Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 215: Chương 215: Bầy khỉ lạy Tiên




Dịch giả: Độc Hành

Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Trong lúc Mộng Thiển Thiển đang tu luyện, một tiếng nổ mạnh từ đằng xa truyền đến, vang dội cả ngọn núi Xích Hà!

Trong chốc lát, trên không trung chỗ động phủ của Hàn Lập, thiên địa biến sắc, mây đen cuồn cuộn, thiên địa linh khí điên cuồng hội tụ tạo thành một vòng xoáy linh khí mà mắt thường có thể thấy được.

Mộng Thiển Thiển mở to mắt, nhìn về phía động phủ Hàn Lập, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.

Loại tình huống này đã từng phát sinh trong vòng ba mươi năm qua, tuy rằng với tu vi của nàng hôm nay chưa thể biết rõ nó thể hiện việc gì, nhưng căn cứ vào suy đoán lén lút của đám người Tôn Bất Chính, hẳn là dấu hiệu đột phá khi Lệ trưởng lão đang tu luyện tạo ra.

Mọi người sớm đã quen thuộc với việc này.

Đương nhiên, Mộng Vân Quy đã ra lệnh cấm bàn tán, suy đoán, hơn nữa còn khuyên bảo tất cả mọi người không được phép để bất cứ sự tình gì xảy ra nơi đây bị lộ mảy may nào ra bên ngoài.

Trong mật thất, kim quang sáng chói.

Hàn Lập khoanh chân ngồi, trên bụng bảy điểm kim quang thiểm nhấp nháy.

Mỗi một lần nhấp nháy giống như bảy cái miệng khổng lồ phun ra nuốt vào, hút một lượng lớn thiên địa linh khí xung quanh vào trong cơ thể, theo công pháp vận chuyển, dần dần chuyển hóa thành Tiên linh lực tinh khiết.

Tốc độ hấp thu thiên địa linh khí bây giờ nhanh hơn so với trước kia không biết bao nhiêu lần.

Một viên luân màu vàng nhạt phía sau hắn chầm chậm xoay tròn, phía trên viên luân thình lình có tới mười bốn vòng đạo văn Thời gian.

Sau rất lâu, Hàn Lập mới chậm rãi mở mắt, lộ vẻ vui mừng.

Hai mươi năm khổ tu, với thế như chẻ tre, hắn một mạch liên tiếp đả thông bốn Tiên khiếu.

Trên dưới chỉ có mấy chục năm, hắn một hơi đả thông bảy Tiên khiếu. Việc này nếu truyền ra ngoài thậm chí đến cả Kim Tiên cảnh cũng phải kinh động.

Hắn đứng lên, trên người tỏa kim quang sáng rực, tâm niệm vừa động. Một viên luân màu vàng lập tức xuất hiện, phía trên thình lình hiện rõ mười bốn vòng đạo văn Thời gian.

Mười bốn vòng Đạo văn rung rinh, tản mát ra từng đợt chấn động pháp tắc Thời gian cường đại.

Cảm thụ được trên Chân Ngôn Bảo Luân ẩn chứa pháp tắc lực cường đại, nội tâm Hàn Lập lại bị kích thích muốn kiểm tra uy năng nó một lần nữa. Thân hình hắn nhoáng một cái, biến thành một đạo độn quang bay ra ngoài.

Khi dị tượng trên bầu trời biến mất, Mộng Thiển Thiển hít một hơi thật sâu, rồi nhắm hai mắt lại, khoanh chân bắt đầu tiếp tục tu luyện.

Mỗi khi từng luồng hào quang hình ngọn lửa hội tụ, chui vào thân thể, thì gương mặt xinh đẹp của nàng lại hiện lên màu đỏ thẫm, đôi mi thanh tú hơi nhíu, dường như có chút thống khổ.

Nhưng vào lúc này, bên cạnh trận pháp lóe lên, thân ảnh Hàn Lập đột nhiên xuất hiện.

Hắn không nói hai lời, tay điểm ra, một tia hào quang lóe lên, rồi chui vào mi tâm của Mộng Thiển Thiển.

Thân thể mềm mại của Mộng Thiển Thiển run lên, màu đỏ thẫm trên mặt nhanh chóng biến mất. Nàng mở mắt ra.

“Lệ trưởng lão.” Nhìn thấy Hàn Lập đứng đó, Mộng Thiển Thiển vội vàng đứng lên, hành lễ.

“Khắc khổ tu luyện tất nhiên là chuyện tốt, nhưng cũng không thể truy cầu tinh tiến quá mức, tăng gánh nặng quá lớn cho cơ thể. Tu luyện thì phải hiểu đạo lý tốt quá hoá lốp*.” Hàn Lập nhàn nhạt nói ra.

*Tốt quá hóa lốp: sự việc làm quá mức thì giống như làm không đủ, sẽ trở thành hỏng việc.

Hắn vừa rời động phủ không bao lâu thì phát hiện nàng này đang tu luyện giống như sắp bị tẩu hỏa nhập ma, cho nên thuận tay giúp đỡ.

“Đúng, đa tạ Lệ trưởng lão chỉ điểm.” Gương mặt Mộng Thiển Thiển đỏ bừng, trong lòng miễn cưỡng bình tĩnh lại, cúi đầu nói.

“Xem ra nếu không có bất ngờ gì xảy ra, qua vài năm nữa ngươi cũng có thể ngưng kết Nguyên Anh. Đến lúc đó, ta sẽ an bài nhiệm vụ khác cho ngươi.” Hàn Lập nhẹ gật đầu, thân ảnh nhoáng một cái, liền biến mất vô tung, để lại mấy câu nói đó trong không trung.

Mộng Thiển Thiển nghe vậy, vội vàng ngẩng đầu lên, định nói gì nhưng sau một khắc lại ngẩn ra. Nàng vội vàng nhìn chung quanh, không còn thấy bóng dáng Hàn Lập đâu nữa.

Trong một sơn cốc thuộc phạm vi của ngọn núi Xích Hà, một ánh sáng màu xanh từ trên trời phóng xuống, thân ảnh Hàn Lập đột nhiên xuất hiện.

Sơn cốc này bốn bề toàn núi, ngăn cách gió lạnh, khí hậu cũng ấm áp. Trong cốc không có một chút tuyết đọng nào, khắp nơi đều xanh tươi, có rất nhiều hoa tươi màu hồng hoặc tím tô điểm.

Một thác nước từ trên trời chảy xuống, giống như một cái đai ngọc màu trắng, chảy xuống mỏm đá của vách núi nhô ra, bắn nước ra tung tóe như vô số ngọc châu, sương mù hơi nước cuồn cuộn, từng làn hơi nước ẩm ướt tạt vào mặt.

Bên cạnh thác nước là vài cây ăn quả, phía trên có rất nhiều quả đào màu vàng lúc lỉu. Một bầy khỉ khoảng chừng vài chục con, đang ở trên cây ăn quả, nhảy nhót chơi đùa. Chúng kêu lên mấy tiếng chi... chi..., nhìn thấy Hàn Lập cũng không hề sợ hãi.

Hàn Lập cười nhạt một tiếng, không để ý đến những con khỉ này, trên người tỏa sáng kim quang. Một vòng Chân Ngôn Bảo Luân hiện ra.

Một lớp gợn sóng màu vàng lan ra, bao phủ xung quanh phạm vi mười trượng. Một nửa cái thác nước cũng ở trong đó.

Trong chỗ gợn sóng bao phủ, tất cả mọi thứ trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Dòng nước mãnh liệt chảy xuống lập tức trở nên chậm chạp, giọt nước bắn ra, hơi nước cuồn cuộn cũng giống như vậy.

Hơn nữa hiệu quả chậm chạp lần này so với trước càng thêm lợi hại, ước chừng chậm gấp ba lần.

Thác nước đang cuộn cuộn chảy, một nửa bị đông cứng lại, chầm chậm rơi xuống.

Tình trạng đối lập quá quỷ dị khiến cho người ta chấn động.

Những con khỉ ở bên cạnh thấy tình trạng quỷ dị như vậy, lập tức kinh hoàng, trở nên vô cùng hỗn loạn. Có con khỉ hoảng sợ thét lên, cũng có con lộ vẻ hưng phấn, hoa chân múa tay vui sướng, kêu chi... chi.

Vào thời khắc này, đột nhiên một con khỉ màu đỏ to hơn gấp đôi so với các con khỉ khác, thoạt nhìn tựa hồ là Hầu Vương. Nó thét dài một tiếng, vung cánh tay lên, rồi nhảy tới phía xa.

Các con khỉ khác lập tức đuổi theo, bỏ chạy về hướng xa.

Hàn Lập khẽ cau mày, giơ tay khẽ vẫy.

Một con khỉ đang nhảy bỗng dừng lại, thân thể lập tức bay về hướng Hàn Lập.

Con khỉ này lộ vẻ hoảng sợ, tay chân vung loạn xạ, vội kêu chi... chi, giống như cầu cứu đồng bọn.

Các con khỉ khác thấy cảnh này, lập tức dừng lại, đều nhìn về phía Hầu Vương màu đỏ.

Con mắt Hầu Vương sáng trong, hiển nhiên rất có linh tính, chuyển động vài cái, quay mình trở lại, chậm rãi đi đến phía Hàn Lập.

Các con khỉ khác cũng đều an tĩnh lại, chậm rãi đi theo đằng sau.

Con khỉ bị Hàn Lập hút trở lại rất nhanh rơi vào trong phạm vi bao phủ của gợn sóng màu vàng. Cánh tay đang vung múa lập tức bi chậm lại gấp ba lần, tiếng kêu cũng bị kéo dài ra, nghe vô cùng quái dị.

Con khỉ này vẫn hoảng sợ bất định nhưng lúc này lại hiện ra vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên là bởi vì nguyên nhân nó cảm ứng được thời gian bị chậm lại.

Hàn Lập thấy vậy, âm thầm gật đầu.

Hắn bắt con khỉ này không phải là để vui đùa, mà là muốn quan sát vật sống bước vào phạm vi Chân Ngôn Bảo Luân để có cảm thụ cụ thể.

“Chi chi chi...”

Đám khỉ kia lúc này đã đi tới, dưới sự chỉ huy của Hầu Vương đều nằm rạp xuống trên mặt đất, không ngừng quỳ lạy Hàn Lập, sắc mặt hiện lên vẻ khẩn cầu.

“Không ngờ là một con khỉ thông linh. Ta vô ý tổn thương tộc nhân của ngươi thôi, yên tâm đi.” Hàn Lập liếc nhìn con khỉ màu đỏ, khẽ gật đầu nói.

Lập tức tay áo hắn khẽ cuốn, đưa con khỉ lúc nãy vào bên trong bầy khỉ, bồng bềnh hạ xuống đất, không bị tổn thương chút nào.

Đồng thời một ngón tay đưa ra, bắn ra một tia tinh quang màu xanh, hóa thành mấy chục tia chui vào trong cơ thể của từng con khỉ.

Sau khi ánh sáng màu xanh nhập vào cơ thể, lập tức hóa thành dòng nước nóng chảy khắp xương cốt tứ chi khiến bọn khỉ vô cùng thoải mái, không nói nên lời.

Trên thân thể Hầu Vương màu đỏ đột nhiên hiện ra một tầng xích quang, lóe lên vài cái, rồi mới biến mất.

Trong mắt Hầu Vương hiện ra vẻ ngây ngốc, rồi lập tức khôi phục lại trong sáng, hơn nữa so với lúc trước càng trở nên có linh tính hơn. Lúc này, nó mang theo bầy khỉ, tất cả vội vàng sụp lạy về phía Hàn Lập.

Cảnh tượng bầy khỉ lạy Tiên trước thác nước thoạt nhìn cũng hơi đặc biệt.

Hàn Lập không để ý tới bầy khỉ, lại thử phối hợp uy lực Chân Ngôn Bảo Luân một lần nữa, càng tỏ vẻ hài lòng.

Nếu lúc này giao thủ với Phương Bàn, kẻ nắm giữ một tia pháp tắc Tốc độ, hắn nhất định sẽ không phải chật vật như lúc trước, thậm chí còn có thể đơn giản đánh bại đối phương.

Ở Tiên Giới, với uy lực của Chân Ngôn Bảo Luân này, cuối cùng hắn đã có một thủ đoạn lợi hại tự bảo vệ mình.

Sau khi đứng nguyên tại chỗ trầm ngâm một lúc lâu, thân hình hắn nhoáng một cái, hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh bay tới đỉnh núi.

Hầu Vương màu đỏ nhìn theo phương hướng Hàn Lập biến mất, xuất thần suy nghĩ. Bầy khỉ nhìn Đông xem Tây xung quanh một hồi, cũng không nghĩ được đã xảy ra chuyện gì.



Hàn Lập rất nhanh về tới động phủ, tiếp tục bế quan.

Trong nháy mắt, lại mấy năm qua đi.

Trong động phủ, Hàn Lập khoanh chân ngồi, toàn thân kim quang lưu chuyển. Bảy Tiên khiếu trên ngực bụng lập loè bất định, không ngừng phun ra nuốt vào thiên địa linh khí ở xung quanh.

Sau rất lâu, hắn chậm rãi mở mắt, kim quang trên người lóe lên, rồi thu lại. Hắn hơi nhíu mày lại.

Từ khi đả thông bảy Tiên khiếu, về sau tốc độ tu luyện của hắn bỗng nhiên giảm mạnh, thoáng cái chậm hơn rất nhiều.

Kỳ thật tốc độ tu luyện của hắn cũng không phải quá chậm, tính ra nếu so với tốc độ của Chân Tiên khác thì nhanh hơn nhiều. Chẳng qua là thói quen lúc trước tốc độ tu luyện đột nhiên tăng mạnh, lúc này đây thoáng cái trở nên chậm lại, hắn có chút chưa quen.

Hàn Lập đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, thong thả cất bước đi lại trong động phủ, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Sau một lát, hắn bỗng nhiên đứng lại, dường như như là đã có quyết định, liền đi ra bên ngoài.

Nếu trong lúc bình thường, dùng tốc độ tu luyện bình thường để tu luyện cũng không có vấn đề gì, nhưng hiện tại tình cảnh của Hàn Lập không thể nói là an toàn được.

Tuy rằng Phương Bàn đã chết, nhưng mà sau lưng y chính là một nhân vật thần bí, cũng không biết khi nào kẻ đó sẽ xuất hiện.

Hiện tại dù đã thu hồi được Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, cũng tốn nhiều năm xóa đi những kiếm linh khác hỗn tạp bên trong, ngoài ra thực lực đại tiến, lại có thần thông Chân Ngôn Bảo Luân bên người, nhưng hắn không có nắm chắc được bao nhiêu phần có thể đối phó kẻ đó.

Bây giờ chưa phải lúc có thể yên tâm, cần mau chóng tăng cường thực lực, tốc độ tu luyện cũng phải nhanh hơn.

Nếu nói đến phương pháp tăng tốc độ tu luyện, thì tất nhiên, đầu tiên phải là đan dược.

Lúc trước bởi vì tu luyện Tiên khiếu tiến triển thần tốc, hắn một mực không để ý đến đan dược. Xem ra hiện tại là thời điểm hắn ra ngoài tìm một ít đan dược thích hợp cho mình. Dù sao trong những năm bế quan, hắn cũng đã tùy thời thúc giục ra một đám linh dược vạn năm trở lên.

Hơn nữa, từ khi nhập môn đến nay, bế quan tu luyện đã mấy chục năm, cũng đến lúc Hàn Lập phải hoàn thành ba nhiệm vụ trong trăm năm rồi.

Uỳnh uỳnh rầm rầm!

Trận pháp cấm chế bao phủ toàn bộ ngọn núi Xích Hà phát ra thanh âm nặng nề, rồi chậm rãi biến mất.

Hào quang các màu đan vào nhau, lập loè, rất là sáng lạn.

Đám người Tôn Bất Chính nhìn thấy cảnh này, lập tức nghĩ tới điều gì, đều tập trung đến trước động phủ Hàn Lập.

Cửa lớn của động phủ từ từ mở ra, Hàn Lập từ bên trong chậm rãi đi ra.

“Cung nghênh trưởng lão xuất quan!” Chín người xếp thành một dãy, cùng hô lớn.

“Mộng Vân Quy vẫn chưa về à?” Hàn Lập đưa mắt nhìn qua mọi người, hỏi.

Hôm nay trong chín người, Tôn Bất Chính dĩ nhiên đã ngưng kết Nguyên Anh thành công, mà Mộng Thiển Thiển cũng đồng dạng trở thành một nữ tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, phần lớn những người còn lại có tu vi cũng đến Kết Đan hậu kỳ, nhưng cũng chưa ai đạt đến Nguyên Anh kỳ.

Ngắn ngủn mấy chục năm, trong mười người có ba người ngưng kết Nguyên Anh thành công. Tốc độ này tại Chúc Long Đạo, cũng không tính là chậm, nhất là Mộng Thiển Thiển. Nàng này dường như còn nhanh hơn huynh trưởng một chút.

“Khởi bẩm trưởng lão, Mộng Vân Quy phụng mệnh ra ngoài, đến nay chưa về.” Tôn Bất Chính nói.

Trên mặt Mộng Thiển Thiển hiện ra một chút lo lắng.

Hàn Lập nhíu mày, tu vi Mộng Vân Quy không cao, hi vọng ra ngoài không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Chính hắn lúc trước ban cho y hai kiện pháp bảo hộ thân, còn có thân phận của hắn thì chỉ cần không rời ra khỏi phạm vi thế lực của Chúc Long Đạo, có lẽ sẽ không có việc gì.

“Những năm này các ngươi trông coi động phủ có chút vất vả, những đan dược này xem như là phần thưởng.” Hắn vung tay lên, chín bình đan dược rơi trước mặt mọi người.

“Tạ trưởng lão ban ân!” Đám người Tôn Bất Chính vô cùng mừng rỡ, thu hồi bình đan dược, khom mình hành lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.