộc. Đối diện gã là một mỹ phụ áo xanh, chính là người nhiều lần cùng gã liên thủ đối phó với Hàn Lập, Hộc Cốt phu nhân.
“Hàn Khâu đạo hữu, ngươi nói người nọ thật sự sẽ không tìm được nơi này?” Hộc Cốt phu nhân hai tay siết chặt chén trà đã nguội lạnh từ lâu, hỏi.
“Hộc Cốt đạo hữu cứ yên tâm. Bộ Huyễn Cách trận này ta phải tốn gần như hơn phân nửa gia sản mới đổi được từ chỗ của Huyễn Quang Chân nhân, cho dù là tu sĩ Chân Tiên Hậu kỳ cũng không thể phát hiện được. Người đó bất quá cho dù là một gã Huyền Tiên, liền càng không đáng để nhắc đến rồi… Với lại, nếu có người thật sự đặt chân vào mảng hải vực này, chỉ cần không thể phá được mắt trận, lập tức liền trở nên u mê đần độn bay ra ngoài lần nữa. Căn bản là sẽ không phát hiện được chúng ta.” Hàn Khâu trong miệng nói như vậy nhưng ánh mắt lại có vẻ hơi lay động.
“Lúc trước thật không nên… Không nên đi trêu chọc tên sát tinh này… Hiện tại, lại rơi vào kết cục có nhà không dám quay về, hóa thân thì lại bị hủy. Nếu không như vậy, giờ phút này ta vẫn còn tiêu diêu khoái hoạt ở Xương Ưu Sầu đảo đấy!” Hộc Cốt phu nhân thở dài một tiếng nói.
“Bây giờ nói những thứ này còn có tác dụng gì. Mặc dù chúng ta đã thành Địa Tiên, trước mặt người khác là phong quang vô hạn, nhưng mà tại Hắc Phong Hải vực, đều thuộc hàng con tôm cái tép. Cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu không có được cơ duyên tạo hóa, chỉ sợ trong mười vạn năm, chúng ta sẽ trở thành cái xác không hồn. Lần này ta tính sai rồi, nhưng mà chỉ cần ở đây né tránh một khoảng thời gian, tế luyện lại hóa thân thì sẽ có một ngày đông sơn tái khởi mà thôi!” Hàn Khâu trầm giọng nói ra.
“Tế luyện lại hóa thân, ngươi nói có vẻ dễ dàng lắm nhỉ. Theo ta thấy, chúng ta nên tìm một ít biện pháp, rời khỏi Hắc Phong hải vực là được.” Hộc Cốt phu nhân buông chén trà trong tay ra, bèn nói.
“Hoang đường! Không nói đến việc chúng ta không có phương pháp để rời khỏi đây. Nếu có cơ hội trốn ra khỏi Hắc Phong Hải vực, thì những Tổ Thần như chúng ta sẽ bị mất đị lực lượng pháp tắc che chở, chỉ sợ đánh không lại một tên tán tu bình thường. Như vậy có gì gọi là tốt?” Hàn Khâu hừ lạnh một tiếng
Hộc Cốt phu nhân nghe vậy, thần sắc trở nên buồn bã, không muốn nói gì nữa.
Đột nhiên, cả người Hàn Khâu nhảy dựng lên như bị kim đâm trúng, lớn tiếng kêu lên:
“Không thể nào! Làm sao có thể...”
Hắn vừa dứt lời, một tiếng “Ầm ầm” kinh thiên động địa vang lên.
Màn sáng trong suốt bao phủ hết quần đảo, ầm ầm chấn động.
Chỉ thấy bụi bay đầy trời, mặt đất từng hòn đảo hiện lên từng cái hào sâu không thấy đáy. Vô số đá vụn bị moi lên bắn ra khắp nơi, như những cơn mưa đá rơi xuống mặt biển, phát ra những âm thanh “Ầm ầm” liên tiếp không ngừng.
Theo sau đó là sóng biển điên cuồng gào thét, tiếng gần rung trờ. Từng hòn đảo một bắt đầu sụp đổ, chìm xuống đáy biển.
Trong khói bụi mit mờ, có hai nhân ảnh phóng lên trời, nhanh chóng bay về hướng Tây trốn đi, không thèm dừng lại.
Hai người bọn họ mới bay ra ngoài được ngàn dặm, bỗng một đạo độn quang xuất hiện trước mặt họ.
Hai người nhìn về thanh niên cao lớn đứng ở phía trước cách họ không xa, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Hàn Khâu kiên trì, thả lỏng hai tay đặt bên người. Gã khom người một cái, mở miệng hỏi:
“Liễu tiền bối! Thật sự không thể tha cho hai người chúng ta một con đường sống sao?”
Hàn Lập khẽ híp mắt, không có ra tay, chỉ cười không nói.
“Hai người chúng ta nguyện ý dâng lên phần của mình trong tất cả tích góp trong tộc. Chỉ cầu tiền bối tha cho chúng ta một mạng.” Hàn Khâu thấy Hàn Lập không đáp lời, tiếp tục dè dặt nói.
Hai tay gã lồng bên trong tay áo, một tay năm chặt một khối ngọc quyết màu xanh, tay kia thì đang bấm niệm pháp quyết một cách lén lút.
Hộc Cốt phu nhân bên cạnh mặc dù không có mở miệng nói chuyện, hai tay ả đã sớm thu vào trong tay áo một cách im lặng không một tiếng động.
Nhưng vào lúc này, ánh sáng màu xanh quanh thân Hàn Lập đột nhiên sáng ngời, bước về phía hai người.
Hai người kia thấy thế, đồng thời khẽ quát một tiếng, ánh sáng màu xanh óng ánh đồng loạt sáng lên trong tay áo, đan xen liên kết lẫn nhau, bao phủ hai người lại.
Tích tắc, thân ảnh hai người biến mất tại chỗ không thấy gì.
Một hơi thở sau, ở một nơi cách đó mấy vạn dặm. Trong hư không bỗng lóe lên hào quang, thân ảnh hai người Hàn Khâu liền xuất hiện lại lần nữa.
“Chúng ta chịu nhiều thiệt thòi, cũng may đã sớm chuẩn bị “Thần Hành Quyết”. Tin chắc rằng nếu hắn lấy thân thể Huyền Tiên mà thi triển độn thuật, không thể nào đuổi theo được chúng ta.” Hàn Khâu quan sát bốn phía chung quanh một vòng, lòng vẫn còn sợ hãi nói ra.
“Thần Hành Quyết này thật sự thần dị. Chỉ có điều thời gian thi pháp quá dài, hơn nữa lại còn cần phải có hai người chúng ta đồng thời thúc giục. Lúc nãy chỉ còn tí xíu nữa là đã không thể trốn được rồi. Nơi này vẫn không an toàn, tốt nhất là mau chóng rời khỏi đây.” Hộc Cốt phu nhân có chút lo lắng nói.
Hàn Khâu nghe vậy vừa định trả lời, chợt nghe từ xa truyền đến một âm thanh trong:
“Nhị vị đạo hữu, khả năng đào tẩu của hai người nhanh hơn một chút so với hóa thân đấy.”
Hai người Hàn Khâu nghe được lời này, lập tức như bị sét đánh ngang tai. Bọn họ muốn thi triển Thần Hành Quyết một lần nữa, nhưng thân ảnh Hàn Lập ở sau lưng bọn họ ở phía xa chân trời, vừa mới lóe lên một cái đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Hắn độn tốc... Làm sao có thể?” Hộc Cốt phu nhân gần như tuyệt vọng, âu sầu nói.
Trong ánh mắt Hàn Khâu cũng là thập phần sợ hãi.
Hàn Lập xoay cổ tay một cái, trong tay hiện ra một thanh trường kiếm màu đen, chính là vũ khí lúc trước của Hộc Cốt phu nhân.
Kiếm phong trên tay phóng ra một đường kiếm ảnh vô cùng to lớn, giống như một ngọn núi đứng sừng sững, đem tầng mây trên bầu trời chia tách ra.
Hàn Khâu và Hộc Cốt phu nhân thấy cảnh này, thần hồn nát thần tính. Nhưng bọn họ vẫn sử dụng phần dung khí còn sót lại, gọi ra Pháp bảo ẩn giấu.
Người phái trước giơ tay áo lên, băng luân mặt trăng màu trắng óng ánh hiện ra trước người, phía trên nổi lên vô số băng thứ, tản mát ra từng luồng khí lạnh màu trắng.
Người còn lại lập tức đưa hai tay ra trước người. Hư không xuất hiện một con rối màu xám, lóe lên hào quang rồi lập tức hư hóa, chui vào bên trong cơ thể ả.
Hàn Lập nhìn cảnh này, cổ tay đột nhiên chuyển động.
Một tiếng phá không vang lên, kiếm ảnh như ngọn núi khổng lồ lập tức rơi xuống, hướng về hai người kia đè xuống.
Hàn Khâu lập tức há miệng, phun ra một ngụm tinh huyết. Tinh huyết lóe lên một cái rồi chi vào Băng luân mặt trăng màu trắng biến mất.
Băng luân mặt trăng bị nhuốm máu, như là được hồi sinh, bắt đầu xoay tròn, phát ra một tiếng “Hi..i..iiii” bén nhọn. Sau đó liền hóa thành Băng Phượng óng ánh khổng lồ, công kích lên kiếm ảnh.
Quanh thân của Hộc Cốt phu nhân cuồn cuộn tuôn ra sương mù dày đặc, mang theo khí tức ăn mòn nồng đậm nhào tới kiếm ảnh.
Sau một khắc, kiếm ảnh màu đen lại đột nhiên tăng vọt lên, che khuất cả bầu trời.
Sương mù màu xám dày đặt lập tức bị tan biến, Băng Phượng óng ánh cũng đầu một nơi thân một nẻo. Thân ảnh hai người Hàn Khâu bị kiếm ảnh bao phủ vào bên trong.
...
Cùng một thời gian, hóa thân Địa Chích của Hàn Lập cùng với Lạc Phong đồng thời đi đến hòn đảo của Hàn Tinh Tộc.
Hai người đem mấy tên trưởng lão cùng tộc trưởng của đối phương đánh chết, sau đó đập bể các pho tượng Hàn Khâu đặt trên đảo như gió thu cuốn hết lá vàng. Cuối cùng mới tuyên bố Hàn Khâu đã chết. Sau này, toàn bộ Lam Tinh đảo đều thuộc về Ô Mông đảo.
Tất cả Lam Tinh tộc nhân đều không tin rằng Tổ Thần của mình đã chết. Đến khi không thấy tung tích của Hàn Khâu và màn ánh sáng Tổ Thần dùng để che chở bọn họ mất đi. Bọn họ mới không thể không thần phục.
Sau đó, hai người Lạc Phong lại đi đến hòn đảo của Hộc Cốt phu nhân, cũng làm những việc tương tự như vậy, mang tộc nhân của Hộc Cốt phu nhân thu phục.
Hơn một tháng sau, vị Tổ thần Liễu Thạch mới lên của Ô Mông đảo, uy danh hiển hách, lan truyền khắp nơi xung quanh trong mảnh hải vực. Những Tổ thần của các hòn đảo trước đó trở mặt với hắn, lập tức chạy trốn, không dám trở về.
Mà những Tổ thần của các hòn đảo khác chưa từng tiếp xúc với Ô Mông đảo thì kéo đến đây yết kiến, với mục đích cùng Hàn Lập giao hảo.
Thậm chí, có hai gã Tán Tiên gia nhập Ô Mông đảo, trở thành Cung phụng ngoại tôc, bị Hàn Lập sai đi trấn giữ hòn đảo của Hộc Cốt phu nhân và Hàn Khâu.
Trong lúc nhất thời, Ô Mông đảo trở thành chúa tể một phương.
Bất quá, Hàn Lập chỉ ra tay đánh chết hai người Hàn Khâu, những chuyện còn lại đều do hóa thân cùng với Lạc Phong thực hiện.
Mấy tháng sau, bên trong mật thất tại tứ hợp tiểu viện trên Ô Mông đảo.
Hàn Lập khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, sắc mặt nghiêm túc. Lạc Phong tức thì hơi cong người lại, đứng trước mặt của hắn.
“Vài ngày nữa, ta lại muốn bế quan một lần nữa, thời gian sợ rằng sẽ rất dài. Hóa thân của ta cũng bận tu luyện, mọi việc trong đảo giao cho ngươi toàn quyền xử lý.” Hàn Lập mở miệng nói.
“Tiền bối cứ an tâm bế quan. Chuyện trong tộc, Lạc Phong tuyệt không dám thất lễ.” Lạc Phong vội vàng nói.
“Ta sẽ bố trí một đại trận bên ngoài khu nhà nhỏ này, bất cứ một ai cũng không thể đến gần. Sau này, nếu như có bất kỳ chuyện gì không giải quyết được, cứ đến tìm hóa thân của ta, không cần đến hỏi thăm ta.” Hàn Lập tiếp tục phân phó nói.
“Tuân mệnh.” Lạc Phong không chần chờ, lập tức đáp.
Chờ cho Lạc Phong rời khỏi nơi này, trên thân Hàn Lập xuất hiện một đường thủy lam, bỗng lóe lên hào quang. Hóa thân Địa Chích xuất hiện bên cạnh hắn.
Hàn Lập đứng dậy, xoay cổ tay, hắc quang bỗng lóe lên trong lòng bàn tay, hiện ra hai cái trận bàn màu đen giống nhau như đúc, hắn đưa một cái trận bàn cho Địa Chích Hóa Thân.
Trận bàn lớn như một cái bàn cờ, bên trên có vô số điểm nhỏ màu trắng rậm rạp chằng chịt. Bên ngoài có khắc Cửu Cung tinh
cách cùng với 16 hướng, thoạt nhìn có chút kỳ dị.
Vật này tên là Tinh Di Tử Mẫu Bàn, là một pháp bảo trận bàn dùng để truyền tống xuyên không. Hắn phải dùng một số tiền lớn để đổi được bên trong Vô Thường Minh.
Nửa tháng sau, một buổi tối.
Một thân ảnh che đậy khí tức vô cùng tốt, lặng yên ly khai khỏi Ô Mông đảo.
Tại một mảnh hải vực trống trải sau khi bay khỏi Ô Mông đảo mấy chục dặm, quang mang màu xanh quanh thân Hàn Lập bùng nổ, hóa thành một đạo độn quang, vội vã bay nhanh về trung tâm của Hắc Phong Hải vực.