Dịch: Tiểu Tán Tu
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thân thể Diệu Pháp Tiên Tôn đột nhiên chấn động, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người lảo đảo rơi xuống ghế hoa sen phía dưới.
Mưa kiếm màu lam trên trời im lặng dừng lại, tất cả sương mù cũng tan thành mây khói.
Diệu Pháp Tiên Tôn chưa rơi xuống, phía trên ghế hoa sen đột nhiên có một ngọn lửa màu bạc bay lên, giống như một đóa hoa sen lửa chụp lại, muốn bọc nàng vào bên trong.
Cũng may nàng phản ứng cực nhanh, cả người lóe lên, lướt ngang ra hơn mười trượng, khó khăn lắm mới tránh thoát đóa hoa sen lửa màu bạc kia.
Hoa sen lửa màu bạc thấy một kích không trúng, hóa thành một con chim lửa màu bạc, mãnh liệt đánh về phía nàng.
Diệu Pháp Tiên Tôn vội vàng vung tay, muốn triệu hồi chuôi kiếm màu lam lần nữa.
Nhưng mà, không chỉ có chuôi kiếm của nàng bay xuống, còn có thêm một thiếu nữ tuổi dậy thì bay theo, tự nhiên chính là Kim Đồng.
Mà trong tay Kim Đồng, đang gắt gao cầm lấy chuôi kiếm màu lam.
“Làm sao có thể?”
Trong lúc Diệu Pháp Tiên Tôn kinh hãi, bóng Hàn Lập quỷ mị xuất hiện phía sau, một kiếm đâm xuyên ngực nàng.
“Tách tách tách”
Kèm theo điện quang lưu chuyển là âm thanh nổ nhẹ, vô số sợi tơ lôi điện từ trong vết thương trước ngực Diệu Pháp Tiên Tôn tràn ra, trực tiếp đánh cho nàng đau đớn miệng phát ra tiếng gào rú thê lương, sắc mặt nàng lập tức trở nên trắng bệch.
“Ngươi cho rằng Kim Đồng ẩn thân dưới mặt đất, vì vậy muốn buông xuống ghế hoa sen, nhưng không nghĩ tới nàng vẫn ở trên bầu trời.” Hàn Lập chậm rãi nói ra.
“Nàng không thể….không thể nào khống chế Huyền Sương Tiên Kiếm của ta được.” Trong miệng Diệu Pháp Tiên Tôn tràn ra một ít máu tươi, nói.
“Thật sự là lòng dạ hẹp hòi, ai thèm khống chế chuôi kiếm mẻ này của ngươi, lạnh như băng ấy, lại còn cứng như đá, ngươi cho ta, ta cũng không thèm!” Kim Đồng nghe vậy, tức giận nói.
Dứt lời, nàng tiện tay ném cây Tiên Kiếm xuống dưới chân Diệu Pháp Tiên Tôn.
Diệu Pháp cúi đầu nhìn xem, lập tức biến sắc, tiếc nuối không ngừng.
Chỉ thấy nguyên bản một thanh tiên kiếm cực tốt, đã bị mẻ một miếng trên mũi kiếm, xem dấu vết thì rõ ràng bị người ta cắn.
“Thật sự là lạnh chết ta!” Kim Đồng chà xát hai tay phát xanh do bị đóng băng, vẻ mặt run rẩy nhìn về phía Diệu Pháp Tiên Tôn.
“Hôm nay là bổn tọa khinh thường, lần sau sẽ bắt các ngươi phải đền bù gấp trăm lần.” Vẻ mặt Diệu Pháp Tiên Tôn tức giận, nghiến răng nói.
Kim Đồng nghe vậy, lập tức trừng mắt, đang muốn mở miệng chửi bới, liền thấy thân thể Diệu Pháp Tiên Tôn ngưng kết thành băng, ngay cả Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cũng đóng băng lại.
Ngay sau đó, một tia sáng màu lam đẹp mắt từ trong tượng băng lóe lên, đột nhiên toả ra.
Khu vực một trăm trượng xung quanh, lập tức bị một luồng sóng khí cuồng bạo nổ tung, vô số phấn bụi màu lam khuếch tán ra xung quanh, mãnh liệt như bão tuyết, bao phủ khắp nơi.
Một lúc lâu sau, những băng tinh màu lam này mới dừng lại, khu vực ngàn dặm xung quanh cũng đã hóa thành thế giới băng tuyết.
Bóng Hàn Lập và Kim Đồng lần nữa xuất hiện, quét nhìn khắp nơi, đã không còn thấy tung tích Diệu Pháp Tiên Tôn, ngay cả ghế hoa sen và Huyền Sương Tiên Kiếm cũng biến mất.
“Lại để nàng chạy thoát.” Kim Đồng có chút không cam lòng nói.
“Không sao, chúng ta vốn cũng không muốn đánh nhau tới chết với nàng, lần này có thể bức lui nàng nhanh như vậy, công lao của ngươi là lớn nhất.” Hàn Lập vừa cười vừa nói, vô thức muốn xoa đầu Kim Đồng.
Tay vừa mới giơ lên, nghĩ lại hôm nay Kim Đồng đã không còn là tiểu nữ đồng trước kia, lại hậm hực thu tay về.
Kim Đồng thấy hắn có chút ngập ngừng, lập tức nhếch miệng nở nụ cười.
“Tốt rồi, ngươi cũng trở về Động Thiên Hoa Chi nghỉ ngơi một chút, ta muốn toàn lực đuổi theo đám người Giao Tam.” Hàn Lập nói ra.
“Bị Diệu Pháp Tiên Tôn trì hoãn một lúc, không biết bọn họ đã chạy đường nào.” Kim Đồng nói.
“Trước kia bọn họ trên đường vừa đuổi vừa đánh, ven đường nhất định sẽ lưu lại dấu vết, ta chỉ cần lần theo đó là có thể tìm được.” Hàn Lập nheo mắt lại nói.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, hắn đưa Kim Đồng vào Động Thiên Hoa Chi, tự mình bay lên, đuổi theo hướng lúc trước đám người Giao Tam rời đi.
Hàn Lập thi triển thần thông ẩn nấp của mặt nạ màu đen, bay dọc theo dấu vết đám người Giao Tam để lại, nhanh chóng tiến lên. Những người kia cũng không làm mất dấu, vì vậy hắn tìm vô cùng dễ dàng.
Sau một lát, hắn đi tới gần một tòa đại điện.
Từng trận nổ vang như sóng to gió lớn từ trong điện truyền ra, bên trong tựa hồ đang xảy ra đại chiến cực kì kịch liệt.
Khắp nơi trong Cửu Nguyên Cung đều có cấm chế, không cách nào vận dụng thần thức dò xét, Hàn Lập đang muốn tới gần cửa chính đại điện, dò xét tình hình bên trong.
Sau một khắc, sắc mặt hắn khẽ biến, lách mình ẩn nấp sau một tảng đá lớn. Ánh mắt hắn nhìn về phía hai cây cột trước cửa, trong mắt xuất hiện ánh sáng màu tím, vận dụng Cửu U Ma Đồng.
Chỉ thấy phía trên hai cây cột đá có hai bóng người trong suốt, một người màu đỏ thắm, người còn lại màu đen, đúng là Xích Mộng và Hoắc Uyên.
Hai người đang hết sức chăm chú nhìn về phía trong điện, cũng không nhìn thấy Hàn Lập.
Cũng là do hiệu quả ẩn nấp của mặt nạ màu đen thực sự quá tốt, hai người mới không phát hiện ra.
Hàn Lập nhìn hai người một cái, lập tức mặc kệ bọn họ, thân hình không tiếng động chui xuống dưới đất, chậm rãi di chuyển về phía cửa chính, rất nhanh đã tới đó.
Từ góc độ này, hắn có thể thấy tình hình trong điện.
Chỉ thấy bên trong đại điện từng kiện Tiên Khí bay múa đầy trời, linh quang nổ tung, độn quang bắn ra bốn phía, hỗn loạn vô cùng.
Trong đại điện có mười bóng người, bên Luân Hồi Điện có người đeo mặt nạ thỏ, Vũ Dương, Lục Xuyên Phong, Giao Tam, cô gái áo đen, tổng cộng năm người.
Bên Cửu Nguyên Quan chỉ có Thuần Quân Chân Nhân, phó quan chủ Dương Quân Tử, Lôi Quân Chân Nhân, tổng cộng ba người.
Thuần Quân Chân Nhân ngăn cản người đeo mặt nạ thỏ, đang chém giết giữa không trung.
Hai người Dương Quân Tử, Lôi Quân Chân Nhân ngồi trong đại trận, bên trong có một tòa tế đàn màu vàng, xung quanh tế đàn có những kim nhân cao vài trượng đang đứng yên.
Những kim nhân này mặc áo giáp, trong tay cầm đao kiếm khổng lồ, trông như người thật, phối hợp với pháp trận xung quanh,chém ra từng nhát cầu vồng màu vàng.
Nhát chém nhìn như bình thường, nhưng trong đó lại ẩn chứa lực lượng pháp tắc kim thuộc tính vô cùng cường đại. Giao chiến cùng Vũ Dương, Lục Xuyên Phong, Giao Tam, cô gái áo đen mà không rơi vào thế hạ phong.
Mà phía sau tế đàn màu vàng có một đoàn Kim Vân chói mắt, bên trong tựa hồ có bảo vật gì đó, chỉ tiếc Kim Vân quá mức chói mắt, không thấy rõ bên trong.
Kim vân giống như vật còn sống tản ra linh lực dao động kinh người, thỉnh thoảng bắn ra một đạo kim quang, bên trong đó ẩn chứa kim pháp tắc vô cùng sắc bén, dễ dàng cắt vỡ hư không xung quanh.
Không chỉ như vậy, Kim Vân chớp động mấy cái, màu sắc đột nhiên biến đổi thành màu vàng đất, pháp tắc dao động cũng biến thành thổ pháp tắc, không gian gần đó rung động lắc lư không ngớt, tựa hồ không chịu nổi sức nặng của Hoàng Vân.
Sau một khắc, đám mây lại biến thành màu xanh lá, bắn ra mộc pháp tắc dao động vô cùng nồng đậm, không gian trong điện lập tức ngập tràn sinh cơ.
Kế tiếp, đám mây lại tiếp tục biến hóa, biến thành màu đỏ, lam, năm loại màu sắc bất đồng, tiếp đó lại lặp lại từ đầu, tuần hoàn liên tục.
Ánh mắt năm người Luân Hồi Điện nhìn chằm chằm vào đám mây sau tế đàn, vừa phát ra các loại công kích, vừa từ bốn phía phóng về phía tế đàn.
Ba người Cửu Nguyên Quan kiệt lực chống lại, ngăn cản người Luân Hồi Điện tới gần.
Chiến đấu đã tới hồi gay cấn, không biết trong đại điện có cấm chế lợi hại gì, vậy mà chịu được ảnh hưởng của đại chiến.
“Trong đám mây là bảo bối gì, vậy mà ẩn chứa năm loại lực lượng pháp tắc!” Hàn Lập xa xa nhìn đám mây biến hóa liên tục sau tế đàn, trong nội tâm rất là kinh ngạc.
Càng là Tiên khí đẳng cấp cao, càng coi trọng pháp tắc thuần túy.
Trong đám mây tản mát ba động ra khí tức cực kỳ cường đại, so với tất cả Tiên Khí trên người hắn đều mạnh mẽ hơn, thậm chí còn trên cả Tuế Nguyệt Thần Đăng, nhưng lại ẩn chứa năm loại pháp tắc.
Tâm niệm hắn khẽ động, thi pháp chiếu tình cảnh bên ngoài vào trong không gian Hoa Chi, cho Kim Đồng, Đề Hồn nhìn một chút, đồng thời truyền âm hỏi thăm.
“Kim Đồng, Đề Hồn, Tiểu Bạch, các ngươi có từng thấy qua bảo vật này không?”
Kim Đồng và Đề Hồn chứng kiến cảnh này, mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc, đều lắc đầu.
Mà Tiểu Bạch thì một bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Tiểu Bạch, ngươi chẳng lẽ biết gì đó?” Hàn Lập chứng kiến thần sắc Tiểu Bạch biến hóa, lập tức hỏi.
“Lúc ta kế thừa lực lượng huyết mạch phụ thân, cũng kế thừa một ít trí nhớ của ông ấy. Trong trí nhớ ta thấy Bạch Trạch Vương Thượng và cha ta, bọn họ định luyện chế một món Tiên Khí ẩn chưa pháp tắc riêng biệt, đáng tiếc cuối cùng thất bại. Bất quá sự việc về món Tiên Khí đó, trong trí nhớ của cha ta cũng không miêu tả kĩ càng.” Tiểu Bạch nói như thế.
Hàn Lập nghe vậy, chậm rãi gật đầu.
Hắn lại nhìn đám mây vài lần rồi dời ánh mắt đi, nhìn về phía đại chiến trong điện. Ánh mắt chủ yếu rơi vào trên người cô gái áo đen kia cùng người mặt nạ thỏ.
Cô gái áo đen giờ phút này tu vi đã hiển lộ ra, đạt đến Đại La cảnh sơ kỳ, trên người bao phủ một cỗ hào quang đỏ sậm, sáng tối luân chuyển chia làm sáu tầng, tựa như cầu vồng.
Trong tay nàng thúc giục một kiện Tiên khí là chiếc kính màu đỏ sậm, chém giết cùng bốn năm tên kim nhân.
Mà chiếc kính không biết là bảo bối gì, uy năng cũng lớn kinh người, mặt kính liên tục bắn ra tia sáng màu đỏ sậm.
Những tên kim nhân phát ra kim quang công kích đụng vào tia sáng đỏ, lập tức giống như băng tuyết gặp lửa tán loạn biến mất. Kim nhân dù có bốn năm người vẫn rơi vào thế hạ phong, bị bức lui liên tục về phía sau.
“Luân Hồi Pháp Tắc!” Hàn Lập nhìn về phía sương mù đỏ sậm quanh người cô gái áo đen, ánh mắt lóe lên.
Chỉ có điều Luân Hồi Pháp Tắc tỏa ra từ cô gái áo đen lại hoàn toàn khác biệt so với Luân Hồi Pháp Tắc của Giao Tam.
Luân Hồi Pháp Tắc của Giao Tam vô cùng mạnh mẽ, tràn ngập cảm giác cường ngạnh. Luân Hồi Pháp Tắc của nàng này mặc dù không sắc bén bằng Giao Tam, nhưng lại linh hoạt dị thường.
Vũ Dương, Lục Xuyên Phong, Giao Tam cũng thi triển thần thông của riêng mình, chém giết cùng những tên kim nhân kia, mơ hồ cũng chiếm được thượng phong.
Chỉ là pháp trận màu vàng xung quanh tế đàn thực sự cao minh, lại kết nối với Cửu Nguyên Cung, từng cỗ lực lượng kim thuộc tính pháp tắc liên tục cung ứng, cuồn cuộn không dứt. Mà Dương Quân Tử, Lôi Quân Chân Nhân khống chế những kim nhân kia vô cùng thuần thục. Vì vậy đám người cô gái áo đen mặc dù chiếm được thượng phong nhưng không cách nào đánh tan những kim nhân kia