Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1223: Chương 1223: Chiến đấu kịch liệt




Trên bệ đá vòng cung, Triệu Nguyên Lai trợn mắt há miệng, nửa ngày không thốt lên được tiếng nào. Còn Chu Hiển Dương lại có chút bất an, trộm liếc qua vị trí chính giữa khán đài một chút, có điểm lo sợ đám người Thuần Quân Chân Nhân đang ngồi ở bên đó phát hiện ra manh mối gì.

Nguyên bản đám người Thuần Quân Chân Nhân đang cùng nhau hàn huyên cũng hoàn toàn bị một kích này của hai người Hàn Lập thu hút ánh mắt.

“Ha ha, Đại Kim Nguyên Tiên Vực các ngươi quả là ngọa hổ tàng long. Hai người này đều rất không tồi.” Phượng Thiên Tiên Sứ vốn không hay mở miệng, càng không hay tán thưởng ai cũng phải lên tiếng.

Cung chủ Kim Nguyên Tiên Cung - Lục Xuyên Phong nghe vậy chỉ gật đầu cười mà không nói thêm gì. Ngược lại, Thuần Quân Chân Nhân bỗng nhiên mở miệng:

“Một bên là Pháp tắc Trọng lực, một bên là khí lực của Huyền tu. Chiến lực hoàn toàn không tầm thường. Đáng giá! Đáng giá!”

Ngay cả người nãy giờ một mực lim dim ngủ gà ngủ gật là Thiên Tinh Tôn Giả hiện giờ cũng mở to hai mắt, chăm chú quan sát hai người Hàn Lập, âm thầm tính toán xem có nên hay không lôi kéo bọn họ khỏi tông môn mà đầu nhập Nhật Nguyệt Minh.

Trên Diễn Võ đài, lưỡng chủng hào quang hắc bạch không ngừng triệt tiêu lẫn nhau, uy thế dần dần lắng lại.

Thân ảnh hai người Hàn Lập một lần nữa hiện ra trong nháy mắt, sau đó đồng thời lóe lên một cái, rồi lập tức trở nên mơ hồ.

Đám người ở dưới vây xem lúc này bất chấp tình hình chiến đấu của những nơi khác, ánh mắt ai nấy đều tập trung quan sát diễn biến trên võ đài này, nhao nhao truy tìm tung tích hai người Hàn Lập.

Chỉ nghe thấy tiếng va chạm vang lên “Ầm ầm…”, thân hình Hàn Lập đột nhiên bay vọt lên không rất cao rồi bổ nhào xuống, hướng về phía mặt đất tống ra một quyền.

Một mảnh bạch quang mênh mông ngưng tụ nơi đầu quyền Hàn Lập, sau đó hóa thành một quang trụ chói mắt, giáng thẳng xuống đầu Sở Chung bên dưới.

Bả vai Sở Chung chợt vươn thẳng. Xương sống của lão đột nhiên gồ lên từng cục như sống lưng của loài rồng, phát ra thanh âm “đùng… đùng…” liên hồi. Ngay sau đó, thân hình Sở Chung cũng lao vọt lên, nhằm thẳng vào quang trụ bàng bạc đang cấp tốc hạ xuống.

Không dừng ở đó, trên trán Sở Chung chợt xuất hiện một đám phù văn cổ quái, phát ra ô quang lấp lóe tựa như ánh kim. Lão quả thật không thèm tránh né, lấy đầu làm chùy trực tiếp xông lên đón đỡ bạch quang.

“Ầm ầm ầm …”

Một hồi thanh âm va chạm vô cùng vang dội, thân hình Sở Chung lao thẳng lên, thân thể lão đồng dạng cũng có mấy trăm quang điểm đang tỏa sáng.

“Lại là một gã huyền tu…” Hàn Lập nhướng mày, mượn trọng lực vạn cân mà đáp xuống.

Quang trụ bàng bạc ngăn giữa hai người càng ngày càng bị đè ép co ngắn lại. Đồng thời khoảng cách của bọn họ cũng nhanh chóng thu hẹp, rồi cuối cùng hung hăng va chạm với nhạu

“Ầm“. Lại một tiếng nổ vang.

Thiên địa nguyên khí bị kích động kịch liệt một hồi. Thân hình hai người nhanh chóng tách ra, khiến cho không gian võ đài cuộn lên vô số bụi mù.

Không chờ bụi mù tan biến, tứ phía đã xuất hiện một vầng hắc quang đang không ngừng khuếch trương mở rộng, nuốt trọn không gian của diễn võ đài. Thình lình có một tòa sơn phong xám xịt như trong tranh thuỷ mặc mơ hồ xuất hiện giữa hư không.

“Ô...ô...n...g“. Nương theo âm thanh âm nặng nề đó là từng đạo từng đạo hắc quang đen như mực đang không ngừng hạ xuống Diễn Võ đài. Trong thoáng chốc, hư không nơi đây trở nên trầm trọng muôn phần.

Bụi bặm lúc trước vẫn chưa kịp lắng, trong nháy mắt lại bị trọng lực ép xuống. Hàn Lập hiện đang đứng giữa bệ đá, thân hình đột nhiên trùng xuống, nhịn không được cũng lảo đảo một chút.

Bệ đá nơi hắn đặt chân lập tức vỡ vụn, hóa thành một đống loạn thạch phế tích.

“Vị trưởng lão Sở Chung này chẳng những là huyền tu, lại có thể tu luyện được Linh Vực Tạo Vật Cảnh cường đại bực này. Ta e lần này dù Thường đạo hữu có nghiêm túc cũng vô dụng thôi.” Triệu Nguyên Lai vẫn một mực quan sát diễn biến trên võ đài, lúc này lại có chút hả hê cười nói.

“Triệu sơn chủ, mọi việc không nên kết luận quá sớm. Chúng ta cứ chống mắt lên xem đi.” Chu Hiển Dương nhàn nhạt đáp.

Y quả thật không rõ ràng tu vị thật sự của Hàn Lập, chỉ biết là hắn tuyệt đối không kém. Có điều, vừa chế ngự không bại lộ thân phận, vừa không thể sử dụng công pháp của bản thân, lần này Hàn Lập đối mặt với Sở Chung quả thực có chút miễn cưỡng.

Tiếng hò reo cổ vũ vang lên không ngớt từ mọi ngóc ngách quảng trường. Những võ đài có tranh đấu còn lại cũng đang trong giai đoạn gay cấn nhất, bầu không khí hiện giờ phi thường náo nhiệt.

Đa phần sự chú ý của những người ngồi trên bệ đá vòng cung đều tập trung lên võ đài chữ “Sửu”, nơi hai người Hàn Lập đang kịch chiến.

Chỉ thấy dưới trọng áp kinh người, Hàn Lập đang thử giơ nhấc một chân lên. Hắn phát hiện trọng lực xung quanh ít nhất đã tăng lên gấp trăm lần. Dù chỉ là một động tác nho nhỏ, lúc này muốn thực hiện nó cũng khó khăn muôn phần.

“Thường đạo hữu, nếu như ngươi vẫn không phóng thích Linh Vực đối kháng với ta, vậy ngươi tuyệt đối không có phần thắng.” Sở Chung đang lơ lửng giữa không trung, hai tay rũ xuống thả lỏng, bình thản nói.

“Sở đạo hữu, không phải Thường mỗ khinh thường ngươi. Quả thật ta chỉ tinh tu luyện thể chi thuật. Còn tu luyện Linh Vực, ta một chữ cũng không biết.” Hàn Lập nghe xong, bình thản ngẩng đầu nhìn lên không, từ tốn nói.

“Nếu đã vậy, Thường đạo hữu nên sớm nhận thua đi thì hơn.” Sở Chung vừa kết ấn vừa nói.

Vừa dứt lời, pháp ấn đã kết thành. Sở Chung nâng một chưởng vỗ xuống phía dưới. Tòa sơn phong thủy mặc lơ lửng giữa trời lập tức ầm ầm hạ xuống, thoáng cái đã hạ thấp hơn mười trượng.

Hàn Lập buồn bực hừ lạnh một tiếng, liền cảm thấy áp lực tứ phía đột nhiên lại tăng thêm gấp mười lần. Với khí lực của hắn vậy mà cũng mơ hồ cảm thấy có chút chống đỡ không nổi.

“Rắc rắc rắc...”

Dưới áp lực khủng bố, các khớp xương nơi bàn tay, ngón tay Hàn Lập không ngừng phát ra tiếng vặn vẹo, ma sát.

Hắn bỗng nghiến răng, rồi đột ngột quát lớn.

Tiếp đó, chỉ thấy Hàn Lập nắm chặt song quyền, hơn chín trăm Huyền khiếu trên thân đại phóng hào quang, Chân cực chi mô cũng theo đó mà phát sáng vô cùng rực rỡ.

Từ chân cực chi mô bắt đầu có trận trận lực lượng tinh thần thẩm thấu ra ngoài. Quanh người Hàn Lập, trong phạm vi khoảng vài tấc, dường như hình thành một không gian Linh Vực nho nhỏ, lập tức xua tan đám hắc quang cuồn cuộn đang từ khắp mọi nơi đổ về.

Sau đó, đám huyền khiếu trên hai đùi Hàn Lập phát quang rực rỡ, phóng xuất lượng tinh thần vô cùng cường đại. Hai chân hắn được bao bọc bởi một vầng tinh quang xán lạn, đang không ngừng phun trào như nước thanh tuyền.

Hàn Lập thuận thế đẩy lùi áp lực. Thân hình hắn đột ngột nhất phi trùng thiên, như lưu tinh lao về phía Sở Chung.

Tuy lực lượng tinh thần của hắn cường đại, nhưng hiện giờ đang nằm trong phạm vi Pháp tắc trọng lực của Sở Chung, tốc độ dù sao cũng bị hạn chế rất nhiều. Trong mắt địch thủ, mọi hành động của hắn có chút chậm chạp buồn cười.

“Vẫn chưa từ bỏ ý định?” Sở Chung cười nhạt, rồi cũng tung người lao xuống.

Hai cánh tay của lão dài lòng thòng như của Viên Hầu đột nhiên run rẩy, phát ra thanh âm rung động ầm ầm.

Chỉ thấy hai cánh tay nọ kết ấn rất nhanh, song quyền đồng thời hướng phía dưới mà đập xuống.

Tòa sơn phong thủy mặc ở sau lưng Sở Chung cũng bị chấn động cực mạnh. Vô số những khối hắc thạch cực lớn từ thân núi văng ra, hóa thành một trận mưa đá khủng bố, tựa như một cơn mưa sao băng hắc ám đang gầm thét giáng xuống.

“Ầm... ầm… “

Hư không run rẩy liên hồi, vô số hắc thạch ào ào rơi xuống, dường như nuốt chửng thân hình Hàn Lập phía dưới.

Chỉ nghe trận trận tiếng nổ bạo tạc vang dội không ngừng, tuy Hàn Lập đang phải hứng chịu cơn mưa hắc thạch trọng kích, nhưng thân hình không chút nao núng. Ngược lại, từng quyền từng quyền hắn tung ra lần lượt đập tan những khối hắc thạch kia thành bột mịn. Cả người Hàn Lập tựa như một mũi tên bằng bạc đang ngược dòng bay lên.

“Ầm…” một tiếng nổ vang.

Lại một khối cự thạch bị đập nát, thân hình Hàn Lập lao xuyên qua lớp đá vụn. Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh.

Kẻ kia tống ra một quyền. Huyền khiếu trên cánh tay người nọ vậy mà lại nở rộ hắc mang, mãnh liệt nện xuống lồng ngực Hàn Lập với uy thế vô cùng to lớn. Một quyền này khiến cho hư không phụ cận vỡ toác, nứt ra vô số khe hở.

Hàn Lập trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, hai tay bắt chéo chắn ngang ở trước ngực, đón đỡ một cách sơ sài.

Ngay khi một quyền của Sở Chung va chạm khó khăn với cánh tay Hàn Lập, trong nháy mắt, hắn đã kịp thúc giục lực lượng huyết mạch Huyền Vũ trong thể nội. Trên hai cánh tay lập tức xuất hiện những đường vân hắc sắc tựa như hoa văn trên mai rùa.

Một tiếng nổ tựa như sấm sét vang lên.

Thân thể Hàn Lập, tựa như một khối thiên thạch, bị đánh văng từ trên không trung xuống, xuyên qua lớp lớp hắc thạch, lún sâu vào mặt đất.

Diễn võ đài nay đã triệt để biến thành một mảnh phế tích ầm ầm sụp đổ, hình thành một hắc động khổng lồ sâu hơn trăm trượng. Tứ phía còn có rất nhiều khe nứt khiến ai nhìn thấy cũng phải rùng mình đang lan tràn khắp mọi phương hướng xung quanh võ đài.

Đám tu sĩ Cửu Nguyên Quan thấy tình hình bất ổn, sớm đã có mấy người phi thân lên, hợp sức ngăn chặn luồng xung lực kia tiếp tục khuếch tán, đề phòng hư hại lan sang những khu võ đài xung quanh.

“Hay…” Chợt có người nào ở trong đám đông hét lớn.

Ngay sau đó, những thanh âm hò reo tán thưởng nối tiếp nhau vang lên rầm rầm. Mọi người vì được chứng kiến một màn chiến đấu kịch liệt nên ai nấy đều cảm thấy sục sôi hưng phấn.

Trên bệ đá vòng cung, thần tình Chu Hiển Dương lúc này vô cùng khẩn trương, không ngừng nhấp nhổm nhìn về phía hắc động dưới khán đài.

“Chu tông chủ còn chê ta nói sớm nữa không?” Triệu Nguyên Lai ngồi bên cạnh cười lên ha hả, vô cùng đắc ý.

Ở khu vực chính giữa bệ đá, Cung chủ Kim Nguyên Tiên Cung Lục Xuyên Phong hiện giờ đang chau mày, giọng điệu tỏ vẻ nghi ngờ: “Không biết vừa rồi chư vị có chú ý hay không, dường như trong cơ thể tên trưởng lão Hiển Sơn Tông kia còn có huyết mạch Huyền Vũ Chân Linh?”

“Dường như không được tinh thuần cho lắm. Nếu không đã chẳng đến nỗi không chống được một kích vừa rồi.” Thiên Tinh Tôn Giả tỏ vẻ tiếc nuối.

“Không sai.” Thuần Quân Chân Nhân gật gù đồng ý.

Ánh mắt Phượng Thiên Tiên Sứ đang còn chút băn khoăn, nhưng cũng đã hướng sang một võ đài khác rồi.

Đối với gã, trận chiến vừa rồi đã phân định rõ thắng bại, không cần phí sức quan sát thêm nữa.

Ngay khi ánh mắt Phượng Thiên Tiên Sứ vừa dời đi, tòa trời sơn phong thủy mặc lửng lơ giữa trời kia bỗng nhiên co rụt lại, cấp tốc nện xuống phía dưới, trực tiếp lấp kín hắc động cự đại, rồi dần dần lún sâu xuống.

“Ầm…” một hồi thanh âm va chạm vô cùng hùng hồn. Toàn bộ khu quảng trường thi đấu ầm ầm rung chuyển.

Trên võ đài chữ “Sửu”, hết thảy đều đã kết thúc. Thân hình trưởng lão Sở Chung đứng lặng trên đỉnh tòa sơn phong thủy mặc, hai cánh tay dài thòng đã co lại, khoanh trước ngực như cũ, thoạt hình tựa như lão viên lưng còng.

Đám người đứng xem phía dưới thấy vậy liền biết thắng bại đã phân, lập tức nhao nhao đứng dậy hò reo, tán thưởng Sở Chung.

Trưởng lão Cửu Nguyên Quan chịu trách nhiệm chủ trì chờ đợi trong giây lát, xác thực trên võ đài không còn động tĩnh gì nữa liền phi thân lên, muốn tuyên bố trưởng lão Vô Thương Môn - Sở Chung giành chiến thắng.

Nhưng đúng lúc này, dị biến nảy sinh…

Chỉ thấy này tòa sơn phong thủy mặc vốn khảm sâu vào lòng đất bỗng nhiên chấn động kịch liệt, một mảnh bạch quang ngút trời xuyên thấu qua những khe nứt trên tòa sơn phong và xung quanh hắc động, hào quang chói lọi dường như che lấp cả thương khung.

Ngay sau đó, khu vực quảng trường run lên bần bật, tòa sơn phong thủy mặc dường như trầm trọng vô cùng bắt đầu chậm rãi dâng lên, từ từ bay ra khỏi phạm vi hang động.

Ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều đổ dồn về phía võ đài chữ “Sửu“. Bọn họ lập tức được chứng kiến Hàn Lập đang hai tay chống trời, từng bước từng bước nâng lên tòa sơn phong trầm trọng. Số lượng huyền khiếu trên thân hắn hiện giờ đã đột phá đến hơn một ngàn.

“Không thể nào!” Triệu Nguyên Lai mồm miệng há hốc, vẻ mặt khiếp sợ tột cùng.

Chu Hiển Dương cũng đang cưỡng chế kinh hãi trong lòng, tỏ vẻ trấn định, dường như đã sớm dự liệu được việc này.

Nhất thời, cả khu quảng trường bừng lên thanh âm hò reo như núi hô biển gầm vậy.

Sở Chung đang đứng trên đỉnh tòa sơn phong, sắc mặt đại biến. Lão lập tức chuyển thế ngồi xổm, song chưởng đồng thời áp xuống tòa sơn phong thủy mặc, điên cuồng rót Tiên Linh Lực và Pháp tắc chi lực trong thể nội vào đó.

Tòa sơn phong ban đầu đã nặng tựa thiên quân vạn mã, hiện giờ được tiếp sức nên ô quang càng đậm hơn nữa. Trọng lực đột nhiên tăng vọt, một lần nữa bị đánh rớt xuống dưới.

Nhưng Hàn Lập, kẻ vốn đang bị áp chế bên dưới ngọn núi khổng lồ, dường như đã đoán trước được việc này. Hắn đã sớm vận chuyển, áp súc lực lượng Đại Lực Kim Cương Quyết, rồi xuất một quyền về bên trái.

Một quyền vô cùng cường đại này ẩn chứa sự dung hợp của lực lượng Tinh thần và lực lượng Huyết mạch, trong nháy mắt đã phá nát hư không trên đường nó đi qua, mở ra một thông đạo chân không mà lực lượng Pháp tắc của Sở Chung cũng không thể ngăn cản.

Thân hình cấp tốc xuyên qua thông đạo, bay vọt lên không. Hắn xoay người một cái, tống ngang một quyền giáng lên thân mình Sở Chung.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, thân hình hắn đã xuất hiện lơ lửng phía trên đỉnh núi, song chỉ nhập lại, mãnh liệt đâm xuống đầu Sở Chung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.