Dịch + Đề tự: Chưởng Thiên
Phải chăng luân hồi là định mệnh
Giữa u minh ai biết tìm được ai
Giao Tam rưng rưng ngước nhìn Luân Hồi Điện chủ. Thâm tâm nàng hiện đã minh bạch người kia quả thực đúng là phụ thân của mình. Nhất thời trong lòng nàng ngổn ngang như trăm mối tơ vò.
Rốt cuộc, tất cả khúc mắc trong lòng Giao Tam bấy lâu đã được giải khai. Bây giờ, Giao Tam đã minh bạch tại sao mình lại được Điện chủ ưu ái lưu tâm dạy dỗ, tại sao Luân Hồi Điện lại không tiếc tài nguyên trợ giúp mình tu luyện, tại sao bản thân lại có thể một mực thuận lợi tu hành, hữu kinh vô hiểm, từng bước từng bước đi đến tận hôm nay?
Hóa ra ngay từ đầu, nàng không phải là cô nhi không cha không mẹ. Hóa ra, ngay khi vừa lọt lòng, phụ thân đã mang nàng xuyên không trở về quá khứ. Và trong suốt thời gian qua, phụ thân vẫn luôn âm thầm bảo hộ nàng trưởng thành.
Vừa nghĩ đến đây, cặp mắt Giao Tam đã đỏ hoe. Hai hàng lệ nóng lập tức trào ra từ khóe mắt.
Hàn Lập đứng gần đó cũng không khỏi động dung.
Con gái ruột rõ ràng ở ngay bên cạnh, vậy mà phụ tử lại không thể nhận nhau. Có lẽ chỉ mười năm, tám năm thì không đáng kể. Nhưng dai dẳng cả ngàn năm, vạn năm thì đúng là một sự thống khổ khó có thể diễn đạt thành lời.
“Đối với ngươi và Như Sương cũng vậy, ta đều không dám tiếp xúc quá nhiều. Bởi lẽ, ta lo sợ sẽ bị Cổ Hoặc Kim và Trần Đoàn lần ra dấu vết, ngược lại sẽ hại chết các ngươi...” Luân Hồi Điện Chủ thở dài u ám, liếc sang Hàn Lập.
“Vậy thì hiện tại ngươi vì cái gì mà tung hê hết thảy? Lại còn cường ngạnh nhồi nhét ký ức của Như Sương vào thức hải Uyển Nhi?” Hàn Lập hiện đã gần như tin tưởng lời Luân Hồi Điện Chủ nói, nhưng hắn vẫn nhịn không được liền hỏi vặn lại.
“Bây giờ không còn như xưa nữa… Ta không cần thiết phải che che giấu giấu nữa rồi. Tin rằng, thông qua lần xuất thủ này, ngươi cũng đại khái nắm được thực lực của ta. Thời điểm thanh tẩy hết hoạ ngầm trong Luân Hồi Điện cũng chính là lúc ta tính sổ với Cổ Hoặc Kim. Với tính cách không có lợi không làm của ngươi, chắc hẳn là phải chứng kiến tận mắt thủ đoạn của Luân Hồi Điện bọn ta rồi mới quyết định đúng không?” Vừa nhắc đến kẻ thù, ánh mắt Luân Hồi Điện Chủ bỗng lấp lóe lãnh mang tàn khốc.
“Ha ha! Hay cho một câu chung tay giết địch. Cảm ơn ngươi đã thành tâm có lời mời… nhưng chuyện này vốn không nên liên lụy tới Uyển Nhi!” Hàn Lập nghe xong chỉ cười lạnh, phẫn nộ trừng mắt nhìn Luân Hồi Điện Chủ, không hề e sợ chút nào.
Luân Hồi Điện Chủ nghe vậy cũng không nhịn được liền nhíu mày, cả giận quát:
“Nàng vốn là vợ chưa cưới của ta, là mẫu thân của Cửu Chân. Ta muốn để nàng chứng kiến tận mắt thời khắc ta giết chết Cổ Hoặc Kim, hủy diệt Thiên Đình. Ta muốn nàng biết, năm đó nàng không hề hy sinh uổng phí. Ta không hề phụ lòng nàng!”
“Nàng là Nam Cung Uyển, không phải Cam Như Sương. Là Nam Cung Uyển duy nhất!” Hàn Lập không chịu yếu thế, cũng lập tức gầm lên rành rọt từng chữ một. Nhất thời, hai bên nộ khí xung thiên, bốn mắt trừng trừng nhìn nhau.
“Ngươi lấy tư cách gì để tranh chấp với ra? Biết bao năm tháng ròng rã qua đi, trong lòng ta vẫn chỉ có một mình Cam Như Sương, chưa bao giờ và sẽ không bao giờ thay đổi! Còn ngươi thì sao? Ngươi đã có Tử Linh bầu bạn. Đối với ngươi, Nam Cung Uyển còn tính là cái gì duy nhất?” Luân Hồi Điện Chủ lạnh lùng trách mắng.
Vừa dứt lời, Hàn Lập bỗng nhiên khựng lại. Gương mặt hắn chợt co rúm, chứa chan cay đắng, nhưng không thể phản bác được gì.
Thấy vậy, hỏa khí trên mặt Luân Hồi Điện Chủ mới thoáng giảm bớt. Hắn tiếp lời:
“Hiện giờ, nàng chỉ có thêm ký ức của Như Sương mà thôi. Thần trí của Nam Cung Uyển vẫn nguyên vẹn. Đợi sau khi nàng tận mắt thấy ta đánh bại Cổ Hoặc Kim, ta có thể thu hồi ký ức của Như Sương.”
“Nỗi thống khổ vì thừa nhận ký ức của hai kiếp làm sao có thể xóa đi dễ dàng như vậy? Lựa chọn trở thành Cam Như Sương, hay lựa chọn trở lại làm Nam Cung Uyển không nên do ngươi quyết định, cũng không nên để ta quyết định, mà chỉ có thể do chính nàng.” Hàn Lập thở dài.
“Cứ như vậy đi. Thuật chiêm bốc của Bổ Thiên Tông tuyệt đối không phải chuyện đùa. Ta và ngươi nhất thời nhị sinh, quấy nhiễu thiên cơ. Dù ngươi tạm thời có thể giấu diếm, tìm được đường sống. Nhưng một khi tiến giai Đại La Đỉnh Phong, ngươi có muốn giấu cũng không thể được. Nếu Cổ Hoặc Kim đã để mắt tới ngươi, y nhất định sẽ không nương tay đâu. Rốt cuộc, muốn cầu an tạm thời, hay muốn cùng ta nghịch chuyển Càn Khôn, ngươi hãy tự mình quyết định.” Luân Hồi Điện Chủ khẽ gật đầu.
“Với thực lực hiện giờ của ta, quả thực khó có thể tham dự tranh đấu giữa ngươi và Thời gian Đạo Tổ. Chưa biết chừng, ta còn chưa kịp tiến giai Đại La Đỉnh Phong thì đã vẫn lạc.” Hàn Lập im lặng hồi lâu rồi mới đáp.
Giao Tam nghe vậy cũng định mở miệng khuyên bảo Hàn Lập mấy câu, nhưng đã bị Luân Hồi Điện Chủ khoát tay chặn lại.
“Mặc dù ta và ngươi tao ngộ bất đồng, nhưng đều phải nếm trải đủ loại gian khổ chẳng khác gì nhau. Thậm chí, tâm tính hai ta cũng đại khái tương đồng. Ngày tiểu muội lên kiệu hoa năm xưa, ta cũng có mặt trong thôn, chỉ là không hiện thân trước mặt mọi người. Lúc ấy, ta đã nghĩ rằng mình phải đoạn tuyệt nhân quả với tục giới, quên đi hết thảy vãng sự. Từ đó về sau, ta chỉ một lòng cầu đạo, chuyên tâm tu hành.” Luân Hồi Điện Chủ chậm rãi nói.
Hàn Lập nghe xong cũng bồi hồi xúc động theo. Năm xưa, hắn cũng từng về thăm lại thôn nhỏ ngày nào, cũng đã tận mắt chứng kiến khoảnh khắc tiểu muội bước lên kiệu hoa. Tại thời điểm đó, hắn và “Hàn Lập” trước mắt đều có suy nghĩ giống nhau, cùng quyết tâm đạp lên Tu Tiên lộ.
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, thần sắc Luân Hồi Điện Chủ bỗng nhiên trở nên mơ hồ.
Rõ ràng, hai người bọn hắn vốn dĩ là một. Bởi vì vận dụng Thời Gian pháp tắc xuyên toa trở lại quá khứ, nên hiện giờ mới trở thành hai cá thể khác nhau. Nhưng chung quy trong định mệnh tối tăm vẫn có một thế lực vô hình dẫn dắt bọn hắn, để rồi cả hai cùng phi thăng Chân Tiên giới, rồi tu hành Thời Gian Pháp tắc.
Nhất thời, “hắn” và Hàn Lập không thể minh bạch mối quan hệ giữa hai người bọn hắn rốt cuộc nên là thế nào.
“Ta biết ngươi nhất thời khó mà tiếp nhận sự hiện hữu của ta. Nhưng dù sao ta đã từng trải qua kiếp này của ngươi, cũng biết rõ ngươi sẽ phải đối mặt với những gì trong tương lai. Tuy nhiên, bởi vì sự hiện hữu của ta, tương lai của ngươi có thể sẽ phát sinh rất nhiều biến số. Kết cục của Di La như thế nào hẳn ngươi rất rõ ràng. Lúc trước, ta từng khuyên lão gia nhập Luân Hồi Điện, nhưng lão lại khư khư cố chấp cho rằng cứ một mình một góc, không tranh với đời là có thể bình an… Nói cách khác, ngươi giúp ta cũng chính là giúp đỡ bản thân ngươi.” Luân Hồi Điện Chủ lại nói.
“Có một số việc… ta cần tự mình nghĩ thông.” Nội tâm Hàn Lập hiện giờ vô cùng hỗn loạn. Hắn trầm mặc một lúc lâu mới nói được nên lời.
“Đã vậy, ta đây sẽ không nhiều lời nữa. Đợi Như Sương tỉnh lại xem nàng lựa chọn như thế nào. Dẫu nàng nguyện ý theo ngươi, ta cũng sẽ không cưỡng cầu. Nhưng với chút thực lực của ngươi hiện giờ liệu có thể bảo hộ được nàng?” Luân Hồi Điện Chủ khoát tay.
“Không cần đợi nữa! Dẫu sao thì ngươi cũng đã làm liên lụy tới Uyển Nhi rồi. Với tình thế hiện giờ, dù ta có giữ được nàng bên mình, nhưng cũng khó lòng bảo hộ cho nàng. Để nàng… lưu lại bên cạnh ngươi có lẽ sẽ an toàn hơn.” Hàn Lập lắc đầu.
“Cũng tốt.” Luân Hồi Điện Chủ chần chờ một lát rồi đáp.
Hàn Lập liếc nhìn Nam Cung Uyển đang nằm trong ngực Giao Tam một cái thật sâu. Bắt gặp vẻ mặt nhăn nhó, cùng ánh mắt trốn tránh, miễn cưỡng của nàng, hắn lập tức chuyển hướng, lắc mình đi ra ngoài đại điện.
“Các ngươi rồng rắn kéo nhau tới đây chẳng phải vì muốn sử dụng Lục Đạo Luân Hồi Bàn hay sao? Vì sao chưa dùng đã bỏ đi?” Luân Hồi Điện Chủ lên tiếng.
Hàn Lập nghe vậy liền dừng bước, cũng không đáp mà chỉ lẳng lặng xoay người nhìn lại.
“Cửu Chân! Ngươi mang mẫu thân ly khai trước.” Luân Hồi Điện Chủ liếc sang Giao Tam.
“Vâng, phụ thân.” Thần sắc Giao Tam cũng đang hết sức phức tạp, bối rối. Hết nhìn Luân Hồi Điện chủ, nàng lại quay sang liếc Hàn Lập, nhưng thủy chung vẫn đỡ lấy Nam Cung Uyển. Mẫu tử dìu nhau đi vào Nội điện.
Trong khoảnh khắc, trong mắt Luân Hồi Điện Chủ ánh lên một tia vui mừng hiếm thấy, nhưng cũng biến mất rất nhanh. Hắn vung tay lên, thu hồi Linh Vực đỏ thẫm.
“Dẫn mọi người vào đi.” Luân Hồi Điện Chủ lạnh nhạt nói.
Hàn Lập vẫn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng truyền âm kêu gọi mấy người Đề Hồn, Tử Linh.
Đến khi bọn Tử Linh xuất hiện bên trong đại điện, thì “Hàn Lập” siêu thoát Thời gian và Luân hồi, đã một lần nữa giấu mình sau chiếc mũ rộng vành, thu liễm khí tức toàn thân, trở thành Luân Hồi Điện Chủ - nhân vật phong vân mười phần thần bí, không ai có thể nhận ra.
“Đi thôi.” Luân Hồi Điện Chủ hờ hững buông một câu, rồi xoay người dẫn đầu tiến vào Hậu điện.
Hàn Lập chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu cho bọn Tử Linh bám theo. Bản thân hắn cũng chẳng rõ chuyện gì sẽ phát sinh sau đó.
Bắt gặp thần sắc ngưng trọng của Hàn Lập, Tử Linh cũng cảm thấy lo lắng theo. Ngay cả Đề Hồn đang đi cách vài bước phía sau hắn dường như cũng phát giác được có chuyện không ổn, nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi han.
Kim Đồng khẽ kêu lên “Đại thúc!”, nhưng Hàn Lập chỉ một mực trầm tư. Mắt nàng ánh lên một tia nghi hoặc, nhưng cũng đành im lặng đi theo mọi người.
Thạch Xuyên Không chăm chú nhìn bóng lưng Luân Hồi Điện Chủ, cảm giác có điểm quen mắt, dường như đã gặp qua đâu đó, nhưng nhất thời không tài nào nhớ ra nổi.
Mọi người một mạch băng qua Chính điện và Hậu điện, rồi xuyên qua một thông đạo, tiến nhập một mảnh không gian rộng rãi dưới mặt đất.
Thạch đài trung tâm chính là Lục Đạo Luân Hồi Bàn cực lớn đang lơ lửng phía trên một ao nước đỏ như máu.
“Lục Đạo Luân Hồi Bàn là bí bảo chứa đựng Luân hồi Pháp tắc. Việc sử dụng nó không chỉ tiêu hao Luân hồi Pháp tắc, mà còn tương quan với mệnh số của người sử dụng. Và không phải ai sử dụng vật này cũng có thể thu được lợi ích. Nếu như vô thức đắm chìm trong đó, rồi không cởi bỏ được khúc mắc của tiền kiếp, thậm chí có thể sẽ bị lực lượng Luân Hồi làm liên lụy. Cảnh giới không những không tăng, mà ngược lại còn thụt lùi. Có dùng hay không, các ngươi tự mình cân nhắc.” Luân Hồi Điện Chủ đề tỉnh mọi người.
Bọn Tử Linh nghe xong ai nấy đều nhíu mày ngưng trọng, nhất thời không thể quyết định. Chỉ riêng một mình Kim Đồng dường như đang đại hỷ.
“Chuyện của tiền kiếp đều là sự đã rồi. Ta không muốn tiếp tục ưu phiền vì nó nữa. Lục Đạo Luân Hồi Bàn này ta không cần dùng đến.” Đề Hồn bỗng nhiên cất tiếng, rồi đứng qua một bên.
Bọn Kim Đồng thấy vậy đều tỏ vẻ ngoài ý muốn.
Luân Hồi Điện Chủ vẫn một mực lặng im quan sát Đề Hồn. Bởi vì tấm lụa đen che khuất gương mặt, cho nên không ai thấy được ánh mắt hắn vừa lóe lên một tia tán thưởng.
“Làm phiền Điện chủ.” Tử Linh do dự một hồi nhưng lập tức khôi phục như thường, ôm quyền bước lên trước tiên.
Luân Hồi Điện Chủ không có nửa điểm dị nghị. Hắn giơ tay chỉ về phía hồ nước phía dưới Luân Hồi Bàn, hờ hững nói: “Vào đi...”
Tử Linh bước đến bên cạnh hồ nước, hít sâu một hơi, khẽ nâng chân váy, chậm rãi đi xuống…
Nước trong hồ vậy mà không lạnh như tưởng tượng, rất nhanh đã dâng ngang ngực nàng.
Tử Linh chỉ cảm thấy trước mắt mông lung một hồi. Thần thức dần dần trở nên mơ hồ, rồi hồ đồ chìm vào giấc ngủ tự lúc nào. Thân thể nàng ngã ngửa về phía sau, nổi bồng bềnh trên mặt hồ như chiếc lá sen.
Hai tay Luân Hồi Điện Chủ hợp lại trước người, miệng lầm rầm một tràng chú ngữ thần bí. Pháp quyết nơi tay hắn trực chỉ Lục Đạo Luân Hồi Bàn phía xa. Một luồng huyết quang tràn trề lực lượng Luân Hồi lập tức tuôn trào.
Lục Đạo Luân Hồi Bàn hấp thu lực lượng của Điện chủ liền ông ông xoay tròn, phóng xuất một cột sáng đỏ thẫm bao phủ Tử Linh bên dưới.
Ngay sau đó, thân thể Tử Linh tùy thời từ từ chìm xuống…
…
Ước chừng một nén hương qua đi, mặt hồ bỗng nhiên sủi bọt ùng ục. Tử Linh vốn đang hôn mê đột nhiên tỉnh lại, lập tức rẽ nước bay vọt lên bờ, đáp xuống cách Lục Đạo Luân Hồi Bàn một khoảng.
Toàn thân nàng sũng nước, đứng ngây ra tại chỗ. Đôi mắt vẫn đẹp nhưng thần thái không còn, dường như đang nhìn về cõi xa xăm nào đó. Đồng tử cũng hơi hơi co lại. Bộ dáng nàng tựa như đang ngó xuống mặt đất, nhưng rõ ràng tinh thần lại không có ở đây.
Thân hình Hàn Lập chợt lóe rồi hiện ra phía sau Tử Linh. Hắn khẽ nâng thủ chưởng, nhẹ nhàng đặt lên đầu vai nàng.
“Tử Linh.” Hàn Lập nhẹ nhàng gọi tên...
Thân thể mềm mại của Tử Linh chợt run rẩy. Nàng chậm rãi ngước mắt nhìn Hàn Lập, giống như là lần đầu tiên đối diện với hắn. Tử Linh cứ thế nhìn chằm chằm vào hai mắt Hàn Lập, rồi lại quan sát khuôn mặt của hắn thật kỹ càng thêm một lúc nữa, rồi mới dần dần khôi phục lại thần thái.
“Hàn Lập…”
Nàng thốt lên một tiếng, bỗng nhiên dang hai tay ôm chầm lấy hắn. Dung nhan kiều diễm của nàng vùi sâu vào khuôn ngực mạnh mẽ trước mặt.
Hàn Lập cúi đầu nhìn xuống nữ tử đang nằm gọn trong lồng ngực mình. Tuy lúc này nội tâm của hắn đang vô cùng phức tạp, nhưng hắn vẫn vòng tay ôm xiết lấy nàng, vừa ôm vừa vỗ về nơi đầu vai, tận lực xoa dịu, an ủi…
Lúc này, toàn thân Tử Linh đang sũng nước, khiến y phục bó chặt lấy da thịt. Hơn nữa, nàng lại đang cùng Hàn Lập ở chung một chỗ, biểu hiện vô cùng thân mật. Vành tai Tử Linh hơi nóng lên, gò má cũng đã phiếm hồng. Nhưng nàng rất nhanh đã phát giác được sự bất thường, liền dứt khoát giãy ra khỏi vòng tay Hàn Lập.
Ngay sau đó, hào quang liền bừng lên che khuất thân hình kiều diễm. Toàn bộ hơi nước trên quần áo cũng theo đó mà bốc hơi sạch sẽ.