Dịch giả: Tiểu Tán Tu
Biên: Độc Hành
Đám mây màu đỏ bị bàn tay bắt lấy bỗng nhiên phồng lên, trong tích tắc to gấp mười lần, bên trong bắn ra tia lửa, đẩy lui bàn tay, khiến nó không giữ được đám mây.
Sắc mặt Giao Tam khẽ biến, há miệng phun tiếp một cái.
Một luồng hào quang màu đỏ sậm bắn ra, trong đó ẩn chứa cả trăm sợi tơ Luân Hồi pháp tắc, dung nhập vào bàn tay khổng lồ.
Một cỗ linh áp sâu không lường được phát ra từ bàn tay khổng lồ, tàn sát bừa bãi trong đại điện không kiêng nể gì cả, không gian xung quanh tế đàn giống như mặt nước, gợn sóng kịch liệt.
Năm ngón tay trên bàn tay khổng lồ khẽ dùng lực, hào quang đỏ sậm chợt hiện, lập tức đè xuống đám mây.
Bất quá không chờ Giao Tam lộ ra vẻ tươi cười, đám mây bị đè xuống lại tiếp tục lóe lên, đồng thời phóng xuất ra bốn màu lục, lam, vàng, kim.
Ngũ sắc quang mang hòa trộn, pháp tắc lực lượng trong đó dung hợp cộng hưởng với nhau.
“Ầm ầm” một tiếng thét cực lớn từ trong đám mây phát ra, ngũ sắc quang mang tăng vọt mấy chục lần, biến thành mặt trời nhỏ, trong chốc lát chiếu rọi toàn bộ không gian bên trong Huyền Thiên Ám Quang, hơn nữa giống như chong chóng xoay tròn cắt về mọi phía.
Mỗi một tia sáng ngũ sắc tựa như lưỡi dao vô cùng sắc bén, những nơi nó đi qua đều tạo thành vết rách không gian.
“Xoẹt” một tiếng, bàn tay khổng lồ nhìn uy năng không nhỏ lại giống như tờ giấy, dễ dàng bị xé rách.
“Không ổn! Cửu Chân, mau lui lại!” Bên ngoài màn hào quang, Vũ Dương thấy cảnh này, sắc mặt đại biến hô lên.
Giao Tam cũng hoảng sợ, cả người cấp tốc bắn ngược ra sau, đồng thời phất tay lên, trong tay hiện ra một cây cờ màu đen, hóa thành màn sáng tối om trước người.
Tay còn lại cũng tung chưởng xuất ra một cây thước ngọc, tuôn ra một ngọn lửa màu bạc.
Cả hai vừa xuất hiện, hóa thành hai lớp màn sáng bảo vệ hình cầu bao bọc quanh người nàng.
Giao Tam làm xong những việc này, những lưỡi dao ngũ sắc cũng bay vụt tới, chém lên vòng bảo hộ.
Một tiếng nứt vỡ giòn tan, hai màn sáng ngăn cản được một nhịp thở, liền vỡ vụn hoàn toàn.
Bất quá Giao Tam cũng đã trốn ra ngoài Huyền Thiên Ám Quang.
Nhưng không đợi Giao Tam thả lỏng, những lưỡi dao ngũ sắc lại chém lên trên Huyền Thiên Ám Quang.
Huyền Thiên Ám Quang dường như rất dễ phá vỡ từ bên trong, trên bề mặt hiện ra nhiều vết rách, sau đó “Ầm” một tiếng vang thật lớn, toàn bộ nổ tung ra.
Hàng vạn lưỡi dao ngũ sắc bắn ra, nhưng có thể do trảm phá Huyền Thiên Ám Quang tiêu hao quá nhiều lực lượng, lưỡi dao ban đầu đã biến thành sóng ánh sáng, sóng dữ như thủy triều quét qua toàn bộ đại điện.
Đám người Thạch Không Mặc, Thuần Quân Chân Nhân, Vũ Dương bị sóng ánh sáng ngũ sắc quét tới, giống như bị vô số thiên thạch đập trúng, không có lực phản kháng bay ngược ra sau, trùng trùng điệp điệp nện vào vách tường xung quanh đại điện.
Giao Tam ở gần nhất, bị va đập mạnh nhất, toàn bộ người lõm sâu vào trong vách tường, trong miệng điên cuồng phun máu tươi.
Chỉ có cô gái áo đen đứng cách tế đàn khá xa, bị ảnh hưởng ít hơn một chút, tuy rằng cũng bị đánh bay ra ngoài, nhưng miễn cưỡng vẫn ổn định được thân hình.
Bất quá chiếc mũ rộng vành của cô gái áo đen bị xốc lên một góc, lộ ra nửa khuôn mặt.
Bên ngoài đại điện, Hàn Lập xa xa trông thấy, toàn bộ cơ thể như bị sét đánh, mắt trợn tròn nhìn chăm chăm vào cô gái áo đen.
Ánh sáng ngũ sắc dày đặc cũng không duy trì bao lâu, rất nhanh phiêu tán biến mất, trong đại điện khôi phục lại bình tĩnh.
Toàn bộ tế đàn bây giờ đã triệt để biến mất, chỉ còn lại một mảnh phế tích. Đám mây ngũ sắc trên tế đàn cũng biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ nghe “leng keng” một tiếng giòn vang, một luồng sáng ngũ sắc rơi gần cửa điện.
Bên trong luồng sáng là một bình nhỏ ngũ sắc to bằng nắm đấm, thân bình nhỏ nhắn tinh tế, phía trên còn có hoa văn hình chiếc lá, thoạt nhìn đầy vẻ thần bí.
“Cái này…” Thân thể Hàn Lập lần nữa chấn động, trên mặt lộ ra biểu cảm khó tin.
Bình nhỏ kia ngoại trừ màu sắc bên ngoài, còn lại tất cả đều giống y đúc Chưởng Thiên Bình của hắn.
“Bình này giống Chưởng Thiên Bình như đúc, chẳng lẽ lại là một vật phỏng chế?” Hàn Lập rất nhanh tỉnh táo lại, trong lòng nhớ lại.
Phải biết rằng, năm đó trong tay Mã Lương cũng có một cái bình phỏng chế Chưởng Thiên Bình, với khả năng của Cửu Nguyên Quan, tạo ra thêm một cái nữa cũng không khó khăn gì.
Chỉ là cái bình nhỏ ngũ sắc trước mắt, uy năng đã vượt qua cái trong tay Mã Lương, cảm giác không thua kém Chưởng Thiên Bình bao nhiêu.
Cô gái áo đen vừa đúng lúc bị đánh bay đến gần cửa đại điện, mắt thấy cảnh này, lập tức vui mừng nhào tới chỗ bình nhỏ.
Đồng thời tay áo nàng phất một cái, hào quang đỏ sậm bắn ra, cuốn về phía bình nhỏ ngũ sắc, mắt thấy sắp thành công.
Nhưng vào thời khắc này, một tịa điện quang màu tím và một ngọn lửa từ ngoài điện nhanh chóng bay đến, hầu như đồng thời đánh vào hào quang đỏ sậm của cô gái áo đen.
Cô gái áo đen không ngờ sự việc xảy ra như vậy, “Ầm” một tiếng, hào quang đỏ sậm dễ dàng bị xé rách.
Theo sau điện quang và ngọn lửa, hai bóng người một tím một đỏ hiện ra, đúng là Hoắc Uyên và Xích Mộng.
Hoắc Uyên bấm niệm pháp quyết thúc giục, tia điện màu tím phân ra, biến thành hai con mãng xà màu tím, dài mấy trượng. Trên người chúng nhúc nhích những luồng điện quang chói mắt, miệng phát ra “tê tê…ê….ê ê ê”, giống như vật còn sống, thanh thế cực kì kinh người.
“Vù”
Một con mãng xà di chuyển, đánh về phía cô gái áo đen.
Con mãng xà còn lại đánh về phía ngọn lửa, nó xoay người một cái, trong nháy mắt đã quấn được ngọn lửa giam vào trong.
Cùng lúc đó, con mãng xà này phun ra một tia lôi điện màu tím, bắn về phía bình nhỏ ngũ sắc trên mặt đất.
“Đừng có nằm mơ!” Xích Mộng giận dữ, há miệng phun một cái.
Trong miệng xì ra một ngọn lửa đỏ, trong nháy mắt hóa thành lưới lửa đỏ thẫm, bọc con mãng xà màu tím lại.
Con mãng xà này và tia lôi điện nó bắn ra bị lưới lửa bao lại, tiếng “xì xì” vang lên, sau đó cả hai tán loạn biến mất.
Cùng lúc đó, Xích Mộng vung tay lên.
Một luồng ánh sáng đỏ bắn ra, quay tít một vòng hóa thành một màn hào quang đỏ thẫm, trên đó còn có chín con Hỏa Long quấn quanh, chính là Cửu Long Thần Hỏa Tráo, quay đầu chụp xuống Hoắc Uyên.
Sắc mặt Hoắc Uyên trầm xuống, tay vỗ vào trán, lập tức hiện ra Lôi Văn màu tím phức tạp, chớp động tạo thành lôi quang màu tím kinh người.
Ánh sáng tím lóe lên, hai viên lôi châu màu tím từ Lôi Vân bắn ra, nhanh chóng to lên, biến thành hai bánh xe đụng vào nhau.
Tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên, một đám Lôi Vân màu tím to khoảng mười trượng đột nhiên xuất hiện, vô số luồng lôi điện trong đám mây chớp nháy, tiếng nổ, tiếng rít đan xen vào nhau, phảng phất khủng bố như Lôi Thần hàng thế.
Lôi Vân màu tím chớp động hào quang, nghênh đón Cửu Long Thần Hỏa Tráo trong không trung.
Lôi quang kịch liệt xung đột với Hỏa Diễm, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Lôi Vân màu tím này nhìn như bình thường, kì thực lại ẩn chứa uy năng sâu không lường được, vậy mà ngăn cản được Cửu Long Thần Hỏa Tráo trong không trung.
Hai người mặc dù đến cùng nhau, nhưng bảo vật ở trước mắt, lập tức đánh nhau tranh giành.
Bên kia thân hình cô gái áo đen bị lôi điện mãng xà màu tím tấn công, một tay kết quyết, lần nữa gọi ra tấm kính cổ màu đỏ sậm.
Một luồng sáng đỏ sậm bắn ra từ trên mặt kính, xuất hiện trên đầu mãng xà.
“Ầm” một tiếng, đầu mãng xà vỡ tan, thân thể cũng vỡ vụn.
Ánh mắt cô gái áo đen che dưới tấm lụa lóe lên, thừa dịp Xích Mộng đang đánh nhau với Hoắc Uyên, hào quang màu đen trên người chớp động, thân hình đột nhiên biến mất, im hơi lặng tiếng lao về phía bình nhỏ trên mặt đất.
“Đừng tưởng rằng ẩn mình là có thể lừa gạt chúng ta!” Xích Mộng bỗng nhiên quay đầu, trong tay bấm niệm pháp quyết.
Hai con Hỏa Long trên Cửu Long Thần Hỏa Tráo há miệng, phun ra hai ngọn lửa, đánh về phía cô gái áo đen, những nơi ngọn lửa đi qua, hư không trực tiếp bị đốt tan.
Hoắc Uyên cũng đưa tay chỉ một cái, hơn mười khối Lôi Hỏa màu tím bay vụt xuống, đánh tới cô gái áo đen, vậy mà cũng khám phá ra thuật ẩn thân của cô gái.
Lôi điện pháp tắc khiến người ta kinh sợ tỏa ra từ Lôi Hỏa màu tím, dường như có thể hủy diệt cả trời đất.
Cô gái áo đen híp mắt lại, không lùi mà tiến, bỗng nhiên tăng tốc lao tới chỗ bình nhỏ trên mặt đất.
Cùng lúc đó, nàng há miệng phun ra một đoàn tinh huyết, sau đó bấm niệm pháp quyết.
Tinh huyết lập tức hóa thành một đoàn huyết quang, sáp nhập vào chiếc kính cổ.
Chiếc kính cổ lập tức to lên gấp bội, phía trên còn hiện ra những hoa văn hình mâm tròn, cấp tốc chuyển động.
“Ô..ô..n..g” một tiếng, một luồng sáng đỏ sậm gấp mười lần bắn ra từ chiếc kính cổ, bọc hai con Hỏa Long và mười khối Lôi Hỏa lại.
Luồng sáng tầng tầng lớp lớp dày mỏng khác nhau, làm người ta cảm giác như lọt vào mê cung huyền ảo. Hỏa Long và Lôi Hỏa bị khựng lại tại chỗ, sau đó bắt đầu tan vỡ.
Có thể do Hỏa Long và Lôi Hỏa ẩn chứa uy năng quá mức cường đại, tốc độ tan vỡ vô cùng chậm.
Thân hình cô gái áo đen cũng mãnh liệt ngừng một lát, nhưng nàng hít sâu một hơi, tiếp tục nhào lên, chớp mắt đã cách bình nhỏ khoảng ba thước.
Xích Mộng thấy cảnh này, khuôn mặt biến đổi, trợn mắt hét lớn, hai tay bấm niệm pháp quyết như bánh xe.
Cửu Long Thần Hỏa Tráo không dây dưa cùng Lôi Vân màu tím nữa, hóa thành một luồng hào quang đỏ thẫm chụp xuống cô gái áo đen.
Chín con Hỏa Long cũng bay ra, cắn về phía cô gái áo đen, trong miệng phun ra ngọn lửa đỏ thẫm, đánh vào luồng sáng do cổ kính tạo ra.
Nhiệt độ bên trong đại điện tăng vọt, giống như đang ở trong biển dung nham.
Hoắc Uyên cũng không đánh nhau với Xích Mộng nữa, gầm lên một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết.
Lôi Vân màu tím như sóng dữ cuồn cuộn, toàn bộ bay vụt xuống, “ầm ….ầm…ầm”, hơn trăm khối Lôi Hỏa vừa thô vừa to rơi xuống như mưa, đánh vào luồng sáng của kính cổ.
Luồng sáng lập tức chấn động kịch liệt, sau đó ầm ầm vỡ vụn, hóa thành từng điểm sáng phiêu tán.
Cùng lúc đó, kính cổ đỏ sậm cũng “lạch cạch” một tiếng, bể thành hai nửa, triệt để bị phá hủy.