Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 188: Chương 188: Kim tiên thu đồ đệ




Dịch giả: Độc Hành

Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

“Bạch Tố Viện, thiên tư ngươi bất phàm, không cần giống như các đệ tử khác phải bắt đầu từ đệ tử ngoại môn. Bổn tọa hỏi lại ngươi, ngươi có nguyện bái ta làm thầy, trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền Chúc Long Đạo không?” Nam tử béo ục ịch nói với giọng ấm áp.

Bạch Tố Viện há hốc miệng, ngạc nhiên đến cả ngẩn người.

“Hùng Sơn, ngươi tu luyện pháp tắc hệ Kim, đứa nhỏ này thân mang Nguyệt Hoa Tiên Thể cũng không thích hợp để ngươi bồi dưỡng, hay là giao cho ta dạy dỗ đi.” Trong đại điện đột nhiên vang lên một âm thanh mông lung, giống như từng làn sóng nước mềm mại khuếch tán ra, chui vào trong tai mấy người.

Hàn Lập nghe thanh âm này, phảng phất như mình bị rơi giữa một khóm hoa, hương thơm ngát mê hoặc xông thẳng lên mũi, khiến cho hắn muốn đắm chìm trong đó.

Đúng vào lúc này, thần thức khổng lồ trong đầu hắn chợt giật một cái, cả người hắn lập tức khôi phục lại.

Nam tử béo ục ịch biến sắc, trong mắt lóe lên một tia tức giận, nhưng lập tức khôi phục lại ngay.

Lúc này, từ trong hư không đại điện, xuất hiện một tia bạch quang vô cùng chói mắt, không thể nhìn thẳng vào được.

Ánh mắt Hàn Lập nheo lại, vội nhấc tay che phía trước.

Trong chớp mắt, bạch quang đột nhiên biến mất, một thân ảnh thiếu phụ mặc cung trang hiện ra trên bệ đá.

Nàng ta thoạt nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi, mặt trái xoan, ngũ quan đẹp như tranh vẽ, đôi mắt vô cùng kiều mỵ, trường bào trắng như tuyết bó sát thân hình, lộ ra dáng người gợi cảm câu hồn đoạt phách.

Cả người thiếu phụ áo trắng tản mát ra vẻ mị hoặc đáng sợ. Dù một cái nhăn mày hay một nụ cười đều giống như gió xuân tràn vào lòng người, làm cho người ta nảy sinh ra ảo tưởng vô cùng mê người, rồi bị hãm sâu trong đó.

Hàn Lập liếc nhìn nàng ta, trong lòng cũng không khỏi chấn động. Ánh mắt hắn lập tức dời đi, không dám nhìn nhiều, đồng thời âm thầm vận chuyển thần thức. Một luồng ý thức mát lạnh lập tức khuếch tán ra khắp người khiến cho dị trạng lúc này mới chậm rãi biến mất.

“Bái kiến Vân Đạo chủ.” Nam tử béo ục ịch vòng tay thi lễ.

Nội tâm Hàn Lập vốn hơi kinh sợ, lập tức thả lỏng. Thì ra thiếu phụ áo trắng này là một trong mười ba Đạo chủ cấp Kim tiên trong Chúc Long Đạo, khó trách có mị lực đáng sợ như thế.

Hắn lập tức thi lễ theo. Lúc này Kỳ Lương bên cạnh cũng đã cúi đầu từ lâu, khom mình hành lễ, còn không dám ngẩng đầu nhìn thiếu phụ áo trắng kia.

Bạch Tố Viện ngơ ngác nhìn nàng kia, ánh mắt mê loạn, hiển nhiên đã chìm đắm trong mị hoặc vô tận của thiếu phụ áo trắng.

Mị hoặc này thật đáng sợ, có tác dụng cả với nam lẫn nữ.

Cánh tay trắng nõn nà của thiếu phụ áo trắng vung lên, đôi mắt Bạch Tố Viện lập tức khôi phục tỉnh táo.

Chứng kiến bọn người Hàn Lập đang khom người hành lễ với thiếu phụ áo trắng, Bạch Tố Viện biến sắc, cũng định cúi người thi lễ.

“Hảo hài tử, không cần đa lễ.” Thiếu phụ áo trắng kéo Bạch Tố Viện đến trước người, tinh tế dò xét, càng xem càng thấy vừa lòng.

“Hài tử, ngươi gọi là Tố Viện đúng không? Ngươi mang Nguyệt Hoa tiên thể, công pháp của ta rất thích hợp với ngươi. Ngươi có nguyện bái ta làm thầy, theo ta tu luyện không?” Thiếu phụ áo trắng dịu dàng nói.

“Tố Viện nguyện ý, bái kiến sư tôn.” Nội tâm Bạch Tố Viện nhanh chóng xoay chuyển, lập tức làm đại lễ.

“Tốt, tốt, đứng lên đi, từ hôm nay ngươi chính thức là đệ tử thân truyền thứ năm của ta. Như Ý Hoàn này là một kiện linh bảo trước đây ta dùng rất thuận tay, hôm nay ban cho ngươi phòng thân.” Thiếu phụ áo trắng tươi cười kéo Bạch Tố Viện tới gần hơn, lật tay lấy ra một cái vòng tròn bạch ngọc, tản mát ra linh lực chấn động kinh người, hiển nhiên là một kiện linh bảo cực phẩm, đeo vào cổ tay của Tố Viện.

“Đa tạ sư tôn trọng thưởng.” Bạch Tố Viện mừng rỡ, vội vàng cám ơn.

Lúc này, thiếu phụ áo trắng mới ngẩng đầu, nhìn về phía nam tử béo ục ịch, nói: “Hùng Sơn, đứa nhỏ này ta mang đi, ngươi không có ý kiến gì chứ?”

“Đâu có, công pháp Vân Đạo chủ thích hợp với đứa nhỏ này nên đi theo ngài là tốt nhất.” Nam tử béo ục ịch vội vàng cười nói.

Thiếu phụ áo trắng cười nhạt, hai mắt nhìn về phía Hàn Lập cùng Kỳ Lương, ánh mắt hơi dừng lại trên thân Hàn Lập.

“Hắn là một tán tu, tên là Lệ Phi Vũ. Hắn mang theo một miếng Chúc Long lệnh xin bái vào sơn môn, vừa mới khảo nghiệm tư chất xong.” Nam tử béo ục ịch chú ý tới ánh mắt thiếu phụ, lập tức giải thích.

“Uh, những chuyện nhỏ nhặt này ngươi xử lý đi.” Thiếu phụ áo trắng chỉ nhìn thoáng qua, rồi thu hồi ánh mắt, tựa hồ cũng không có hứng thú, tùy ý nói.

“Tố Viện, theo ta đi thôi.” Nàng ta kéo Bạch Tố Viện lại, vung tay lên, một vòng bạch quang mềm mại bao phủ hai người vào trong.

Bạch Tố Viện vội vàng quay đầu nhìn về phía Hàn Lập, nhưng lúc này, vòng bạch quan đã bao phủ tầm mắt của nàng.

Vòng bạch quang lóe lên, thân ảnh hai người lập tức biến mất.

Vẻ mặt tươi cười của nam tử béo ục ịch chậm rãi biến mất, lộ ra bộ mặt âm trầm, quay người định rời đi.

“Hùng Phó Đạo chủ, còn Lệ đạo hữu nên an bài như thế nào?” Kỳ Lương thấy vậy, vội vàng hỏi.

“Hừ! Có gì tốt mà an bài, cứ để cho hắn làm chấp sự nội môn bình thường. Ngươi tự xử lý là được.” Nam tử hơi mập không chút cố kỵ Hàn Lập, lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, kim quang trên người hắn lóe lên, biến mất vô tung.

Sau khi thiếu phụ áo trắng rời đi, ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, lâm vào trầm tư.

“Tu đạo tìm tiên đều cần phúc duyên, đạo hữu có thể tu đến cảnh giới Chân tiên đã là rất đặc biệt rồi, không cần quá mức hâm mộ người khác.” Kỳ trưởng lão thấy thần sắc hắn khác thường, mở miệng nhắc nhở.

Hàn Lập nghe vậy sửng sốt một chút, biết vị Kỳ trưởng lão này chắc là hiểu lầm mình, bất đắc dĩ cười cười, cũng không giải thích gì.

“Hùng Phó Đạo chủ đã phân phó ta an bài đạo hữu làm chấp sự nội môn nên có một ít quy củ tông môn mà đạo hữu cần hiểu rõ. Một vài quy tắc cụ thể, lát nữa ta sẽ đưa ngươi tài liệu liên quan, cũng không cần sốt ruột.” Kỳ trưởng lão cười nói.

“Làm phiền rồi... Xin hỏi Kỳ trưởng lão, đảm nhiệm trưởng lão chấp sự nội môn, cần phải phụ trách sự vụ cụ thể nào?” Hàn Lập nhẹ gật đầu, hỏi.

“Lệ trưởng lão có thể chọn một trong hai nhiệm vụ. Thứ nhất, cứ mỗi một trăm năm phải tiếp nhận ba nhiệm vụ thông thường của môn phái. Đương nhiên, nếu đạo hữu có đủ điểm công trạng thì có thể dùng để thay thế, không cần phải chấp hành nhiệm vụ thông thường này.” Kỳ trưởng lão chậm rãi giải thích.

“Nhiệm vụ còn lại là gì?” Hàn Lập lại hỏi.

“Nhiệm vụ thứ hai là như tại hạ, ở bên trong một điện các phụ trách sự vụ hàng ngày trong môn, cứ một trăm năm thì đảm nhiệm trong mười năm là được. Tuy nhiên, có rất nhiều trưởng lão vì không muốn ảnh hưởng đến việc tu hành, nên đã lựa chọn đảm nhiệm liên tục một trăm năm, sau đó sẽ có chín trăm năm chuyên tâm tu hành.” Kỳ trưởng lão tiếp tục giải thích.

“Nếu lo chậm trễ tu hành, vì sao không sử dụng điểm công trạng để thay thế?” Hàn Lập nghi ngờ nói.

“Ha ha ha, việc này... Thứ nhất, điểm công trạng đối với trưởng lão Chúc Long Đạo mà nói, đều là thứ cực kỳ trân quý, cũng không ai muốn dùng nó để thay thế nhiệm vụ. Thứ hai, tông môn cũng không cho phép thông qua phương thức thay thế mà hủy bỏ nhiệm vụ chấp sự hàng ngày.” Kỳ trưởng lão giải thích.

“Nghe Kỳ trưởng lão nói như vậy, điểm công trạng trân quý như thế chỉ sợ đạt được cũng không hề dễ dàng.” Hàn Lập suy nghĩ, rồi nói.

“Không sai. Nếu là đệ tử tông môn thì phải chăm sóc linh điền mấy năm mới có thể đổi được một điểm công trạng, còn nếu là trưởng lão đảm nhiệm chức trách chấp sự, thì mỗi tháng có thể thu hoạch một điểm.” Kỳ trưởng lão gật đầu nói.

“Nếu lựa chọn chấp hành nhiệm vụ thông thường thì điểm công trạng như thế nào?” Hàn Lập hỏi.

“Mặc dù nói là đảm nhiệm nhiệm vụ thông thường nhưng vì nội dung cụ thể không giống nhau, trình độ khó dễ cũng khác nhau, cho nên khả năng đổi lấy điểm công trạng tất nhiên cũng khác nhau. Bình thường mà nói... Ít thì hơn mười điểm, nhiều thì hơn trăm điểm. Đương nhiên nếu có một ít cống hiến đặc thù cho tông môn tự nhiên cũng có thể được thêm điểm công trạng ngoài quy định. Chờ sau này ngươi quen thuộc sự tình trong môn, thì sẽ hiểu rõ ràng việc này.” Kỳ trưởng lão vẫn kiên nhẫn, chậm rãi giải thích.

“Nếu là như thế, trong một trăm năm đầu tiên này có khi tại hạ lựa chọn nhiệm vụ thứ nhất.” Hàn Lập sau khi suy nghĩ một chút, rồi nói.

“Uh, đại đa số trưởng lão mới nhập môn đều lựa chọn loại này. Đi thôi, Điện Hộ Tạo vừa vặn cũng ở gần bên cạnh, ta dẫn ngươi qua đó chọn động phủ trước đã.” Kỳ trưởng lão cười nói.

Dứt lời, gã liền dẫn Hàn Lập ra khỏi Điện Chiêu Diêu, đạp gió bay đến một ngọn núi gần đó.

So với ngọn núi chỗ Điện Chiêu Diêu, nơi đây náo nhiệt hơn rất nhiều.

Chỉ thấy trên đỉnh núi xây dựng một khu kiến trúc cung điện màu đỏ thắm cực kỳ rộng lớn, gồm mấy trăm gian điện. Bên ngoài quảng trường khổng lồ có rất nhiều người, mặc dù không thể nói là biển người, nhưng số lượng thật sự cũng không ít.

Trên trời thỉnh thoảng có mấy đạo hồng quang bay lên đáp xuống.

“Điện Hộ Tạo quản lý việc ghi chép nội quy, chức trách của trưởng lão, đệ tử trong tông môn; đồng thời quản lý và phân phát vật tư, nên thường ngày là một điện bận rộn nhất trong môn.” Sau khi hai người Hàn Lập bay xuống quảng trường, Kỳ Lương nói.

“Trách không được có nhiều người như vậy... Xem ra, sẽ mất thời gian, lần này làm phiền Kỳ trưởng lão rồi.” Hàn Lập nhẹ gật đầu, hơi áy náy nói.

“Không sao, Dư trưởng lão của Điện Hộ Tạo có quan hệ với ta không tệ, ta đưa ngươi đi gặp y.” Kỳ Lương cười nói.

“Đa tạ.” Hàn Lập cảm tạ.

Hai người đi xuyên qua quảng trường, không ít đệ tử nhìn thấy trang phục trưởng lão trên người Kỳ Lương, đều cung kính chào một tiếng “trưởng lão“. Kỳ Lương chỉ khẽ gật đầu chào lại.

Đi vào một khu quần thể điện các, Hàn Lập nhìn qua cửa điện thấy ở bên trong phần lớn mọi người đều rất bận rộn.

Kỳ Lương dẫn hắn đến một chỗ tối nhất bên trong đại điện.

Lúc này trong đại điện vang lên tiếng nói chuyện, bên trong còn có bảy tám bóng người, tựa hồ đang tranh luận gì đó.

“Dư huynh!” Kỳ Lương dẫn Hàn Lập đi qua cánh cửa, còn chưa thấy rõ người, gã đã hô lớn.

Phía sau bảy tám bóng người kia, một khuôn mặt màu đỏ lừ, to tròn thò ra, nhìn thoáng qua bên này, sau đó rụt trở lại, tiếp theo có một âm thanh vang dội truyền ra:

“Xong rồi, các ngươi về trước đi. Việc các ngươi đổi động phủ, ngày mai trở lại.”

Những đệ tử tông môn kia sau khi nghe xong, cả đám đành phải cáo từ, thối lui ra khỏi đại điện.

“Kỳ lão đệ, ngươi cũng khá lâu không đến chỗ ta... Ồ, bên cạnh ngươi, vị này là...” Dáng người Dư trưởng lão có chút mập mạp, đung đưa cái đầu to tròn, đánh giá Hàn Lập, rồi nói.

Hàn Lập quan sát người này thấy dung mạo có hơi xấu xí, nhưng phát hiện khí tức trên người y không kém, lại cũng là một gã có tu vi không thấp, tu sĩ Chân tiên cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.