Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 147: Chương 147: Đoạt công




Dịch giả: khongpit

Cùng lúc, một đạo độn quang màu đỏ vội vã bay đi, lóe lên liền biến mất ở nơi xa.

Bên trong độn quang, chính là nam tử mặt vuông, giờ phút này, vẻ mặt gã tràn đầy sợ hãi.

Hàn Lập cũng không thu hồi nằm đấm, điện quang màu bạc lần nữa lóe lên quanh thân, thân hình biến mất ngay tại chỗ.

Oanh long long!

Mấy tiếng nổ mạnh truyền tới từ chân trời phía xa, rồi bộc phát ra hào quang vô cùng chói mắt, chợt hiện rồi tắt, liền khôi phục như thường, đạo độn quang màu đỏ cũng tùy theo biến mất không thấy.

Cách đó không xa, Lục Vũ Tình thấy tình hình này, đôi mắt nàng trợn lớn, tựa hồ còn chưa kịp phản ứng với những biến cố vừa xảy ra.

Mấy hơi thở đi qua, một đạo thanh hồng bay vụt về, hào quang thu vào, hiện ra thân ảnh Hàn Lập.

Lục Vũ Tình nhìn qua khuôn mặt hắn, một khuôn mặt bình thường, thoạt nhìn không chút nào thu hút, biểu hiện của nàng có chút phức tạp, tựa hồ không biết nói gì cho phải.

“Lục tiểu thư, phụ thân ngươi đang chờ, chúng ta đi thôi.” Hàn Lập nói.

Lục Vũ Tình nghe vậy, im lặng không nói gì, chỉ quay lại nhìn về phía đảo Hồng Nguyệt, thần sắc tựa hồ có chút do dự.

“Ở đây gần đảo Thanh Vũ, chưa chắc chỉ có hai tên kia. Về chuyện của lệnh huynh, tin tưởng lệnh tôn sẽ xử lý tốt.” Hàn Lập chậm rãi nói ra.

“Làm sao ngươi biết...” Lục Vũ Tình trợn đôi mắt đẹp.

“Lúc trước xuất phát cứu người, lệnh tôn đã nói chuyện này cho chúng ta biết.” Hàn Lập giải thích.

“Các người?” Lục Vũ Tình sững sờ.

“Trừ tại hạ ra, còn có hơn mười đạo hữu khác đều đang tìm kiếm ngươi, chẳng qua Liễu mỗ gặp vận khí tốt, vừa vặn ở gần đây. Lệnh tôn đại nhân vì muốn ngươi bình an trở về đã phải bỏ một cái giá không nhỏ.” Thần sắc Hàn Lập như thường nói ra.

“Được rồi, ta về cùng người.” Lục Vũ Tình khẽ thở dài, u buồn nói.

...

Trên không trung của một mảnh hải vực bao la bát ngát, hai đạo hồng quang cùng nhau phóng đi, tốc độ nhanh cực điểm, trong chốc lát đã qua mấy trăm dặm.

Bên trong hào quang là hai nhân ảnh, một nam một nữ. Một người mặc áo bào xanh, một người mặc y phục trắng như tuyết, chính là Hàn lập cùng Lục Vũ Tình.

Sắc mặt Lục Vũ Tình có chút trắng xám, nghiêng đầu nhìn thoáng qua thanh niên cạnh nàng không xa một cái, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Không cần lo lắng. Phía trước sắp tới đảo Ngô Tùng rồi, chỗ đó có Truyền Tống Trận truyền tống về gần đảo Hắc Phong.” Hàn Lập không nhìn nàng, mở miệng an ủi.

“Tốt... Lần này làm phiền Liễu đại ca rồi.” Thiếu nữ khẽ gật đầu.

Nàng khi trước vốn chịu một chút tổn thương, sau đó tuy rằng phục dụng qua đan dược trị thương, nhưng mấy ngày nay liên tục di chuyển, hao lực nhiều, đến cùng vẫn có chút khó chịu đựng nổi.

Hàn Lập khoát tay áo không nói gì thêm.

Trên thực tế, vì chiếu cố nàng, hắn đã cố ý giảm tốc độ phi hành. Dù sao thì cũng do hắn không có Pháp bảo phi hành phù hợp để có thể mang nàng cùng đi.

Ngay khi hai người bay được hơn một nghìn dặm, khó khăn lắm mới bay qua một quần đảo, Hàn Lập bỗng cau mày lại, dừng thân hình, miệng khẽ quát một tiếng.

“Chờ một chút”

Lục Vũ Tình khẽ giật mình, miệng khẽ nhếch định hỏi.

Nhưng nàng còn chưa kịp nói ra thì phía chân trời bỗng xuất hiện ba đạo độn quang bay tới.

“Đây là...”

Lục Vũ Tình sợ hãi, vừa định kêu thành tiếng, nhưng thấy Hàn Lập đưa hai tay đến chắn trước người mình với vẻ điềm tĩnh thì trong nội tâm nàng không khỏi buông lỏng một chút.

Chỉ thấy ba đạo độn quang bay tới cách hai người mấy trăm trượng thì thu lại hào quang, hiện ra ba nhân ảnh, hai nam một nữ.

Trong đó, cầm đầu là một gã nam tử khôi ngô, đi theo sau lưng là một thiếu phụ che mặt bằng lụa đen cùng một thanh niên cơ bắp.

Ba tên này chính là bọn Thiều Sơn Tam Sát mà Hàn Lập đã gặp ở Phù Tín Điện.

“Hắc hắc, vị đạo hữu này khổ cực rồi, giao Lục đại tiểu thư lại cho chúng ta. Hành trình tiếp theo chúng ta sẽ hộ tống nàng bình yên trở về đảo Hắc Phong.” Đại hán khôi ngô nhìn thiếu nữ áo trắng sau lưng Hàn Lập, sắc mặt vui mừng, cười khanh khách nói.

“Mấy vị đạo hữu có ý gì?” Thần sắc Hàn Lập như thường, mang vẻ nghi hoặc hỏi.

“Tiểu tử, ngươi thức thời thì không nên hỏi nhiều như vậy. Nhân dịp tâm tình chúng ta không tệ lắm, lập tức cút ra khỏi phiến hải vực này.” Thanh niên cơ bắp cười hắc hắc nói.

“Khuyên các hạ một câu, tuy rằng Lục đảo chủ đã đồng ý điều kiện rất mê người, nhưng cũng phải có mạng mới hưởng được.” Thiếu phụ che mặt cũng tham gia khuyên nhủ.

“Lục tiểu thư là do tại hạ tìm thấy trước, mấy vị đạo hữu làm như vậy, không cảm thấy có chút quá mức sao?” Hàn Lập cau mày, dùng vẻ cười mà như không cười, nói.

“Quá mức? Hình như là có chút... Nếu đạo hữu đã nói như vậy thì cùng lưu lại ở đây. Chúng ta chịu trách nhiệm tiễn ngươi về nhà.” Sắc mặt đại hán trầm xuống, lạnh giọng nói, nhấn mạnh hai chữ “về nhà”.

Hàn Lập nghe vậy, không hề biến sắc. Ngược lại, thiếu nữ áo trắng đứng đằng sau lại sốt ruột, lo lắng, quyết định tiến lên phía trước.

“Ba vị tiền bối, đừng làm khó Liễu đại ca được không? Trên đường về tiếp theo còn gặp nhiều khó khăn, tại sao ba vị không cùng hợp tác để hộ tống ta trở về. Đến lúc đó ta chắc chắn sẽ thỉnh cầu phụ thân trọng thưởng ba vị ngang bằng.” Lục Vũ Tình cân nhắc một chút, rồi nói.

Đại hán khôi ngô nghe vậy, lộ vẻ do dự, tựa hồ đang suy tính thiệt hơn.

Thiếu phụ che mặt cũng giữ im lặng, không nhìn thấy chút thay đổi nào trên khuôn mặt.

Ngay tại thời điềm thiếu nữ cho rằng lời mình nói ra có tác dụng, thanh niên cơ bắp lộ vẻ giảo hoạt mở miệng nói ra.

“Công hộ tống cứu người tuy lớn, nhưng ban thưởng cũng có hạn. Đương nhiên ít một người thì chỗ tốt sẽ nhiều hơn một phần rồi.”

Đại hán khôi ngô nghe vậy, khẽ nhướng lông mày, đáy mắt hiện lên một tia sát ý.

Hàn Lập nghe vậy, không khỏi đưa tay sờ cằm.

“Liễu đại ca, hảo hán không vì thiệt thòi trước mắt, tạm thời người hãy rời đi. Đợi đến lúc về đảo Hắc Phong, ta sẽ tự mình báo cáo phụ thân tình hình thực tế.” Đúng lúc này, Lục Vũ Tình lại đột nhiên truyền âm cho Hàn lập.

“Nhiệm vụ mà Lục đảo chủ tuyên bố chẳng qua là tìm được ngươi, hoặc là mang ngươi trở về an toàn, cũng không có yêu cầu mang về từ trong tay ai. Cho nên dù bọn chúng giết ta, sau đó dẫn ngươi trở về thì coi như hoàn thành nhiệm vụ, phụ thân ngươi cũng không thể không hiểu. Huống hồ, lúc đó ván đã đóng thuyền, phụ thân ngươi cũng sẽ không vì một người xa lạ như ta, lại đi truy cứu ba gã Tán Tiên.” Hàn Lập quay đầu nhìn nàng mỉm cười, lắc đầu, rồi nói.

Lục Vũ Tình nghe vậy, không khỏi sững sờ, hiển nhiên nàng lúc trước cũng không có nghĩ tới điều này.

“Huống hồ, ngay từ đầu ba người bọn chúng cũng không có ý định thả ta đi. Thiều Sơn Tam Sát, ta nói không sai chứ?” Hàn Lập nhìn ba người, cao giọng hỏi.

“Chậc, chậc, vốn không muốn ra tay trước mặt Lục tiểu thư, xem ra là không được rồi.” Đại hán khôi ngô lại không hề do dự, thẳng thắn thừa nhận.

Lục Vũ Tình nghe vậy, sắc mặt rút cuộc trở nên khó coi. Nàng bước lên một bước, ngăn trước người Hàn Lập, mở miệng nói.

“Liễu đại ca có ân cứu mạng ta, nếu như các ngươi nhất định phải giết chàng, trước hết phải bước qua ta rồi hãy nói.”

Ba người đại hán khôi ngô nghe vậy, trên mặt lộ vẻ ngoài ý muốn.

Hàn Lập nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đứng trước người, cũng có hơi chút động dung.

“Liễu mỗ vốn không có thói quen trốn sau lưng nữ nhân...” Hắn thò tay vỗ nhẹ lên vai thiếu nữ, nhẹ nhàng kéo nàng ra phía sau lưng, rồi nói.

Vừa mới dứt lời, thân hình hắn đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Tiếp theo trong nháy mắt, một mảnh lôi điện màu bạc “Hí...iiiii” một tiếng hiện lên sau lưng thanh niên cơ bắp, tiếp sau “ầm ầm” nổ tung.

Một lưới điện màu bạc lập tức trải rộng hơn trăm trượng, cùng vô số hồ quang điện tứ tán ra, một đạo thanh ảnh mơ hồ xuyên qua lưới điện.

Chỉ nghe bên trong điện quang vang lên một tiếng kêu thảm, một đạo nhân ảnh được bao phủ bởi băng tinh màu đen lao vọt ra, hạ xuống bên cạnh đại hán khôi ngô.

“Tam đệ...”

Đại hán khôi ngô cùng thiếu phụ che mặt đều cả kinh, hiển nhiên không dự liệu được Hàn Lập ra tay quyết đoán với tốc độ lại cực kỳ nhanh như vậy.

Hầu như chỉ là một cái chớp động, đã đánh trúng tên thanh niên cơ bắp.

Lục Vũ Tình đứng đó cũng bị màn này làm cho sững sờ, sợ hãi không ít. Bất quá, nàng liền nhớ tới thực lực Hàn Lập lúc cứu mình, tâm tình bình tĩnh hơn vài phần.

“Tạch tạch tạch....”

Sau một loạt tiếng băng tinh vỡ vụn rơi xuống, tên thanh niên cơ bắp lần nữa hiện ra thân hình. Toàn thân gã cháy đen, quần áo rách tả tơi, trên đỉnh đầu còn bốc lên từng sợi khói đen, thoạt nhìn có chút chật vật.

“Đại ca, Nhị tỷ, một lát đừng giết hắn ngay, ta muốn lột da hắn, lại có một mặt trống mới!” Thanh niên cầm mấy miếng đan dược ăn vào, nghiến răng nghiến lợi nói.

Dứt lời, bàn tay vung lên, ô quang lập tức lóe lên trước người, hiện ra một cái trống màu đen to bằng vò gốm.

Thân trống rất tròn, bên ngoài được che bởi một lớp da trống màu vàng như nến, thoạt nhìn không có gì kỳ dị, nhưng nếu cẩn thận nhìn kĩ có thể làm cho người ta sởn da gà.

Chỉ thấy bên cạnh phần thân trống lại có một gương mặt già nua, hai hốc mắt và miệng đều trống không, thoạt nhìn giống như là một bộ da mặt bị lột nguyên vẹn vậy.

Hàn Lập thấy vậy, lông mày có chút nhăn lại, cổ tay hơi đảo. Một thanh trường kiếm màu đen lập tức hiện ra trong tay hắn.

Chỉ thấy hắn điểm mũi chân vào hư không, vung kiếm chém xuống thanh niên cơ bắp.

Trong hư không lập tức bạo khởi mấy trăm đạo kiếm ảnh màu đen, như sóng lớn vỗ bờ, chồng chất đập xuống.

“Keng...”

Đúng lúc này, giữa không trung vang lên tiếng thanh thúy.

Một loạt gợn sóng lan truyền trong hư không mà mắt thường không thể thấy được, hóa thành từng cỗ sóng âm liên miên không dứt, chấn vỡ màn kiếm ảnh màu đen, rồi triệu tiêu lẫn nhau.

Chỉ thấy đại hán khôi ngô chẳng biết từ lúc nào chắn trước người thanh niên cơ bắp. Một tay gã nâng một cái khánh cổ màu xanh đen, tay kia nắm một cái chày đồng điêu khắc đầu thú cổ quái.

Ở cách gã không xa, ả thiếu phụ đã ôm trong ngực một cây đàn tỳ bà làm bằng xương trắng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên dây đàn màu đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.