Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1229: Chương 1229: Dị động trong quan




Dịch: NguyenDzung

Biên: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Sau một lát, nhóm người Hàn Lập tới trước một cung điện khổng lồ tọa lạc giữa sườn núi, trên tấm biển chính cung điện viết ba chữ lớn “Cửu Nguyên các“.

“Các vị đạo hữu, xin mời.” Người dẫn đường mời đoàn người Hiển Sơn tông tiến vào đại điện.

Cửu Nguyên các nhìn từ bên ngoài cũng không lớn, nhưng không gian bên trong lại rộng lớn lạ thường, rộng khoảng ngàn trượng, hiển nhiên là trong quá trình xây dựng đã dùng chất liệu và thủ pháp nào đó ẩn chứa không gian pháp tắc.

Giờ phút này, bên trong đã có người của mấy tông môn tới trước, nhìn thấy đoàn người Hiển Sơn tông tiến vào, một vài người quen liền đi tới chào hỏi.

Bởi nguyên nhân lúc trước giao đấu đại triển thần uy, một số người chủ động bắt chuyện với Hàn Lập, cũng may Hàn Lập đã sớm nắm được tư liệu về thân phận của những người này và quan hệ với “bản thân”, việc ứng phó cũng khá thành thạo.

Sau gần nửa canh giờ, mười hai tông môn đã thể hiện tài năng đều đã vào, người những tông môn khác không hề xuất hiện.

Lại qua một lát, đại điện vang lên tiếng chuông.

Đám người trong đại điện lập tức đứng nghiêm trang, Phượng Thiên tiên sứ, Thuần Quân chân nhân, Lục Xuyên Phong, Hoắc Uyên, Thiên Tinh Tôn Giả từ hậu điện đi ra.

Sau lưng Thuần Quân chân nhân còn có mấy trưởng lão Cửu Nguyên quan đi theo, tuy nhiên Xích Mộng lại không tới, điều này khiến Hàn Lập âm thầm thở phào trong lòng.

Trong điện, mọi người cùng thi lễ: “Bái kiến Phượng Thiên tiên sứ! Thuần Quân quan chủ!”

Thuần Quân chân nhân mỉm cười nói: “Không cần đa lễ. Lời thừa cũng không cần nói, hôm nay mời chư vị tới, là để trao tặng Bồ Đề lệnh, những người trước đó thi đấu chiến thắng, tiến lên đây.”

Mười hai người từ trong đám đông các tông đi ra, đứng trước Thuần Quân chân nhân và Phượng Thiên tiên sứ, xếp thành một hàng.

Thuần Quân chân nhân lùi về một bên, Phượng Thiên tiên sứ tiến lên trước một bước, ôm quyền thi lễ về phía hư không một cái, rồi cất giọng: “Cung thỉnh Bồ Đề lệnh!”

Y vừa dứt lời, hư không tỏa ra kim quang loá mắt, một bảo hạp màu vàng hình vuông hiện lên.

Phượng Thiên tiên sứ thi lễ với bảo hạp, sau đó khẽ bấm quyết, bảo hạp tự động mở ra, bên trong đặt sẵn mười hai tấm lệnh bài màu vàng phong cách cổ xưa, tản mát ra khí tức kỳ lạ, giống như bên trong ẩn chứa một loại năng lượng kỳ lạ nào đó.

Mọi người trong điện thấy mười hai tấm lệnh bài, khuôn mặt đều lộ ra vẻ kích động.

Ánh mắt Hàn Lập chỉ khẽ liếc qua mười hai tấm lệnh bài, mặc dù trên mặt cũng lộ ra thần sắc vài phần kích động, nhưng trong lòng hắn cũng không quá để ý tới mấy tấm lệnh bài mà đám tu sĩ cao giai Đại Kim Nguyên Tiên Vực đều mơ ước này.

Mục đích bản thân hắn tới đây, phần nhiều là vì Kim Đồng, khoảng cách tới khi hoàn thành nhiệm vụ Luân Hồi điện bây giờ chỉ còn một bước. Chờ xong chuyện này, hắn thu được manh mối Kim Đồng, bắt đầu cần phải cân nhắc triển khai hành động thế nào để giải cứu.

Đối với thực lực hắn bây giờ, Cửu Nguyên quan này không khác đầm rồng hang hổ, chắc chắn không thể xông vào, hoàn cảnh lý tưởng nhất, là mượn thời điểm Luân Hồi điện hành động, thừa nước đục thả câu.

Chỉ là cho đến hiện tại, hắn vẫn không rõ mục đích hành động của Luân Hồi điện lần này, cũng không biết mình có thể nhân cơ hội tốt này hay không.

Thế nhưng, bản thân đã ở nơi đây, tất nhiên là đi tới đâu tính tới đó.

Trong khi Hàn Lập đang xoay chuyển ý nghĩ, Phượng Thiên tiên sứ dẫn pháp quyết, mười hai tấm lệnh bài lập tức bay ra từ trong bảo hạp, rơi vào tay từng người trong đám Hàn Lập.

Một tay tiếp nhận lệnh bài, trong lòng Hàn Lập khẽ động một chút.

Lệnh bài trên tay cực kỳ nặng, không biết do loại thiên tài địa bảo nào tạo thành, tay chạm vào lạnh buốt, tiếp xúc gần còn có thể cảm ứng một nguồn năng lượng kỳ lạ ẩn chứa bên trong.

Phượng Thiên tiên sứ từ tốn nói: “Bồ Đề lệnh là đồ vật được chính Chí Tôn đại nhân tự tay luyện chế, dùng lệnh bài này là có thể tham gia Bồ Đề thịnh yến, chư vị cần phải bảo quản thật tốt.”

Hàn Lập đang muốn dò xét một chút tình trạng trong lệnh bài, nghe thấy là đồ vật Thời Gian Đạo Tổ tự tay luyện chế, vội dừng động tác lại, thậm chí có cảm giác xúc động muốn lập tức vứt bỏ.

Phượng Thiên tiên sứ tiếp tục nói: “Bồ Đề thịnh yến lần này, vẫn cử hành trong Dao Trì thắng cảnh, dựa vào lệnh này, có thể mang ba người vào bàn. Về phần có thể thu hoạch gì tại Bồ Đề thịnh yến, phải xem cơ duyên chư vị.” Sau đó thân người y nhẹ nhàng lui sang một bên.

“Gầm...”

Nhưng đúng lúc này, một tiếng thú rống đột nhiên từ rất xa bên ngoài truyền tới.

Trong Cửu Nguyên các, thần sắc mấy vị trưởng lão lập tức biến đổi, Thuần Quân chân nhân chỉ khẽ chau mày, ánh mắt nghi vấn nhìn sang một trưởng lão béo lùn bên cạnh.

Người kia liền nhắm hai mắt, hai ngón tay điểm vào mi tâm của mình, trong miệng vang lên những tiếng ngâm tụng.

Hàn Lập thấy chỗ mi tâm gã chớp sáng từng vòng hào quang màu vàng, ba động thần hồn mãnh liệt lập tức từ đó truyền ra, hình như là một phương thức đưa tin thần hồn đặc biệt.

Sau một lát, gã chợt thu hồi hai ngón tay, hai mắt bỗng mở ra, nói:

“Linh Thú sơn bên kia, chuồng nuôi thú không biết xảy ra sơ suất gì, con tổ thú trấn sơn Bích Nhãn Kỳ Lân bị làm cho kinh sợ, nổi cơn điên, phá hủy chuồng thú lao ra, đang chạy loạn khắp núi.”

Thuần Quân chân nhân lạnh nhạt hỏi: “Bích Nhãn Kỳ Lân là Linh thú trấn sơn cấp bậc Đại La, luôn luôn thuần phục ôn hòa, sao đột nhiên lại chạy loạn? Sơn Dương trưởng lão đâu? Con thú này không phải một mực do trưởng lão đặc biệt nuôi dưỡng sao?”

Nhìn vẻ mặt y dường như cũng không cảm thấy đây là việc đại sự gì, chỉ hỏi thăm, cũng không có ý trách cứ.

Trưởng lão béo lùn cung kính đáp: “Hồi bẩm quan chủ, trước đây hạ giới Sơn Nguyên giới xuất hiện một hung thú có thể so với Thái Ất sơ kỳ, tàn hại quá hung ác. Không người nào trong Sơn Nguyên giới có thể hàng phục, Sơn Dương trưởng lão phải hạ giới đi thu phục con thú này, đến nay chưa trở về.”

Lời gã vừa dứt, âm thanh ồn ào bên ngoài càng lớn, tiếng linh thú gầm thét với dị cầm kêu vang liên tiếp không ngớt, mặc dù cách nơi đây rất xa, nhưng vẫn như bên tai không dứt.

Trưởng lão béo lùn nhắm mắt, sau một hồi thẩm tra, thần sắc trên mặt càng khẩn trương thêm mấy phần, nói:

“Quan chủ, Linh Thú sơn bên kia có rất nhiều chuồng thú bị Bích Nhãn Kỳ Lân làm hỏng, linh thú trốn ra chạy loạn hơn bảy mươi con, không ít đã dùng bản mệnh thần thông xông ra Linh Thú sơn, trong đó hai con Giá Hòa viên lao ra, may mà Mộ Dung trưởng lão ngăn trở, nếu không tiên thực linh thảo sẽ tổn thất nặng nề.”

Thuần Quân chân nhân suy nghĩ một lát rồi phân phó: “Hôm nay trong quan chiêu đãi khách quý, không thể để đường đột khinh mạn khách mời, báo tin để Lôi Quân sư huynh tự mình đi xử lý đi.”

“Vâng.” Trưởng lão béo lùn lên tiếng, lập tức nhắm mắt đưa tin.

Thuần Quân chân nhân xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía đám người Phượng Thiên tiên sứ, cười nói: “Trong môn xảy ra vài tình huống, để chư vị chê cười rồi.”

Phượng Thiên tiên sứ không để tâm, thuận miệng đáp: “Không sao, chỉ là Linh thú chạy ra ngoài, bắt về là được.”

“Việc không đáng ngại...” Mấy người Thiên Tinh Tôn Giả cũng đều mỉm cười nói.

Về phần người của mười hai tông môn đến tiếp nhận Bồ Đề lệnh, dĩ nhiên không dám nói nửa lời, chỉ có thể ở dưới cười hùa theo.

Mọi người ở đây cảm thấy nghi thức đã xong, cũng nên rời khỏi chỗ này, bỗng bên ngoài Cửu Nguyên các lại truyền tới một tiếng nổ “Ầm ầm”, toàn bộ đại điện chấn động dữ dội theo.

Ngay sau đó, lại có những thanh âm nổ vang liên tiếp.

Âm thanh nghe thấy ở khoảng cách rất xa, nhưng thanh thế không nhỏ, không giống như tiếng động do Linh thú gây ra.

“Chuyện gì xảy ra?” Thần sắc Thuần Quân chân nhân rốt cuộc biến đổi, mở miệng hỏi.

Tên trưởng lão béo lùn kia lần nữa dùng bí thuật thần hồn dò xét qua, sau đó gã không trực tiếp mở miệng, mà truyền âm cho Thuần Quân chân nhân.

Nghe xong, sắc mặt y ngưng lại, cuối cùng trên trán xuất hiện vẻ tức giận.

Thuần Quân chân nhân đứng dậy, chắp tay với mấy người, nói: “Phượng Thiên tiên sứ, Hoắc đạo hữu, Lục cung chủ, Thiên Tinh đạo hữu, trong quan có một số việc, ta cần tự mình xử lý một hai, làm phiền chư vị chờ ở đây một lát.”

Hoắc Uyên đứng dậy đáp: “Nếu trong quan có việc, vậy Thuần Quân đạo hữu cứ đi, chúng ta ở đây uống thêm vài chén nước trà là được.”

“Thuần Quân đạo hữu cứ đi, không sao.” Mấy người còn lại cũng đều đứng dậy nói.

Thuần Quân chân nhân đứng lên, cổ tay chuyển một cái, lấy ra một cây phất trần tơ bạc, tiện tay vung lên, trước người liền có những tầng gợn sóng màu bạc chớp sáng, hư không lập tức sụp đổ, hiện ra một cánh cửa hư không.

Mắt Hàn Lập nhìn qua, nhưng trong lòng thì khẽ động, Thuần Quân chân nhân kia sở tu không phải Không Gian Pháp Tắc, trước mắt lại có thể khai mở ra cánh cửa không gian sáng bạc kia, có thể thấy phất trần trong tay y hiển nhiên là một món không gian tiên khí hiếm có.

Thuần Quân chân nhân nói với trưởng lão béo lùn, phân phó một tiếng: “Ngu trưởng lão, ngươi ở đây chiêu đãi các vị khách quý, ta đi một chút rồi về.”

Sau đó, thân hình y lùi lại, trực tiếp chui vào trong gợn sóng màu bạc, biến mất không thấy.

Đám người Phượng Thiên tiên sứ lại ngồi xuống, mỗi người chậm rãi ăn uống, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu. Những người của mười hai tông môn như Chu Hiển Dương thì nhìn nhau, có chút đứng ngồi không yên.

Vị trưởng lão béo lùn kia thấy vậy, mở miệng trấn an: “Các vị đạo hữu không cần sốt ruột, quan chủ chân nhân đi một lát sẽ trở lại, mọi người cứ yên tâm ở chỗ này đợi trong chốc lát.”

Người mười hai tông môn dĩ nhiên không dám dị nghị gì, chỉ có thể thành thật ngồi xuống, chờ đợi tất cả bụi trần lắng xuống*.

*bụi trần lắng xuống/ trần ai lạc định: mọi thứ đã được an bài, kết thúc.

Qua một thời gian ước chừng uống cạn chén trà, Thuần Quân chân nhân rời đi nhưng thủy chung vẫn không thấy trở về.

Hàn Lập tới gần Chu Hiển Dương, truyền âm hỏi: “Động tĩnh bên ngoài có phải do bên kia hành động hay không?”

Chu Hiển Dương truyền âm trả lời: “Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là lấy được Bồ Đề lệnh, chuyện còn lại hoàn toàn không biết, cũng không nên quản.”

Hàn Lập nghe những lời ấy, biết hỏi cũng không được gì, không cần phải nhiều lời nữa.

Nhưng vào lúc này, một tiếng vang “Ầm ầm” thật lớn, phá vỡ yên tĩnh trong Cửu Nguyên các.

Cả tòa đại điện chấn động kịch liệt theo tiếng nổ vang, đồ đạc bày biện trong phòng ngã trái ngã phải khắp sàn.

Không ít người bị lực chấn động này tác động vào, đứng không vững.

Tử Lạc tiên tử của Thiên U hồ, thần sắc khẽ biến, mở miệng hỏi: “Đây là thế nào...”

Thần sắc những người còn lại cũng đều hơi đổi, cơ hồ tất cả đều cảm ứng được tiếng nổ vừa rồi uy lực cường đại đến mức nào, mà càng làm cho bọn họ sợ hãi là tiếng nổ lần này không ở xa, mà gần ngay phụ cận Cửu Nguyên các.

Ánh mắt Hàn Lập nhìn qua, liền thấy bốn phía mặt đất và bức tường, thậm chí trên nóc nhà đều có một tầng hào quang màu vàng hiển hiện, bên trong hiện ra nhiều tầng phù văn trận đồ phức tạp vô cùng, nhìn qua cũng biết là cấm chế đại trận thập phần cao cấp.

Ngu trưởng lão nói gấp: “Các vị yên tâm, Cửu Nguyên các này là trọng địa của tông môn chúng ta, vốn có cấm chế đại trận độc lập bảo vệ, cho dù tu sĩ Đại La trung kỳ muốn phá vỡ cũng không dễ, càng không cần nhắc tới Linh thú trốn thoát gây tổn hại.”

“Ầm ầm “

Gã vừa dứt lời, một tiếng nổ vang càng thêm dữ dội, cả tòa Cửu Nguyên các lần nữa chấn động kịch liệt.

Những phù văn trận đồ màu vàng bao phủ bốn phía đại điện cũng theo đó run rẩy, mặt ngoài lập tức sáng rực kim quang, cơ hồ giúp đại điện sắp đổ sập một lần nữa vững chắc lại.

Lúc này, mọi người ý thức được tình huống có chút không đúng, vài người thậm chí lộ ra vẻ bối rối.

Chỉ có mấy người Phượng Thiên tiên sứ từ đầu đến cuối vững như bàn thạch, dường như không quá để ý tình huống trước mắt, vẫn đang nói chuyện phiếm như cũ, tựa hồ tất cả việc phát sinh bên ngoài, đều không quan hệ gì với bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.