Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 217: Chương 217: Lão đầu lôi thôi




Dịch giả: Sweeti3

“Thấy thế nào?”

Ngay tại thời điểm Hàn Lập nhìn có chút nhập thần, một giọng nói có chút âm dương cổ quái từ phía sau bàn trà gỗ lim truyền đến.

Hàn Lập nghe vậy, vội vàng theo tiếng kêu nhìn lại.

Chỉ thấy phía sau bàn trà là một cái ghế bành, trên mặt ghế rộng lớn là một vị lão giả đầu đội mũ Liên Hoa, thân mang đạo bào cũ kỹ màu xám trắng, đang lười biếng ngồi trên. Vị này tóc xám trắng, sợi tóc lộn xộn, mũi ửng đỏ, nhìn thế nào đều cảm thấy có chút lôi thôi lếch thếch. Tại hai bên đai lưng còn treo hai cái hồ lô không lớn không nhỏ. Một cái màu trắng bạc, một cái màu đỏ son, phía trên đều khắc rõ những đường vân phù văn phức tạp, nhìn rất là bất phàm.

“Đẹp.” Hàn Lập khẽ động, miệng trả lời.

“So với những tiên tử ngực lớn mông lớn kia có được không?” Lão giả hừ một tiếng, ngồi thẳng người thêm chút ít, nói thêm.

Hàn Lập thoáng sửng sốt, tại nhất thời có chút ít không biết nên nói gì.

Lão giả trước mắt này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, đều lộ ra vẻ cực kỳ cổ quái.

Bất quá hắn nếu như ngồi ở chỗ này, vậy liền nên là chấp sự trưởng lão ở đây, thế nhưng trên người hắn lại không mặc nội môn trưởng lão phục sức. Mà nhìn bồn hoa Linh Dược trên bàn kia cùng hai quả hồ lô trên người, như thế nào cũng không giống là thứ mà người tầm thường có khả năng có được.

Điều làm cho hắn cảm thấy nghi ngờ nhất là, khí tức trên thân người này hết sức cổ quái. Hắn mới lấy thần thức thông thường thăm dò, vậy mà cảm giác không ra tu vi cảnh giới cụ thể của người này.

“Tiền bối xin chớ trêu đùa tại hạ. Tại hạ đến chính là để nhận nhiệm vụ thường kỳ của chấp sự vậy.” Hàn Lập chắp tay, mở miệng nói.

Nếu như đã nhìn không ra đối phương sâu cạn, hắn cảm thấy vẫn là lấy lễ nghi tương xứng với bậc tiền bối sẽ ổn hơn.

Lão giả kia giống như không nghe thấy Hàn Lập, tự nhiên lầm bầm một câu “Công việc thế này thật là làm khô người mà, nhàm chán muốn chết. Hay là trồng chút ít hoa cỏ cho có thêm ý tứ...”

Chỉ thấy cơ thể lão giả nghiêng về phía trước, liền từ bên hông gỡ xuống hồ lô màu trắng bạc, rồi “Ba” một cái, mở ra nút lọ chỗ miệng hồ lô. Lập tức một cỗ hương vị tràn ngập mùi mật hoa liền phủ đầy toàn bộ Thiên Điện.

Hàn Lập ngửi được cái mùi này, lập tức đôi mắt sáng ngời. Bên trong hồ lô màu trắng bạc dường như là một loại linh dịch điều phối cấp bậc Hậu Thiên.

Lão giả liếc mắt thoáng nhìn phản ứng của Hàn Lập, hơi nhếch khóe môi lên, lộ ra nét cười đắc ý.

Hắn đem hồ lô nâng tới, chậm rãi nghiêng miệng hồ lô xuống. Theo đó là một giọt chất lỏng màu vàng nhạt từng li từng tí hiện ra, cẩn thận nhỏ xuống gốc linh thảo trong bồn hoa.

Chỉ thấy ánh sáng vàng phía trên bồn hoa bỗng nhiên lóe lên, lấm tấm hào quang màu vàng kim như là chất lỏng từ gốc rễ chậm rãi đi lên, một mực chảy đến từng chạc cây, từng gân lá hình lá thông cuối cùng.

Cứ như thế lặp đi lặp lại nhiều lần về sau, ánh sáng vàng mới dần dần biến mất không thấy.

Lão giả thấy thế, gật gật đầu thỏa mãn, liền đem hồ lô màu trắng bạc treo trở về bên hông, một bên lại đem hồ lô đỏ son lấy xuống.

Hàn Lập vốn cho là hắn còn muốn dùng đến một loại linh dịch khác, kết quả lão giả chậm rãi dựa phía sau, bật nắp hồ lô ra, trực tiếp đem miệng hồ lô lên môi, tu ừng ực.

Một mùi càng nồng nặc hơn lập tức đầy tràn toàn bộ đại điện, liền che phủ hoàn toàn mùi thơm của linh dịch lúc trước.

Cực kỳ hiển nhiên, quả hồ lô này bên trong không hề chứa cái gì linh dịch, mà chính là một loại rượu thơm ngon không gì sánh được.

Hàn Lập thấy cảnh này, chợt cảm thấy cứng họng, liền đưa ánh mắt quay qua đánh giá gốc linh dược trong bồn hoa kia.

Lão giả tới lúc đã no rượu, đưa tay lau miệng. Cái mũi trước kia cũng có chút ửng đỏ, liền càng phát đỏ lên.

Hắn liếc qua Hàn Lập, thấy tên này đối với bồn hoa Linh Dược của mình rất có hứng thú, bộ dạng liền như nhìn thế nào cũng không đủ, trong lòng lại càng đắc ý.

Hắn làm sao có thể nghĩ tới, Hàn Lập giờ phút này đã bắt đầu tính toán, như thế nào đem loại kỹ thuật này đoạt tới tay. Đến lúc đó hắn cũng không cần đem Linh Dược quý hiếm gieo trồng tại trong Dược Viên, mà liền trực tiếp trồng tại trong mật thất của mình là xong.

“Tiểu tử, theo như sắp xếp trong Công Trị Sách, nhiệm vụ giành cho ngươi là phải đi tới một tòa đảo trên Vân Hồ, nằm ở khu vực hải ngoại phía đông của Cổ Vân Đại lục. Ở trên đảo, người phải tìm được sào huyệt của một đầu Thận (*con trai) Nguyên Thú, đem một bộ linh xác do nó lột ra mang về.”

Lão giả không biết từ đâu lấy ra một quyển sách màu xanh dày cộm, lật đến một trang, ngón tay dò lên trên rồi từng chữ từng câu nói ra.

“Chỉ là thu hồi linh xác mà thôi?” Hàn Lập nghe vậy, hơi ngẩn ra.

“Hắc hắc, tiểu tử, cũng đừng coi thường đầu Thận Nguyên Thú này. Theo ta được biết, kỳ thật thực lực nó đã đạt đến Chân Tiên Cảnh trung kỳ, muốn lẻn vào sào huyệt của nó ăn cắp linh xác cũng không phải chuyện dễ dàng gì.” Lão giả trừng mắt nhìn Hàn Lập, nói ra.

“Tiền bối nhắc nhở chuẩn xác, là tại hạ lỗ mãng rồi. Không biết liệu tiền bối có ở đây những tin tức khác liên quan tới con thú này?” Hàn Lập trong lòng hơi động, vội vàng nói.

“Thấy tiểu tử ngươi ánh mắt không tệ, vả lại đối đãi lão phu cũng đầy đủ lễ nghi, lão phu liền nhắc nhở ngươi một câu. Con thú này quanh năm bế quan không xuất hiện, nhưng cứ mỗi mười năm sẽ có bảy ngày rời khỏi sào huyệt đi các nơi gây sóng gió, lúc này ngươi liền có cơ hội lẻn vào lấy ra linh xác của nó rồi... Nếu mà vận khí không tốt, ngươi phải chờ lâu tới mấy năm cũng được, đừng nên lỗ mãng xông vào mà không công đánh mất mạng nhỏ.” Lão giả nhìn Hàn Lập một chút, gật gù đắc ý nói ra.

“Đa tạ tiền bối chỉ điểm.” Hàn Lập nói ra.

“Nhiệm vụ này vụ bảo khó không khó, bảo đơn giản cũng không đơn giản, chỉ cần có chút kiên nhẫn thì tự nhiên cũng không có gì mạo hiểm. Tông môn cho ban thưởng là hai trăm điểm công lao. Sau khi hoàn thành, liền tới nơi này nhận lấy.” Lão giả lại liếc mắt nhìn Công Trị Sách, tiếp tục nói.

Hàn Lập lên tiếng về sau, liền đem lệnh bài trưởng lão của mình đưa tới.

Sau khi nhận nhiệm vụ cùng thu thập địa đồ cùng tình báo liên quan, hắn liền cáo từ một tiếng, rời đi Thiên Điện.

Dừng lại trên Thái Huyền Điện, Hàn Lập suy nghĩ một chút, liền quyết định lập tức khởi hành tiến về Vân Hồ đảo.

Đây cũng không phải hắn tự cao tu vi mà có chỗ khinh thường, hay là nóng lòng hoàn thành nhiệm vụ gì cả. Chẳng qua là hắn căn bản không biết rõ đầu Thận Nguyên Thú này lúc nào sẽ rời khỏi sào huyệt. Lỡ may hắn trì hoãn đi trễ mấy ngày, vừa gặp đúng lúc yêu thú kia vừa mới trở lại sào huyệt, thì hắn chẳng phải là phải đợi thêm mười năm mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này rồi hả?

Vì vậy hay vẫn là sớm ngày tới nơi đó, để không bỏ qua cơ hội tốt nhất.

Vừa nghĩ tới đây, Hàn Lập lập tức đi tới quảng trường Lâm Truyền Điện, dùng Truyền Tống Trận, đi tới núi Vọng Hải, phía đông của Chung Minh Sơn mạch.

Ngọn núi này nằm ở biên giới phía đông của Chung Minh Sơn mạch, là khu vực xa nhất Hàn Lập hiện có thể truyền tống tới

Đứng tại đỉnh ngọn núi này nhìn ra hướng đông, lấy thị lực của hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy ở xa tận cùng là một đường nhỏ như sợi chỉ đen, chính là Đông Lưu hải vực giáp ranh với Chung Minh Sơn mạch

Mục tiêu của Hàn Lập lần này ở Vân Hồ đảo, một trong ngàn vạn hải đảo của Đông Lưu hải vực này.

Hắn lấy ra một phần bản đồ đường đi hải vực, có được từ chỗ từ chỗ lão giả lôi thôi, cẩn thận tra xét hồi lâu, rồi thân hình bùng lên, hóa thành một đạo cầu vồng, theo một phương hướng bay vút đi.

...

Sau mấy tháng.

Đông Lưu hải vực, lệch về hướng đông bắc, có một hòn đảo khổng lồ hình dáng như lá sen, diện tích cực lớn, trôi lơ lửng lẻ loi trên mặt biển xanh thẳm.

Chiếm gần như một phần mười diện tích cả đảo là một cái hồ nước cực lớn, trông giống như một khối minh châu xanh biếc khảm nạm vào giữa đảo. Từng mạch nước từ hồ chảy ra, tựa như gân lá sen uốn lượn hướng ra chung quanh đảo.

Cái hồ này có tên là “Vân Già hồ”, là nguồn nước ngọt của cả Vân Hồ đảo. Tên của hòn đảo vốn cũng được lấy từ tên của hồ này. Những dòng nước ngọt từ hồ chảy ra chính là nguồn sống của mấy ngàn vạn sinh linh ở trên đảo. Từng tòa thành lớn nhỏ hay thôn trấn, đều phân bố dọc theo hai bờ những dòng sông này.

Ở phía tây Vân Già hồ, một trong những nhánh sông chủ yếu có tên là “Trầm Sa Hà“. Ở phía trung du của sông này, cách Vân Già hồ mấy chục vạn dặm, có một tòa thành cực lớn cao hơn trăm trượng nằm ở bên tả ngạn, tên là Trầm Sa Thành.

Có cái tên này là do thành được kiến tạo từ trầm sa đặc thù bên trong Trầm Sa hà, cách nay đã gần mười vạn năm. Trong thành không chỉ có hàng triệu phàm nhân sinh hoạt, mà còn có một tông môn tu tiên đã sừng sững tồn tại từ thời điểm xây thành trì tới nay.

Lúc này là vào lúc chạng vạng, sắc trời dần tối, mặt trời vẫn còn chưa lặn. Ráng chiều hiện một vòng màu đỏ như máu, cơ hồ như dán tại trên mặt biển. Chút dư quang sót lại đem hơn phân nửa mặt biển biến ra màu đỏ máu, đồng thời cũng chiếu rọi một màu đỏ máu lên tường thành cao lớn của Trầm Sa thành.

Chợt thấy trên trời cao, một luồng ánh sáng xanh từ chân trời lướt gấp tới, rơi xuống trên thành, trong đó hiện ra một bóng người.

Người này thân mặc một bộ trường bào màu xanh, thân hình cao lớn, dung mạo bình thường không xuất chúng, nhưng đôi tròng mắt lại là mười phần phần thâm thúy, lóe ra hào quang khiếp người. Chính là Hàn Lập từ vạn dặm xa xôi tìm đến chỗ này.

Ánh mắt của hắn đảo qua tường thành phía dưới cùng nhà cửa trong thành, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng hẳn lên.

Chỉ thấy phía dưới vốn nên là tường thành vững như thành đồng, nay đã đổ sụp hơn phân nửa, mở thông một chỗ thủng to lớn vô cùng. Các lầu quan sát trên tường thành cũng đã hoàn toàn vỡ nát, không nhìn ra một nửa bộ dáng ban đầu.

Những tường thành còn sót lại thì trong ngoài hai bên bức tường tất cả đều thoa khắp máu tươi, thậm chí đã bắt đầu ngưng kết biến thành màu đen, tản ra từng trận mùi tanh phát buồn nôn.

Trong thành khắp nơi đều là phòng ốc sụp đổ hư hại. Khắp nơi đổ nát thê lương, trong đấy mơ hồ còn có thể nhìn thấy không ít xác người không nguyên vẹn, cùng rất nhiều mảnh xác của gia cầm súc vật. Không có chỗ nào mà không phải là máu thịt be bét, thê thảm đến cực điểm.

Ráng chiều dần dần chìm vào mặt biển, cả tòa thành trì bị bóng đêm to lớn nuốt hết, hoàn toàn lâm vào đen kịt. Trong thành ngoại trừ tiếng gió nức nở nghẹn ngào rung động, không có một chút tiếng động, đã là một tòa thành chết.

Đúng lúc này, Hàn Lập lông mày đột nhiên nhảy lên, chỉ thấy tại khu vực trung ương trong thành có một chút ánh sáng màu vàng lóe lên, tựa hồ là có người đốt lên đống lửa.

Tâm thần hắn khẽ động, thần thức bỗng nhiên buông ra, hướng lấy bên kia phủ tới.

Sau một lát, mũi chân hắn ở trên đầu thành đột nhiên di một chút, cả người liền như một mũi tên bỗng nhiên bắn nhanh đi, hướng thẳng phía có đám lửa rơi xuống.

Chỉ nghe “Oành” một tiếng nặng nề!

Thân ảnh Hàn Lập ầm ầm rơi vào một mảnh sân rộng, chấn động tới mức cả cái sân đều đột nhiên run lên. Phòng ốc chung quanh vốn lung lay sắp đổ lập tức triệt để sụp xuống, tiếng động ầm ầm như tiếng sấm.

Đống lửa được đốt ở giữa sân cũng bị chấn động tản mát ra, dâng lên mảng lớn tàn lửa màu đỏ thắm.

Vốn có ba người tụ họp ở chung quanh đống lửa, thấy thế lập tức sợ tới mức nhao nhao quỳ rạp xuống đất.

Trong đó một tên thanh niên áo nâu cùng một mỹ phụ trung niên bị dọa tới mức toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh đầm đìa, mà một gã da đen Đại hán, càng là sợ tới mức dập đầu như là bằm tỏi, căn bản không dám ngẩng đầu, trong miệng liên tục kêu lên:

“Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng, chúng ta rời đi nơi này... Rời đi nơi này...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.